Mặt trời!!!!
Mây!!!
Tố Linh quá đổi kích động ngửa đầu nhìn lên trên. Bốn trăm năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng vừa đủ để nàng suýt quên mất thế giới bên ngoài là thế nào. Tố Linh mở bừng mắt, mặt đối diện với bầu trời, tay dang như thể muốn hóa ra đôi cánh và bay lên. Sau khi hít thỏa thích không khí trong lành, Tố Linh bỗng thấy tất cả như giấc mơ. Nàng quay lại nhìn người vẫn im lặng dõi theo.
Hắn ở đó, hóa ra luôn luôn ở đó…
– Bảo nhi! Chúng ta thực sự đi khỏi Ma giới sao?
Minh Bảo nhìn sự phấn khích và hoài nghi đan xen, tự thấy hận mình vì không sớm giải thoát cho con chim đáng thương khỏi chiếc lồng rét lạnh. Cảm giác lúc này giống như một đứa trẻ bị dày vò giữa ham muốn và buông tha. Hắn mỉm cười nhưng đôi mắt không cười
– Đúng thế, không ở Ma giới nữa, bốn trăm năm đã quá mệt mỏi rồi…
Tố Linh càng thấy khó hiểu. Không ở ma giới thì ở đâu? Bảo nhi có thể đi đâu, hắn chính là Tam hoàng tử của ma tộc kia mà! Giống như đọc được nội tâm của nàng, Minh Bảo nhẹ nhàng đáp
– Chúng ta sẽ có một chuyến du ngoạn ngắn. Trước tiên lên Kim Quy đảo ở vài ngày, sau đó thì… thì về nhà!
– Nhà?
– Uhm… nhà của nàng ở Hoa Đông, nhà của ta ở…
Minh Bảo tự nhiên không nói tiếp, lại cười cười vén mái tóc của Tố Linh bị gió núi thổi lòa xòa. Hiện tại họ đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, địa phương này do ma cổng dẫn tới, cũng không rõ là hướng nào. Tố Linh bị hai chữ “Kim Quy” kia làm cho sững sờ, cũng không quan tâm ngụ ý gì đó của Bảo nhi. Kim Quy đảo – đảo rùa thần trong truyền thuyết, nàng có thể đến nơi đó sao?
Tố Linh ngẩn ngơ cho Bảo nhi nắm tay, ngoan ngoãn trèo lên Tâm Sai kiếm. Lâu quá rồi cây kiếm này mới được chủ nhân gọi tới, nó run run nóng vội muốn lập tức bay đi. Tâm Sai với tốc độ kinh hồn xé gió lao vun vút. Tố Linh vẫn y như ngày xưa, không chịu được áp lực của vận tốc và độ cao. Nàng ghì chặt lấy Minh Bảo, móng tay cắm vào da hắn
– Sao vậy?
Bảo nhi ngạc nhiên đỡ lấy nàng
– Bị… bị choáng… say gió!
Minh Bảo trợn mắt
– Thật hay giả?
Tố Linh oán hận cắn vào tay hắn
– Ngươi biết rồi còn hỏi… mà không, ngươi cũng quên rồi!
Tố Linh chán nản nói. Bảo nhi hiểu ra, là chuyện trước kia khi hắn là đồ đệ của nàng. Minh Bảo kéo Tố Linh ôm lại, lấy tay che mắt nàng rồi giảm tốc độ lại chút ít.
– Có phải nàng thích Minh Bảo của ngày xưa hơn không?
Tố Linh nằm trong lòng hắn, mắt còn bị che đi, chỉ có thể trả lời qua loa
– Chắc là vậy. Bảo nhi khi đó rất ngoan, rất dễ thương, rất vâng lời, luôn gọi ta là “sư phụ”, hihihihi…
– Sư phụ.
Tố Linh đang ba hoa thì lại nghe một tiếng thì thầm quen thuộc xen lẫn tiếng gió. Hắn gọi nàng là sư phụ!!!
Tố Linh kinh ngạc đẩy tay Minh Bảo ra, tròn xoa mắt ngửa đầu nhìn hắn. Minh Bảo cười cười, lúm đồng tiền be bé thấp thoáng đáng yêu
– Sư phụ, đợi chốc lát nữa, ta sẽ trả Bảo nhi ngày xưa về cho người!
– Thật không???
Tố Linh ngờ nghệch nhìn hắn, cũng không rõ thế nào là “trả”, “trả” bằng cách nào nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng, bởi vì Minh Bảo sẽ không lừa gạt nàng. Tâm Sai kiếm cứ một hướng mà đi, Tố Linh gần như quên mất mình bị “say gió”, tâm trạng hưng phấn bừng bừng.
Đột nhiên cây kiếm đang bay rất nhanh lại dừng bất ngờ, hai người không chuẩn bị trước đồng loạt ngã ngửa ra sau. Tố Linh từ trên ngực Bảo nhi bò dậy, chật vật nhìn xuống bên dưới
– Chuyện gì thế?
Minh Bảo cũng không rõ, hắn im lặng mở thần nhãn, rất nhanh đã trông thấy những tấm lưới màu tím nhạt, óng ánh như mặt nước.
– Kết giới. Chúng ta đang ở phía trên Hoa Sơn.
Tố Linh nhìn xuyên qua đám mây trắng, phát hiện ngọn núi cheo leo hiểm dốc.
– Ừ, quả nhiên là Hoa Sơn. Nguy hiểm quá, đi bộ một đoạn qua chỗ này thôi!
Minh Bảo gật đầu, cho Tâm Sai đáp xuống đất. Thật ra muốn vượt qua chút kết giới cỏn con này không phải vấn đề gì nhưng Bảo nhi lại có ý muốn cùng nàng kéo dài thời gian, đến Kim Quy đảo trễ một chút, thời gian ở cùng nhau lâu một chút, những chuyện trải qua cũng nhiều một chút…
Tố Linh đi trước, tỏ vẻ ta đây rất thổ địa dẫn Bảo nhi chọn đường an toàn mà đi, nàng không mong muốn phải giáp mặt với ba con thần thú canh giữ Hoa Sơn thánh địa. Nhẹ nhàng rẽ qua những tàn lá xanh um tùm trong khu rừng nhiệt đới đầy sức sống, Tố Linh vừa đi vừa kể
– Bảo nhi có nhớ không, chúng ta từng đến chỗ này một lần. Lúc đó cái tay phải của ngươi bị lửa Tâm Sai đốt cháy đen, hoàn toàn không xài được. Dự định đến tìm Thái Hành lão quân chữa trị không ngờ là…
Tố Linh mím môi không nói tiếp. Nàng chưa bao giờ kể cho Bảo nhi nghe về cái đêm súyt chết trong nhà gỗ, đó là một kí ức không vui vẻ gì, Bảo nhi biết được nhất định khổ sở. Đang nghĩ ngợi mong lung, đột nhiên Tố Linh phát hiện có nước gì đó rỏ lên má.
– Ây da, không phải xui xẻo vậy chứ? Tự dưng trời lại mưa!
Nàng thông thường sẽ dễ dàng quên mất bản thân là một tiên nhân, ví dụ như bây giờ, có rất nhiều cách khiến nước mưa không thấm vào áo nhưng Tố Linh lại chọn cách dở nhất – tìm chỗ trú!?
Nàng kéo theo Bảo nhi hối hả chạy vào một cái động. Minh Bảo cảm thấy cô gái này quá buồn cười, cũng quá thiếu động não nhưng hắn thích bị nàng lôi lôi kéo kéo như vậy, tựa như họ là người phàm mắt thịt, sống cuộc đời vài chục năm ngắn ngủi, chỉ biết sầu lo chuyện áo cơm, làm những việc vặt vãnh để kiếm tiền, sau khi chết lại đến Minh giới luân hồi, lần này đến lần khác trở về điểm xuất phát… Cuộc sống như vậy phải chăng tốt hơn bây giờ?
Trong lúc hai kẻ ngốc đang ngồi chồm hỗm chóng cằm nhìn mưa, Bảo nhi lại hỏi Tố Linh
– Sư phụ, người có biết ước mơ của Bảo nhi là gì không?
– Là gì?
– Làm người phàm!
– Hả?
– Làm phàm nhân!
Tố Linh ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn. Lần đầu trong đời nghe thấy một vị thần danh cao vọng trọng lại có mơ ước tầm thường như vậy.
– Thế không tốt! Sau khi luân hồi sẽ quên tất cả mọi chuyện, như vậy Bảo nhi cũng không nhớ sư phụ.
Minh Bảo bật cười
– Vậy Bảo nhi không uống canh Mạnh Bà!
– Cũng không được, không uống thì không thể đi qua cầu Nại Hà.
– Haizz… cũng có nhiều cách lách luật mà! Mạnh Bà rất thích ai khen tóc bà ấy đẹp, nếu được tặng một cây trâm nhất định sẽ vui vẻ bỏ qua cho chúng ta!
Tố Linh lắc đầu không tin
– Thật đó, phụ thân từng nói như vậy, nhất định người không gạt ta!
Tố Linh trề môi không thèm tranh cãi, có hay không cũng không quan trọng, đời này e là nàng không có may mắn nếm thử chén canh kia vị gì rồi. Bên ngoài mưa rã rít không dứt, hai người ngồi nhìn những giọt nước chảy dọc theo miệng hang đá, thấm vào đất, tưới lên cây xanh, bầu trời Hoa Sơn dường như bị nước xé toạt ra trăm mảnh. Đột nhiên trong tiếng róc rách, ào ạt lại nghe thấy một âm thanh cao vút, mềm mại, diệu kì. Đó là một bài hát, ca từ không có, chỉ có âm điệu du dương, từng chút một vọng vào tai, nghe xa mà gần.
– Gì vậy?
Tố Linh chưa kịp hoàn hồn, nàng chỉ thấy mắt mình cay cay, không hiểu vì sao lại khóc. Bản nhạc này thê lương như vậy, khắc khoải như thế, tựa như lời tâm sự từ ngàn năm xưa vọng về. Là tiếng gọi mỏi mòn của tình yêu, là sự chờ đợi hao gầy theo năm tháng…
– Phượng Cầu Hoàng.
Minh Bảo nói vào tai nàng. Tố Linh ngơ ngác quay lại nhìn hắn, phát hiện mình đã bị ôm vào lòng, bàn tay mang hơi lạnh của mưa dịu dàng lau đi nước mắt. Tố Linh nhớ rồi, đây chính là khúc nhạc huyền thoại của con phượng Hoa Sơn, bản tình ca buồn đoạt mạng người. Cuối cùng nàng đã được nghe thấy nó!
Tiếng đàn tính tang không biết khi nào đã nổi lên, hài hòa cùng tiếng hót thành một loại giao hưởng tuyệt mỹ. Đây chính là khúc cổ cầm mà Thái Hành đã sáng tác riêng cho con phượng, mỗi khi nó hót, ngài sẽ đem đàn ra hòa nhịp cùng, như một sự an ủi sẻ chia mà không ngờ lại càng làm bài hát kia thêm não nùng…
Mưa vẫn cứ rơi, khúc cầu hoàng ác cả tiếng mưa, tiếng gió, chỉ duy nhất nó vang vọng trên trời đất, bay vút lên mây xanh, gửi đi thông điệp xa xôi mà không bao giờ được đáp lại.
– Bài nhạc này thật ra còn có một ca từ, nàng muốn nghe không?
Bảo nhi nói khẽ, tựa như không muốn làm giáng đoạn thiên khúc. Tố Linh không nghĩ ngợi nhiều, tự nhiên gật đầu.
“Ta đợi em tự thuở hồng hoang, khi đất chưa cây, khi sông chưa nước…
Khi biển cả là dãi khô cằn, chỉ có mảnh trăng đêm đêm vàng vọt…
Quân sinh em chưa sinh, em sinh quân đã lão…
Như húc phượng bất tử trong chảo lửa niết bàn…
Mỗi nghìn năm, phượng lại cầu hoàng.
Mỗi vạn năm, ta đây đợi nàng.
Duyên kiếp phũ phàng, Thần kiếp đoạt mạng
Đau cho chếch choáng, khổ tận cam lai
Cuộc đời tựa địa ngục trần ai
Bất tử quá dài, cô độc quá lâu, âu sầu ôm mòn mỏi…
Tim ta nóng hổi, tim em lạnh lùng
Có biết trùng phùng gặp nhau là duyên kiếp?
Không muốn ly biệt, thề vọng sắc son
Chỉ tiếc đá cũng mòn, sông cũng cạn, đời ta thực ra hữu hạn, chim phượng không thể mãi niết bàn…
Hễ còn chút hơi tàn thì sẽ còn yêu
Tình ta là ngộp ngạt, là tiêu điều nhưng mãi mãi.. mãi mãi… yêu thương không dứt…”
Lần đầu Tố Linh phát hiện chất giọng của Minh Bảo vô cùng truyền cảm. Tiếng hát như lời thì thầm, quyện cùng tiếng hót thống khổ, tiếng đàn thê lương, tất cả là một bài trường hận ca về tình yêu làm tim người siết lại. Đau đấy, khổ đấy, tuyệt vọng đấy nhưng cũng kiên định, cũng ngọt ngào và cũng chân thực vô cùng…
Tiếng hát dừng lại, giai điệu cũng dừng lại, mưa vừa lúc ngừng rơi, gió không buồn thổi nữa. Hình như sự đau thương đang nhuộm lên trời đất, để những tán cây ướt sũng rũ rượi, để không gian im bật chỉ còn hơi thở nặng nề…
Tố Linh vẫn không cách nào ngừng khóc. Một bài hát đẹp như vậy nhưng sao không có lấy một chút hy vọng, một chút niềm tin. Chẳng lẽ kết thúc sẽ là như thế?
Bảo nhi áp má lên mái tóc nàng, ngẫm nghĩ về điều gì đó, chỉ thấy mắt hắn dại đi, một mảng tịch mịch đơn độc giống y như bài hát đó.
Bất tử quá dài, cô độc quá lâu…
…đời ta thực ra hữu hạn, chim phượng không thể mãi niết bàn…
Hễ còn chút hơi tàn thì sẽ còn yêu…