Nghe được khúc nhạc kia xem như là một thu hoạch bất ngờ. Hai người không mất quá nhiều thời gian để vượt qua thánh địa Hoa Sơn. Minh Bảo lại đem Tố Linh bay trên Tâm Sai kiếm, thẳng tắp đi về hướng Đông. Người ta vẫn nói Kim Quy đảo nằm ở đường chân trời, là nơi đầu tiên ngày mới bắt đầu.
Sự thật là không có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy hòn đảo ấy, trừ các vị cổ nhân đã tự tay tạo nên nó. Theo như truyền thuyết, các bán thần còn sót lại sau thời đại Thần giới đã dùng tất cả quyền năng đem đất góp thành một hòn đảo tròn trịa, vài người thậm chí đem nguyên thần của mình làm tế vật, từ chối cơ hội luân hồi để mãi mãi gánh toàn bộ sức nặng của Kim Quy đảo trên vai. Hòn đảo ấy sở dĩ lơ lững không thể rơi xuống là vì lẽ đó!
Khi Tố Linh hỏi đến vấn đề này, Minh Bảo đã gật đầu xác nhận
– Đúng thế, đó không chỉ là truyền thuyết.
Hắn ngửa đầu nhìn lên khối đất hình thù kì lạ, ẩn hiện trong mây mù, thậm chí có thể nhìn ra màu xanh của cây cối và những thứ dây leo chằng chịt rũ xuống dưới. Hòn đảo tựa như một viên ngọc bị chìm vào đáy biển hàng triệu năm, lớp lớp rong rêu và hải tảo bao phủ lấy nó.
– Nếu có thần nhãn, nàng sẽ nhìn thấy màu sắc của bảy linh hồn.
– Bảy linh hồn?
– Uhm… đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím… chúng hóa thân thành cầu vòng nhưng thực chất là những vị bán thần đã nguyện đem đời mình bảo vệ hòn đảo nổi. Nó có một hệ từ trường vững chắc bao bọc, tuyệt đối không thể rơi xuống! Nàng biết không? Mạnh mẽ nhất trên tất cả không phải Thần lực, cũng không phải Căn mạch ma lực mà chính là linh hồn và sự hy sinh. Không có vật tế nào quý hơn chính hồn phách mình…
Tố Linh chớp chớp mắt, xem như đã hiểu. Nàng nhìn con thác thẳng đứng đổ từ Kim Quy đảo xuống, bên dưới là con sông đá nhọn, nước rất xiết, lòng sông dốc và quanh co, một con thú nhỏ nếu không may rơi xuống nhất định sẽ bị cuốn đi mất tích, va phải đá vỡ sọ mà chết. Rốt cuộc nước ở đâu mà nhiều như vậy, chảy ngày đêm từ khối đất bé xíu kia mà không gián đoạn. Tố Linh chợt nhớ trong nhân gian cũng có một con thác tên là Lư Sơn. Nhà thơ nào đó đã mô tả vẻ hùng vĩ của nó:
“Nhật chiếu hương lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.”
Thác Kim Quy nơi này cũng vậy, âm thanh dòng nước dữ từ ba nghìn trượng đổ xuống ầm ầm, huyên náo một vùng trời không dứt, ngỡ như con sông Ngân Hà tuột khỏi chín tầng mây. Vậy mà cứ một trăm năm, loài rùa xanh Thần tộc lại có thể bơi ngược dòng chảy, leo lên con thác mà tới hòn đảo xanh huyền bí trên kia, Tố Linh thực sự không sao tưởng nổi!
Hiện tại chưa tới kì sinh sản của nhà rùa, có tìm mỏi mắt cũng không thấy một con rùa xanh nào, chung quanh chỉ có nước và đá tản, chút ít cây cối hoang dại, cùng vài con vật nhỏ đến đây uống nước. Tố Linh lo lắng hỏi Minh Bảo
– Không thể cưỡi pháp bảo lên đấy sao?
Bảo nhi lắc đầu
– Tuyệt đối không, có bay cũng mãi mãi không đến đích, ở giữa con thác là một tầng hơi nước mang Thần lực, lạc vào đó y như ruồi sa hũ mật, dính chặt như keo!!
– Vậy phải làm sao, không lẽ phải bơi như mấy con rùa?
– Chính xác là vậy, ta phải đi ngược dòng thác mà lên thôi…
Tố Linh trợn mắt nhìn. Không đùa chứ! Chảy mạnh như vậy, đủ sức cuốn trôi một đàn trâu, thêm một đàn bò, cỡ như nàng có khác nào chiếc lá khô đâu! Minh Bảo nhìn bộ mặt kinh hoàng của Tố Linh, chỉ cười cười kéo tay nàng đi xuống chân thác. Họ dừng lại cách điểm thác đổ khoảng vài mét nhưng vẫn cảm nhận được chấn động ầm ầm dưới chân, nước bắn ra ướt sủng cả người. Với sức chảy của khối nước lớn, thêm cả độ cao khủng khiếp từ thượng nguồn đến chân thác, ai mà dám đứng phía dưới cho nó đổ vào người chứ, không khéo sẽ bị dập đến nát xương!
Tiếng nước quá lớn, Minh Bảo phải dùng cách truyền âm để nói chuyện với Tố Linh
– Thật ra con thác này có hai dòng chảy, một cái từ trên xuống như nàng thấy, một cái từ dưới lên!
– Thật sao?
Tố Linh lắc đầu không tin, nàng chưa từng thấy nước chảy ngược bao giờ.
– Để lên phía trên, dĩ nhiên phải lao vào cùng với con thác, lúc đó sư phụ chỉ việc giữ chặt lấy Bảo nhi, chịu khó một chút rồi sẽ ổn. Nàng làm được không?
Tố Linh thấy mịt mờ nhưng vẫn gật đầu, nàng phải tin Bảo nhi! Minh Bảo cười nhạt, đem hai tay sư phụ ôm lấy thắc lưng mình, kéo đầu nàng dựa vào ngực mình
– Sẵn sàng nào, nhắm mắt lại!
Tố Linh ngoan ngoãn làm theo. Lúc đó, nàng cảm thấy Bảo nhi di chuyển, hắn ôm nàng ngã về phía sau, trong chốc lát Tố Linh bị tức thở vì một áp lực cực lớn đập vào người. Tiếng nước òng ọc lùa qua tai, dường như bọn họ bị cuốn vào một dòng xoáy mãnh liệt. Tố Linh bị bên trái đẩy, bên phải kéo, dùng dằng muốn tách nàng ra khỏi Bảo nhi. Minh Bảo tuy đã dặn dò nhưng vẫn dùng một tay giữ lấy nàng, hỗ trợ chút lực để họ tiếp tục dính vào nhau. Tố Linh nghĩ bọn họ sắp toi rồi, nàng cảm giác mình không đi lên trên mà bị thác đẩy xuống con sông dốc, số phận đáng thương như nhánh củi khô va đập lung tung đến khi nát bét ra. Thời gian qua đi, áp lực nước giảm dần, có lẽ họ sẽ không bị chìm mà từ từ nổi lên trên. Khi nàng cảm thấy rõ mình đã hoàn toàn không bị ngâm nước mới từ ngực Minh Bảo ngẩng đầu lên nhìn. Đây là đâu? Họ đang trôi trên một con sông êm đềm. Bảo nhi là cái bè, Tố Linh là con vật nhỏ ôm bè bơi đi. Hai bên bờ lại không hề có thứ gì, tựa như không gian trắng xóa.
– Không nhận ra à? Chúng ta đang được con thác đưa đi đấy!
Bảo nhi thoải mái thả lỏng trên mặt nước, tay còn nhàn nhã vuốt tóc nàng. Tố Linh trợn mắt ngó trái ngó phải, sau đó kinh hoàng nhận ra bầu trời không ở trên đầu mà ở trước mặt. Đất không ở dưới chân mà ở sau lưng. Con thác không chảy đứng mà chảy ngang, y như một dòng sông không gợn sóng. Tất cả định lý về trọng lực của ngài Niu- tơn đều bị đảo loạn. Thật là thần kì!
Hóa ra bí quyết đơn giản như vậy! Khi lao vào con thác, cả thế giới đều nằm ngang, cứ như ta đang đi trên vách tường mà nó lại vui vẻ xoay chuyển trở thành mặt đất. Tố Linh phấn khích, đưa tay rẻ dòng chảy mát lạnh, hiền hòa, không thể tin nổi bộ mặt thật của thác dữ lại là như thế! Khó trách họ nhà rùa dễ dàng bơi lên trên, bởi vì con thác sẽ biến thành dòng sông bằng phẳng, chỉ cần thả lỏng nó sẽ từ từ đưa ta đến nơi.
– Hay quá, kì diệu quá… Bảo nhi làm cách nào…
Nàng muốn hỏi làm cách nào mà hắn biết được chuyện này nhưng chưa kịp nói hết đầu đã bị ai kia ghì chặt xuống, thế là nàng bị cái bè của mình cưỡng hôn không thương tiếc, lại không dám giẫy giụa sợ bị rơi ra. Nếu trôi ngược dòng thác mất vài canh giờ thì nụ hôn này chiếm một nửa thời gian, có lẽ Tố Minh Bảo đã phá kỉ lục hôn lâu của cả lục giới rồi!
Khi được giải thoát, Tố Linh chỉ còn chút hơi thở hỗn loạn mà gục đầu nằm lên vai hắn. Nàng hoàn toàn ngộ ra Minh Bảo là tuổi con dê, lúc hắn lên 17 đã bắt đầu bộc lộ bản chất, khi trở thành Tam hoàng tử của Ma tộc thì bản chất không còn che đậy. Đáng buồn làm sao khi Tố Linh phải thừa nhận Bảo nhi bé nhỏ ngày nào bây giờ đã là lưu manh thứ thiệt, cách giáo dục của nàng đã đào tạo ra phần tử phản động hết thuốc chữa này.
Trong lúc Tố Linh ủ rũ, ai oán, kẻ- mà- ai- cũng- biết- là- ai- đó lại đang cười thỏa mãn, lưỡi liếm láp vành môi còn động lại hương vị ngọt ngào. Thấy Tố Linh ấm ức cắn bả vai trả thù, Minh Bảo lại thích thú vuốt ve mái tóc dài đã ướt sũng từ lâu. Hắn muốn tạo thật nhiều kỉ niệm để nàng mãi mãi không quên được. Bảo nhi chẳng phải người cao thượng gì. Nếu có một ngày hắn biến mất, hoặc sẽ làm cho nàng bị thương đến hận thấu tâm can, hoặc sẽ làm nàng yêu mình đến không thể yêu ai khác. Tóm lại yêu cũng được, hận cũng tốt, miễn sao hắn có một ví trí không thể thay đổi trong tim Tố Linh. Để mỗi lần nàng nhớ tới dù là khổ sở hay thương tâm thì cũng không bị thời gian làm phai nhòa kí ức. Người khác có thể nói hắn ích kỉ, nhỏ mọn hay tiểu nhân cũng được. Bởi vì không đủ can đảm kéo nàng chết cùng nên hắn nhất định phải để nàng sống mà vĩnh viễn thuộc về mình, không thể yêu ai khác, không thể quên, không thể buông bỏ…
Dòng dõi Ma Thần thường có suy nghĩ cực đoan trong tình yêu và Bảo Bảo chính là ví dụ điển hình nhất!