Phế Đô

Chương 41 - Chương 41

trước
tiếp

Trang Chi Điệp liền đi vào phòng Liễu Nguyệt tra hỏi. Liễu Nguyệt và Trang Chi Điệp đã từng có chuyện dấm dúi, cũng do cậy thế được cưng chiều, cô ta ngẩng lên tranh cãi, nước bọt bắn cả lên mặt Trang Chi Điệp như sao sa. Trang Chi Điệp vốn chỉ định nói vài câu, cho qua chuyện, song thấy Liễu Nguyệt như vậy, tất sẽ làm cho Ngưu Nguyệt Thanh thấy rõ cô ta tại sao cương cứng như vậy, đâu còn quan hệ giữa chủ nhà và người giúp việc? Cũng là định che lấp dấu hiệu này đi, nào ngờ Ngưu Nguyệt Thanh cũng đã bước tới đứng ở cửa nói:

– Anh thấy chưa, đối với anh nó còn như thế thì đối với em càng không ra cái gì. Đâu có phải người giúp việc mà là mẹ già của mình!

Trang Chi Điệp giơ tay tát vào cái mặt non choẹt kêu bốp một tiếng. Liễu Nguyệt ngẩn người ra, nhìn chòng chọc vào Trang Chi Điệp, cuối cùng đã nhận ra thân phận địa vị của mình, liền sụp xuống, đập đầu xuống nền nhà, đập tới mức vỡ đầu chảy máu. Thấy Liễu Nguyệt tính tình ương bướng mạnh mẽ như vậy, Ngưu Nguyệt Thanh và Trang Chi Điệp thôi không nói nữa, lấy cao dán vết thương băng bó lên trán, nhưng Liễu Nguyệt không nghe, cứ khóc hu hu chạy ra cửa. Trang Chi Điệp nghiêm giọng đe nẹt:

– Mày định kêu ầm ĩ khu nhà này đấy hả? Ta bảo cho mà biết, nếu mày bỏ đi trong lúc chảy máu như vậy, thì đừng bao giờ vác mặt về cái nhà này nữa!

Liễu Nguyệt không đi ra cửa, mà quay vào buồng tắm, giặt quần áo trong bể nước. Chiếc vòi nước mở hết cỡ, nước chảy cứ xoe xoe, xoe xoe.

Bạn đang đọc truyện tại

Trang Chi Điệp liền gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, nhờ anh ấy sang nhà Đường Uyển Nhi bảo chị ta mau mau đến nhà mình. Đường Uyển Nhi chưng diện lộng lẫy đến nơi, mới biết bên này cãi nhau. Lúc đầu còn hoảng, sau khi biết nguyên nhân thì lại mừng thầm trong lòng nhiều lắm, liền đi gõ cửa buồng tắm, kéo Liễu Nguyệt về buồng rêing nói chuyện cho khuây khoả. Trang Chi Điệp lại gọi Đường Uyển Nhi vào phòng sách bàn bạc định để Đường Uyển Nhi dẫn Liễu Nguyệt về nhà chị ta cho nguôi cơn giận. Đường Uyển Nhi khẽ bảo:

– Đánh con bé ấy là phải, nhưng anh không được đánh vào trán nó, cứ đánh vào mông, có thâm tím lên cũng không ai nom thấy.

Trang Chi Điệp nói:

– Anh đâu có đánh vào trán nó? Nó tự đập đầu chảy máu đó chứ?

Đường Uyển Nhi mỉm cười, đưa chân đẩy chiếc ghế kêu ken két trên nền nhà, trong tiếng kêu ấy, chị ta hôn vào mặt Trang Chi Điệp đánh chụt một cái. Đường Uyển Nhi sau đó đi ra tạm biệt Ngưu Nguyệt Thanh rồi cứ lôi bằng được Liễu Nguyệt về nhà mình. Ngưu Nguyệt Thanh bực tới mức cứ ngồi ở mép giường ngủ không thèm đứng dậy. Trang Chi Điệp tiễn hai người ra cửa, rút ra mười đồng bảo họ thuê taxi mà đi. Đường Uyển Nhi không lấy, nhưng chỉ vào mặt anh mím môi cười, cùng Liễu Nguyệt đi xuống cầu thang. Trang Chi Điệp không rõ Đường Uyển Nhi cười gì, nhìn vào buồng tắm rửa mặt cho tươi tỉnh, vừa soi vào gường đã nhìn thấy một vòng tròn đỏ mờ mờ trên má trái, vội vàng vục nước rửa. Rửa mặt xong, chợt cảm thấy trong nhà trống vắng, quay đầu nhìn mấy bộ quần áo đã giặt để trong chậu, trong lòng bỗng trỗi dậy một chút cay đắng, tự đem quần áo ra phơi ở ban công. Lúc trở vào lạnh lùng nói với Ngưu Nguyệt Thanh:

– Bây giờ thì em thoả mãn rồi chứ? Em giỏi thật đấy, đem lại cho chồng niềm hạnh phúc to lớn đến thế!

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi lại:

– Còn trách em được à? Con bé đã bị mấy con nhỏ cùng quê rủ rê thành hư đốn. Cứ tiếp tục thế này, nó không là ổ điếm mới lạ chứ?

Trang Chi Điệp bảo:

– Em nói khó nghe vừa vừa chứ! Trước đây nó thế nào, đến nhà mình hư đốn đi, chẳng phải tại em nuông chiều nó quen đi?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

– Nó đâu có biết thế nào là tốt xấu, đối xử tử tế với nó, nó lại cứ tưởng mình ghê gớm lắm, lên cao xuống thấp, không khéo nó đi ỉa còn gí mông đít vào mũi mình!

Câu này Liễu Nguyệt, nhưng bực tức thì trút lên người Trang Chi Điệp. Chị nói tiếp:

– Ngày thường anh đối xử với em tử tế, thì đâu đến nỗi nó xử sự với em như vậy. Chồng mình coi thường vợ, thì tránh sao khỏi bị chó lợn nó bắt nạt!

Trang Chi Điệp gạt đi:

– Thôi đi, thôi đi!

Anh bực tức đi vào phòng sách đóng cửa lại. Liễu Nguyệt ở nhà Đường Uyển Nhi một ngày. Trang Chi Điệp giục Ngưu Nguyệt Thanh đi sang thăm, Ngưu Nguyệt Thanh không đi, Liễu Nguyệt lại tự về. Về rồi không nói nhiều lời, lẳng lặng vào bếp nấu cơm. Ngưu Nguyệt Thanh thấy cô ta như vậy, cũng không căng cứng nữa, hoàn toàn coi như không có chuyện xảy ra. Nhưng bữa nào tuy Liễu Nguyệt ngồi ăn cùng mâm với vợ chồng chủ nhà, song ăn xong, cứ cúi đầu xuống hỏi:

– Bữa sau ăn gì?

Trang Chi Điệp đáp:

– Tuỳ tiện.

Liễu Nguyệt vặn hỏi:

– Tùy tiện là thứ cơm như thế nào, em không biết nấu!

Thế là Trang Chi Điệp bảo:

– Mì xào đậu phụ!

Bữa sau quả nhiên là mì xào đậu phụ. Cứ thế ăn được mấy bữa, trước khi đi làm, Ngưu Nguyệt Thanh liền ghi thực đơn bữa sau ra giấy, đè lên bàn. Liễu Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng khi Ngưu Nguyệt Thanh xỏ giày sắp sửa đi làm, vẫn bô bô hỏi sang phòng sách:

– Bữa sau ăn gì?

Trang Chi Điệp đáp:

– Chị cả em chẳng đã viết ra giấy để ở bàn đó sao?

Liễu Nguyệt liền cầm tờ giấy lên, nói tiếp:

– Cơm tẻ gà hâm! Thầy Điệp ơi, gà hầm hay gà hâm hả thầy? Chữ hâm và chữ hầm có khác nhau không?

Trong phòng sách Trang Chi Điệp hỏi:

– Em ở trong nhà văn mà ngay đến chữ hầm cũng không biết viết à?

Liễu Nguyệt đáp:

– Không biết viết thật mà! Không thì tại sao em lại phải là người giúp việc?

Ngưu Nguyệt Thanh tức quá chộp luôn mẩu giấy véo vào mồm Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt phì cười, Trang Chi Điệp bước ra xem, cất tiếng:

– Tốt rồi, tốt rồi, chị em các người đã hoà thuận vui vẻ.

Ngưu Nguyệt Thanh thì vừa tức vừa buồn cười, bảo:

– Liễu Nguyệt này, theo chị thì em không phải người giúp việc thật rồi đấy!

Liễu Nguyệt cũng cười:

– Em là kẻ hèn mọn, chị tươi tỉnh với em thì em đến với chị. Em đâu phải người hầu hạ giúp việc?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Từ rày trở đi nấu cơm còn hỏi thầy giáo em, không hỏi chị, thì coi chừng, chị sẽ cấu rách mồm ra cho mà xem!

Vừa ra cửa xuống thang, chị đã gọi với lên:

– Liễu Nguyệt ơi, Liễu Nguyệt, em bốc cho chị một nắm hạt dưa với!

Liễu Nguyệt bốc hạt dưa mang xuống, Ngưu Nguyệt Thanh vừa đi vừa cắn, Liễu Nguyệt quay lên , cũng ngồi ở phòng khách cắn hẳn một đống, rồi bước ra nhìn vào phòng sách hỏi:

– Anh lại viết cái gì thế? Sao không mở cửa sổ ra cho thoáng một chút hả? Khói mù mịt thế này che kín cả bóng anh mất thôi!

Trang Chi Điệp bảo:

– Em đừng quấy rầy, để anh viết bản đối đáp gỡ tội.

Liễu Nguyệt ớn quá, trở về buồng riêng lấy kim chỉ ra đơm cúc áo, đơm xong nằm lăn ra ngủ. Trang Chi Điệp viết độ một tiếng đồng hồ, cảm thấy sốt ruột, gọi điện thoại đến cho toà soạn tạp chí gặp Chu Mẫn. Chu Mẫn nhận điện thoại, anh bảo chuyển tới tổng biên tập Chung Duy Hiền tình hình cuộc nói chuyện của anh với văn phòng bình xét chức danh tỉnh, nhất định nói với ông Hiền anh sẽ đích thân lên gặp lãnh đạo sở văn hoá nói chuyện. Bỏ điện thoại xuống, cảm thấy muốn ăn, liền đi vào bếp xem có thứ gì nhấm nháp được, đã nhìn thấy một đĩa mận, cầm một quả lên ăn và gọi Liễu Nguyệt cùng ăn. Anh gọi một tiếng, không thấy Liễu Nguyệt trả lời, liền đi vào buồng ngủ, thấy Liễu Nguyệt nằm ngửa mặt ngủ trên giường. Khoảng mười giờ có người gõ cửa. Trang Chi Điệp ra mở. Người bước vào là giám đốc Hoàng. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nói:

– Ái chà, tôi cứ lo anh đi vắng, anh ở nhà hay lắm! Tôi đã đặt đóng cho anh ba cái giá để đồ cổ, cho người để lên xe cải tiến chở đến gác dưới rồi. Anh cứ chờ ở đây, tôi bảo họ khiêng lên.

Trang Chi Điệp hỏi:

– Sao anh lại đóng giá đồ cổ cho tôi? Lo chuyện ấy làm gì? tôi và Liễu Nguyệt sẽ xuống lấy.

Giám đốc Hoàng đã xuống đến giữa cầu thang, nói:

– Anh khỏi cần xuống nữa, bảo Liễu Nguyệt giúp một tay cũng được.

Lúc có người vừa gõ cửa, Liễu Nguyệt đã mơ mơ màng màng tỉnh rồi, sau đó nghe thấy Trang Chi Điệp ra mở cửa, lại nhắm mắt ngủ tiếp, bây giờ nghe bảo sẽ sai cô đi khiêng vác cái gì đó, liền bật dậy chạy ra.

– Anh đâu có yêu em? Trong trái tim anh, em chẳng phải là con hầu ư? Em và chị ta cãi nhau, chị ta hung hăng với em, anh về nhà không mắng chị ta, mà lại tát em, bố mẹ em cũng chưa tát em bao giờ!

Trang Chi Điệp vội vàng nói:

– Anh không đánh em một cái, chị ấy liệu có xuống thang không? Cũng tại em làm những việc vớ vẩn, anh về đến nhà, em lại hung hăng làm ầm lên, không đánh em, để chị ấy nhận ra, không biết lại đối xử với em như thế nào. Em còn oán hận anh hả?

Liễu Nguyệt đáp:

– Vậy sao anh cũng chẳng quát chị ta được một tiếng?

Trang Chi Điệp đáp:

– Xét cho cùng thì chị ấy là chủ nhà này. Trước mặt em, anh không nói gì chị ấy, nhưng khi em đi về nhà Đường Uyển Nhi, em sao biết được anh đã xạc chị ấy như thế nào? Tuy không đánh chị ấy, song trái tim thì càng xa hơn, anh đánh em, song trái tim cách đôi càng gần.

Liễu Nguyệt liền bảo:

– Liễu Nguyệt xinh, anh lại dỗ dành Liễu Nguyệt đấy!

Giám đốc Hoàng lại gõ cửa, hai người bước ra mở cửa, giúp giám đốc Hoàng và một người nữa đưa giá đồ cổ vào trong nhà. Giám đốc Hoàng nóng bức, mồ hôi ướt sũng cả chiếc áo. Ông nói:

– Liễu Nguyệt này, con hầu trong phủ tể tướng to hơn quan huyện, cô làm người giúp việc trong gia đình nhà văn, cũng là nhà văn đấy. Anh Điệp không phải xuống giúp tôi, song cô cũng không xuống. Dù sao thì tôi vẫn là một nhà doanh nghiệp nông dân ưu tú của thành phố.

Liễu Nguyệt bảo:

– Ông không nhìn thấy tôi bị cái gì rơi vào hốc mắt hay sao? Nước mắt đang chảy ra đây này!

Nói xong đi xuống cầu thang giúp khiêng cái giá thứ hai. Khiêng hết giá đồ cổ lên xong, Liễu Nguyệt liền chui vào buồng tắm rửa tay, lấy khăn tay lau dưới người, vừa lau vừa hát, lâu lắm không ra.

Giám đốc Hoàng nói:

– Liễu Nguyệt ơi, giọng hay quá, ra đây hát cho chúng tôi nghe với!

Nhưng Liễu Nguyệt không hát nữa. Rửa xong đi ra rót trà, lại bưng đĩa mận trên ban ra mời giám đốc Hoàng. Giám đốc Hoàng bảo không ăn được chua, thấy chua ê răng.

Liễu Nguyệt bảo:

– Thế thì ông không may mắn được ăn rồi, ông không ăn thì thầy Điệp ăn. Thầy Điệp thích ăn thế này.

Liễu Nguyệt nhón một quả đưa cho Trang Chi Điệp, rồi tự lấy giẻ lau bụi bậm bám trên giá đồ cổ, chỉ trỏ cách đặt giá như thế nào. Giám đốc Hoàng liền hỏi:

– Anh Điệp này, anh có vừa ý với cái giá này không? Một người có cống hiến như anh, trong gia đình tại sao không có cái giá đồ cổ nhỉ? Ngần ấy đồ cổ để trên giá sách! Tôi đã đặt làm cho anh từ lâu, chỉ không có lúc nào rảnh đi vào thành phố. Hôm nay dùng xe tải chở bà xã đi bệnh viện, mới chở luôn một thể.

Trang Chi Điệp liền hỏi:

– Đi bệnh viện ư? Chị ấy làm sao thế? Lần ấy tôi đến thăm, thấy chị nhà khoẻ lắm mà!

Giám đốc Hoàng đáp:

– Lần ấy sao anh không ở lại? Nếu anh viết được một quyển sách ở đó, thì tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại ngôi nhà ấy làm văn vật, sau này xây dựng một nhà triển lãm. Bà xã tôi, anh đã gặp rồi, mọi thứ chẳng bằng ai, chỉ được cái nỏ mồm. Cái mồm ghê gớm quá, may mà nó bằng thịt, nếu là gốm sứ thì đã nát vụn từ đời nảo đời nào! Đàn bà, nhất là đàn bà nhà quê, tầm mắt nông choèn choẹt, mụ ấy không hiểu sự nghiệp của chồng, không hiểu lý tưởng của tôi, không phải một tri âm. Đời người không có một người vợ tri âm, thì sẽ trở nên biếng nhác, không muốn làm gì, nói gì cả. Nhưng mụ ấy còn làm ầm lên với tôi, ầm ĩ tới mức con gà con chó cũng chẳng được yên, mụ ta liền uống thuốc sâu, uống hẳn một ca tướng. Tôi biết làm thế nào được, chỉ có cách đưa vào bệnh viện.

Trang Chi Điệp hốt hoảng hỏi:

– Uống thuốc sâu ư? Giám đốc Hoàng này, thế thì tai hoạ lớn thật rồi, chọc thủng trời chứ chẳng phải chơi đâu! Vậy sao anh không ở bệnh viện, còn đi chở giá cho tôi làm gì?

Giám đốc Hoàng nói:

– Vừa đưa đến bệnh viện vào phòng cấp cứu, bác sĩ bảo, hia người cãi nhau, vợ uống thuốc sâu, khi cấp cứu, tốt nhất chồng không nên ngồi bên cạnh, tránh để chị ấy nhìn thấy, lại bực dọc sẽ gây khó dễ cho bác sĩ. Tôi nghĩ cũng phải, để một người phụ nữ ở lại chăm nom, tôi đến nhà anh, mụ ấy muốn chết, thì cứ chết, có phải tôi lấy dây thừng thắt cổ mụ ấy đâu. Đưa được mụ ấy đến bệnh viện là tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm của một cuộc vợ chồng rồi.

Liễu Nguyệt nghe xong, không lau giá nữa, cứ trợn mắt nhìn giám đốc Hoàng. Ông Hoàng bảo:

– Sao Liễu Nguyệt cứ trợn mắt nhìn tôi chòng chọc thế?

Liễu Nguyệt nói:

– Ai trợn mắt nhìn ông? Mắt tôi to vậy mà!

Giám đốc Hoàng bảo:

– Đôi mắt của Liễu Nguyệt to, hấp dẫn đấy, giống hai quả trứng gà.

Liễu Nguyệt đáp:

– Mặt còn trắng nữa chứ, trắng như bột mì ấy.

Trang Chi Điệp hầm hầm nhìn cô ta, nói:

– Liễu Nguyệt, mau mau thu xếp cho mấy thứ, anh và giám đốc Hoàng đi vào bệnh viện thăm chị ấy. Lần trước đến nhà chị ấy tiếp đón tôi nhiệt tình tử tế lắm!

Giám đốc Hoàng hỏi:

– Anh cũng đi thăm ư? Thế cũng được, để người trong bệnh viện biết tôi giao du với bạn nào!

Trang Chi Điệp im lặng cầm cái túi quà Liễu Nguyệt vừa chuẩn bị xong đi luôn. Giám đốc Hoàng hỏi:

– Còn mang theo thứ gì vậy? Biết đâu, ngay đến không khí cũng không có cho mụ ấy thở nữa!

Trang Chi Điệp khẽ bảo:

– Sao anh lại nói thế?

Hai người cùng đi xuống cầu thang.

Vừa đến cổng bệnh viện, đã thấy người đàn bà kia đang ngồi ăn bánh đúc đậu ở cửa hàng bánh đúc. Giám đốc Hoàng há mồm trợn mắt hỏi:

– Mụ khoẻ mạnh hẳn hoi thế này à? Lại còn ăn bánh đúc đậu nữa ư?

Chị vợ ném bát bánh đúc đậu vào mặt chồng. giám đốc Hoàng né người tránh được, cả bánh đúc và bát vỡ tan trên đất. Chị ta chửi:

– Anh mong cho tôi chết hả? Con này chưa chết được! Con này không ăn, gia tài bạc triệu để lại cho cái đứa mọc hoa trên l. hả?

Giám đốc Hoàng nói với Trang Chi Điệp:

– Mụ ấy thấy anh cũng đến, liền làm già đấy, thật là ông thổ địa không thể làm thần, đàn bà có chồng không thể làm người.

Nói xong vội vàng đi vào phòng cấp cứu hỏi xem sao.

Chị Hoàng liền kéo Trang Chi Điệp ngồi xuống, gọi chủ quán lấy cho chị và Trang Chi Điệp mỗi người một bát bánh đúc đậu.

Trang Chi Điệp nhất quyết không ăn. Anh hỏi:

– Chạy chữa nhanh thế kia ư? Bác sĩ rửa ruột à? Vừa rửa ruột cũng không được ăn ngay đâu!

Chị Hoàng đáp:

– Đâu có rửa ruột? Tôi cứ tưởng mình sắp chết, đầu óc u u mê mê còn choáng váng, nhưng vừa nằm lên giường bệnh, cảm thấy chẳng sao cả, thật đấy, chẳng sao cả, chỉ thấy bụng đói cồn cào.

Trang Chi Điệp nói:

– Tôi biết rồi, chị doạ giám đốc Hoàng, thứ uống vào không phải thuốc sâu!

Chị Hoàng nói:

– Bác sĩ cũng mắng tôi như thế, họ bảo nếu uống vào không phải thuốc sâu, thì chị không được để đưa vào bệnh viện, đưa vào bệnh viện, nếu vừa giờ chị không ngồi dậy bảo không việc gì, thì chúng tôi đã rửa ruột, biết đâu còn mổ nữa! Tôi đâu có doạ anh ta, tôi muốn chết thật đấy. Anh ta lại dám dẫn con ở về nhà ngủ, anh ta đã không biết xấu hổ, còn trơ trẽn bảo, tôi phải mời cô ấy làm thư ký riêng của tôi, mụ cứ thử so sánh xem, mụ có viết được không? mụ có tính tóan được không? mụ có da thịt trắng nõn như cô ấy không? Tôi uất quá, liền múc một ca thuốc sâu uống ừng ực.

Trang Chi Điệp bảo:

– Việc gì phải khổ thế, chị chết đi, chẳng phải chết phí công vô ích ư? Kể cũng lạ đấy, uống ngần ấy thuốc sâu lại không việc gì , thật là trời sinh ra chị để làm vợ anh Hoàng!

Chị Hoàng nói:

– Tôi cũng không hiểu thế nào, hay là dạ dày tôi không giống người khác? Bác sĩ cũng nghi ngờ tính năng tác dụng của dạ dày và ruột của tôi, liền bảo người phụ nữ đi theo tôi về nhà mang đến một ca thuốc sâu, hoá nghiệm kiểm tra thành phần của thuốc sâu xem sao. Ca thuốc đã được đem đi hóa nghiệm.

Một lúc sau giám đốc Hoàng đi ra, trông dáng dấp thiểu não quá. Trang Chi Điệp hỏi thế nào, giám đốc Hoàng không bảo sao, chỉ thúc giục người đi cùng kia mở máy xe chở vợ về nhà. Chị Hoàng không đi, anh ta bước đến bế một cái, nhét bằng được vào trong xe tải, chiếc xe nổ máy đi luôn.

Trang Chi Điệp chẳng hiểu ra làm sao, giám đốc Hoàng liền kéo anh ta ra một góc, đột nhiên khóc nức nở, nói:

– Anh Điệp ơi, bây giờ thì quả thật tôi phải van xin anh! – nói xong quỳ sụp xuống. Trang Chi Điệp vội kéo đứng dậy, song kéo không nổi.

Giám đốc Hoàng nói:

– Anh không giúp tôi, tôi sẽ không đứng lên.

Trang Chi Điệp nói:

– Anh làm cái gì vậy, có việc gì thì nói đi nào, giúp được thì sao không giúp, người lớn thế này lại quỳ thì còn ra cái gì hả?

Giám đốc Hoàng liền đứng dậy nói:

– Anh nói thế nào nhất định phải làm thế, không thì, kẻ phải chết không phải vợ tôi mà là tôi!

Trang Chi Điệp hỏi:

– Rút cuộc thì là chuyện gì mới được chứ?

Giám đốc Hoàng đáp:

– Tôi đến phòng cấp cứu hỏi vợ tôi tại sao bỗng dừng không việc gì? Một bác sĩ hỏi chị ấy uống thuốc sâu gì vậy? Tôi bảo tôi là Hoàng Hồng Bảo, cô ấy uống “101”, thuốc sâu số “101” của nhà máy thuốc sâu. Tôi đưa cho bác sĩ ấy một tấm cạc visit. Anh ta coi xong lại hỏi lượng tiêu thụ loại thuốc này như thế nào? Tôi bảo lượng bán ra lớn lắm! Anh ta bảo, tốt, tốt, lại dẫn tôi vào một phòng làm việc lớn. Đó là phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang viết cái gì đó, vừa nhìn thấy tôi đã nói, qua hóa nghiệm, trong thuốc sâu vợ anh uống vào hoàn toàn không có độc chất. Chúng tôi đã phản ánh chuyện này lên ngành hữu quan của thành phố. Thuốc sâu “101” tuyên truyền quảng cáo ầm ĩ ghê gớm thế, thì ra là thuốc sâu giả. Khi pha chế, tôi cứ tưởng nó có độc tính thật, không thì, bà vợ tôi tự sát sẽ không uống thứ này vào, tôi cũng không khẩn trường đưa vợ đến bệnh viện. Bây giờ đã xảy ra việc này, đã phản ánh lên thành phố, tôi toi rồi. “101” cũng toi rồi. Nhất định anh phải cứu tôi việc này, liệu anh có thể viết một bài nữa, nói rõ tác dụng của loại thuốc sâu này, để tôi kiếm lại một số tiền rồi tôi sẽ không làm nữa. Anh viết độ nghìn chữ cũng được, chỉ cần đăng báo để tuyên truyền, tôi cho anh một vạn đồng. Tôi không nuối lời đâu, một vạn đồng.

Nhắc đi nhắc lại một lúc, Trang Chi Điệp đã hiểu ra. Đầu tiên Trang Chi Điệp còn nhăn nhó, sau đó đâm hoảng. Nếu chứng minh là thuốc sâu giả thì bài báo anh đã viết trước đây sẽ như thế nào? Lãnh đạo sẽ nhìn nhận ra sao? Ngoài xã hội sẽ chửi rủa như thế nào? Trang Chi Điệp đẩy ông Hoàng một cái lăn quay ra đất chửi:

– Thật đáng đời! Anh chỉ biết xoay sở kiếm tiền của anh, phát tài cho nhà anh, anh còn sợ gì chủ tịch thành phố hả? Sợ gì phép vua hả? Anh làm giả cái gì không làm, lại làm giả thuốc sâu hả, việc này anh đã làm hại bao nhiêu người, bao nhiêu việc hả? Nông dân mua thuốc để trừ sâu phá hại cơ mà, thì ra anh mới là sâu phá hoại, một con sâu phá hoại to sụ!

Trang Chi Điệp mắng thậm tệ, mắng khó nghe, giám đốc Hoàng cứ lẳng lặng đứng nghe, chỉ để cho anh mắng. Mắng xong, Trang Chi Điệp cũng mệt, thở hổn hển, bảo:

– Bây giờ mắng anh thì có tác dụng gì, chỉ tại tôi mù quáng quen biết anh. Thế này nhé, bài thì tôi không viết đâu, anh mau mau đi gặp lãnh đạo thành phố nói rõ sự việc, chỗ nào đáng kiểm thảo thì cứ kiểm thảo, cũng đừng có rêu rao nhà doanh nghiệp ưu tú hay không ưu tú gì nữa. Giữ được nhà máy thuốc sâu không bị kiểm tra niêm phong là phúc tổ rồi đấy!

Giám đốc Hoàng nói:

– Anh đã nói thế, tôi nhất định làm theo. Tôi không cần danh hiệu nhà doanh nghiệp ưu tú nữa, nhưng chuyện vợ tôi uống thuốc loan truyền đi cho dù nhà máy không bị kiểm tra niêm phong đi chăng nữa, thì còn ai đến mua “101” nữa cơ chứ? “101” không có người sử dụng, thì tôi còn xây dựng nhà máy cái gì nữa? Còn kiếm tiền cái đếch gì? Ngay đến hàn loạt thuốc tồn đọng cũng thành nước thải! Anh bảo chuyện ấy làm thế nào bây giờ?

Trang Chi Điệp bảo:

– Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai nào?

Giám đốc Hoàng nói:

– Nhưng tôi là thành viên hội đồng quản trị của anh cơ mà, anh Điệp?

Trang Chi Điệp hỏi:

– Anh là thành viên gì của tôi? Tôi viết cho anh một bài báo, lại làm cho anh con ma chết đuối núi chặt chân hay sao?

Giám đốc Hoàng nói:

– Tôi đã bỏ ra bốn ngàn đồng để vào hội đồng quản trị cửa hàng tranh mà! Anh bảo Hồng Giang đến làm việc này mà? Bây giờ anh cũng không nhận sao?

Trang Chi Điệp thầm chửi Hồng Giang. Anh bảo:

– Hừ Hồng Giang! Anh lừa người khác, nào ngờ còn có một thằng Giang lừa anh ư? Anh đi mà kiện Hồng Giang chứ, sao lại lấy hòn gạch ấy chèn cổ tôi?

Giám đốc Hoàng trả lời:

– Tôi đâu có ý ấy. Tôi đang lâm vào cảnh khó khăn, chỉ muốn xin anh góp ý thôi mà.

Nói rồi khóc hu hu. Trang Chi Điệp chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu hút thuốc, đột nhiên cười to lên một tiếng. Giám đốc Hoàng hỏi:

– Anh nghĩ ra rồi hả?

Trang Chi Điệp đáp:

– Chuyện này do vợ anh gây nên thì anh cứ bảo chị ấy đi tuyên truyền .

Giám đốc Hoàng hỏi:

– Còn bảo mụ ta đi tuyên truyền hay sao? Lần này tôi không bỏ mụ ấy thì cái thằng họ Hoàng này cứ đi đầu xuống đất.

Trang Chi Điệp bảo:

– Nếu anh như vậy, thì chúng mình chẳng có chuyện gì nói nữa!

Giám đốc Hoàng nghi ngờ, hỏi:

– Ý của anh là…

Trang Chi Điệp nói:

– Bên ngoài đã biết vợ anh uống thuốc không chết, tại sao anh không mượn chuyện này để tuyên truyền quảng cáo một chuyện khác, tuyên truyền quảng cáo ầm ĩ lên, càng rộng càng tốt. Anh vừa tuyên truyền bên ngoài như thế, vừa cho thêm một vài thành phần gì đó vào trong thuốc, rồi tuyên bố vợ anh uống không phải thuốc “101” mà là thuốc “102”, hoặc “202” gì đó mới được sản xuất, loại thuốc này chuyên sản xuất để phục vụ các gia đình ở trên đời này. Các gia đình hiện giờ có đến chín mươi phần trăm sống trong cảnh chắp vá, nhất là những người đã phát tài, ra ngoài nuôi vợ bé, khách làng chơi tìm gái điếm. Cho dù không có tiền, thì anh nào ít nhiều chả có bồ bịch? Ngoại tình thì ai ai cũng có, không để lộ ra mới cao tay, nhưng cho dù cao tay, thì cuộc sống ấy liệu có được bình yên? Người ta thường bảo muốn một ngày không yên ổn, thì đi đãi khách, muốn một năm không yên ổn thì đi làm nhà, muốn một đời không yên ổn thì đi tìm người tình. Như vậy, một bên vợ hoặc chồng thế tất phải cãi nhau và thuốc này sẽ có tác dụng, uống vào sẽ doạ được đối phương, uống vào người lại không chết, như vậy lượng nhu cầu trong xã hội chẳng ít đâu!

Cuối cùng thì giám đốc Hoàng đã tìm ra lối thoát trong cơn mây mù. Tươi cười bảo:

– Anh Điệp quả là người có tri thức! Anh đã cứu tôi lần thứ hai đấy, nhưng tuyên truyền như thế nào nhỉ? Nếu công khai công dụng của “202”, già trẻ đều biết là thuốc có ý doạ người. Thì ai mua?

Trang Chi Điệp đáp:

– Còn xem anh rao bán như thế nào! Nếu anh rao bán bí mật, nói với đàn ông thì đừng nói với đàn bà, nói với đàn bà, thì đừng có nói với đàn ông. Phải đích thân tới các đơn vị rao bán, làm gì có nhiều cặp vợ chồng cùng ở một đơn vị? Mà đơn vị nào cũng có một “Hội sợ vợ” dân gian anh chả tìm được hả?

Giám đốc Hoàng xiết chặt tay Trang Chi Điệp, cứ khăng khăng mời đi ăn cơm. Trang Chi Điệp không đi, giám đốc Hoàng liền thuê xe taxi, quẳng cho lái xe một cuộn tiền, đưa Trang Chi Điệp về nhà.

Trong đêm, Trang Chi Điệp viết bản gỡ tội ở phòng sách, viết đến mười một giờ, lại ngủ quên trên sa lông ở phòng sách như thường lệ, còn thảm nằm thì Liễu Nguyệt đưa về buồng ngủ khi thu dọn lúc ban ngày, sợ khi ngủ Ngưu Nguyệt Thanh đóng cửa, sẽ đi vào lấy. Ngưu Nguyệt Thanh đã cởi quần, ngồi trong chăn mở xem một quyển hoạ báo dưới đèn, thấy chồng lại vào lấy tấm thảm, chị bảo:

– Anh còn định ngủ ngoài phòng sách ư?

Trang Chi Điệp trả lời:

– Anh phải làm việc thêm giờ viết bản gỡ tội. Viết muộn sẽ không quấy rầy em.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Hừ, không quấy rầy em, thế em đuổi anh ra ngủ ở ghế sa lông ư?

Trang Chi Điệp đáp:

– Anh có bảo thế đâu, sao em vẫn chưa ngủ?

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Anh còn quan tâm đến em ngủ hay không à? Thế em có chồng hay không có chồng? Đêm nào cũng giữ phòng không thui thủi thế này ư?

Trang Chi Điệp đáp:

– Ai chẳng giống em cơ chứ?

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Anh viết được ư? Ai biết anh viết cái gì? Em có cái gì giống anh cơ chứ?

Trang Chi Điệp đáp:

– Anh đã nói với em rồi, viết bản gỡ tội!

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Vậy thì anh nghĩ lại chuyện giữa anh và Cảnh Tuyết Ấm ngày nào, về tinh thần chịu được chứ?

Trang Chi Điệp bảo:

– Em đừng nói vớ vẩn, anh đưa cho em xem!

Nói rồi đi ra lấy bản tường trình đang viết dở. Ngưu Nguyệt Thanh xem được mấy tờ rồi bảo:

– Anh ra ngủ đi!

Trang Chi Điệp luôn ôm trong lòng tấm thảm, liền vứt xuống một bên nói:

– Tại sao anh không thể ngủ ở đây nhi? Anh cứ ngủ trên giường đấy!

Ngưu Nguyệt Thanh không nói gì, cũng không phản đối, cứ để mặc chồng cởi từng lớp quần áo chui vào chăn, chị dí ngón tay vào mặt chồng, nói:

– Em hận anh muốn chết, định suốt đời mặc xác anh! Cho dù em có xấu xí đến đâu, không hấp dẫn anh đi bao nhiêu chăng nữa thì nếu anh định ly hôn anh cứ nói thẳng ra. Chứ đừng giết em bằng con dao mềm này!

Trang Chi Điệp nói:

– Đừng nói đến những chuyện ấy, ngủ là ngủ, em không biết nói những điều vui vẻ được sao?

Nói rồi liền leo lên (tác giả cắt bỏ một trăm mười bảy chữ), Ngưu Nguyệt Thanh lắc đầu bảo:

– Đừng hôn em, miệng anh toàn mùi thuốc, hôi lắm!

Trang Chi Điệp đáp:

– Em chỉ biết làm cho người ta cụt hứng!

Ngưu Nguyệt Thanh im lặng, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, sau đó kêu đau, nhăn mặt lại. Trang Chi Điệp dơ tay giật dây công tắc điện. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

– Anh tắt đèn đi làm gì? Trước đây em bảo tắt đèn, anh không cho tắt, anh bảo nhìn thấy mới kích thích. Bây giờ lại tắt đèn, em hết kích thích rồi phải không?

Trang Chi Điệp im lặng, lại giật công tắc đèn lên. Khi vừa có cảm giác rạo rực thì Ngưu Nguyệt Thanh đột nhiên hỏi:

– Anh không lau rửa à? Không lau rửa mà lên à?

Trang Chi Điệp bò dậy vào buồng tắm lau rửa xong quay trở ra thì không sao hưng phấn được. Anh bảo vợ thay đổi tư thế. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi học được kiểu ở đâu vậy? Trang Chi Điệp đành phải làm theo kiểu cũ, nhưng cố gắng mãi vẫn không ăn thua. Ngưu Nguyệt Thanh liền cho một câu:

– Thôi cho qua!

Nét mặt buồn khổ. Lúc này Trang Chi Điệp có phần tiêng tiếc, cảm thấy thèn thẹn, làu bàu nói:

– Anh hỏng rồi, tại sao hỏng thế nhỉ?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

– Bao năm rồi, có bao giờ anh được đâu? Cố gượng dỗ dành em ở mức thòm thèm không no không đói. Cái ngữ anh như vậy, còn chê em thế này không hay, thế kia không phải, mưu mô tìm đàn bà khác. Người đàn bà khác chẳng khoan dung anh như em đâu, họ dơ chân đạp anh xuống giường từ lâu rồi.

Trang Chi Điệp không bảo sao, chỉ bực tức quay người đi. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh đã lật anh quay lại bảo:

– Anh đừng có ngủ như thế, em còn có chuyện muốn nói với anh đấy.

Trang Chi Điệp hỏi:

– Chuyện gì?

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Anh thấy Liễu Nguyệt thế nào?

Trang Chi Điệp không hiểu ý vợ, không dám nói liều chỉ bảo:

– Còn em thì sao?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Nhà mình không nuôi được người giúp việc đâu anh ạ, tìm được một đứa, lúc đầu còn được, bảo sao làm vậy, dần dần đâm hư. Anh xem suốt ngày nó ăn diện như công chúa, lại thích đi bát phố, cơm cũng nấu không ra sao, động một tí là căng cứng với em, hay là ta cho nó ra đi hả anh?

Trang Chi Điệp hỏi:

– Em định cho nó nghỉ việc à?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp”

– Không phải đuổi nó, đuổi nó đi người ngoài sẽ nhìn nhận nhà mình thế nào, vừa mới thuê chưa được bao lâu đã cho nghỉ việc! Em định tìm cho nó một anh chồng. Mấy hôm trước chị kết nghĩa của em đến thăm, em nhắc đến Liễu Nguyệt, chị ấy bảo, gả Liễu Nguyệt cho con trai chị ấy! Câu nói ấy quả đã nhắc nhở em. Mấy hôm nay em nghĩ, Liễu Nguyệt lớn hơn con trai chị ấy ba tuổi, gái hơn ba, quý hơn hòn gạch vàng, đó cũng là độ tuổi thích hợp. Một cô gái vùng núi Thiểm Bắc, lấy được chồng ở vùng ngoại ô, cũng là sa vào chĩnh gạo rồi, theo em thì con bé có mong cũng chẳng được. Người ngoài cũng sẽ bảo mình đã quan tâm đến Liễu Nguyệt, đã vì một cô gái giúp việc mà giải quyết chuyện của nửa sau cuộc đời nó.

Trang Chi Điệp nghe xong lời vợ nói, đã cảm thấy yên tâm, liền đáp:

– Em đừng bày đặt thế, nó đến vùng ngoại ô làm gì? với dáng vóc của nó, cũng có thể tìm được một gia đình trong thành phố. Hơn nữa đính hôn với con trai chị kết nghĩa của em, thì thằng bé ấy còn choai choai cục mịch thấy mồ, ngay đến anh cũng lắc đầu quầy quậy nữa là, mặt khác ở thôn quê, một khi đã đính hôn là sồn sồn đòi cưới luôn. Nó đi khỏi thì ngay một lúc mình tìm đâu ra được một đứa giúp việc vừa sạch sẽ vừa nhanh nhẹn có dáng vóc như nó? Tìm một đứa xấu xí như ma, ù lì như gỗ, thì anh xấu mặt vừa mọi người và như vậy em phải làm mọi công việc!

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

– Anh không nỡ bỏ cô giúp việc này, hay còn tiếc khuôn mặt kia? Hôm nay lại sắm chiếc quần bò. Anh nhìn con bé đóng thùng, bỏ áo trong quần, đi đường uỡn ngực cong mông, là cố tình tỏ ra ta đây mông to eo nhỏ đấy.

Trang Chi Điệp nghe vợ nói thế, cái của quý liền dựng cờ buồm. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

– Vừa nghe nói đến Liễu Nguyệt một cái, anh đã sôi máu lên phải không?

(tác giả cắt bỏ sáu mươi chữ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.