Não bộ vỡ tung, Kha lão nhị giờ chỉ còn là một thi thể vô hồn!
Lồng ngực vỡ toang, Kha lão đại…
Bất ngờ, đôi mắt của Kha lão đại vụt mở ra.
Kinh hãi, Định Hoàng vì ngỡ Kha lão đại đã nhanh chóng biến thành dã quỷ và đang muốn hớp hồn bất kỳ ai vô phúc tìm đến, chàng dịch chân bước lùi, chỉ muốn bỏ chạy.
Nào ngờ, từ đôi môi méo mó của Kha lão đại bỗng thoát ra một thanh âm :
– Là ngươi ư…?
Chàng hoàn hồn!
Chậm bước tiến đến, chàng hỏi và không tin vào điều chàng hỏi :
– Lão còn sống?
Kha lão đại bỗng mỉm cười! Điều này càng làm cho Định Hoàng mất cả hồn vía!
Tuy nhiên Kha lão đại lại lên tiếng :
– Ngươi xem ta giống người chết lắm sao? Ta…
Vừa nói, Kha lão đại vừa cố gượng ngồi dậy!
Nhưng do có cử động này, lão bất ngờ nhìn thấy chính ngũ tạng lục phủ của lão đều đang phơi bày lồ lộ!
Lão vừa ngã vật xuống vừa gào lên :
– A…! Sao lại thế này? Sinh mạng của ta, ôi chao, còn gì sinh mạng của ta? A… A…
Nhận thức trở lại với chàng! Hóa ra, Kha lão đại thật sự còn sống, cho dù đây chỉ là kiếp sống tàn không thể kéo dài đến nửa canh giờ như Triển Thiết từng có!
Chàng lao đến.
Vút!
Muốn giúp lão nhưng không còn cách nào để giúp, chàng đành tìm lời trấn an :
– Lão đừng gào nữa! Tại hạ nghĩ, lão phải cố chi trì! Rất tiếc, tại hạ không thể điểm huyệt chỉ huyết cũng không thể dùng chân nguyên tiếp trợ cho lão!
Lão tuyệt vọng nhìn chàng :
– Ta sắp mạng vong rồi, có phải không?
Chàng không thể dối gạt lão :
– Đó là sự thật! Tại hạ…
Lão bỗng quát :
– Là ai đã hạ thủ? Lão Xạ Hồn hay ngươi?
Chàng giật mình :
– Sao? Lão cũng không biết là ai đã hạ thủ lão sao?
Lão càng rít to hơn :
– Vậy thì không phải ngươi? Là lão Xạ Hồn, đúng không?
Chàng lắc đầu :
– Cứ theo khoảng cách từ nơi tại hạ cầm chân lão Xạ Hồn cho đến tận đây lão Xạ Hồn dù muốn cũng không đủ thời gian để thực hiện hành vi này! Tại hạ nghĩ, đó là Bang chủ Kim Ma bang!
Lão sợ hãi :
– Là mụ Kiều Tài Nhân? Tại sao lại là mụ? Mụ đến từ lúc nào?
Chàng giật mình sực hiểu :
– Phải rồi! Lúc mới nãy lão Xạ Hồn có phát lên khúc Xạ Hồn! Có lẽ thanh âm đó đã đưa mụ Bang chủ đến! Còn nữa, tại hạ tìm ra lão là vì nghe tràng cười đắc ý của mụ vang lên! Chắc chắn là do mụ Bang chủ hạ thủ!
Kha lão đại bỗng phẫn nộ :
– Ra là mụ! Được! Mụ bất nhân chớ trách ta bất nghĩa! Đây!
Lão bất ngờ đưa tay lên như muốn cho tay vào bọc áo tìm vật gì đó!
Nhưng do lồng ngực đã vỡ toang nên tay lão ngay sau đó phải khựng lại.
Chàng nghi hoặc :
– Lão muốn tìm vật gì?
Kha lão đại thất vọng! Sự thất vọng này làm cho tình khí của lão mau chóng suy sụp :
– Hết rối! Có lẽ mụ đã thu hồi vật đó! Ta không còn cơ hội nào để báo thù nữa rồi!
Chàng càng thêm kinh nghi :
– Vật đó là vật gì? Sao lão bảo lão không có cơ hội báo thù?
Lão thẫn thờ :
– Đó là một mảnh bìa da, mụ Kiều Tài Nhân rất xem trọng! Ta định giao vật đó cho ngươi chí ít cũng là cách báo thù cho ta!
Chàng cảm thấy ngờ ngợ :
– Mảnh bìa da? Đó có phải là Bạch Vân bí kíp?
Lão nhìn chàng :
– Sao ngươi biết?
Chàng không đáp, cố ý hỏi lão :
– Là vật chí báu như vậy sao mụ để lão lấy được?
Lão cười gượng :
– Là mụ giao cho ta đấy chứ! Mụ bảo, mụ tin tưởng ta, muốn ta thay mụ tìm hiểu sao phải đọc kinh văn ghi trên đó bằng cách nào!
Chàng nhớ những gì có nói, trên mảnh bìa da hoàn toàn không nhìn thấy ký tự, và nếu có thì chỉ một mình Bạch Diện Quái Nhân là biết cách đọc!
Chàng nhìn lão :
– Nếu là vậy, có lẽ đúng như lão nghĩ, vật đó đã bị mụ Bang chủ thu hồi! Và càng thêm minh chứng chính mụ ta là kẻ hạ thủ lão!
Nghe đến đây, Kha lão đại lại lộ vẻ căm phẫn :
– Ngươi nói không sai, chính mụ đã nhân lúc ta tọa công để lẻn hạ thủ! Hừ! Thù này ta không thể không trả! Ngươi nghe đây!
Chàng ngạc nhiên! Mạng lão đã sắp hết, lão bảo lão phải trả thù, có lẽ nào lão đã đến lúc lệch lạc thần trí?
Có phần nào đúng như chàng nghĩ, Kha lão đại không hiểu tại sao đang bắt đầu lảm nhảm những lời không đầu không đuôi :
– .. Bọn ta phát hiện thanh âm Xạ Hồn khúc lần này tuy có làm Xạ Nguyên châm phát động nhưng chỉ ở mức độ vừa phải! Và sau đó, do thân thể nhộn nhạo khác thường, bọn ta lập tức tọa cộng, quyết bỏ ngoài tai những thanh âm Xạ Hồn khúc độc ác nọ! Kế đó… Ngươi nghe đây, Xạ Nguyên châm như từ từ chui trở ra ngoài. Đó là sự thật! Ta nghĩ, Xạ Nguyên châm nếu bị phát động lần thứ hai, vị tất đã gây hại đến sinh mạng! Thật đó! Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ!… Không tin, ngươi có thể xem qua huyệt Phong Trì của ta…
Nói đến đây, Kha lão đại chợt nghiêng người như muốn cho Định Hoàng dễ dàng nhìn qua huyệt Phong Trì của lão như lão vừa nói!
Nào ngờ, cử động lần này làm cho lão đang lúc tinh khí suy kiệt phải kêu lên một tiếng.
– Hự!
Lão ngã vật trở lại và đôi mắt hoàn toàn lạc thần!
Lão đã chết! Và mẩu chuyện lảm nhảm trước lúc lão chết lưu lại trong Định Hoàng một nghi vấn tột cùng :
“Câu chuyện này liên quan thế nào đến câu lão nói: “Thù này ta không thể không trả”? Lạ quá! Lão lảm nhảm cái gì vậy? Xạ Nguyên châm phát động lần thứ hai vị tất đã gây hại đến sinh mạng? Vậy giải thích thế nào về cái chết của Triển Thiết? Chẳng phải chính Triển Thiết nói y chết vì bị Xạ Nguyên châm phát động lần thứ hai sao? Và không lẽ những gì ta mục kích đều không đúng?”
Kinh nghi không thôi, Định Hoàng đành phải mạo phạm đến thi thể Kha lão đại!
Chàng lật nghiêng người lão!
Vén áo lão lên, chàng đưa mắt nhìn vào huyệt Phong Trì!
Thật lạ, từ huyệt Phong Trì quả nhiên có một vật đã nhô đầu nhọn lên! Đó chính là Xạ Nguyên châm!
Nếu vậy, điều gì đã khiến Xạ Nguyên châm thay vì công phạt kinh mạch lão Kha lại chuyển hướng như muốn chui ra ngoài, và đúng vị trí trước đó Xạ Nguyên châm đã bị cắm vào?
Chàng nhớ lại những gì Kha lão đại đã lảm nhảm…
Đang ngẫm nghĩ, Định Hoàng chợt nhìn thấy ngay bên dưới thi thể đẫm huyết của lão như có một vật thấp thoáng có nhiều ký tự!
Hiếu kỳ, chàng hơi nghiêng đầu, thử đọc qua một vài ký tự!
Chàng hoang mang khi đọc được mấy chữ như sau :
“Đưa chân khí lên thượng bàn, dùng chân nguyên nội lực nội thể để tự nâng thân hình lên, đó là…”
Chàng đưa tay nhặt vật đó, trước khi để cho thân hình Kha lão đại nằm lại nguyên vị!
Chàng hiểu, đó chính là nửa mảnh bìa bằng da, là Bạch Vân bí kíp như Kha lão đại vừa đề cập!
Hóa ra, do lão bị mụ Kiều Tài Nhân hạ thủ bất ngờ, đến lồng ngực còn bị vỡ toang, nói gì đến y phục và những gì Kha lão đại cất giữ trong bọc áo! Nửa mảnh bìa da vì thế đã rơi ra, vô tình, lúc Kha lão đại ngã xuống, thân hình lão nằm đè lên vật nọ!
Còn nữa, đây quả là điều bất ngờ, nửa mảnh bìa da bị thấm đẫm chính máu huyết của Kha lão đại, điều đó vô tình lại đúng phương cách khiến toàn bộ ký tự ghi trên đó phải hiện lên!
Chàng thừ người :
“Có ai ngờ để làm cho kinh văn hiện lên cần phải dùng máu huyết thấm vào! Thảo nào Bạch Diện Quái Nhân quá tự phụ, bảo chỉ có y là biết cách đọc những kinh văn có ghi trên Bạch Vân bí kíp! Hừ!”
Định xem qua trên kinh văn nọ có ghi gì, chàng phân vân :
“Bạch Diện Quái Nhân tuy có mối hận là đã đẩy ta vào Tuyệt trận Lạc Tiên cốc nhưng nghĩ lại, chính vì thế ta mới có như ngày hôm nay! Huống chi, đã một lần nhờ lão, ta không bị Phong Lưu Tử La Nhược Phi lén cắm Xạ Nguyên châm vào người! Xem trộm bí kíp của người là điều không nên!”
Nhét mảnh bìa da vào người, Định Hoàng một lần nữa phải an táng hai thi thể của huynh đệ Kha lão!
Đi sâu hơn vào rừng, Định Hoàng tin chắc chắn bản thân sẽ thoát khỏi hoàn tai mắt của bọn Kim Ma bang!
Thế nhưng, tuy cánh rừng không đến nỗi kéo dài vô tận như Định Hoàng đang lo sợ, nhưng khi cánh rừng đột ngột chấm dứt, chàng phát hiện bản thân đang đi vào tuyệt lộ!
Sau khu rừng là một trũng núi. Xa hơn nữa, chính là một dãy núi cao đến tận trời xanh.
Như vậy, muốn tìm Phục Thanh môn hoặc chí ít là thoát khỏi tai mắt kẻ thù, Định Hoàng chỉ còn cách là phải vượt qua dãy núi cao ngút trời nọ!
Quay lại thì phí công, chàng chớp miệng và đành đi luôn vào trũng núi!
Trũng núi quả nhiên phải gọi là nơi thâm sơn cùng cốc, vì không có dấu vết nào cho thấy là có người từng đến đây!
Phải vượt qua trũng núi thì mới đến được dãy núi, Định Hoàng đi tiếp!
Một người hoàn toàn đơn thân độc lực lại phải đi vào một nơi chưa từng có người đặt chân đến, Định Hoàng có di chuyển thận trọng cũng là điều dễ hiểu!
Bất chợt, tai chàng bỗng nghe một thanh âm mơ hồ.
Soạt…
Kinh nghi, chàng dừng lại và ngưng thần nghe ngóng!
Soạt…
Thanh âm mơ hồ lại vang lên, đủ cho Định Hoàng càng thêm thận trọng!
Sự thận trọng của chàng hoàn toàn không thừa!
Vút!
Như một bóng u linh, có một bóng nhân ảnh bất ngờ lao vào chàng!
Không chờ bóng nọ lao đến gần, Định Hoàng lập tức xuất kình :
– Lui lại!
Vù…
Bóng nhân ảnh nọ vụt đảo qua một bên, ung dung tránh thoát chưởng kình của Định Hoàng.
Vút!
Ngay khi hạ thân xuống, bóng nọ kêu lên khe khẽ :
– Là ngươi?
Chàng cũng giật mình :
– Bạch Diện Quái Nhân?
Không sai, trước mặt chàng chính là nhân vật mà chàng tuyệt đối không bao giờ quên mặt!
Một diện mạo quái gở, vừa trắng toát như được phủ một lớp sáp, vừa là một giả diện như Hoàng Định đã từng nghe lão Phi Thiên Ma chỉ điểm trước kia!
Bạch Diện Quái Nhân nhìn chàng :
– Ta phải gọi ngươi như thế nào đây? Hoàng Định hay Hoàng sứ giả, kẻ đã bị Phong Lưu Tử mê hoặc?
Chàng đỏ mặt :
– Nhắc đến việc này tại hạ mới nhớ! Cần phải đa tạ vì tôn giá đã giúp tại hạ một lần thoát khỏi tay Phong Lưu Tử!
Cười khan, Bạch Diện Quái Nhân hỏi :
– Vì muốn đa tạ, ngươi cố ý tìm đến đây và dò xét ta?
Chàng kinh ngạc :
– Đây là nơi tôn giá lưu ngụ?
Đối phương trầm giọng :
– Phải hay không, mặc ta! Ngươi bất tất phải hỏi!
Chàng xua tay :
– Đương nhiên tại hạ không có gì để hỏi, tuy nhiên…
Bạch Diện Quái Nhân lạnh giọng :
– Vậy thì đủ rồi! Đa tạ đã xong, ta chấp nhận! Ngươi có thể đi được rồi!
Chàng mỉm cười :
– Người như tôn giá quả nhiên có tính khí lạnh lùng như diện mạo! Không lẽ tôn giá không nhớ tại hạ là ai và điều gì tôn giá đã nhờ tại hạ?
Y quắc mắt :
– Ngươi là ai? Chẳng phải như ta vừa nói, ngươi chính là…
Chàng ngăn lại :
– Chưa chính xác lắm đâu! Tại hạ có thể nhắc, bốn năm trước, tại Lạc Tiên cốc…
Bạch Diện Quái Nhân trố mắt :
– Thảo nào ta cứ nhớ là đã từng gặp ngươi ở đâu? Ha… Ha…
Nghe tràng cười cố ý được phổ nội lực vào Định Hoàng đoán Bạch Diện Quái Nhân không thể có nội lực cao minh như chàng!
Do đó, chàng bình thản chờ nghe đối phương cật vấn :
– Ngươi là gã thư đồng từng theo hầu Giang Nhật?
Chàng cười lạt :
– Sao tôn giá không nói luôn là tại hạ từng bị Giang Nhật quyết lấy mạng?
Y kêu :
– Phải rồi! Là Phật Công Thạch Bản, hóa ra công phu của ngươi có từ thứ công phu ngoa truyền này?
Trong tiếng kêu của đối phương, nếu Định Hoàng đoán không lầm, đối phương là người vừa rất say mê vừa rất xem trọng võ học, có nghĩa là Định Hoàng đoán tiếp, rất có thể đối phương vì quá say mê võ học sẽ dẫn đến si mê và nếu cần, đối phương là người sẵn sàng hạ thủ bất kỳ ai miễn có được thứ võ học y đang muốn!
Dù sao, đoán vẫn chỉ là đoán, Định Hoàng vì mãi nghĩ nên chưa đáp, Bạch Diện Quái Nhân lập tức gằn giọng :
– Thế nào? Ta phải hiểu thái độ của ngươi như thế nào đây? Có hay không hề có loại võ công thực chất chỉ là ngoa truyền đó?
Chàng đáp :
– Đã cho là ngoa truyền, tại hạ cũng nghĩ như vậy, nên không hề có thứ công phu đó! Và nói cho rõ hơn, sở học của tại hạ hoàn toàn không có liên quan đến bốn chữ Thạch Bản Phật Công!
Giọng y trở lại lạnh lùng :
– Vậy ta phải hiểu như thế nào đây? Bốn năm biệt tích, phải chăng cũng từng ấy năm ngươi bị giam giữ trong trận? Vậy thì sở học của ngươi từ đâu mà có?
Chàng chợt cao giọng :
– Tôn giá đề cập đến việc bị giam giữ trong trận dường như thật xác quyết, phải chăng vì đã biết như thế nên bốn năm trước…
Bạch Diện Quái Nhân trịch thượng ngắt lời :
– Bảo là biết chắc thì ta không dám nhận! Chỉ có điều, sau khi ngươi đi vào rồi, nhìn trận thế biến động ta mới biết đó là một loại trận thế hết sức cao minh, kiến văn của ta chưa đủ để hóa giải!
Chàng có phần phẫn nộ :
– Nghĩa là tôn giá không hề chờ đợi sự quay lại của tại hạ?
Y gật đầu :
– Đương nhiên! Ta chờ làm gì khi đã biết việc ngươi quay lại là một việc rất khó, ngàn lần rất khó xảy ra?
Chàng cười nhẹ :
– Và tôn giá cũng không hề mong tại hạ tìm thấy Bạch Vân bí kíp, vật mà tôn giá có ý nhờ tại hạ tìm?
Y sững người :
– Nói như thế, giờ ngươi vẫn còn sống, ngươi đã đi thoát trận thế nọ, chứng tỏ bí kíp đó hiện đang do ngươi cất giữ?
Chàng nhè nhẹ gật đầu :
– Thật ra ở trong đó không hề có vật tôn giá muốn tìm! Tuy nhiên, nói thế nào thì nói, Bạch Vân bí kíp đang do tại hạ cất giữ lại là chuyện có thật!
Y chớp mắt vài lượt :
– Và ngươi không có ý giao hoàn cho ta?
Chàng mỉm cười :
– Sai! Ngay lúc vừa nhìn thấy tôn giá, tại hạ lập tức có ý định giao hoàn! Nhưng giao không thì tại hạ không cam tâm! Tôn giá chỉ có thể nhận nếu đáp ứng tại hạ một điều kiện!
Y gầm gừ :
– Ngươi nghĩ ngươi là ai? Còn dám đặt điều kiện với ta ư?
Chàng bảo :
– Thấy thái độ của tôn giá như thế này, tại hạ nghĩ, điều kiện đó ắt hẳn tôn giá sẽ hoan hỉ chấp thuận!
Y nhìn gườm gườm :
– Sao ngươi biết?
Chàng lạnh giọng :
– Vì điều kiện đó là tôn giá phải cùng tại hạ đối chưởng!
Bạch Diện Quái Nhân giật mình! Sau đó, y nhìn sững vào chàng, như chàng là quái nhân chứ không phải y! Sau nữa, y ngẩng đầu cười sặc sụa :
– Đối chưởng với ngươi? Ha… Ha…! Có thật đó là điều kiện của ngươi? Ha… Ha…! Quả nhiên, ta chấp thuận! Sao lại không chấp thuận kia chứ? Ha… Ha…
Nói rồi cười, cười xong rồi nói tiếp, đó là dáng cách chỉ có ở người ngông cuồng và tự cao tự đại!
Biết rõ tâm tính của Bạch Diện Quái Nhân, Định Hoàng cho tay vào bọc áo và lấy ra cho đối phương xem nữa mảnh bìa da chàng vừa tình cờ có được!
Máu huyết của Kha lão đại vẫn còn thấm vào nửa mảnh da, ký tự trên đó vẫn còn lộ rõ!
Bạch Diện Quái Nhân lập tức gầm lên giận dữ :
– A…! Ngươi cũng biết cách đọc kinh văn của bí kíp? Công phu của bổn môn, ai cho ngươi trộm học? Ta… ta phải giết ngươi!
Chàng xì dài, ném nữa mảnh bìa da về phía đối phương :
– Phát hiện ra ký tự chỉ là điều tình cờ! Tại hạ không cần có công phu này cũng đủ cho tôn giá một bài học, gọi là trừng trị tôn giá bốn năm trước suýt đẩy tại hạ vào tuyệt địa! Bắt lấy!
Véo…
Chộp giữ mảnh bìa da, Bạch Diện Quái Nhân lộ vẻ kinh nghi qua ánh mắt :
– Úy! Nội lực của ngươi…?! Hừ! Muốn cho ta một bài học hay ta phải cho ngươi một bài học đây? Đỡ!
Vù…
Định Hoàng chỉ trông chờ điều đó :
– Điều này ư? Cứ trông đây thì biết! Đỡ!
Vù…
Bạch Diện Quái Nhân bỗng thủ kình về và nhảy lùi :
– Phục Ma tam thức? Ngươi sao biết sở học của Nho Tiên?
Định Hoàng thần tốc lao đến :
– Bất tất phải nhiều lời! Đỡ!
Vù…
Cách chàng lao đến, một lần nữa buộc Bạch Diện Quái Nhân phải kêu lên kinh hoàng :
– Đằng Không Đảo Thức?! Dừng tay!
Định Hoàng vẫn lăm lăm bám sát :
– Ta chỉ dừng nếu tôn giá chịu cùng ta đối chưởng! Đỡ!
Vù… Vù…
Có lẽ quá phẫn nộ, Bạch Diện Quái Nhân bỗng gầm vang :
– Đỡ thì đỡ! Ta sợ ngươi sao? Xem đây!
Ào… Ào…
Vù…
Ầm!!!
Nhìn đối phương bị dư kình bức lùi, Định Hoàng có phần hả giận :
– Thế nào? Một chưởng này đủ cho tôn giá nếm mùi lợi hại chưa?
Có vẻ không cam tâm chịu bại, Bạch Diện Quái Nhân lao đến :
– Đừng vội đắc ý! Chắc chắn ngươi đã lén học công phu bổn môn! Đỡ!
Vù… Vù…
Chàng lạnh giọng :
– Hạng hồ đồ như tôn giá, đáng bị một bài học nữa! Đỡ!
Vù…
Ào… Ào…
Ầm!!
Không hề có ý tưởng là sẽ gây phương hại đến đối phương, lần phát kình này Định Hoàng chỉ dùng bảy thành hỏa hầu chân lực!
Thấy Định Hoàng vẫn ung dung, Bạch Diện Quái Nhân càng thêm bất phục! Y loang nhanh song trảo.
– Ngươi phải chết! Đỡ! Đỡ!
Vụt…
Vụt…
Bỗng lóe lên một ý nghĩ, Định Hoàng tức tốc vận dụng Túy Tiên bộ pháp!
Vút!
Vừa áp sát được vào Bạch Diện Quái Nhân. Chàng quát :
– Chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm này phải chăng chính là công phu có từ Bạch Vân bí kíp?
Vù…
Đấu pháp của chàng thay đổi, khiến Bạch Diện Quái Nhân vừa giật mình vừa phẫn nộ :
– Bổn môn không thể có chiêu tầm thường này! Đỡ!
Vụt…
Nhìn y loang trảo, chàng vụt nhớ đến Xạ Hồn! Chàng xoay ngang người :
– Còn chiêu Phi Ưng Triển Dực này thì sao?
Vù…
Bị chàng tránh chiêu, sau đó biến chiêu công tiếp, y thêm phẫn nộ :
– Không thể có! Đỡ!
Vụt…
Chàng đổi sang chiêu Lão Hầu Hiến Quả :
– Còn chiêu này?
Vù…
Thịnh nộ, y gầm gừ :
– Ngươi định đùa bỡn với ta ư? Đỡ!
Vụt…
Định Hoàng đẩy nhanh tốc độ của trận chiến lên cao hơn :
– Còn chiêu này?… Chiêu này…?
Vù…
Vù…
Bị Định Hoàng làm cho quay cuồng, bóng trảo của Bạch Diện Quái Nhân cũng loang vùn vụt :
– Muốn chết! Đỡ!… Xem đây, xem đây!
Vụt…
Vụt…
Cảm thấy đủ, Định Hoàng bất ngờ chộp nhanh vào mặt đối phương :
– Hãy lộ diện nào!
Vù…
Thất kinh, y ngã nhanh đầu về phía sau, và còn đưa song trảo lên che kín trước mặt.
Vụt…
Thán phục cách ứng phó này và nhân nhìn thấy đối phương hoàn toàn để hở trước ngực, Định Hoàng vụt bổ luôn tả thủ vào :
– Trúng!
Binh!
Hự!
Y lùi lại, nhìn sững chàng! Cùng với hai khóe miệng đang bật máu, y quắc mắt chiếu xạ, vào chàng hoàn toàn là những tia nhìn đầy hung quang phẫn hận!
Và thật chậm, y rít lên :
– Được! Mối thù này nhất định ta phải đòi lại! Hừ!
Vút!
Nhìn Bạch Diện Quái Nhân bỏ đi trong phẫn hận, trong lòng chàng bỗng dấy lên phần nào đó sự áy náy hối hận!
Thở dài, chàng tiếp tục đi sâu vào trũng núi…