Lời hứa hẹn của Diệp Trần cuối cùng đã khiến Cố Gia Nam yên lòng. Diệp Trần sấy tóc xong, cẩn thận băng vết thương cho cậu ta. Tối đó là đêm cậu ta ngủ ngon giấc nhất trong cuộc đời.
Còn Diệp Trần thì lại có hơi phiền phức, muốn giấu một người sống sờ sờ ở trong nhà đâu phải chuyện dễ. Đầu tiên là không thể để dì giúp việc tới nữa.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, dì giúp việc này là người thích lươn lẹo, bình thường thích nhàn hạ, thế nên cô gửi tin nhắn cho dì ấy, chỉ nói là: “Sau này không cần tới nữa, tiền lương vẫn trả đầy đủ như cũ.”
Dì giúp việc đọc được tin nhắn liền hiểu ngay đại tiểu thư lại làm chuyện gì đó không muốn người khác biết rồi, nhưng có tiền không kiếm là đồ ngu, dì liền nhắn lại: “Vâng, cám ơn tiểu thư.”
Xử lý xong dì giúp việc, những chuyện còn lại Diệp Trần mặc kệ, chỉ cần nuôi Cố Gia Nam cho tốt là được rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Trần và Cố Gia Nam cùng nhau đi học nhưng đến trường thì tách ra, hẹn hết tiết một gặp nhau ở góc hành lang, rồi một trước một sau vào trường.
Cố Gia Nam đồng ý, Diệp Trần bỏ đi mua bữa sáng. Lúc Diệp Trần mang bữa sáng tới, Cố Gia Nam đang ngồi nghiêm túc đọc sách.
Kiểu người không quen giao tiếp với người khác, chỉ sống một mình một thế giới dường như luôn có khả năng tập trung rất cao siêu. Thành tích của Chu Ngọc Thừa tốt là nhờ có cha mẹ có tiền. Thành tích của Cố Gia Nam tốt là dựa vào chính mình leo từng nấc một.
Cố Gia Nam hiện giờ rất gầy gò, mặc đồng phục học sinh trông rất quê mùa, tóc tự cắt lấy trông như chó gặm, ngồi cạnh một người ưa nhìn như Chu Ngọc Thừa thì khó ai lại để ý nhìn kĩ cậu ta như thế nào làm gì.
Nhưng nếu bạn chú ý nhìn thì sẽ phát hiện ra cậu trai này rất đẹp, rất hút mắt. Dáng vẻ cúi đầu đọc sách của cậu ta đẹp như một bức tranh vậy.
Cô nhất định phải dẫn cậu ta đi tân trang mới được!
Chó háo sắc Diệp Trần nghĩ.
“Cô cứ tự lo tân trang cho mình đi.” Hệ thống thủng thẳng bảo, “Quả tóc này của cô trông thật đau mắt.”
“Tôi cũng muốn lắm chứ.” Diệp Trần thật bất đắc dĩ, “Nhưng mà anh cũng nói rồi đấy thôi, bỗng nhiên thay đổi ngoại hình sẽ bị OOC, định lừa lừa trừ điểm của tôi đấy à!”
“Lừa gì chứ…”
“Số lần anh lừa tôi còn ít hả?”
“Không ít.” Hệ thống mỉm cười, không, nó lúc nào chẳng mỉm cười, nhưng nụ cười hiện giờ trông chân thành hơn hẳn, “Thế thì sao nào? Cô đánh tôi đi.”
Diệp Trần: “…”
Cái hệ thống này thật quá bỉ ổi.
Cô không thèm nói chuyện với cái hệ thống bỉ ổi này nữa, im lặng đọc sách một mình.
Diệp Mẫn bước vào lớp trông thấy Diệp Trần đang đọc sách, giật mình suýt đánh rơi cả điện thoại. Cô đi lại chỗ Diệp Trần hỏi thử: “Chị đổi tính rồi hả? Muốn chăm chỉ học hành đấy à? Đọc có hiểu không thế?”
Diệp Trần: “…”
Kiến thức của lớp mười, chẳng lẽ cô lại không hiểu được chắc? Coi thường người ta quá đáng!
Diệp Trần hừ một tiếng, chìm vào đại dương của tri thức. Kết quả, ha ha ha quả thực là đúng mẹ nó rồi, không hiểu!
Diệp Mẫn thấy không được đáp lại, chẳng biết nói gì nữa bèn bỏ đi. Cố Gia Nam âm thầm để ý tới Diệp Trần, thấy cô đang đọc sách, suy nghĩ một chút rồi ngoảnh mặt đi.
Hết tiết học, hai người đến chỗ hẹn. Diệp Trần đưa đồ ăn cho Cố Gia Nam, dặn: “Ăn chậm tốt cho dạ dày.”
Cố Gia Nam giờ đang tuổi lớn, nhất định phải có dinh dưỡng đầy đủ mới có thể trở thành nam thần được.
Tuy rằng, trong trí nhớ thì sau này cậu ta cũng không thấp…
Cố Gia Nam gật đầu, suy nghĩ một chút, dè dặt lấy vở của mình đưa cho Diệp Trần.
Diệp Trần ngơ ngác, cậu ta bảo: “Không hiểu, có thể hỏi tôi.”
Nói xong câu đó, Cố Gia Nam liền đỏ mặt, Diệp Trần bật cười, nhanh tay nhận quyển vở, vui vẻ đáp: “Được! Cám ơn cậu!”
Lòng tốt hiếm có của BOSS, nhất định phải đón nhận, phải cổ vũ!
Cố Gia Nam trông thấy ánh mắt cảm kích của đối phương, không đáp lời, cúi đầu ăn.
Diệp Trần ôm quyển vở Cố Gia Nam đưa quay về lớp, vừa khéo gặp phải Chu Ngọc Thừa. Chu Ngọc Thừa đưa mắt nhìn, trông thấy quyển vở Diệp Trần đang ôm trước ngực. Quyển vở giấy chất lượng kém, là loại vở rẻ tiền nhất, cả lớp này chỉ có Cố Gia Nam viết.
Diệp Trần mua bữa sáng cho Cố Gia Nam?
Cố Gia Nam đưa vở cho Diệp Trần?
Chu Ngọc Thừa cảm thấy hình như mình… vừa khám phá ra một thế giới mới. Diệp Trần và Cố Gia Nam?
Sao thế được!
Chu Ngọc Thừa cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề, lúc lên lớp cứ bất giác quan sát hai người đó.
Thế nhưng hai người này vẫn luôn việc ai nấy làm, chẳng có vẻ gì như có chơi với nhau. Có điều, Chu Ngọc Thừa phát hiện ra Diệp Trần hình như bắt đầu… đọc sách?
Bình thường Diệp Trần rất ít khi đi học, thỉnh thoảng có đi thì cũng nằm ườn ra bàn nghịch điện thoại hoặc ngủ gật, thế mà Diệp Trần bữa nay cũng biết đọc sách rồi.
Biểu cảm của cô nàng rất là phong phú, lúc thì mặt mày hớn hở, lúc lại cau mày chán nản, cảm giác như không phải đọc sách Toán mà là đang đọc một quyển tiểu thuyết. Nếu không phải thấy cô nàng thỉnh thoảng lại hí hoáy nháp lên giấy thì Chu Ngọc Thừa nhất định sẽ tin đấy là một quyển tiểu thuyết.
Sau khi diễn được một lát, cuối cùng Diệp Trần thực sự chìm vào trong đại dương bao la của Toán học thật, nhặt nhạnh lại những điều từng học, chuyên tâm giải bài tập, biểu cảm không khoa trương nữa mà im lặng, chú tâm nhìn vào đề.
Đầu thu, lá cây bắt đầu ngả vàng. Hôm nay, trời nắng rất đẹp. Ánh mặt trời dừng chân đứng lại trên lá cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ và cô gái ngồi lặng lẽ học bài tạo nên khung cảnh hài hòa đến lạ. Lần đầu tiên Chu Ngọc Thừa để ý tới, thì ra Diệp Trần cũng rất đẹp.
Đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, đôi mắt to và sáng như một hồ nước đầy cuốn hút.
Diệp Mẫn có vẻ ngoài dịu dàng giống con gái Giang Nam thanh cao, nhã nhặn như dáng vẻ trong tưởng tượng của mọi thằng đàn ông về mối tình đầu.
Còn nhan sắc của Diệp Trần lại thuộc kiểu có tính công kích thị giác, đuôi mắt xéo lên, sống mũi cao thẳng, cánh môi đầy đặn, tuy vẫn chưa trưởng thành nhưng đã có thể nhìn ra vẻ đẹp của ngũ quan.
Với đường nét như vậy, sau này có thể sẽ rất quyến rũ, cũng có thể sẽ đẹp rất tục tằn. Hoàn toàn phụ thuộc vào thần thái.
Chu Ngọc Thừa không phải thằng Cố Gia Nam nghèo mạt rệp chẳng hiểu gì. Cậu ta được tiếp xúc nhiều với ti vi báo chí, lớn sớm, bỗng phát hiện sự ưa nhìn của Diệp Trần, không khỏi ngây ngẩn.
Cậu ta vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, không dám nhìn thêm.
Cố Gia Nam đã sớm nhận ra cái nhìn của cậu ta từ trước nhưng vẫn im lặng, chẳng hiểu tại sao, trong lòng có đôi phần không thoải mái.
Hôm đó, tan học về, Diệp Trần dẫn Cố Gia Nam đi chọn đồ dùng trong nhà, mua quần áo, giầy dép và vật dụng thường ngày, dẫn cậu ta đi hiệu sách mua thêm sách tham khảo, cuối cùng đi mua đồ ăn.
Về đến nhà, Diệp Trần đang chuẩn bị vào bếp thì Cố Gia Nam giữ lại.
“Để tôi.”
Cố Gia Nam đeo tạp dề, vào bếp, xắn tay áo, đóng cửa phòng bếp lại.
Diệp Trần nghe thấy đủ loại tiếng động ở trong phòng bếp bèn quay qua gọi người đến lắp bàn học tử tế cho Cố Gia Nam rồi giúp cậu ta dọn dẹp phòng ở.
Hai người phân công công việc rất tốt. Lúc Cố Gia Nam nấu xong cơm thì Diệp Trần cũng đã dọn dẹp phòng ở khá tương đối. Hai người cùng ngồi vào bàn, Diệp Trần nhìn bàn đồ ăn thơm ngon trước mặt, mắt lập tức sáng lên.
Cô hồi hộp cầm đũa lên gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho vào miệng.
Đây là miếng sườn xào chua ngọt ngon nhất cô từng ăn trong đời!!
Đồ ngon làm cô ăn không ngừng được đũa, vừa ăn vừa tấm tắc khen.
“Cố Gia Nam à, tôi nhất định phải gả cho cậu thôi!! Ngon quá, mẹ kiếp, ngon thật đấy!”
Cố Gia Nam đang gắp miếng xương, giật mình đánh rơi lại vào bát.
Diệp Trần ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to tròn nhìn Cố Gia Nam, vừa gặm sườn vừa nói: “Cậu đừng sợ, tôi chỉ đang khen cậu nấu cơm rất ngon thôi!”
“Ồ.”
Cố Gia Nam yên lòng nhưng cũng chẳng biết vì đâu, lúc cô nói phải gả cho cậu ta…
Hình như cậu ta cũng không thấy ghét.