Nhiễm Cách chẳng có hứng thú gì với tiệc trà sau cơm tối nên tranh thủ đi tìm Hoa Mỹ, biết đâu có chút thu hoạch gì đó ở đây. Nhưng khổ nỗi, lúc nào Leena cũng cho người đi theo cô, thoải mái thế nào đây?
“Hai người về trước đi, tôi đi một mình là được rồi.” Nhiễm Cách dừng bước, quay sau lưng nghiêm túc nhìn hai tên vệ sĩ cao to rắn chắc.
“Không được thưa tiểu thư. Phu nhân đã dặn dò phải theo sát ngài.” Tên vệ sĩ A mặt lạnh trả lời, sau đó… ừm, sau đó cũng không nói gì nữa, hệt như pho tượng.
Nhiễm Cách vò đầu, “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Bên này thưa tiểu thư.”
Hai tên đó chia nhau ra, một tên đi trước dẫn đường cho cô, một tên đi sau cô. Nhiễm Cách cảm thấy thật gò bó, ở đây địa hình cô cũng không quen thuộc, bỏ trốn thế nào chứ? Cô chỉ muốn đi xem Hoa Mỹ ở đâu thôi mà…
Nhiễm Cách vào phòng vệ sinh rồi khóa chốt lại, hai tên đó vẫn đứng giữ ở bên ngoài. Cô thở dài, vặn mở vòi nước rồi rửa tay, sau đó đột nhiên tát nước lên mặt. Ồ, vẫn không trôi lớp trang điểm luôn này…
Sau bữa tối, Clark cùng hai người kia đến thư phòng, ông ta sai người châm trà rồi mới bắt đầu nói:
“Chuyện này, con bé Louisa lúc trước được hứa hôn cho bá tước Allard, sau lại chạy đi đính hôn với người của Sở gia…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phàn Khôi mỉm cười không nói gì.
Clark lắc đầu, “Con bé còn nhỏ dại, làm việc theo ý mình. Có lẽ hai người đó chỉ là chơi đùa thôi, còn người phù hợp làm chồng với con bé nhất… chính là ngài Phàn đây.”
Phàn Khôi tựa người vào ghế, thoải mái như ở nhà. Chân trái hắn gác lên chân phải, tay đặt hờ hững lên đùi. Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt chợt lóe, “Tiểu thư chỉ là chơi đùa thôi sao?”
Clark gật đầu, mà Leena ngồi kế bên cũng liên tục phụ họa, “Đúng đó đúng đó, con bé còn trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ chín chắn được.”
Đùa, người này là ai chứ? Chính là cái tên nổi tiếng nhất nhì trong giới hắc đạo. Họ đã đắc tội với Sở gia bên bạch đạo thì phải tìm một chỗ dựa bên hắc đạo để bảo vệ họ.
Phàn Khôi cười không nói. Clark uống trà xong mới ngập ngừng:
“Ngài Phàn cảm thấy thế nào? Louisa lúc nãy có hơi nóng nảy nên…”
Phàn Khôi ngắt lời ông, thẳng thắn nói, “Tôi rất thích cô ấy.”
Nghe thế, Clark và Leena trao đổi ánh mắt với nhau, Phàn Khôi lại làm như không thấy, nâng tách trà lên uống một ngụm.
Lúc này Leena mới hắng giọng, “Sau khi ngài lấy Louisa, ngài có thể cứu con gái tôi được không ạ?”
Phàn Khôi nhướng mày, đôi mắt đen láy không nhìn ra cảm xúc gì, “Con gái bà? Louisa không phải con gái bà sao?
Leena ngượng ngùng, “Không phải, tôi là… mẹ kế của nó…”
“À.” Phàn Khôi đầy ý vị nhìn bà ta một cái.
Leena liền vội vàng giải thích, “Sau khi cứu con gái tôi, nó có thể làm vợ hai của ngài.”
Bởi vì con gái bà ta không phải là chính quy nên chỉ có thể cho Nhiễm Cách kết hôn với Phàn Khôi trước, làm vợ cả. Sau đó, có thể đẩy đưa con gái bà ta sang làm vợ hai, thế thì tốt biết mấy!
Phàn Khôi nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn bà ta, “Đây là thời đại nào rồi phu nhân còn nghĩ tới chuyện vợ một vợ hai?”
Leena tái mặt, Clark thấy thế liền giảng hòa:
“Thôi nào, Louisa không phải là tốt nhất rồi ư? Còn Becky, tôi sẽ sắp xếp cho nó gả vào nhà tên thương nhân nào đấy là được rồi.”
Leena cúi đầu, “Dạ.” Nhưng bà ta không cam lòng, tại sao Nhiễm Cách thì được thứ tốt, mà con bà ta lại phải chịu thiệt thòi như vậy?
Phàn Khôi liếc Leena một cái rồi đứng dậy, “Tôi nói chuyện với tiểu thư Louisa một chút.”
“Được được.” Clark gật đầu, cho người dẫn hắn đi.
Phàn Khôi đi rồi, Clark mới giận dữ nói, “Leena, cô muốn hại chết chúng ta đúng không?”
Leena phẫn nộ, “Tại sao Louisa lại được cưới người quyền lực hô mưa gọi gió như vậy? Becky thì sao chứ? Nó cũng là cháu của ông.”
Clark lạnh lùng đáp, “Là cháu chính quy sao? Có mang dòng máu Sainmton quyền quý của chúng ta sao? Cô rõ chuyện này nhất Leena ạ. Tôi đã cho Becky được cái lợi như vậy coi như là tốt nhất với đứa cháu ngoại tộc rồi.”
Ông ta trầm giọng, “Phàn Khôi không phải là người mà cô có thể tính kế đâu…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiễm Cách muốn gục ngã, hai tên này đi đâu cũng đi sát cô. Đến nỗi chạy một hồi đến phòng ăn lúc nãy hai người họ cũng chạy theo, còn canh tốc độ hợp lí để không chạm tới cô nữa. Nhiễm Cách thật đau lòng biết mấy.
“Hai anh… cách xa tôi ra, phải cách tôi từ mười mét trở lên.”
Vệ sĩ A: “Không được thưa tiểu thư, chỉ có thể cách một mét.”
Vệ sĩ B: “Cách xa quá tiểu thư bỏ trốn.”
Nhiễm Cách: “…”
Hết nói nổi mà.
“Hai anh đi nghỉ ngơi đi.”
Phàn Khôi một tay để sau lưng, thong thả bước tới.
Hai tên vệ sĩ liếc nhau, bọn hắn biết đây là ngài Phàn khách quý được ông chủ mời tới, nhưng vẫn không yên tâm lắm.
Phàn Khôi như nhận ra sự băn khoăn của bọn hắn, mỉm cười:
“Tôi đã xin phép ông chủ của mấy anh rồi.”
“Nhưng…”
Đột nhiên tên vệ sĩ B kêu lên một tiếng, Phàn Khôi đã đánh hắn ngã quỵ xuống, một đòn ác liệt không nương tình.
“Tôi không thích người không nghe lời.”
Nghe vậy, hai tên vệ sĩ chỉ biết cáo lui. Người này, bọn hắn đấu không lại!
Nhiễm Cách khoanh tay, vẫn bình tĩnh nhìn hắn. Tên này ra tay tàn độc như vậy, người không dễ chọc nha!
“Anh muốn gì?”
Phàn Khôi bật cười, từ đâu đưa một nhánh hoa hồng cho cô.
“Hôm nay em rất đẹp.”
Nhiễm Cách không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Hai người họ đã từng gặp trước đó rồi sao? Cô cảm thấy hắn rất quen…
“Cảm ơn, nhưng tôi không nhận đồ của người lạ.” Nhiễm Cách nói, cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện như tìm tòi thứ gì đó. Nhưng thất vọng thay, chỉ là một mảnh đen trầm lặng mà thôi.
Phàn Khôi thấy vậy cũng không ngại, lập tức ném bông hồng đi, sảng khoái nói:
“Tôi muốn cùng em làm một giao dịch, thế nào?”
“Không có hứng thú.”
“Vậy sao? Nhưng nó có liên quan tới Sở Dã đấy…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiễm Cách khựng lại, nâng mắt nhìn hắn, “Anh có ý gì?”
“Đi theo tôi.” Phàn Khôi đút tay vào túi, nhàn nhã bước đi. Hắn cũng không quay đầu lại, tựa như biết thế nào cô cũng đi theo.
Tên này thế quái nào lại quen thuộc địa hình ở đây tới vậy? Là khách quen thường xuyên tới sao?
Cô vừa đi vừa ngó nghiêng, thấy mình đi chậm vậy mà lại tiến tới bằng Phàn Khôi thì mới nhận ra, hắn luôn chờ cô đi cùng với hắn. Điều này không hiểu sao lại làm cô cảm thấy quen thuộc hơn nữa.
Hắn, là ai?
Đến một căn phòng tối nào đó, Phàn Khôi tao nhã đưa tay ra, “Ở đây tối như vậy, em lại không quen thuộc nơi này. Tôi có thể hướng dẫn em đi.”
Nhiễm Cách lại không thèm liếc hắn mà đi thẳng vào, bà đây cóc sợ nhá!
Phàn Khôi bật cười, sát khí trong mắt chợt lóe lên.
____________
Mấy ngày nay tôi sẽ bớt chút thời gian để cập nhật truyện nhanh hơn nha~