Phi Thiên Ma

Chương 8 - Kim Ma Bang

trước
tiếp

– Bẩm Hương chủ! Ở phía này có người đột nhập.

Tiếng bẩm báo lọt vào tai gã nhưng gã ngỡ gã đang nằm mơ.

Bất chợt, cùng với tiếng lửa cháy phừng phừng, qua hai mi mắt dày và nặng của gã, gã có cảm nhận như đang có một tia sáng rọi sâu vào nhãn quang của gã.

Sau đó, gã biết gã không hề nằm mơ khi tai gã nghe một tiếng quát vang xộc vào thính nhỉ gã :

– Này! Ngươi là ai? Bằng vào cách nào ngươi lọt vào tận chỗ này? Ê! Gã sơn nhân. Ta hỏi ngươi đó. Sao ngươi không đáp mà vẫn tiếp tục bò như lũ côn trùng vậy?

Đến lúc này gã mới biết thanh âm câu kia là dành cho gã, vì gã đang bò thật.

Gã dừng lại, cố nhướng mắt mở ra.

Vừa mở được mắt gã liền nhắm lại. Vì ngay trước mặt gã một quầng lửa sáng lòa đang chọc thẳng vào gã. Gã hiểu, quầng lửa nóng mà gã cảm nhận cũng được phát ra từ ngọn đuốc này.

– Ê! Ngươi câm hả? Sao ngươi không đáp lời ta?

Gã lại hiểu thêm một điều nữa, có tiếng người quát và người này không biết gã là ai, có nghĩa là gã đã bò thoát khỏi trận đồ. Bằng không, bên cạnh gã thế nào cũng có lão Phi Thiên và như vậy, sự xuất hiện của bất kỳ ai khác là điều sẽ không bao giờ xảy đến.

Gã vật vã kêu thầm:

“A ha…! Ta đã thoát! Rốt cuộc ta cũng thoát. A ha…”

Bị trúng một cước khá đau, gã cố mở mắt lần thứ hai.

Và lần này, do vẫn chưa quen với quầng lửa sáng loà, gã phải nhắm chặt mắt lần thứ hai. Cùng lúc đó gã nghe có tiếng bước chân người chạy đến :

– Ngươi la toáng gì vậy, Hoàng Cửu? Kẻ nào đột nhập vào đây?

Đó là thanh âm của người mới chạy đến. Gã nghe tên cầm ngọn đuốc đáp lời :

– Hương chủ nhìn đây. Gã sơn nhân này không hiểu từ đâu xuất hiện. Y phục chẳng có, lại chẳng hề hé môi nói lấy nửa lời.

Lại là câu nói ám chỉ gã, vì hiện tại trên người quả thật không hề có y phục.

Nhân vật Hương chủ kia nhận định tình thế thật nhanh. Y lên tiếng :

– Ngươi đừng dí ngọn đuốc vào người gã như thế. Nhìn gã, đủ biết gã đang bị trọng thương, ngươi đưa đuốc sát như thế làm sao mở mắt được.

Ngọn đuốc lập tức được kéo xa khỏi người gã.

Thay vào đó, có người khom xuống cạnh gã, nói vào tai gã :

– Nghe đây! Tính danh ngươi là gì? Ngươi từ đâu tới? Ai đã hạ thủ ngươi?

Lần thứ ba gã mở mắt và lần này gã mở được.

Gã nhìn thấy cạnh gã quả nhiên có đến hai người, một là tên cầm đầu đuốc với sắc mặt nửa như giận dữ nửa như lo sợ. Người thứ hai là người đang khom lưng nhìn gã, đích thị người này là một Hương chủ như tên cầm đuốc đã kêu.

Gã mở miệng và lấy làm kinh hãi vì bản thân gã đến việc phát thoại cũng rất khó khăn. Gã bập bẹ :

– Nhị vị… Nhị vị là ai?

Tên cầm đuốc được dịp quát tháo :

– Hương chủ ta đang hỏi, ngươi chỉ có bổn phận đáp chứ không được hỏi lại. Cho ngươi hay, ngươi ương bướng với Kim Ma bang là không được đâu. Muốn sống hãy liệu lời mà đáp cho rõ ràng.

Đang kiệt sức chỉ muốn chết cho xong, ba chữ Kim Ma bang làm cho gã hoàn hồn tỉnh lại. Gã kêu với giọng hầu như đã lạc :

– Kim Ma bang?

Tên cầm đuốc lại quát :

– Không sai! Hóa ra ngươi cũng biết…

Tên Hương chủ khẽ nạt :

– Ngươi có câm ngay không, Hoàng Cửu! Vị trí ngươi tuần phòng lại có người đột nhập, tội của ngươi rồi đây bổn Hương chủ sẽ hỏi đến. Ngươi nên dành sức để liệu lời giải thích mọi việc.

Hoàng Cửu, tên cầm đuốc, liền có sắc mặt hoàn toàn lo sợ. Y lập tức câm bặt, có vẻ như y đang suy nghĩ tìm lời giải thích thật.

Mục kích diễn biến này, gã xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh và đã nghĩ được cách đối phó khi nghe tên Hương chủ lập lại câu hỏi :

– Ngươi nghe ta hỏi rồi đó. Ngươi là ai, nói!

Gã vờ run rẩy :

– Tiểu nhân ở họ Hoàng, tên Định.

Tên Hương chủ kinh ngạc :

– Hoàng Định? Là tính danh thật của ngươi hay vì biết thuộc hạ của ta có tên là Hoàng Cửu nên ngươi vờ bịa ra tính danh này?

Gã vờ hốt hoảng thật gìống :

– Đó là tính danh thật của tiểu nhân, do thân sinh phụ mẫu đặt cho. Tiểu nhân nào dám bịa.

Tên Hương chủ gật gù :

– Được! Cứ cho là thật đi. Ngươi từ đâu tới?

Gã đáp :

– Trên núi!

Tên Hương chủ cau mặt :

– Ngươi ở ngay Thiên Phong sơn này?

Gã mừng thầm, vì thế là gã vô tình biết cách gọi của ngọn núi này. Gã gật đầu :

– Không sai! Tiểu nhân và phụ thân chuyên nghề liệp hộ. Năm nào cũng vậy, đến mùa săn thú tiểu nhân và phụ thân phải trú ngụ luôn trên núi.

Tên Hương chủ trừng mắt :

– Bổn bang đã phong tỏa khu vực này, dân ngụ cư quanh vùng đều phải di dời đi xa, sao ngươi còn dám bén mảng đến đây?

Gã chợt hiểu, thảo nào từ lúc gã cùng lưu ngụ một chỗ với lão Ma Phi Thiên, đã lâu lắm không thấy có ai sa chân sảy bước lạc vào trong trận. Hóa ra quanh nơi này đã bị Kim Ma bang phong tỏa.

Nhưng theo câu hỏi của tên Hương chủ, gã đáp :

– Mong đại gia lượng thứ. Nghề liệp hộ là sinh ý của toàn gia tiểu nhân. Nếu phải di dời qua địa phương khác bọn tiểu nhân làm sao sống nổi? Vả lại, bọn tiểu nhân chỉ dám lẻn săn thú trên núi cao, không hề có ý mạo phạm chư vị đại gia.

– Hừ! Săn trên núi cũng là vi phạm thượng lệnh! Ngươi muốn chết hay ngươi muốn được sống?

Gã cố nhỏm dậy và dập đầu trước tên Hương chủ như người đang có phận sự tế sao :

– Đại gia tha mạng. Đại gia tha mạng.

Tên Hương chủ đứng lên, ưỡn ngực, ra chiều đắc ý vì được kẻ khác van xin lạy tạ :

– Được! Đã thế phải đáp lại từng câu hỏi của ta. Nói! Tính danh ngươi là gì?

Tên của gã thật sự là Định Hoàng, nhưng vì lâm tình cảnh này, toàn thân thì đang bị nội thương nghiêm trọng, bọn họ phát hiện ra gã lại là bọn Kim Ma bang, kẻ thù của gã, nên gã phải thay đổi, lấy họ làm tên và lấy tên làm họ. Gã lập lại lời gã đã nói :

– Tiểu nhân thật sự là Hoàng Định!

Tên Hương chủ quát :

– Nói lại một lần nữa xem nào?

Gã vờ mếu máo :

– Đại gia ơi đại gia! Dù đại gia có quát thế nào đi nữa, tính danh của tiểu nhân trước sau cũng chỉ là Hoàng Định mà thôi.

Tên Hương chủ gằn giọng :

– Ngươi nói thật?

Gã gật đầu :

– Không thể nào thật hơn! Mong đại gia tha mạng.

Tên Hương chủ gật đầu :

– Nói lại đi, ngươi từ đâu tới?

– Đúng như tiểu nhân vừa cung xưng, tiểu nhân cùng phụ thân đang ngụ cư trên núi.

– Ở trên núi sao ngươi có thể mò xuống tận đây?

Gã lắc đầu và thiếu điều muốn gào lên cho phù hợp với câu chuyện gã đang bịa ra :

– Đại gia ơi là đại gia! Tiểu nhân nào muốn mò xuống đây làm gì. Nghề liệp hộ như thế nào, đại gia biết rồi đó. Tiểu nhân và thân phụ vì mải mê bám theo một thú lớn, vô tình không biết là trời đã tối. Để bây giờ, tiểu nhân thì bị sảy chân, rơi từ trên cao xuống, có lẽ cả thân phụ của tiểu nhân cũng không hề biết chuyện đã xảy ra cho tiểu nhân.

Câu chuyện do gã bịa cứ như thật, khiến tên cầm đuốc không nhịn được phải xen vào :

– Thảo nào y phục ngươi chẳng còn, toàn thân thì xây sát khắp nơi. Ngươi không chết cũng là chuyện hi hữu.

Chộp lấy câu nói đó, y bật rên :

– Nhưng toàn thân tiểu nhân giờ đau đớn lắm, đại gia ơi. Nhị vị đại gia xin làm ơn làm phúc, tha cho tiểu nhân được về với gia thân.

Tên Hương chủ cười lạnh :

– Đâu dễ thế, Hoàng Định? Bổn bang phong tỏa khu vực này, nhiều thì không có nhưng chí ít cũng ngoài ba năm, đến một con kiến cũng không thể chui qua lọt. Đêm nay, bỗng dưng ngươi xuất hiện, bổn Hương chủ dù muốn tin vào lời ngươi nhưng liệu thượng cấp của ta là La đường chủ có tin được không? Hay hơn hết, ngươi hãy chờ đến lúc diện kiến La đường chủ mà van xin. Phần ta buộc quản thúc ngươi.

Tên Hương chủ lại khom xuống và nhấc bổng Hoàng Định lên.

Trước khi bỏ đi, y ra lệnh cho tên Hoàng Cửu :

– Lần này ngươi phải tuần phòng cẩn mật. Nếu sơ sảy một lần nửa, đừng trách ta không nể tình.

Hoàng Định vờ kêu to :

– Mong đại gia tha mạng? Hoàng đại gia. Dẫu sao tiểu nhân và Hoàng đại gia cùng là người chung họ, mong Hoàng đại gia…

Tên Hương chủ nạt lớn :

– Câm ngay! Ngươi còn gào rú, ta lập tức lấy mạng ngươi.

Tên Hoàng Cửu dường như có phần nào động lòng trắc ẩn. Y giơ cao đuốc, nhìn vào ánh mắt đang có vẻ cầu khẩn của Hoàng định.

Tuy nhiên, do y biết y đang có lỗi nên y chỉ dám nhìn theo mà thôi, không hề có đến nửa lời đáp ứng tiếng kêu xin của Hoàng Định.

Màn đêm đen vẫn còn dày đặc, Hoàng Định thầm đánh giá thân thủ của tên Hương chủ.

Y có mục lực khá tinh tường và có lẽ do thông tuệ địa hình nên y cứ thoăn thoắt bước đi trong bóng đêm.

Hoàng Định cũng thầm so sánh :

“Nếu là ta, lúc ta không bị nội thương liệu thân thủ của ta bằng hoặc hơn tên Hương chủ này?”

Rất tiếc, Hoàng Định chưa có cơ hội để thực hiện sự so sánh đó.

Đến một nơi có dáng dấp như một sơn trại, Hoàng Định nhận ra vì nhờ có ánh sáng bập bùng của cả hai ngọn đuốc được cắm ở hai bên lán gỗ, tên Hương chủ ném Hoàng Định xuống đất.

Phịch!

Y lên tiếng :

– Chu Thất đâu?

Từ bên trong sơn trại có một gã đại hán bước ra :

– Hương chủ có lệnh!

Tên Hương chủ hất hàm :

– Giam gã này lại! Chờ trời sáng, đích thân La đường chủ tra vấn gã.

Chu Thất có vóc người cao to nên việc nhấc Hoàng Định lên đối với y là việc quá dễ dàng.

Chu Thất chưa kịp bước đi, tên Hương chủ lại bảo :

– Chậm đã! Để gã không chết trước khi được La đường chủ sét hỏi, ngươi hãy cho gã một hoàn linh đan trị thương. Còn nữa, cho gã một bộ y phục. Đừng để gã mang hình hài kinh tởm đó đến gặp mặt La đường chủ. Đi đi!

Chu Thất đưa Hoàng Định vào một gian trại kín đáo.

Sau khi trao hoàn linh đan và y phục cho Hoàng Định, Chu Thất cười hề hề :

– Đã lâu rồi bọn ta không được giải khuây. Ngươi đến thật đúng lúc. Mà này, được làm quỷ phong lưu như ngươi, theo ta, ngươi cũng có nhiều phúc phận chứ chẳng không. Hề… hề…

Hoàng Định vì bất ngờ có cơ hội tự liệu thương thế nên dường như không để tâm đến câu nói mập mờ khó hiểu của Chu Thất.

Bỗng dưng có y phục, rồi lại có thêm linh đan trị thương, đêm đó, Hoàng Định âm thầm tọa công.

Trời sáng bạch, Hoàng Định cười thầm khi nghe gã đại hán Chu Thất vừa đưa thức ăn vừa bảo :

– May cho ngươi, trời chưa sáng La đường chủ đã có lệnh quay về Tổng đàn. Chuyện làm quỷ phong lưu của ngươi, như đêm qua ta nói, có lẽ phải đợi đến lúc La đường chủ về đây.

Nhận thức ăn, Hoàng Định thầm suy tính:

“Tuy công lực chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng không lẽ ta không đủ sức thoát khỏi sự khống chế của bọn Kim Ma bang ở đây? Hừ! Bảo ta phải cứ thế này đợi đến lúc gã La đường chủ nào đó quay về ư? Bọn ngươi xem nhẹ ta thế sao?”

Phần thì có thức ăn lạ miệng, khác với thời gian chỉ ăn toàn thịt thú nướng, phần thì có suy nghĩ tháo cũi sổ lòng nên Hoàng Định ăn ngốn ngấy như chưa từng được ăn.

Đang ăn, bỗng có người bước vào làm Hoàng Định giật mình :

– Xem ra vì sanh ý khó khăn nên bấy lâu nay ngươi không được đủ ăn thì phải?

Đó là tên Hương chủ đêm qua, Hoàng Định cười gượng :

– Lúc trước tiểu nhân đâu có như vậy. Chỉ từ khi…

Tên Hương chủ trịch thượng cướp lời :

– Có muốn trách thì trách số ngươi không gặp may. Tuy bây giờ bọn ta được lệnh lìa bỏ nơi này nhưng vì ngươi dẫu sao vẫn là nghi phạm của bổn bang, ta buộc phải giải ngươi cùng đi.

Hoàng Định kinh ngạc :

– Chư vị đại gia phải đi khỏi nơi này thật sao?

Tên Hương chủ cười mai mỉa :

– Ngươi đâu có gì để mừng? Ngươi quên những gì ta vừa nói rồi sao? Đứng lên đi. Đã đến lúc phải lên đường rồi.

Hoàng Định lập tức đứng lên, thầm nghĩ:

“Cũng tốt, trên đường đi, chờ khi võ công ta hoàn toàn hồi phục, đến lúc ta bỏ đi, bọn ngươi có muốn cản cũng không được”.

Vẫn giả vờ như một gã liệp hộ đang bị cưỡng bách phải đi khỏi nơi lưu ngụ, Hoàng Định đi với dáng vẻ thiểu não. Thấy vậy, gã Hoàng Cửu tìm cách tiến lại gần :

– Người đừng quá lo lắng như vậy. Để ta liệu cách giúp ngươi trốn.

Hoàng Định kinh ngạc nhìn gã :

– Hoàng đại gia không ngại Hương chủ đại gia trách phạt sao?

Hoàng Cửu tái mặt và nhìn quanh :

– Ngươi không được để lộ ra. Nếu Bạch hương chủ biết được, ta kham không nổi đâu. Chỉ vì nghĩ ta và ngươi dẫu sao cũng là người có chung một họ, ta không thể không giúp ngươi.

Hoàng Định thật sự cảm kích gã. Bởi lâu rồi, Hoàng Định chưa gặp một ai thật sự quan tâm như vậy.

Chính lúc đó có tiếng tên Bạch hương chủ vang lên :

– Hoàng Cửu! Ta giao gã đó cho ngươi. Nếu gã bỏ trốn, ngươi biết phải chịu sự trừng trị như thế nào rồi.

Hoàng Cửu thêm kinh hoảng :

– Nguy to! Như vậy ta không còn cách nào giúp ngươi được nữa. Trừ phi ta cũng phải bỏ trốn với ngươi.

Hoàng Định mỉm cười :

– Nếu là vậy, Hoàng đại gia yên tâm. Tiểu nhân quyết không bao giờ để hệ lụy đến đại giá.

Hoàng Cửu nhăn nhó :

– Đã lâm vào cảnh này, cười được như ngươi kể ra cũng lạ.

Hoàng Định nhún vai :

– Tiểu nhân rất tin ở số phận. Đã là phúc thì không là họa, mà đã là họa, tiểu nhân nghĩ: có cười dẫu sao vẫn hơn là cứ lo than thân trách phận.

Hoàng Cửu thở dài :

– Nếu ta có được phần nào sự lạc quan như ngươi thì hay biết mấy. Thật sự, chuyện xảy đến cho ta, ta cười không nổi.

Hoàng Định kinh nghi :

– Chuyện xảy đến cho đại gia? Là chuyện gì? Hay đại gia muốn nói đại gia chỉ miễn cưỡng gia nhập Kim Ma bang?

Hoàng Cửu khẽ kêu :

– Ngươi đừng hỏi nữa. Và ta cũng không được quyền hở môi. Bằng không, gia quyến của ta ắt sẽ lâm đại họa.

Được bảo là không nên hỏi, nhưng Hoàng Định không thể không hỏi :

– Gia quyến của đại gia sẽ lâm đại họa? Có người uy hiếp gia quyến của đại gia ư?

Hoàng Cửu nhìn Hoàng Định :

– Ngươi quan tâm đến ta như vậy, ta thật cảm kích! Nhưng thật sự ta không thể nói.

Nhìn ánh mắt của Hoàng Cửu, Hoàng Định biết dù thế nào đi nữa Hoàng Cửu cũng không thể hở môi.

Tuy nhiên, Hoàng Cửu chợt than, câu than của Hoàng Cửu làm cho Hoàng Định phần nào hiểu :

– Nếu ta cũng bị thất lạc phụ thân như ngươi, nếu gia quyến ta hoàn toàn không biết chút tin tức về ta như người bây giờ, có lẽ ta sẽ không khổ tâm như lúc này.

– Ngươi than oán gì thế, Hoàng Cửu?

Mãi chuyện, Hoàng Định và Hoàng Cửu không hề biết có tên Bạch hương chủ lẻn đến gần.

Nhìn Hoàng Cửu thất sắc trông rất tội, Hoàng Định vội đỡ lời :

– Làm gì chuyện than oán, Hương chủ đại gia? Vì có chung một họ Hoàng, Hoàng đại gia đang thăm hỏi gia quyến của tiểu nhân thế thôi.

Hoàng Cửu chớp lấy lời giải thích đó :

– Đúng vậy, Hương chủ! Thuộc hạ còn có ý định, xin Hương chủ thu luôn y vào Hương đường chúng ta.

Có cảm nhận đây là cơ hội tốt, Hoàng Định nói luôn một hơi :

– Bây giờ có quay lại, vị tất tiểu nhân tìm được lối quay về. Đã có Hoàng đại gia kể như là người thân tộc, nếu Hương chủ đại gia không khinh bỏ, tiểu nhân tự nguyện chịu sự sai khiến của Hương chủ đại gia.

Tên Bạch hương chủ bĩu môi :

– Muốn làm bang đồ bổn bang, hạng không có võ công như ngươi làm gì có tư cách.

Hoàng Định lập tức huơ tay múa chân :

– Võ công ư? Tiểu nhân cũng biết võ vẽ vài chiêu. Hương chủ đại gia xem thử nào.

Vù…

Bạch hương chủ quắc mắt :

– Những chiêu này do ai truyền thụ cho ngươi?

Hoàng Định phì cười :

– Nào có ai truyền thụ, đại gia? Mà đại gia nghĩ sao về những chiêu này? Có giống thứ võ công như mọi người thường bảo không?

Bạch hương chủ chậm rãi tiến đến gần Hoàng Định :

– Nói! Ngươi là đệ tử của môn phái nào? Sao lại dám giả vờ như người liệp hộ.

Hoàng Định phân bua :

– Làm gì có môn phái nào, đại gia? Cách huơ tay múa chân này là do tiểu nhân bắt chước cách vồ mồi của lũ hổ. Nếu biết làm đại gia nổi giận, tiểu nhân nào dám để lộ ra?

Hoàng Cửu đã được Hoàng Định đỡ lời một lần, y vội lên tiếng giải nguy cho Hoàng Định :

– Hương chủ! Có lẽ gã nói đúng. Chiêu vừa rồi của gã giống chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm nhưng vẫn còn nhiều sơ hở. Đó là do gã nhại theo cách vồ mồi của lũ hổ mà thôi.

Bạch hương chủ vụt trầm giọng :

– Ngươi còn học được những chiêu nào nữa ở loài mãnh thú?

Hoàng Định sợ hãi đưa mắt nhìn gã Hoàng Cửu như muốn cầu cứu.

Hoàng Cửu cũng lo nên bảo :

– Bạch hương chủ đã có lệnh, ngươi biết thế nào thì nên nói thế ấy.

Ý của gã là muốn bảo Hoàng Định nên nhân cơ hội này hãy nói là không còn gì nữa.

Tuy hiểu, nhưng Hoàng Định cố tình làm ngược lại ý tốt của Hoàng Cửu.

Vờ thở ra, Hoàng Định bảo :

– Ở mỗi con thú có mỗi cách ứng phó khác nhau khi gặp đối thủ. Tiểu nhân chỉ học ở mỗi loại một ít. Giả như loài thỏ thường có cử chỉ như thế này.

Vù…

Hoàng Định nhại theo cách của loài thỏ, vừa đập chân vừa đưa hai tay quật liên hồi ở trước mặt.

Bạch hương chủ gật gù :

– Cũng khá giống chiêu Bạch Thố Thu Nguyệt. Còn gì nữa?

Vờ phấn khích, Hoàng Định nói :

– Loài độc xà thì có cử động này!

Vù…

Hoàng Cửu ngây người bảo :

– Đó là chiêu Độc Xà Xuất Động?

Bạch hương chủ cau mặt :

– Còn nữa không?

Hoàng Định sợ sệt nhìn Hoàng Cửu.

Hoàng Cửu gật gù :

– Không ngờ ngươi lại sáng ý đến vậy. Nếu là ta, vị tất ta có thể tự học như ngươi.

Hoàng Định hỏi :

– Tiểu nhân còn học được nhiều nữa nhưng không biết có nên tiếp tục hay không?

Bạch hương chủ gắt :

– Ngươi không nghe ta bảo sao? Tiếp tục!

Hoàng Định làm ra vẻ miễn cưỡng :

– Còn đây là cách vồ mồi của lũ chim ưng.

Vù…

Cứ thế, Bạch hương chủ và gã Hoàng Cửu tự nói ra tên của những chiêu thức có phần giống với cách phô diễn của Hoàng Định.

Đó là những chiêu :

– Lão Ưng Xua Khuyển.

– Hầu Vương Tiến Vật.

– Quần Lang Đả Hổ…

Do có diễn biến này xảy ra nên toàn bộ thuộc hạ của Bạch hương chủ đều kéo dồn lại. Bọn chúng không nhiều thì ít, cũng phải lên tiếng trầm trồ thán phục sự sáng ý của Hoàng Định.

Đến nỗi, nhìn được một lúc, Bạch hương chủ chợt động thân xông lại gần Hoàng Định :

– Ta cũng có chiêu Lão Hầu Chúc Thọ, ngươi thử hóa giải xem.

Vù…

Biết rõ đây là cách để dò xét cũa tên Hương chủ, Hoàng Định vờ kêu hoảng loạn :

– Ơ! Hãy nhẹ tay nào, đại gia.

Bùng!

Hoàng Định ôm ngực lảo đảo do bị tên Hương chủ quật trúng vào người.

Không để Hoàng Định kịp lại hồn, tên Hương chủ lại xông đến :

– Phi Xà cước! Đỡ!

Vù…

Hoàng Định vì muốn đạt ý nguyện nên vờ giận dữ :

– Sao đại gia cố tình nặng tay với tiểu nhân? Xem đây!

Vù…

Hoàng Định huơ tay như muốn hất cước tên Hương chủ qua một bên. Nhưng ngay khi hai bên sắp chạm nhau, Hoàng Định vờ trượt chân ngã xuống.

Huỵch!

Không những thế, Hoàng Định còn cố tình xoay người, hứng trọn một cước vào lưng.

Binh!

Để cho giống, Hoàng Định phải vận lực để thổ ra một búng huyết.

Oẹ!

Lảo đảo, Hoàng Định với sắc mặt nhợt nhạt vờ tru tréo :

– Đại gia không thu nhận tiểu nhân thì thôi, đâu cần phải hành hạ… Ôi! Đau quá!

Bọn thuộc hạ của tên Hương chủ họ Bạch cùng cười ồ lên :

– Ha… ha…

Thấy vậy, tên Hương chủ cũng cười :

– Ha… ha…

Do có ý nhìn và dò xét thái độ của Hương chủ, Hoàng Cửu thấy Hương chủ cười, biết mọi chuyện thế là ổn bèn chạy đến đỡ Hoàng Định.

Bạch hương chủ xua tay :

– Hãy trao cho gã một, mà không, hai hoàn linh đan trị thương. Phi Xà cước của ta không phải nhẹ đâu.

Được lệnh, Hoàng Cửu lấy hai hoàn linh đan trao cho Hoàng Định.

Vờ giận, Hoàng Định định hất đi.

Nhưng tên Hương chủ bỗng lên tiếng :

– Ngươi đã là thuộc hạ của Bạch Diệp này, nếu ngươi không nhận linh đan, tức là trái lệnh ta. Ta sẽ xử trị ngươi theo bang quy.

Hoàng Cửu cố ấn hai hoàn linh đan vào tay Hoàng Định, miệng y thì bảo :

– Hãy nhận lấy và mau hành lễ với Hương chủ. Mà này, ngươi đừng xưng là tiểu nhân, cũng đừng gọi ai khác là đại gia nữa.

Hoàng Định vờ ngơ ngác :

– Vậy là ý gì? Tiểu… tiểu…

Hoàng Cửu mắng :

– Bây giờ ngươi đã được Bạch hương chủ thu nhận. Giữa bọn ta với ngươi phải cư xử như huynh đệ. Còn không mau đa tạ Hương chủ?

Hoàng Định mừng rơn, tiến lên định hành lễ như Hoàng Cửu bảo.

Nhưng đi được vài bước, Hoàng Định vờ khom người :

– Ôi chao!

Bật cười, Bạch Diệp xua tay :

– Thương thế ngươi không nhẹ đâu. Được rồi! Không cần đa lễ.

Quay nhìn lũ thuộc hạ, Bạch Diệp vẫy tay :

– Muộn lắm rồi, đi nào!

Đưa mắt nhìn Hoàng Cửu, Bạch Diệp tỏ ra độ lượng :

– Cũng là người họ Hoàng, ta nghĩ, ngươi nên tận tâm với Hoàng Định. Và nhất là phải cho y biết mọi cấm điều trong bang quy bổn bang, đừng để y mắc phải sai lầm.

Hoàng Cửu gật đầu và lập tức hối thúc Hoàng Định mau dùng linh đan trị thương.

Sự thật, Hoàng Định không hề mang thương tích, nhưng để mọi việc xảy ra giống như thật Hoàng Định ném luôn hai hoàn linh đan vào miệng.

Chờ cho đến lúc chỉ có hai người đi cạnh nhau, Hoàng Cửu thoáng nhăn mặt :

– Có phải ngươi thật tâm muốn gia nhập bổn bang?

Hoàng Định mỉm cười :

– Để Bạch hương chủ không còn nghi ngờ huynh, đệ không nghĩ đệ còn cách lựa chọn nào khác.

Hoàng Cửu thở dài :

– Đành rằng ngươi chỉ vì ta nhưng lôi ngươi vào vũng nước xoáy như thế này thật lòng ta rất áy náy.

– Vũng nước xoáy? Huynh muốn ám chỉ điều gì?

Hoàng Cửu liếc mắt nhìn quanh :

– Được rồi! Cứ giả như ta đang cho ngươi biết về bang quy, âu cũng là cơ hội ta nói hết sự thật về bổn bang cho ngươi thấu suốt.

Hoàng Cửu với giọng đều đều, bắt đầu nói :

– Đối với người không có chút hiểu biết nào về giang hồ như ngươi, ta có thể giải thích ngắn gọn như thế này: bổn bang đang một mình phải đối phó với toàn thể võ lâm. Vì thế, bổn bang luôn chú trọng đến việc phát huy thanh thế. Cụ thể như…

Hoàng Định cố ý xen vào :

– Chậm đã nào. Huynh vừa nhắc đến toàn thể võ lâm, họ gồm những ai?

Hoàng Cửu chép miệng :

– Thôi được! Để ta giải thích rõ hơn. Người thì có người thiện, người ác, võ lâm đương nhiên cũng có hai phe hắc bạch. Toàn thể võ lâm mà ta nói chính là ám chỉ phe Bạch đạo. Còn hắc đạo nếu không nói là tất cả thì hầu hết đã là người của bổn bang.

Hoàng Định gật đầu :

– Đệ hiểu rồi. Có thể hiểu biết luận ai dám đối đầu với bổn bang đều là người của phe Bạch đạo?

Hoàng Cửu có phần kinh ngạc :

– Ngươi hiểu thật nhanh đấy. Chẳng trách tự ngươi có thể dựa vào những hành vi xem là bản năng của loài thú để rút ra thành những chiêu thức võ học. Nếu ngươi có được minh sư truyền tuyệt nghệ, ngươi nhất định có bước tiền đồ có thể nói là hanh thông.

Hoàng Định vờ cười gượng :

– Huynh chỉ quá khen thôi. Đệ cần phải được chỉ giáo nhiều, nhất là ở những người đi trước như huynh.

Hoàng Cửu than :

– Ta thì có gì hay để chỉ giáo cho ngươi. Huống chi, bản thân ta đang muốn rút chân ra khỏi vũng nước xoáy nhưng đành chịu vì lực bất tòng tâm.

Hoàng Định nhìn y :

– Huynh cứ lập đi lập lại mãi chuyện này, thật sự huynh đang vấp phải khó khăn gì?

Một lần nữa, trước lúc trả lời, Hoàng Cửu lại sợ sệt đưa mắt nhìn quanh :

– Như ta vừa nói bổn bang đang trên đà gây dựng thanh thế, ngươi phải hiểu không phải ai cũng tự nguyện gia nhập bổn bang.

Hoàng Cửu nhăn mặt :

– Ta xem ngươi như là thủ túc, ngươi có biết thì để bụng, chớ để hở ra. Bằng không, hoặc là ta chối, ta không nói gì, hoặc chính ngươi là kẻ đẩy ta vào chỗ chết.

Hoàng Định vụt trầm giọng :

– Huynh yên tâm! Đừng nói là làm hại huynh, bất luận ai gây phương hại đến huynh, kẻ đó phải bước qua xác chết của đệ. Đệ xin hứa chắc như thế.

Hoàng Cửu xúc động mối chân tâm :

– Hảo huynh đệ! Thật không ngờ Hoàng Cửu này vẫn có ngày gặp được một bằng hữu tốt như đệ đây.

Hoàng Định phì cười :

– Huynh đã vì đệ, dám trước mặt Bạch hương chủ nói đỡ cho đệ, chẳng phải từ lúc đó chúng ta đã là hảo bằng hữu của nhau hay sao?

Hoàng Cửu ngơ ngác :

– Ta đã nói gì cho đệ?

Hoàng Định nhắc :

– Lúc đệ thi triển chiêu của loài hổ, chẳng phải huynh đã làm cho Bạch hương chủ thôi nghi ngờ bằng cách bảo đó là chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm vẫn còn nhiều sơ hở đấy sao?

Hoàng Cửu bật cười :

– Mà thật, chiêu đó của ngươi còn nhiều sơ hở thật. Nếu là ta, kèm theo chiêu đó còn phải rùn bộ xuống thật thấp, hoặc tốt hơn là phải chuẩn bị luôn một chiêu khác, giả dụ như chiêu Phi Xà cước chẳng hạn.

Hoàng Định vờ ngẫm nghĩ một lúc rồi kêu lên :

– Hay thật! Cừ đà này, nếu có sự chỉ giáo của huynh, võ công của đệ nhất định phải có tiến triển.

Hoàng Định cố tình kêu to nên không hề kinh ngạc khi nghe tên Bạch hương chủ từ phía xa hỏi vọng đến :

– Bọn ngươi đang bàn chuyện gì mà cao hứng vậy?

Hoàng Cửu có ý sợ nên đành để Hoàng Định lên tiếng :

– À…! Là bọn thuộc hạ đang bàn về những chiêu thức lúc nãy. Hoàng huynh bảo, nếu chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm của thuộc hạ mà có chiêu Phi Xà cước của Hương chủ đi kèm nhất định sẽ có nhiều lợi hại hơn.

Gã họ Bạch cười đắc ý :

– Tuy Hoàng Cửu nói chưa đúng lắm nhưng dẫu sao có chiêu Phi Xà cước đi kèm vẫn hơn là không có chiêu nào. Ngươi yên tâm, nếu ngươi chứng tỏ được lòng trung thành đối với bổn bang, khi có dịp, tự ta sẽ chỉ điểm nhiều chiêu thức võ học khác cho ngươi.

Hoàng Định lập tức khom người đáp tạ :

– Hương chủ đã có lòng, thuộc hạ nhất định không để Hương chủ thất vọng.

Vẫn giữ nguyên nét mặt đắc ý, Bạch Diệp tiếp tục dẫn đầu lũ thuộc hạ, như không còn quan tâm đến câu chuyện riêng tư giữa Hoàng Cửu và Hoàng Định.

Hoàng Cửu khẽ khàng lên tiếng trách :

– Ngươi càng làm thượng cấp chú tâm càng khó lòng rút khỏi vũng nước xoáy… Ngươi muốn được như thế lắm sao?

Tuy đó là định ý ngay từ đầu của Hoàng Định, khi cố tình tự gia nhập Kim Ma bang, nhưng trước sự lo ngại của Hoàng Cửu, Hoàng Định phải giải thích khác đi :

– Đúng là đệ có say mê võ học nhưng nếu cần đệ không lo không có cách tháo lui.

Hoàng Cửu hừ mũi :

– Nếu mọi việc cứ dễ như ngươi nghĩ, Kim Ma bang này thử hỏi còn được bao nhiêu bang đồ?

Hoàng Định ngẩn người :

– Thế là thế nào?

Hoàng Cửu đáp :

– Vì bất kỳ ai, hễ là người của bổn bang đều phải chịu sự khống chế của Bang chủ. Còn khống chế như thế nào còn phải tùy đối tượng.

Thấy sắc mặt của Hoàng Định đang biểu lộ vẻ không tin, Hoàng Cửu vụt hạ giọng thầm thì :

– Ta có dò hỏi được chuyện này, nhưng ngươi phải hứa với ta, đừng bao giờ bảo là do ta nói.

Hoàng Định cũng thầm thì :

– Được! Đệ hứa! Là chuyện gì?

– Nghe đây, hạng như Bạch hương chủ thì không kể, nhưng đã là Đường chủ trở lên, tất cả đều bị Bang chủ khống chế bằng một thủ pháp gì đó được gọi là Châm… Châm!

Hoàng Định những muốn hỏi xem có phải là Xạ Nguyên châm hay không. Nhưng do hỏi như thế quá lộ liễu nên Hoàng Định đành giả vờ như không biết :

– Cái gì Châm?

Hoàng Cửu lắc đầu :

– Ta không biết. Đại để những nhân vật đó nếu ỷ trượng là người được Bang chủ tin dùng mà sai phạm bang quy hay cố tình gây hại đến bang, những Châm… Châm đó sẽ được Bang chủ phát động thay cho sự trừng phạt.

Hoàng Định thè lưỡi :

– Người ta thì lấy đức trị người, còn Bang chủ, eo ôi, đệ thật không dám nói.

Hoàng Cửu gật đầu :

– Không dám nói là tốt! Còn nữa, những hạng bang đồ như ta thì Bang chủ có nhiều phương cách để uy hiếp, buộc phải trung thành.

– Huynh bị uy hiếp bằng cách gì?

– Gia quyến của ta, thân phụ và thê tử, đều bị Bang chủ đưa về một nơi cô lập. Tiếng là để phụng dưỡng thay cho bọn ta nhưng sự thật, hễ bọn ta có biểu hiện nhị tâm, chính gia quyến của bọn ta gặp nguy hiểm trước.

Hoàng Định thật sự phẫn nộ :

– Nơi cô lập đó thực chất nào khác gì chỗ giam người? Huynh nói đi, đó là nơi nào?

Hoàng Cửu mủi lòng, cứ lắc đầu quầy quậy :

– Ta cũng muốn biết đó là địa phương nào, nhưng không có cách gì để dò hỏi.

– Bạch hương chủ có biết không?

Hoàng Cửu vẫn lắc đầu :

– Ta không rõ! Nhưng theo ta nghĩ, hạng như Bạch hương chủ ở trong bang có đến hàng trăm, có lẽ chính Bạch hương chủ cũng chịu sự uy hiếp theo cách này. Như vậy, vị tất Bạch hương chủ biết đó là địa phương nào.

Hoàng Định lại hỏi :

– Theo huynh thì ai biết?

Hoàng Cửu hoảng hốt :

– Đệ hỏi kỹ như thế để làm gì?

Hoàng Định cười lạt :

– Đệ chỉ có một thân một mình nên không có gì để sợ. Đệ có ý định, nếu có dịp, sẽ giúp huynh đưa gia quyến thoát khỏi chỗ đó.

– Đừng! Làm như thế là phạm bang quy, mất mạng như chơi.

Hoàng Định muốn hỏi nữa nhưng vì không muốn làm Hoàng Cửu sợ nên đành thôi :

– Được rồi! Không làm thì không làm. Nhưng nếu có cơ hội tìm hiểu, không lẽ…

Hoàng Cửu càng nhỏ giọng hơn :

– Theo ta, có lẽ địa phương đó chỉ có bậc Đường chủ trở lên là am tường.

– Đường chủ? Được! Từ từ đệ sẽ tìm hiểu giúp huynh.

Đúng lúc đó, không sớm cũng không muộn, ở phía trời tây bỗng nhiên có một đốm hỏa quang màu hồng phát sáng ở trên cao.

Có tiếng Bạch Diệp hô to :

– Tất cả mau theo ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.