Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 60 - Chú Rể Bất Ngờ

trước
tiếp

“Anh là ai?”

Nhiễm Cách cố làm cho mình bình tĩnh, cô đánh giá người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.

Đáy mắt “Phàn Khôi” hiện lên ý cười, hắn đưa tay ôm lấy vòng mảnh khảnh của cô, bá đạo nói, “Anh là chồng tương lai của em đây.”

Giọng nói trầm đục lại mang theo tia bỡn cợt, đôi môi mỏng của hắn giương lên, nhìn thế nào cũng là một khuôn mặt đại chúng và biểu cảm khinh thường.

“Tốt quá rồi!” Clark cười lớn, sau đó phất tay, “Mau mời Cha đến đây.”

“Khoan đã.”

Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào. Sau đó người đàn ông với âu phục màu đen, trên ngực trái là bông hoa hồng đỏ. Đôi mắt hẹp dài không nhìn rõ cảm xúc bên trong, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn khẽ cong lên.

“Ai vậy? Đẹp trai quá!”

“Chẳng lẽ hắn tới cướp dâu sao? Người yêu cũ của cô dâu à?”

“Không phải đâu, tôi nghĩ hắn tới cướp rể đấy!”

Đôi con ngươi xanh biếc của hắn thoáng co lại, đầu óc của những người này chứa bã đậu à?

Clark thấy người vừa đến liền đứng lên, lạnh lùng bước tới trước mặt hắn, “Bá tước Allard, tôi nhớ tôi không có gửi thiệp mời đến ngài.”

Đùa sao, tên này ở đây làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn phá hỏng chuyện tốt của lão ta?

Không, lão không cho phép!

Mạch Âu Diệm gỡ bông hồng đỏ trên ngực xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cánh hoa. Sắc mặt vẫn lạnh lùng, lông mày cương nghị nhướng lên, “Làm sao? Tôi không thể đến dự đám cưới của người yêu cũ và bạn tôi sao?”

Không biết có phải cảm giác của cô có vấn đề không, nhưng sau khi Mạch Âu Diệm vừa thốt lên “người yêu cũ” Nhiễm Cách liền cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ người bên cạnh. Cô liếc “Phàn Khôi” một cái, hắn đang rũ mắt xuống, lông mi dài che đi cảm xúc bên trong.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, hắn nghiêng người, trong đôi mắt tĩnh lặng của hắn bỗng thoáng qua một chút cường thế, giống như nói, cô chỉ có thể là của hắn ta.

“Bạn sao?” Clark sửng sốt, chẳng lẽ Mạch Âu Diệm có quen biết với Phàn Khôi?

“Phải đó.” Mạch Âu Diệm đưa tay lên môi kéo một cái, bộ dáng yêu nghiệt khiến các cô gái gần đó đỏ mặt ôm ngực, “Hả? Có đúng không? Sở Dã?”

Lời Mạch Âu Diệm vừa thốt ra như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Mọi người xôn xao, tại sao Sở Dã – chủ nhân của Sở gia lại đến đây? Nếu vậy thì anh ta đang ở đâu?

Leena đứng bật dậy, khuôn mặt khó coi đến cực điểm. Bà ta cầm bộ đàm gằn giọng, “Bao vây Allard…” Ngừng một chút, bà ta giận dữ nói, “Bắt tên Phàn Khôi và L…”

Chưa nói xong bộ đàm trên tay bà ta đã bị người đằng sau giật lấy, hắn nở nụ cười rực rỡ nhưng ánh mắt lại lóe lên tia tàn nhẫn nhìn chằm chằm bà, “Sao lại nóng vội như vậy?”

“Mày…” Leena trợn mắt.

Hoa Mỹ vuốt tóc, đôi mắt đào hoa híp lại, “Lũ chó giữ nhà đó sao? Tất cả đều đã bị khống chế rồi, có gọi khản họng chúng cũng không tới đâu.”

“Không thể nào!”

“Tại sao không thể?”

Hoa Mỹ hỏi ngược lại. Hắn phất tay, một người đàn ông vest trắng đeo kính đen đến khống chế Leena lại. Sau đó xuất hiện một đám người vest trắng bao vây lễ đường. Họ đứng im, sắc mặt lạnh lùng khiến những vị khách tới dự đám cưới bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ muốn đứng lên bỏ chạy, nhưng mọi ngóc ngách đều đã bị bọn người áo trắng chặn lại.

Sự việc diễn ra chưa đầy một phút, Nhiễm Cách đứng trên bục nãy giờ vẫn ngơ ngơ ngác ngác hết nhìn Hoa Mỹ lại nhìn Mạch Âu Diệm đứng ở dưới.

“Vợ! Không được nhìn người đàn ông khác.”

Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc. Nhiễm Cách nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy “Phàn Khôi” từ từ lột da mặt của mình ra. Bên dưới thoáng vang lên tiếng hét sợ hãi của phu nhân nào đó.

“Hoa Nguyệt Dã…” Nhiễm Cách nhìn thấy dung mạo thật sự của anh, cô đột nhiên nghiến răng tức giận, vung tay tới đấm ngực anh một cái.

Mà Nhiễm Cách như vậy lại khiến Hoa Mỹ giật mình la lên, “Ơ chị dâu, đó là Boss thật đó!”

“Tôi biết.” Nhiễm Cách giận dữ nói, “Cái tên này, thế mà anh lại không nói cho em biết trước chuyện hôm nay, làm hại em nghĩ Phàn Khôi ăn đậu hủ của em.”

Mắt phượng chứa đầy ý cười, Hoa Nguyệt Dã xoay tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô đến sát bên người, “Không phải lúc em hỏi anh đã trả lời rồi sao?”

“Lúc nào ch…” Nhiễm Cách ngẩn ra, cô có hỏi anh là ai, anh nói, “Anh là chồng tương lai của em”.

“Không tính.” Cô nhăn nhăn mũi, “Rõ ràng anh lừa em cưới anh.”

Hoa Nguyệt Dã: “Lúc trước em nói em cũng muốn kết hôn sớm với anh mà.”

Nhiễm Cách: “Em không có nói sớm.”

Hoa Nguyệt Dã: “Được rồi, em nói gì cũng đúng hết. Hiện tại không còn sớm lắm, mau kết thúc hôn lễ thôi nào.”

Nhiễm Cách: “…”

Mọi người: “…”

Anh vừa gây ra chuyện động trời đó! Chú rể là Phàn gia chủ bên hắc đạo lại đột nhiên lại biến thành Sở gia chủ bên bạch đạo. Đã vậy lại còn giam lỏng hết khách mời và Clark – gia chủ kiêm người nhà của cô dâu.

Leena bị khống chế ở ghế trước, bà ta phẫn nộ, “Chết tiệt, các người đã sắp xếp tất cả chuyện này đúng không?”

Hoa Phong từ trong đám người mặc vest trắng bước ra, ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào khiến đường nét trên khuôn mặt cậu trở nên nhu hòa hơn, cậu ta nháy mắt cười cười:

“Cái gì nha, đương nhiên là không phải rồi. Chỉ trừ chuyện lần này ra thôi.”

Boss thuận theo tự nhiên vây lưới bắt cá, mà chỉ có duy nhất hôm nay lễ cưới hôm nay được sắp xếp rất kĩ lưỡng, đương nhiên là vì người nào đó rồi.

Hoa Nguyệt Dã đưa tay ôm eo Nhiễm Cách, kéo cô gần như là dính sát lên người anh. Đuôi mắt anh mang theo chút sát khí, vài sợi tóc đen nhánh rũ trên vầng trán cao rộng của anh. Nhiễm Cách thấy thế thì không kìm được đưa tay vén tóc ra sau cho anh.

Vốn anh chuẩn bị nói mấy câu độc miệng với người muốn cướp vợ mình thì bỗng nhiên khựng lại. Cúi xuống liền nhìn thấy đôi mắt hạnh nhân trong suốt phản chiếu hình bóng của chính mình trong đó.

Anh cười khẽ. Thôi thì cứ để cho thuộc hạ nói mấy lời đó đi, anh lại không muốn nghiệp trong ngày vui hôm nay.

_________________

Đẩy nhanh tiến độ thôi nào:>


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.