Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 61 - Chương 59

trước
tiếp

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tinh Dịch nhấn mạnh một cái, đem Tiểu Phượng Hoàng ở dưới ngồi dậy đi súc miệng, vừa mới nhổ ra liền bị Tinh Dịch kéo lại về giường vận động – ánh mắt sâu thẳm dây dưa, lời ngọt ngào quấn quýt bên tai, hơi thở ấm áp hòa quyện như làm tan chảy bí mật của người trước mắt, phảng phất như hắn đang khảm một thứ gì đó vào sâu tận cốt nhục của mình.

Tiếng thở dốc mập mờ, ướt át vang lên khắp căn phòng nhỏ.

Red: Có nước luộc thịt kìa, haha….

“Hình như Vi Kiêm lúc này không giống như bình thường.” Tiểu Phượng Hoàng ôm lấy vai Tinh Dịch, bị hắn hôn đến không thở nổi, mơ mơ màng màng nghĩ vậy. Ánh sáng trong mắt Tinh Dịch có phần dọa ngươi, nơi đáy mắt không biết vì nhiệt mà hơi phiếm đỏ khiến nửa người trên của hắn có chút tà khí, thoạt nhìn như một bí bảo vô cùng nguy hiểm không thể chạm tới được giấu trong lớp mù sương nhiễm đầy huyết tinh, như tử vong im lặng trên đỉnh núi Phù Lê đầy tuyết chờ đợi vạn năm.

Nhưng bỗng có một con chim ú tuyết trắng vỗ cánh bay tới, mở to đôi mắt đậu đen vô tội, móng vuốt nhỏ cào đi lớp bụi kia, vô tri vô giác không sợ hãi mà kiên quyết đến gần, còn nghiêm túc tuyên bố: Là ta! Đúng là con chim ngốc không biết mình đã chọc đến đại họa sát thân.

Đang trong cơn ý loạn tình mê, Tinh Dịch vẫn nghĩ ước chừng là họa thôi chứ không đại.

Trong đầu Tiểu Phượng Hoàng nghĩ sao liền nói vậy, chính mình cũng không biết bản thân đem suy nghĩ nói thành lời rước đến một tràn cười trầm thấp của Tinh Dịch: “Không giống chỗ nào?”

Tiểu Phượng Hoàng nhìn khuôn mặt tuấn lãng, cánh tay trắng nõn nhưng hữu lực, mạnh mẽ ôm y trong lồng ngực, càng nhìn càng thích, vì vậy mềm mại nói: “Vi Kiêm chính là Vi Kiêm, Vi Kiêm nào ta cũng thích. Chỉ là ngươi hôm nay so với mọi ngày không giống nhau, còn…”

Tinh Dịch ghé lại gần lỗ tai y thổi khí: “Còn cái gì?”

Tiểu Phượng Hoàng nhịn nửa ngày, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Không biết vì sao chỉ cần thấy ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta thì ta rất muốn cùng ngươi song…tu, Vi Kiêm ngươi không cho ta câu dẫn ngươi thế nhưng rõ ràng toàn là ngươi câu ta trước thôi.”

Tinh Dịch cũng có một đôi mắt phượng, lông mi cong cong, mỗi lần chớp mắt cũng không hay biết mình đã câu mất tâm con người ta, nhiều lúc còn nỗ lực muốn tốt thêm nhưng đó chính là điểm mê người nhất.

Lời này vừa ra, Tinh Dịch vốn muốn để y ngủ thì hắn tiếp tục cày cuốc thêm hai canh giờ, mãi đến khi trời hừng sáng, hai người giằng co cả đêm mới dừng lại đi ngủ. Tiểu Phượng Hoàng ngủ không ngoan, cứ nhích tới nhích lui, rồi đem ngón tay Tinh Dịch bỏ vào miệng gặm gặm, sau đó bảo hắn nhìn dấu hôn trên cổ: “Vi Kiêm, lần trước ta đã nói ngươi nhẹ chút, thế nhưng giờ thành ra vầy.”

Y lại đưa cổ tay mình đến cho hắn xem – lúc đó Tinh Dịch nắm hai tay y đè lên giường, hiện tại bị cọ có hơi rách da, cổ tay bị bóp đỏ lên, sức mạnh của hai người cách xa nhau, tối nay Tinh Dịch lại phóng túng làm hại y cả người đau nhức, còn Tinh Dịch vẫn hồn nhiên vô sự, khí định thần nhàn.

Tinh Dịch kéo y vào lòng, giúp y chữa thương rồi phối hợp xoa xoa người ta. Tiểu Phượng Hoàng cho hắn xem xong vết hôn và cái tay xong lại ủy khuất vén áo lên chỉ vào eo mình: “Ở đây cũng bị thương, Vi Kiêm, ngươi trị đi.”

Tinh Dịch nhìn nửa ngày không thấy gì hết, sau đó dưới sự hướng dẫn của Tiểu Phượng Hoàng mới thấy được một vết trầy xíu xịu xìu xiu – xíu xiu đến trong suốt, không có tơ máu gì hết, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn một mực bảo Tinh Dịch trị thương cho mình.

Vì vậy Tinh Dịch liền kéo con chim hư này lên người, không chút lưu tình đét mông y hai cái, thấp giọng nói: “Còn chỗ nào bị thương? Vết thương nhỏ như vậy cũng không cần trị dũ thuật, sao mà yếu ớt như vậy hả?”

Tiểu Phượng Hoàng ghé đầu lên vai hắn, chôn mặt vào trong cổ, buồn bực nói: “Ta mặc kệ, ngươi nói đúng đó ta chính là một con chim nhỏ yếu ớt, ngươi xem đủ rồi đó, trên người ta khắp nơi đều đau nhức, đều tại ngươi.”

Tinh Dịch nở nụ cười, lẳng lặng bế y một hồi rồi nói: “Tiểu Tròn tròn, ngươi luyến tiếc ta?”

Tiểu Phượng Hoàng uể oải: “Một chút, Vi Kiêm ngươi nhất định phải nhanh nhanh ra sớm nhé.”

Y nhận lỗi: “Được rồi, là do ta không muốn ngươi ngủ sớm cho nên mới nói đau. Qua đêm nay ngươi bế quan rồi, sẽ thật nhiều ngày ta không thấy được ngươi.”

Tinh Dịch cam đoan: “Ta sẽ nhanh ra, nhiều nhất là ba tháng thôi tiểu Tròn tròn. Sinh nhật cứ để sau, sinh nhật xong thì đại hôn.”

Tiểu Phượng Hoàng ngây người: “Vi Kiêm, đại hôn… Ngươi, ngươi cầu hôn ta sao?”

Tinh Dịch sửng sốt: “Còn phải cầu hôn?”

Tiểu Phượng Hoàng theo thói quen đập cánh lên đầu hắn, nhưng y quên mình đang hình người nên thu tay về không kịp, cứ thể tát lên đầu hắn một cái: “Vi Kiêm, tuy rằng chúng ta đã thành thân một lần, nhưng ta vẫn là một chim nhỏ mong manh, vẫn biết sĩ diện. Lần thành thân trước đã là một trăm năm, ta đã không nhớ rõ nữa, ngươi không chăm chút thêm một xíu nào sao, phải cầu hôn ta chứ?”

Tiểu Phượng Hoàng thu tay về, coi như lúc nãy không phải mình đánh Tinh Dịch. Hắn cũng không để ý, đắn đo: “Ta tưởng hai người ở chung rồi thì cứ trực tiếp thành thân, không biết là phải cầu hôn, cầu hôn là hỏi ý kiến sao?”

Tiểu Phượng Hoàng khẳng định: “Đúng vậy đó.”

Y chọt hắn, liều mạng ám chỉ: “Vi Kiêm, ngươi đã đáp ứng cho ta một cái kinh hỉ, ta không vội, ngươi cứ từ từ.”

Tinh Dịch liếc y.

Tiểu Phượng Hoàng bổ sung thêm: “Thế nhưng nếu bây giờ ngươi cầu hôn ta thì rất qua loa cho có, ta sẽ không để ý đến ngươi đâu.” Y hăng hái hướng dẫn hắn, “Tốt nhất là đánh bất ngờ, tìm một chỗ thật đẹp rồi chính thức cầu hôn ta. Được rồi, ta nói tới đây thôi, chính ngươi giác ngộ đi Vi Kiêm.”

Tinh Dịch cũng chọt y: “Ta cầu hôn ngươi thì ta được gì?”

Tiểu Phượng Hoàng nói: “Thì được rước ta về nhà đó! Ta có thể nấu cơm giặt đồ, còn nhảy cho ngươi xem, sau đó không chừng ta có thể đẻ trứng cho ngươi chơi, có đúng là tốt hay không? Ngươi cũng không tìm được chim nhỏ Đế hậu nào tốt như ta đâu.”

Tinh Dịch hỏi: “Ta đây có thể ăn đồ ăn vặt của ngươi?”

Tiểu Phượng Hoàng mỗi ngày ăn ba trăm hạt không kiên định nói: “Ừm… nếu không ăn nhiều thì có thể.”

Tinh Dịch hỏi tiếp: “Ta đây có thể cướp của ngươi sao? Tiền bạc của ngươi chia ta phân nửa, đến lúc ngươi khai trương kỹ viện thiên đình, lợi ích của ta phải hơn một nửa, tiền kiếm được đều là của ta.”

Tiểu Phượng Hoàng mỗi ngày ăn ba trăm hạt tiếp tục không kiên định, y bám sát thương lượng với Tinh Dịch: “Vi Kiêm, ngươi nói cho ta tiền tiêu vặt thì đây là tiền riêng của ta, sao ngươi còn muốn tính chia?”

Tinh Dịch đặt một ngón tay lên môi Tiểu Phượng Hoàng, tiện thể nhéo mặt y một cái: “Ta nghe Kim sí điểu nói tiền chuẩn bị của các ngươi là một nghìn vạn linh thạch, số tiền này có thể mua đứt sự nghiệp sáng tác văn học thấp kém của Phượng hoàng Minh tôn và Nguyệt Lão, kết hợp với chuyện lần trước ngươi giấu ta một nghìn hai trăm ba mươi hạt trúc, ta cảm thấy ngươi nên gọi là Độn Độn (tích trữ).”

Tiểu Phượng Hoàng ủy khuất kháng nghị: “Cái tên Tròn tròn nghe đã quê lắm rồi, ta không nên đổi thành Độn độn, ta là Phượng Hoàng đó.”

Tinh Dịch trêu y: “Vì vậy Độn độn, ngươi có muốn đem tài sản của mình giao cho ta không? Ngươi cũng biết tính ta từ trước đến nay tiêu tiền như nước, bình thường còn lấy tiền đốt chơi.”

Red: đm đúng là điển hình nhà giàu coi tiền như rác…

Lông mi Tiểu Phượng Hoàng giật giật.

Tinh Dịch bổ sung: “Lâu lâu thì lấy linh thạch luyện thành binh khí, đương nhiên so với nguyên liệu làm binh khí thì linh thạch còn kém xa, cũng coi như là luyện chơi thôi, ta nhớ hồi đó ta dùng sáu nghìn vạn linh thạch, luyện thành các khối ngọc cho tám trăm Thanh điểu đeo cho đẹp, nhưng sau đó ta thấy xấu quá nên gom về nung chảy.”

Tiểu Phượng Hoàng sầu mi khổ kiếm đứng dậy: “Vi Kiêm, ngươi là phá gia chi tử, trước đây ngươi không nói ngươi phá tiền thế này, ta muốn tính toán một lần nữa tiền của chúng ta có thể duy trì trong bao lâu, lỡ mở kỹ viện xong hụt tiền thì…”

Y liền xuống giường tìm sổ sách tính toán, Tinh Dịch phải chạy bắt người ôm về, cúi đầu hôn trán y rồi nhét về ổ chăn: “Quỷ keo kiệt, chim nhỏ hư, ngươi có phải là con chim hư? Chút tiền ấy mà cũng không chia cho phu quân, quỷ hẹp hòi.”

Tiểu Phượng Hoàng lầm bầm: “Vi Kiêm ngươi không làm Phượng Hoàng nghèo, không lo gia đình cũng không lo củi gạo, lúc ở nhân gian ta phải làm sổ sách đấy.”

Hai người cứ câu được câu không, Tiểu Phượng Hoàng đã vô cùng mệt nhưng trong lòng vẫn đau đớn: “Vi Kiêm, là sáu nghìn vạn, sáu nghìn vạn đó! Ta phải làm công ba trăm vạn năm mới được con số này, ngươi phải học cách tiết kiệm thôi.”

Tinh Dịch đáp lời có lệ, nhìn y đã buồn ngủ lắm rồi mà vẫn còn càu nhàu, càng nhìn càng vui, Tiểu Phượng Hoàng nói một câu, hắn liền cúi đầu hôn môi một cái để chặn câu kế tiếp, Tiểu Phượng Hoàng bị hôn vài lần cũng quên luôn mình muốn nói gì, cứ thế chậm rãi ngủ trong cơn mưa hôn của hắn.

“Ngày mai gặp nhé tiểu Tròn tròn.” Tinh Dịch thấp giọng nói, bàn tay vuốt nhẹ sợi tóc đen nhánh của y, “Chờ ta bế quan, phải nhớ ta đấy.”

Gián: mí bạn ơi, chương này hai người vẫn chưa chịch chịch nha:))))) vài chương sau nữa cơ~

Hoàn chương 59


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.