Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 24 - Dây Tình Khó Đoạn

trước
tiếp

Ngồi trên mạn thuyền, Thẩm Mộc Phong uống rượu một mình. Thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài khi liếc nhìn về bức họa người thiếu nữ bưng giỏ hoa. Y như thế nhìn bức tranh đó uống rượu mà chẳng cần đến một thứ gì khác. Trong không gian đêm thật tĩnh lặng, Thẩm Mộc Phong như một gã cô tịch, lặng lẽ, trầm cảm. Y dùng rượu để hồi tưởng những gì trong ký ức và hoài niệm.

Lâm Bạch Huệ từ trong khoang thuyền bước ra. Nàng nhìn Thẩm Mộc Phong cùng lúc ánh mắt của y liếc về phía bức tranh, rồi bưng chén rượu dốc vào miệng mình.

Bạch Huệ bước đến sau lưng họ Thẩm. Nàng liếc xéo về phía bức tranh rồi nhỏ giọng nói:

– Thẩm huynh uống rượu ngắm người trong tranh để tưởng nhớ về Ðoan Cơ hay nhớ về Lâm Bạch Huệ?

Chuốc đầy chén rượu, Mộc Phong bưng lên đổ vào miệng mình. Y nói:

– Ta nhớ đến Ðoan Cơ.

Mặt hoa của Bạch Huệ thoạt nhíu lại. Ðôi chân mày vòng nguyệt sắc sảo của nàng lộ ra những nét bất nhẫn khi chúng châu lại với nhau. Bạch Huệ ngồi xuống bên cạnh Thẩm mộc Phong:

– Ðoan Cơ tỷ tỷ đã chết… Bạch Huệ không đáng thay thế vào chỗ của tỷ tỷ sao?

– Không không xứng đáng. Nàng rất giống với Ðoan Cơ… Nhưng sao ta vẫn thấy mình trống rỗng và mất mát.

– Tại vì Thẩm huynh luôn nghĩ đến Ðoan Cơ mà chẳng bao giờ sống thực với những gì mình đang có.

Mộc Phong quay sang nhìn Bạch Huệ:

– Ðúng như vậy không?

Bạch Huệ gật đầu:

– Huynh không tự xét lại mình.

Lời vừa dứt trên miệng Bạch Huệ thì hai hàng lệ đã Trảo ra khóe mắt. Thấy Bạch Huệ khóc, Mộc Phong bất giác buông tiếng thở dài.

Y mím môi suy nghĩ một lú c rồi hỏi:

– Tại sao nàng khóc?

– Bởi vì người Bạch Huệ yêu chẳng bao giờ yêu Bạch Huệ. Trong tâm của người đó luôn luôn có một bóng nữ nhân khác chiếm tất cả tâm hồn và khối óc. Huynh trả thù võ lâm, buộc các vị chưởng môn đại phái và mười ba bang chủ phải chết, bởi vì huynh muốn trả hận cho Ðoan Cơ.

– Ðúng… Ta muốn trả hận cho Ðoan Cơ. Trong tâm ta chỉ có một ý niệm đó mà thôi.

Lệ lại Trảo ra khóe mắt Bạch Huệ.

Nàng nhỏ nhẹ nói:

– Huynh làm cho muội đau lòng.

Nhìn Bạch Huệ, Thẩm Mộc Phong hỏi:

– Tại sao muội đau lòng? Huynh trả thù cho Ðoan Cơ muội không đồng ý ư?

Nàng lắc đầu:

– Không phải như vậy đâu… Huynh trả thù cho Ðoan Cơ tỷ tỷ là chuyện đúng nhưng muôi…

Nàng ngập ngừng một lúc rồi mới nói:

– Muội đau lòng vì nghĩ mình không tồn tại trong tâm của huynh. Khi người muội yêu không nghĩ đến muội thì hỏi sao lòng muội không đau chứ?

Nàng gục đầu vào chân Thẩm Mộc Phong:

– Huynh đến với muội chỉ bằng cái xác còn hồn thì vẫn nghĩ đến Ðoan Cơ tỷ tỷ. Nếu huynh là muội… huynh sẽ như thế nào?

Nàng để mặc lệ mình nhễu xuống hai bắp chân cụt lẳn của Mộc Phong.

Buông một tiếng thở dài, Thẩm Mộc Phong nói:

– Bạch Huệ… Thẩm huynh biết, Thẩm huynh có lỗi với nàng. Nhưng ta không thể trốn tránh sự thật được. Ta không thể nào quên được Ðoan Cơ. Ðoan Cơ đã là cuộc sống của ta. Mãi mãi và vĩnh viễn ta vẫn tôn thờ nàng.

Ngẩng mặt nhìn Mộc Phong, Bạch Huệ ôn nhu từ tốn nói:

– Muội đâu muốn huynh quên Ðoan Cơ. Muội không ganh ghét với tỷ tỷ, nhưng muội không muốn huynh chỉ đến với muội bằng một cái xác mà không có hồn.

Vuốt mái tóc dài óng mượt của nàng, Mộc Phong nói:

– Ta biết ta có lỗi với nàng, Bạch Huệ, nhưng nàng phải hiểu cho ta.

– Muội hiểu huynh lắm chứ… đâu ai hiểu huynh hơn muội.

Nụ cười gượng hé mở trên hai cánh môi dầy thừ của Mộc Phong:

– Nghe Bạch Huệ muội nói câu này, tâm trạng huynh thanh thản vô cùng. Hôm nay Thẩm huynh đã là phế nhân, nhưng vẫn có một trang giai nhân hồng nhan tri kỷ.

Y vừa nói vừa vòng tay ôm lấy bờ vai Bạch Huệ kéo vào người mình. Bạch Huệ nhỏ nhẹ nói:

– Ðể muội chuốc rượu cho huynh uống nhé.

Mộc Phong gật đầu.

Bạch Huệ bưng bầu rượu chuốc đầy chén. Nàng bưng chén rượu áp vào miệng Mộc Phong như thể mớm nước cho trẻ nhỏ. Uống cạn chén rượu đầy, Mộc Phong nói:

– Muội tốt với ta quá.

– Muội tốt với huynh như vậy, huynh có tốt với muội không?

– Ta sẽ không bao giờ đối xử tệ với nàng.

Ðôi chân mày lá liễu của nàng thoạt nhường lên:

– CÓ đúng như huynh nói không?

Mộc Phong gật đầu:

– Muội hãy tin vào huynh… Ta không phải là kẻ nói hai lời.

Nàng nép đầu vào ngực gã:

– Muội chỉ muốn sao mãi mãi chúng ta sẽ như thế này. Chẳng còn điều gì có thể ngăn cách huynh và muội.

Nàng nhìn lên bầu trời đêm đầy sao:

– Mong rằng Ðoan Cơ tỷ tỷ sẽ hiểu cho Bạch Huệ. Hiểu cho muội.

Thẩm Mộc Phong cúi xuống nâng cằm Bạch Huệ. Y nhìn vào mắt nàng:

– Nàng muốn Ðoan Cơ hiểu gì nơi nàng?

Bạch Huệ mỉm cười:

– Huynh còn hỏi muội nữa?

– Ta muốn biết.

– Phàm nữ nhân thì ai chẳng muốn người mình thương chỉ thuộc riêng về mình. Bạch Huệ cũng thế thôi. Muội cũng chỉ muốn huynh thuộc về riêng mình, Ðoan Cơ tỷ tỷ cũng vậy. Mặc dù tỷ tỷ đã chết rồi, nhưng hẳn tỷ tỷ cũng rất buồn khi thấy muội chiếm huynh của tỷ ấy. Chính vì vậy mà muội mới thốt ra câu nói đó.

Mộc Phong ôm chầm lấy Bạch Huệ:

– Muội thật là rộng lượng. Huynh đa tạ muội đã nghĩ đến Ðoan Cơ của huynh.

Nàng nép đầu vào ngực Mộc Phong, nhỏ nhẹ nói:

– Muội nghĩ đến Ðoan Cơ tỷ tỷ thì huynh cũng phải nghĩ đến muội.

Mộc Phong gật đầu:

– Huynh sẽ xem muội và đối xử tốt với muội như Ðoan Cơ hôm nào.

Nàng lắc đầu:

– Muội hổng chịu như vậy đâu.

– Vậy muội muốn huynh phải làm gì?

– Muội là Bạch Huệ chứ đâu phải là Ðoan Cơ. Muội muốn huynh luôn nghĩ đến Bạch Huệ chứ không phải là Ðoan Cơ tỷ tỷ. Bạch Huệ là Bạch Huệ, còn Ðoan Cơ là Ðoan Cơ.

Thẩm Mộc Phong gật đầu:

– Huynh sẽ luôn nghĩ đến Bạch Huệ.

Nàng bưng đến bầu rượu chuốc vào chén rồi bưng lên áp vào hai cánh môi dầy thừ của Thẩm Mộc Phong. Mộc Phong ngửa mặt cười nói:

– Ta giống như một đứa trẻ trong tay nàng.

– Một hiền thê phải biết chăm lo cho tướng công của mình. Huynh thích muội chăm chút cho huynh không?

– Ðã là nam nhân thì bất cứ ai cũng đều muốn nữ nhân chiều chuộng mình. Huynh cũng là một nam nhân bình thường như những người khác mà thôi.

Bạch Huệ lườm Mộc Phong:

– Muội không thích nghe câu nói đó của huynh đâu. Thẩm huynh của muội hơn những người khác rất nhiều. Thẩm huynh là nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Nếu huynh muốn cái gì trên thế gian này tất huynh sẽ đạt được, cho dù đó có là danh tự Minh chủ võ lâm.

– coi Chừng muội tâng bốc huynh nhiều quá rồi đó. Trên giang hồ, huynh chưa phải là người có võ công cao nhất. Chúng ta còn có quá nhiều đại kỳ phùng địch thủ. Chỉ với một nha đầu Mạn Tuyết Kha đã là đối thủ của huynh, huống chi còn có Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng, và còn nhiều người khác nữa.

– Nhưng trong tâm muội chỉ có một mình huynh mà thôi.

– Huynh sợ mình không đúng như suy nghĩ của muội.

Bạch Huệ đứng lên.

– Bên cạnh huynh còn có muội kia mà.

Nói dứt lời, nàng mỉm cười với Thẩm Mộc Phong. Dựa người vào thân Thẩm Mộc Phong, Bạch Huệ nhỏ nhẹ nói:

– Muội phải đi đây.

Mộc Phong gật đầu từ tốn nói:

– Khi đã biết được tung tích của Ứng Hiệp, muội đừng vọng động mà thông báo cho huynh biết, huynh còn cần đến hắn.

Bạch Huệ nhẹ gật đầu:

– Muội hiểu.

Bạch Huệ điểm mũi hài lướt xuống chiếc thuyền nan. Gã phu thuyền chống mái Chèo tách chiếc thuyền nan ra khỏi lâu thuyền. Mộc Phong ngồi trên mạn thuyền nhìn theo chiếc thuyền nan đang tách xa rồi mất hút trong màn sương đêm. Y buông một tiếng thở dài bất giác nhìn về phía bức tranh, nhẩm nói:

– Ðoan Cơ Thẩm huynh vẫn luôn thuộc về muội. Mãi mãi trong ta vẫn là muội.

Chiếc thuyền nan chở Lâm Bạch Huệ nhẹ tấp vào một ghềnh đá. Nàng bước lên bờ, gã phu thuyền cũng theo chân Bạch Huệ. Hai người đứng trên ghềnh đá. Nhìn ra bốn phía chung quanh, rồi mới nói với gã phu thuyền:

– Chủ nhân đang Ở đâu?

Gã phu thuyền nhỏ giọng nói:

– Nương nương đi hết con đường này rồi rẽ trái, sẽ có người đón nương nương.

Bạch Huệ gật đầu, nghiêm giọng nói với gã phu thuyền:

– Ngươi quay về lâu thuyền nhớ chăm sóc cho Thẩm Mộc Phong tôn giá.

– Tuân lịnh nương nương.

Bạch Huệ khẽ gật đầu rồi quay bước thi triển khinh pháp siêu tuyệt chẳng mấy chốc đã mất dạng. Nàng đi hết đoạn đường đó đến ngã rẽ thì có sẵn một cỗ kiệu hoa do bốn gã phu kiệu vận hắc y chờ sẵn. Vừa thấy Bạch Huệ, bốn gã phu kiệu đó liền quỳ xuống đồng loạt xướng:

– cung thỉnh Tổng đàn chủ nương nương.

Bạch Huệ nhạt nhẽo nói:

– Không cần đa lễ như vậy.

Nàng vén rèm bước vào trong kiệu rồi buông rèm xuống. Bốn gã phu kiệu lực lưỡng nhấc kiệu hoa lên, cùng thi triển khinh công thoát đi. Chỉ cần thấy bốn gã đó thi triển khinh pháp siêu tuyệt thôi đủ biết họ là những đại cao thủ kỳ tuyệt.

Bốn gã phu kiệu dừng bước trước cửa tòa trang viên nằm lọt giữa những hàng tùng che khuất. Khi Bạch Huệ vén rèm bước xuống thì bốn gã đó lại quỳ xuống một cách thành kính.

Nhìn bốn gã phu kiệu, Bạch Huệ điểm một nụ cười. Nàng vén lại mái tóc mai, sửa y trang rồi chậm rãi tiến vào trong tiền sảnh tòa trang viện.

Bạch Huệ tiến thẳng đến bức rèm có thêu tòa thành đỏ ối, cung kính ôm quyền.

– Bạch Huệ tham kiến Thành chủ.

Tấm rèm được vén lên.

Diêm La Thành chủ trong bộ trường bào màu huyết dụ có thêu kim tuyến ngồi trên tràng kỹ, định thần nhãn sáng ngời nhìn Bạch Huệ.

– Nàng hẳn có mang thứ mà Bổn vương cần chứ?

Bạch Huệ ôm quyền kính cẩn nói:

– Khởi báo Thành chủ… Bạch Huệ có mang theo miếng Ngọc phù mà Thành chủ cần.

– Tốt lắm… dâng lên đây.

Bạch Huệ kính cẩn lấy miếng Ngọc phù cất trong chiếc giáp ngọc dâng lên Diêm La Thành chủ bằng hai tay một cách kính cẩn, trịnh trọng.

Mở nắp tráp nhìn qua miếng ngọc phù, Diêm La Thành chủ nói:

– Ðây là thứ mà bổn vương cần.

Y đặt chiếc tráp xuống bên cạnh.

Diêm La Thành chủ lột chiếc mũ trùm đầu xuống. Chân diện của y lộ ra. ÐÓ là một người có chân diện chữ điền, ánh mắt sáng ngời toát ra uy quang thần quyền, cặp lông mày rậm sắc sảo, tất cả những nét toát ra tướng pháp của bậc quyền uy lạnh lùng.

Y đứng lên bước đến trước mặt Lâm Bạch Huệ. Nhìn thẳng vào mắt nàng:

– Quan hệ giữa nàng và Thẩm Mộc Phong như thế nào rồi?

Bạch Huệ cung kính nói:

– Khởi bẩm Thành chủ, đang trở thành một kẻ nô tình như Tôn Ứng Hiệp.

– Khi rơi vào lưới tình của nàng, Thẩm Mộc Phong không còn giữ được thủy chung với Ðoan Cơ nữa sao?

– Gã càng chung tình bao nhiêu càng khó thoát khỏi lưới tình bấy nhiêu.

– Anh hùng khó thoát qua ải mỹ nhân.

Bạch Huệ ôm quyền kính cẩn nói:

– Thành chủ định làm gì với Thẩm Mộc Phong? Biến gã thành một sát thủ như Tôn Ứng Hiệp ư?

– Không cần biến hắn thì tự bản thân hắn cũng đã trở thành một sát thủ bởi hận tình.

Y bây giờ ví như một con cờ trong tay Bổn vương đàn chủ.

– Vậy xin Thành chủ chỉ giáo, Bạch Huệ phải làm gì với Thẩm Mộc Phong Ở bước kế tiếp?

– Tất cả bây giờ là nhắm vào Thiên Trù hòa thượng.

– Thiên Trù hòa thượng nắm giữ bí mật Tử Cấm thành?

Diêm La Thành chủ gật đầu:

– Thiên Trù hòa thượng chắc chắn nắm giữ bí mật Tử Cấm thành. Người thứ hai biết được là Tống Bội Linh. Nhưng rất tiếc, bổn vương lại không biết Ðộc Cầm Nhân đang ngụ Ở đâu. Nhưng bổn vương đã có cách.

– Thành chủ chỉ giáo.

– Ðàm Vĩnh Hưng có thể đưa chúng ta đến chỗ của Ðộc Cầm Nhân. Sắp tới đây, nàng chú ý tới Ðàm Vĩnh Hưng một chút. Hắn thì không bao giờ biến thành nô tình của nàng rồi.

Bạch Huệ lắc đầu:

– Bạch Huệ không thể khuất phục được Lãnh Diện Tu La.

– Nếu hắn như những người khác thì bổn vương và nàng quá ư dễ dàng, chẳng phải bận tâm động não.

Chắp tay sau lưng, Thành chủ Diêm La rảo bước tiến về phía bức tranh thủy mặc với với nét vẽ tinh tế của Ngô đạo trưởng. Y ngắm thiếu nữ trong tranh như ngắm người tình của mình. Bất ngờ y quay lại nhìn thẳng vào mắt Bạch Huệ:

– Bạch Huệ… Ta muốn chính tay Ðàm Vĩnh Hưng tìm bí mật của Thiên Trù hòa thượng.

Bạch Huệ nhíu mày:

– Thành chủ… Nhưng bằng cách nào?

– Tống Bội Linh.

Bạch Huệ nhíu mày hỏi:

– Tống Bội Linh đã được Thiên Ma Cầm Ðộc CÔ nhận mang đi, giờ chẳng biết sống chết như thế nào. Bạch Huệ làm sao tìm được Tống Bội Linh?

Diêm La Thành chủ ngửa mặt cười. Y vừa cười vừa nói:

– Chính vì Tống Bội Linh được Ðộc Cầm Nhân mang đi nên bổn vương mới nảy ra ý định buộc ả phải bắt Ðàm Vĩnh Hưng lấy bí mật của Thiên Trù hòa thượng.

Bạch Huệ ôm quyền:

– Thành chủ chỉ giáo.

– Bấy lâu nay nàng lúc ẩn lúc hiện, nhưng bây giờ thì thiên hạ đoán chắc Lâm Bạch Huệ là môn hạ của Thẩm Mộc Phong.

– Bạch Huệ đã xuất hiện cùng với Thẩm Mộc Phong tại Tụ Hiền Trang tất cả mọi người đều biết.

– Tốt lắm.

– Giờ thì Bạch Huệ phải làm gì?

– Nàng có nhớ vì sao bị võ lâm truy sát không?

Ðôi chân mày lá liễu của Bạch Huệ nhíu lại:

– Chính Bạch Huệ đã đội lốt Ðoan Cơ.

Diêm La Thành chủ gật đầu:

– Rượu cũ nhưng bình mới. Vẫn hành động đó nhưng bây giờ là Bạch Huệ. Nhất định Ðộc Cầm Nhân sẽ xuất hiện. Ðộc Cầm Nhân xuất hiện sẽ dẫn chúng ta đến chỗ Của Tống Bội Linh.

Bạch Huệ kính cẩn nói:

– Bạch Huệ đã hiểu ý của Thành chủ. Nhưng…

Diêm La Thành chủ cướp lời Bạch Huệ:

– Bổn vương sẽ luôn Ở bên nàng.

– Ða tạ Thành chủ.

Buông một tiếng thở dài, Lâm Bạch Huệ hỏi:

– Bạch Huệ có điều muốn thỉnh cầu Thành chủ.

– Nàng cứ nói.

Bạch Huệ lưỡng lự một lúc rồi nói:

– Bạch Huệ chỉ muốn biết việc phục hưng Tinh Túc giáo.

Diêm La Thành chủ ngửa mặt cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Diêm La Thành chủ nghe thật chỏi tai và nhức óc. Y cắt ngang tràng tiếu ngạo rồi trầm giọng đáp lời Bạch Huệ:

– Bổn vương không cần suy nghĩ cũng biết nàng sẽ hỏi bổn vương điều đó.

– Bạch Huệ không dám nài ép chỉ thành khẩn muốn biết mà thôi.

– Bổn vương luôn luôn nghĩ đến điều đó. Một khi khai thông Tử Cấm thành thì Tinh Túc giáo sẽ là thiên hạ đệ nhất phái. Cả võ lâm chỉ có một phái duy nhất đó là Tinh Túc giáo. Nàng chấp nhận rồi chứ?

Lâm Bạch Huệ quỳ xuống hành lễ:

– Bạch Huệ cung kính đa tạ Thành chủ.

– Nàng bỏ công ra nhiều thì sẽ hưởng được nhiều. Bổn vương mong rằng ước nguyện của nàng sớm tụ thành.

Diêm La Thành chủ lấy một miếng ngọc bội đặt vào tay Bạch Huệ. Nàng đón lấy miếng ngọc bội đó từ tốn nói:

– Thành chủ chỉ huấn.

– Ðây là miếng ngọc bội của bổn vương, nó là tín vật bất ly thân của ta. Bổn vương trao lại cho nàng. Chỉ những khi cần thiết lắm mới lộ nó ra để sai khiến những cao thủ nhập hội. Bằng như không cần thì đừng lộ ra.

– Ða tạ Thành chủ.

Diêm La Thành chủ đỡ Bạch Huệ đứng lên. Y quay bước trở lại ngồi trên tràng kỷ, rồi định nhãn ngắm Lâm Bạch Huệ. Chạm vào ánh mắt sắc như bảo đao bảo kiếm của Diêm La Thành chủ, Bạch Huệ chợt nao lòng.

Nàng miễn cưỡng nói:

– Thành chủ còn điều chi chỉ huấn Lâm Bạch Huệ?

– Bổn vương muốn biết một điều.

– Bổn vương muốn biết nàng có gì mà những trang hảo hán đỉnh thiên lập địa của trung nguyên lại tự nguyện muốn biến mình thành nô tình của nàng?

Bạch Huệ đỏ mặt, e lệ. Nhìn vẻ e lệ thẹn thùng của nàng thì không một họa nhân nào khả dĩ làm ngơ được, bởi những nét kiều diễm thoát phàm thoát tục.

– Mỗi cô một cách, nhưng tựu trung tất cả đều muốn chiếm hữu thể xác của Lâm Bạch Huệ.

Diêm La Thành chủ cười nửa miệng:

– Vậy thể xác của nàng có gì mà người ta lại muốn tranh giành?

Nàng e dè nói:

– Bạch Huệ cũng không biết.

– Bổn vương lại muốn biết.

– Bạch Huệ không dám để Thành chủ phải thắc mắc.

Nàng nói xong từ từ lột bỏ trang phục của mình. Tấm thân lõa lồ của nàng hiện ra chẳng có một mảnh vải che tạm. Tất cả những đường cong trên cơ thể Bạch Huệ đều lọt thỏm vào đôi con ngươi sáng ngời của Diêm La Thành chủ.

Nhìn Bạch Huệ trong tình trạng lõa lồ, Diêm La Thành chủ khẽ gật đầu nói:

– Ðẹp lắm… Quả là một tòa thiên nhiên tuyệt hảo và hoàn mỹ. Bổn vương có thể phong nàng là Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

Bạch Huệ miễn cưỡng lượm xiêm y mặc lại.

Nàng vận xong y trang, mới ngẩng lên nhìn Diêm La Thành chủ tự tin nói:

– Chưa một nam nhân nào thấy tấm thân Bạch Huệ mà lại thờ ơ, duy có một người.

– Ðàm Vĩnh Hưng?

Bạch Huệ gật đầu.

Diêm La Thành chủ ngửa mặt cười. Y vừa cười vừa nói:

– Gã có bằng sắt, hay đá thì vẫn có chỗ nhược của nam nhân. Tại vì nàng chưa biết được chỗ nhược của Vĩnh Hưng thôi. Nhưng như thế thì cuộc tranh đoạt của chúng ta mới lý thú. Ðệ tử của Thiên Trù hòa thượng đâu phải là kẻ tầm thường.

Y đứng lên.

– Nàng có thể đi được rồi, nhưng nhớ đừng bỏ qua Di Họa Ðoạn Hồn Thần Tôn Ứng Hiệp. Chúng ta còn cần đến hắn.

– Thành chủ… Ứng Hiệp đang Ở đâu?

– Thần kiếm Dương Bất Tuần đang chăm sóc cho hắn.

– Nếu Ứng Hiệp được Thần kiếm Dương Bất Tuần chăm sóc thì càng lợi hại hơn nữa.

– Hắn càng lợi hại chừng nào, bổn vương và nàng càng có lợi chừng nấy.

– Bởi vì Ứng Hiệp là của Bạch Huệ.

Diêm La Thành chủ gật đầu.

Bạch Huệ ôm quyền xá:

– Ða tạ Thành chủ đã chỉ giáo.

– Y là thanh kiếm sống của nàng.

– Bạch Huệ hiểu, Thẩm Mộc Phong không thể tìm được kẻ có căn cốt nhưng Ðàm Vĩnh Hưng thì tìm được.

– Nhưng cuối cùng thì Ứng Hiệp lại thuộc về nàng.

– Thành chủ quá khen. Bạch Huệ chỉ sợ không tròn trọng trách với Thành chủ mà thôi.

– Bổn vương luôn nghĩ đến công lao khó nhọc của nàng.

Diêm La Thành chủ nói xong buông rèm phủ xuống. Bạch Huệ tự biết cuộc hội ngộ đến đây đã chấm dứt. Nàng thối lui ra đến tận cửa mới quay bộ bỏ đi.

Trong tâm Bạch Huệ suy nghĩ mỗi một điều duy nhất đó là ngày Tinh Túc phái sẽ quay lại với giang hồ võ lâm trung nguyên với cương vị một Thiên Hạ Ðệ Nhất Giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.