Tối đến, hai người phải ngủ chung trên một cái giường bé tí và super xiêu vẹo. Đừng nói là hai người họ có làm gì bậy bạ hay không, ngay cả nhúc nhích mạnh chút xíu thì nó cũng kêu lên rồi, ngủ thế nào được?
Tư Duệ nhìn Viên Tuyết Hinh vừa bĩu mỗi vừa suy nghĩ mà buồn cười, vươn tay lấy cái chăn mẹ Viên cấp cho trải xuống nền nhà. Thấy anh làm vậy, cô nằm úp sấp trên giường vung vẩy hai chân:
“Anh làm gì thế?”
“Ngủ chứ còn làm gì?”
Tư Duệ bình tĩnh nằm xuống, chống tay lên gối nhìn cô.
“Không lên giường hả?”
Viên Tuyết Hinh cầm một cái gối lên che đi nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tò mò. Áo thun cổ rộng tuột đến bên vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế, dưới ánh đèn ngủ xanh nhạt càng thêm lung linh động lòng người.
Anh nhếch lông mày, cười bí hiểm. Thấy biểu cảm này của anh, Viên Tuyết Hinh lập tức biết ngay anh sắp phun ra câu gì đó trêu cô.
“Cô muốn thức cả đêm chơi với tôi không?” Tư Duệ hỏi xong có chút mong chờ nhìn cô, sau đó không thấy người trên giường đáp, đành xoay người tìm tư thế thích hợp rồi nhắm mắt lại.
Ơ khoan? Viên Tuyết Hinh vốn dĩ đã đề phòng trước rồi nhưng sao người này lại không phối hợp gì hết vậy? Hỏi một câu không rõ đầu đuôi và rồi thản nhiên đi ngủ, thật vô lương tâm! Như kịch bản thì phải nói gì đó gây sốc một tí chứ…
Viên Tuyết Hinh lăn lộn trên giường không thèm nhìn anh, trùm chăn chuẩn bị đi ngủ. Được một lúc thì chán quá nên ngứa mồm hỏi:
“Anh không lên giường ngủ thật hả?”
“Viên Tuyết Hinh, tôi là đàn ông đấy, không phải thánh nhân đâu.”
“Ai chẳng biết anh là đàn ông? Không thì là phụ nữ chắc?”
…
Người nằm dưới sàn chẳng biết phải trả lời thế nào, nói đến đây vẫn chưa hiểu thì anh nên dẫn Viên Tuyết Hinh đi học một khóa giáo dục giới tính rồi.
Tính đến thời điểm hiện tại, Tư Duệ cũng đã sống hơn hai mươi lăm năm, từng tiếp xúc với vô vàn mỹ nữ nhưng thủy chung chưa có hôn ai và cũng chưa đi đến bước cuối cùng. Nói thẳng ra anh là trai tân. Và cái cô ngốc kia ở trước mặt anh không biết hai từ “phòng bị” viết như thế nào sao?
Anh bất lực ngáp một cái, bây giờ xoay nhẹ người cũng thấy nhức mỏi nữa, dường như các tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi.
“Cô nên ngủ sớm đi, nhớ đừng nhúc nhích mạnh quá. Giường mà tiếp tục kêu thì sẽ khiến gia đình cô hiểu lầm đấy.”
Viên Tuyết Hinh bấy giờ mới há mỏ ồ lên khe khẽ, sau đó dùng hai tay che kín mặt và cuộn tròn người trong chăn.
Tiếng hít thở đều đều nhanh chóng vang lên trong phòng, mãi cho đến nửa đêm, khi Viên Tuyết Hinh giật mình thức giấc vì khát nước. Thỉnh thoảng cô vẫn hay bừng tỉnh thế này đây, và 80% là không thể ngủ tiếp được.
Thò chân xuống sàn quơ quào tìm dép bông, nhờ ánh đèn ngủ lờ mờ mà cô thấy nó nằm ngay góc chăn của Tư Duệ.
Anh ta ngủ bên dưới sàn có lạnh không nhỉ? Cô cố gắng nhích nhẹ người sao cho giường không phát ra tiếng động và bò xuống nhặt dép, lúc đến gần vị trí của Tư Duệ thì không thấy anh ta đâu. Ảo giác ư? Viên Tuyết Hinh dụi dụi mắt, thử đưa tay mò mẫm xung quanh với hi vọng sẽ thấy anh nằm đâu đó, nhưng không có gì ngoài một miếng vải mà Viên Tuyết Hinh đoán là áo thun của Tư Duệ. Nửa đêm rồi anh ta còn đi đâu chứ? Dưới bếp chăng? Sao lại cởi áo ra quăng lung tung thế này? Dù trong nhà có máy sưởi nhưng tuyệt đối không hề nóng chút nào cả, sao lại cởi áo ra?
Ma? Viên Tuyết Hinh đánh cái rùng mình, ý nghĩ này lập tức bị quăng ra sau đầu.
Trong lòng lo lắng, dưới chân vừa nhấc bỗng đá trúng cái gì đó. Gần như ngay lúc ấy, cô nghe được tiếng ré lên thật to của… một con mèo.
Mèo ư? Viên Tuyết Hinh không sợ chúng, ngược lại cô rất thích động vật, nhưng đêm hôm khuya khoắt tự dưng nghe tiếng mèo kêu thật sự rất kinh dị. Cửa sổ và cửa chính đều đóng kín mít, nó vào bằng cách nào?
Viên Tuyết Hinh nhanh chóng đi tìm công tắc để mở đèn lên, đập vào mắt cô là con mèo của Tư Duệ lần trước bị mất tích, cô ngạc nhiên nhìn nó:
“Sao mày lại ở đây?”
Tư Duệ xù lông lui vào trong góc phòng, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Tại sao lại sớm như vậy? Bây giờ mới có nửa tháng đầu thôi mà? Thậm chí lúc biến hình anh còn không hay biết gì, đến khi Viên Tuyết Hinh đá trúng mông anh thì anh mới tỉnh dậy, sau đó kinh ngạc phát hiện mình lại vi diệu hóa thân thành mèo rồi! Anh cong chân, con ngươi thu hẹp thành một đường mỏng, nếu có thể phóng nhanh về phía cửa rồi chạy đi thì tốt quá. Nhưng cửa đang khóa…
Tư Duệ liếc mắt, đánh liều chạy ào ào về phía cửa sổ.