Tú Thanh ôm gối ngồi dựa vào vách tường, đầu đập ra sau theo một nhịp điệu đều đều, mắt trông lên một khoảng vô định nào đó. Con bé trải một tấm vải cũ hơi rách bên cạnh, trên miếng vải có một cây kéo nhỏ, một cuộn len hồng, vài mẫu gỗ và một con búp bê xấu xí. Món đồ chơi ủ rũ nằm im trên đất, nó cảm thấy mình đã bị bỏ rơi.
Tú Thanh thực ra là một cô bé xinh xắn, đầu có hai chóm tóc lưa thưa, mắt tròn xoe và cái mũi nho nhỏ, dù chỉ mang hình dạng đứa trẻ 12 tuổi nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân. Tú Thanh hàng ngày vô cùng im lặng, thích chui rút trong các xó xĩnh tự chơi một mình nhưng nó đặc biệt dính lấy Thái Hành lão quân. Khi ngài ngồi phơi nắng ngoài sân, Tú Thanh sẽ lẳng lặng đem đồ chơi an vị dưới chân ghế. Khi ngài làm việc trong thư phòng, nó sẽ ngồi ở chỗ góc tường khuất bên kệ sách. Khi ngài đi tắm ở dục bồn, nó sẽ đứng chờ ngoài cửa, cầm sẵn khăn bông và quần áo sạch. Khi ngài đem nước tưới vườn hoa, nó sẽ lập tức lấy ra cái bình nhỏ xíu của mình, tỉ mỉ tắm cho từng cành bỉ ngạn. Thông thường chỉ cần Thái Hành ngẩng đầu tìm quanh thế nào cũng phát hiện con bé núp ở đâu đó, giương đôi mắt nai nhìn mình. Cái nhìn im lặng và trong veo như thế, không có tạp niệm, không có trốn tránh.
Lúc này đây, Tú Thanh đang chán chường ngồi ở góc tường, cả Hoa Sơn trang không tìm thấy bóng dáng vị chủ nhân. Nắng chiều êm ả rọi vào khung cửa sổ, vườn hoa như bể lửa đỏ rực.
Đột nhiên trong không gian im ắng có tiếng động keng két, vách tường sau lưng Tú Thanh bất ngờ mở ra, con bé không kịp chuẩn bị nên té ngửa ra sau. Nó chật vật ngồi dậy, vừa lúc nhìn thấy tà áo xanh lam quen thuộc. Thái Hành với nguyên hình trẻ trung từ trong mật thất đi ra, bước chân loạng choạng muốn ngã. Tú Thanh hốt hoảng chạy lại đỡ hắn, tấm thân bé nhỏ quá chênh lệch so với cơ thể to lớn. Nghiêng nghiêng ngả ngả, cuối cùng cũng lếch tới được chiếc giường nhỏ gần đấy. Tú Thanh đem gối mềm khê sau lưng Thái Hành, nhìn sắc mặt trắng bệch kia rồi lập tức chạy vào bếp bưng trà và bánh quy ra.
Thái Hành tựa trên giường nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, hơi thở vẫn thoang thoảng mùi tanh của máu tuy nhiên khóe môi hắn lại mỉm cười.
Cuối cùng cũng luyện thành rồi!!!
Lúc Tú Thanh đem trà bánh đi ra, nó nhìn thấy chủ nhân đang cầm cuốn sổ viết tốc ký bằng cây bút lông đen, khép lại trang giấy cuối cùng chi chít kí tự. Tú Thanh không biết ngài làm gì, chỉ im lặng kê cái ghế đẩu, đặt khây thức ăn lên rồi ngoan ngoãn ngồi dưới chân giường. Thái Hành theo phản xạ, đem trà uống một ngụm. Sau đó hắn liếc mắt thấy con bé đang tròn xoa đôi nhãn tròng mà nhìn mình. Thái Hành cười dịu dàng, giơ bàn tay ra
– Thanh nhi, lại đây!
Tú Thanh nhanh nhảu đứng lên, đi lại sát bên giường. Thái Hành bằng một động tác đơn giản đã nhấc con bé ngồi vào trong lòng, hắn không quên ra lệnh một câu
– Cấm biến thành chuột!
Tú Thanh mặc dù bị giật mình suýt hóa về nguyên hình nhưng nó cố kiềm chế vì mệnh lệnh của chủ nhân là không thể không nghe. Thái Hành nhìn cô gái nhỏ ngờ nghệch, hắn nhớ lúc đem nàng về chỉ là một con chuột con đỏ hỏn mới sinh. Ổ chuột bị tập kích, mẹ nó và các anh chị em đều thành món tráng miệng của con linh miêu, chỉ sót lại duy nhất Tú Thanh bị văng vào đám lá khô. Trời đổ mưa, con chuột yếu ớt thoi thóp nằm chờ chết, may là nó gặp được Thái Hành lão quân. Cũng không rõ là nhân duyên thế nào khiến hắn phát hiện một sinh linh tí hon bị vùi trong đám lá ở góc cây ven đường, cũng không hiểu điều gì thoi thúc khiến hắn đem con chuột chỉ to bằng hai ngón tay đó về nhà. Thái Hành vất vả tìm một chuột mẹ vừa mới sinh, ném Tú Thanh chung với bầy chuột con để nàng được uống sữa. Sau mấy tuần, lũ chuột bắt đầu mọc lông mao. Lúc này Thái Hành ngạc nhiên phát hiện con chuột đem về hôm đó có màu lông bạch sắc nổi bật giữa một đám lông xám đen. Cái mũi nhọn bé xíu hít hít ngửi ngửi, đuôi dài đưa qua đưa lại, bốn chân nhỏ chạy lon ton, lông tuyết trắng mịn không lẫn chút tạp sắc, một con vật quá xinh đẹp, quá đáng yêu!
Hắn vốn chỉ muốn đến thăm tình trạng của con chuột nhỏ, ai ngờ lại quyết định đem con vật về nuôi riêng. Thái Hành làm một cái chuồng hình hộp chữ nhật, thả vào ít rơm rạ và một đĩa nước sạch. Kể từ đó con chuột may mắn ở trong Hoa Sơn trang, ngày ngày bầu bạn cùng vị lão quân vốn quen sống đơn độc. Khi được một trăm tuổi, chuột tinh đã không còn ngoan ngoãn ở trong chuồng nữa. Nó thường trốn ra ngoài, chui rút vào các ngách tối, bí mật bám theo chủ nhân. Thái Hành dĩ nhiên phát hiện nhưng hắn không thấy phiền toái gì, bởi chuột nhỏ cực kì ngoan, nó không ăn vụn, không cắn giấy vải, không đào hang lung tung, không ăn trộm gạo,… Hắn cho gì thì nó ăn nấy, không cho thì co mình chịu đói. Nhưng vấn đề là răng nanh của nó luôn dài ra, nếu không gặm nhấm thì sẽ chết. Thái Hành bỏ chút công làm cho nó mấy mẫu gỗ đồ chơi để nó tha theo bên mình, rỗi rãi liền đem ra mài răng.
Hai trăm tuổi, con chuột mới có thể hóa nhân hình. Thái Hành vẫn nhớ rất rõ chuyện ngày hôm ấy. Hắn đang đọc sách ở ngoài vườn thì phát hiện có một cái bóng dài lòng thòng chạy vèo qua bụi hoa. Thái Hành ngạc nhiên đặt quyển sách xuống, tự hỏi ai có thể đột nhập Hoa Sơn mà hắn không hay biết. Thái Hành nhẹ nhàng lần theo vết chân, hắn phát hiện một sinh vật nhỏ đang trốn dưới gầm giường nhưng mái tóc dài lê thê từ ngoài cửa đi vào đã vạch trần tung tích của nó. Thái Hành tò mò cúi đầu nhìn xuống gầm giường, hắn thấy một cô bé nhỏ xinh, hai mắt đầy nước, tay run rẫy ôm cơ thể trắng nõn trần trụi. Dường như con bé không hiểu nổi vì sao mình không phải là chuột, nó sợ hãi chính cơ thể lạ lẫm này. Thái Hành không muốn dọa nàng, chậm rì rì ngồi xuống đất, ghé vào gầm giường, giơ bàn tay to ra
– Vật nhỏ, đến đây nào!
Con bé lùi vào sâu hơn. Thái Hành buồn cười nhìn khuôn mặt xinh xắn. Tú Thanh – hắn nghĩ ngay tới cái tên đó!
– Thanh nhi ngoan, ra đây ta sẽ ôm nàng!
Thái Hành vô cùng dịu dàng thuyết phục. Con bé có chút chần chừ nhưng vẫn chọn bò ra ngoài. Thái Hành bế cục thịt mềm trụi lủi vào tịnh phòng, thả vật nhỏ run rẫy vào nước tắm. Hắn phát hiện con bé khác xa bộ dạng chuột bạch của nó. Ví dụ như cái mũi chuột nhọn dài thì lại bé xíu, tròn tròn trên gương mặt bầu bĩnh. Ví dụ như lông mao ngắn ngủn thì lại thành mái tóc suông mượt dài hơn cả cơ thể. Hắn giúp nàng cắt ngắn mái tóc nhưng nó lại dài ra một cách thần kì, độ vài tháng là lại y như trước.
Hôm đó Thái Hành vất vả một phen đem vật nhỏ tắm sạch, bọc vào khăn mềm ôm về giường. Tú Thanh vừa biến nhân hình, tay chân vẫn chưa dùng thành thạo, chỉ có thể để hắn mặc quần áo vào. Thái Hành đem đến mấy viên đường ngọt, dụ dỗ con bé ăn rồi uống sữa tươi, sau cùng thì ôm nó đi ngủ. Đêm hôm ấy vật nhỏ cuộn tròn ngủ trên bụng hắn, đến sáng thì là một con chuột béo đang co ro ngủ mê…
Từ đó cuộc sống đơn độc lại có thêm một người bạn nhỏ, như loài thú cưng trung thành với chủ, như con chim cảnh dù thả đi đâu cũng biết đường bay về nhà, như cục bông mềm lăn lăn theo sau, lúc nào cũng ẩn nấp kín đáo bên cạnh. Tính đến nay cũng đã mấy trăm năm, Tú Thanh lớn quá chậm, chỉ cao hơn lúc đầu một chút ít, ngoài ra không thay đổi gì. Nhất là trí tuệ vẫn mãi mãi ngây ngô như đứa trẻ mười hai. Thái Hành gần đây rất lo lắng, con bé không thể tự bảo vệ mình, nếu có một ngày hắn không còn nữa, Tú Thanh phải làm sao?
Thái Hành mịt mờ vuốt ve mái tóc đen bóng mượt. Tú Thanh ngồi im như con cún tận hưởng bàn tay của chủ.
– Thanh nhi sợ nhất cái gì?
Hắn đột nhiên hỏi con bé. Nó ngẩng đầu lên, thành thật trả lời
– Meo meo!
Ồ, dĩ nhiên là nó sợ mèo rồi! Thái Hành thấy mình hỏi quá dư thừa. Giọng nói của Tú Thanh non nớt, hắn rất hiếm khi nghe con bé nói chuyện, nếu không hỏi đến thì cả ngày luôn câm nín.
– Meo meo đúng là đáng sợ, nhưng bây giờ Thanh nhi không phải con chuột bình thường, là một chuột tinh mấy trăm năm tu vi, không nên sợ mèo!
Tú Thanh lắc đầu, chui vào ngực hắn
– Meo meo!
Thái Hành bó tay, hận một nỗi rèn sắt không thành thép.
– Thanh nhi đã lớn rồi, không thể không đến trường. Ngày mai ta đưa con đến bái sư ở Kim Tinh có chịu không?
Tú Thanh giật mình, mọc ra lỗ tai chuột.
– Không… không… ở với lão quân!
Đôi mắt đen sắp òa khóc rồi. Thái Hành thở dài, đem con bé bao bọc trong lòng
– Thanh nhi… không thể ỷ lại vào ta. Nếu một ngày ta chết, Thanh nhi phải làm sao bây giờ?
Tú Thanh không hiểu. Chết là thế nào? Con bé rất sợ bị đuổi khỏi Hoa Sơn bởi vì bên ngoài có rất nhiều mèo, răng bọn chúng rất nhọn, mắt bọn chúng rất hung ác, nàng sẽ thành mồi nhắm cho lũ mèo mất thôi!