Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Hôm sau hai người đều tỉnh dậy rất sớm, nhưng không sớm bằng ba người Sát Phá Lang đang ngồi tám chuyện trong hoa viên, Phượng hoàng Minh tôn thì vội vàng chuẩn bị tập giáo án, còn các cục nắm ngồi xổm thành một hàng tập thể dục buổi sáng, nhìn xa xa chỉ thấy một hàng cục nắm vàng vàng, vui vẻ tập luyện. Phù Lê cung vạn năm quạnh quẽ nay bất tri bất giác như có thêm nhân khí.
Chỗ bọn họ bế quan là một nơi ở sâu trong rừng trúc, băng qua một cái thiên trì tuyết không bao giờ tan là tới một linh động, linh khí tụ tập rất nhiều. Vạn năm trước, Phù Lê cung còn chưa hình thành thì cái động này đã có rồi, nơi này là nơi Tinh Dịch thuở thiếu thời đột phá tu vi nâng đến cảnh giới cao nhất, còn chính là nơi hắn mang bao vết thương nghỉ ngơi sau những trận chiến gió tanh mưa máu ở lục giới.
Việc này hắn chưa từng nói với ai, chỉ có nói sơ qua với Tiểu Phượng Hoàng: “Trong Phù Lê cung còn rất nhiều nơi chưa dẫn ngươi tới, hôm nay ta chợt nhớ tới chỗ này, sau này có dịp ta dẫn ngươi đi chơi.”
Tiểu Phượng Hoàng thật cao hứng: “Vậy tốt quá! Ngươi biết nhiều thứ, đi nhiều nơi như vậy nhất định đi theo ngươi sẽ rất vui.”
Tinh Dịch mỉm cười không nói. Những chiến công đầy mệt mỏi trải rộng khắp Cửu Châu đã là chuyện cũ, thân thể của đồng bạn hắn đã tan thành tro bụi, nhưng không nghĩ rằng lại có một ngày nào đó – việc hắn đi nhiều nơi, gặp được nhiều người, nhìn những sự việc thú vị lại khiến cho tiểu chim ú chiếp chiếp đòi đi theo mình.
Hình như cũng không tệ.
Hai người rời giường, cùng nhau tắm, Tinh Dịch nửa ôm nửa kéo Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài. Thấy trong sân chen chúc một đám người liền phất tay nói: “Còn sớm, đi ăn sáng đã.”
Phượng hoàng Minh tôn cười: “Chỉ sợ Đế quân còn nhiều lời muốn nói với Tròn tròn, hai vị cứ tự nhiên nhé, chúng ta dù sao cũng không gấp.”
Tiểu Phượng Hoàng bị hắn ôm như vậy có chút ngượng ngùng, vội từ trong ngực hắn chui ra. Tinh Dịch liếc mắt nhìn y, Tiểu Phượng Hoàng liền đưa một tay qua lẳng lặng nắm tay hắn, còn nhéo nhéo tỏ vẻ bồi thường.
Tiểu Phượng Hoàng hỏi: “Vi Kiêm, ngươi muốn ăn sáng không?”
Tinh Dịch nhìn y: “Nếu ngươi muốn ăn thì ta ăn cùng ngươi.”
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Thế nhưng ta chưa đói, ta nói nè, ba trăm hạt chút nữa ta ăn cũng được, thỉnh thoảng chim nhỏ không ăn sáng cũng không sao đâu.”
Tinh Dịch nhìn thấu tâm tư của y, cười cười: “Được, vậy ngươi theo ta chút.”
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng dán lên người hắn, cùng hắn bước đi.
Bọn họ theo chân tường Phù Lê cung tản bộ, từ cửa cung lớn đi bộ xuống núi, đường núi bị mây mù lượn quanh bóng loáng như ngọc thạch, con đường này tuyết rơi quanh năm, càng đi xuống tuyết càng mạnh, Tinh Dịch nắm chặt tay, kim quang mờ mờ hiện lên biến thành một chiếc ô, hắn tiện tay phủi đi tuyết đọng trên vai của Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng quay đầu nhìn hắn. Tinh Dịch vẫn như thường ngày, mặc một chiếc áo đỏ thẫm, áo choàng màu đen, bên trên có thêu dải ngân hà, thoạt nhìn đơn bạc mà lạnh lùng, nhưng lại lộ ra một cỗ uy áp, rất thích hợp với bốn chữ “người lạ chớ gần”.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn Tinh Dịch một chút, lại nhìn cây hòe xác xơ cách đó không xa, y chạy tới tán cây nhìn một chút, phủi đi vài cành lá, tựa hồ có chút thất vọng: “Đám sơn tước kia đâu mất rồi.”
Tinh Dịch cũng đi qua, chuyển tán ô qua đỉnh đầu y, thuận miệng nói: “Có lẽ ở đây quá lạnh, bọn nó phải tìm chỗ khác, nói không chừng đã tìm được một hốc cây ấm áp nào rồi.”
Tiểu Phượng Hoàng quay đầu lại cười hì hì, chọt hắn: “Vi Kiêm, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Là ở nơi này đó.” Nói xong, y liền bùm một cái biến thành chim nhỏ, ngồi xổm bên chân Tinh Dịch, giơ cái ót bông xù, dùng cặp mắt đậu đen vô tội nhìn hắn: “Lúc đó chỉ nhìn thoáng thôi mà ngươi biết ta là Tiểu Phượng Hoàng, trước đây người khác lần đầu gặp ta đều nói ta là chim cút, không bạch trảm kê thì gọi là vẹt, chỉ có ngươi là nhận ra được, khi đó ta biết ngươi chính là phu quân của ta.”
Tinh Dịch nở nụ cười, ngồi xuống sờ đầu y: “Ta vẫn nhớ rõ lúc đó ngươi trà trộn vào đám sơn tước, ai cũng thành thật xếp hàng chỉ có ngươi là lộn xộn, giả mạo sơn tước, rồi còn muốn ta sờ ngươi thêm lần nữa, lúc đó ta biết ngươi chính là một con chim hư.”
Tiểu Phượng Hoàng thân mật cọ tay hắn: “Chim nhỏ không hư, Vi Kiêm không thương, Nguyệt Lão ca ca dạy ta đó.”
Tinh Dịch: “…”
Tinh Dịch ôm y dậy, thấp giọng nói: “Được rồi, trở về thôi.”
Tiểu Phượng Hoàng thật biết điều biến về hình người, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi liền bị Tinh Dịch ôm chặt vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên trong lòng ngực, vô cùng ôn nhu: “Cho ta ôm một lát, ba tháng nữa không ôm được nữa rồi.”
Một câu nói thiếu chút nữa làm Tiểu Phượng Hoàng rơi nước mắt, y ráng nhịn, đặt cằm trên vai Tinh Dịch cọ cọ. Tinh Dịch thấy y nhón chân tội quá liền dắt y ngồi xuống dưới tán cây hòe, ổn định ôm y. Hai người ôm nhau, chiếc ô vàng trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng nhu hòa in xuống nền tuyết trắng hai bóng người yêu nhau.
Một lát sau, Tinh Dịch nói: “Ba tháng trước, ta không nghĩ sẽ nói chuyện yêu đương với chim nhỏ.”
Tiểu Phượng Hoàng buồn buồn: “Vậy giờ ngươi đã nói rồi đấy, ngươi không được đổi ý.”
Tinh Dịch nói: “Ừ, không đổi ý, hôm qua ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, ta bế quan ba tháng ngươi có nhớ ta không?”
Kỳ thật hắn còn rất nhiều điều muốn nói, ví dụ nói lần bế quan ba tháng này là bọn họ thực nghiệm loại bỏ hoàn toàn sức mạnh của Tinh Dịch dùng để áp chế Tinh Bàn, cắt đứt mối liên quan của cả hai, rất có thể vừa hoàn thành thì sẽ không bao giờ trở về như trước nữa.
Khi ấy chọc Tiểu Phượng Hoàng mau chóng độ kiếp Kim Đan cũng chỉ là nói giỡn. Tinh Dịch vượt qua độ kiếp Nguyên Đan, Ngân Đan, Kim Đan phải dùng gần một nghìn năm, Tiểu Phượng Hoàng không có căn cốt của thượng cổ chiến thần, chỉ là một con bạch Phượng Hoàng bình thường cho nên sẽ không nhanh chóng độ kiếp được.
Tiểu Phượng Hoàng chăm chú: “Có nhớ! Vi Kiêm, lần này ta đặc biệt cho phép ngươi không được nhớ tới ta, ta biết tu hành phải tập trung tinh thần, nếu nhớ ta thì không tốt lắm, sẽ bất lợi, ta là một con Phượng Hoàng biết lấy đại cục làm trọng!”
Tinh Dịch cười: “Ta sẽ tận lực.”
Tiểu Phượng Hoàng lắp bắp nói: “Vậy lúc ngươi bế quan ta có thể viết thư cho ngươi không? Ta chưa bế quan bao giờ nên không biết ngươi có thời gian để xem không, Minh tôn nói ngài ấy có thể giúp ta đưa thư cho ngươi.”
Tinh Dịch nói: “Ngươi cứ viết đi, có cơ hội thì ta nhất định sẽ đọc.”
Hắn nhìn thời gian không còn sớm liền kéo Tiểu Phượng Hoàng đứng dậy, vỗ tuyết bám trên người y rồi kéo y về cung.
Những người khác đều đã chuẩn bị xong, duy chỉ có Phá Quân và Phượng hoàng Minh tôn hai người không biết đã chạy đi đâu, hiển nhiên là còn nhiều lời chưa nói hết, Phá Quân có Thỏ, Phượng hoàng Minh tôn có một đống học sinh, toàn là các bé cần quan tâm chăm sóc.
Tinh Dịch cũng không để ý, cùng Tham Lang và Thất Sát dặn dò vài câu rồi mang người tiến vào, sai người ra ngoài thông báo cho Phá Quân đến, sự vụ Phù Lê cung ba tháng này sẽ giao cho Phượng hoàng Minh tôn và Tiểu Phượng Hoàng quản lý.
Tiểu Phượng Hoàng giương mắt nhìn hắn đã đi sâu vào rừng trúc, đột nhiên hét lớn: “Vi Kiêm, cố lên! Ta cũng sẽ cố gắng, ta sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày độ kiếp Kim Đan, sau đó cùng ngươi song tu!”
Vốn không khí có chút nặng nề, lời này vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người nở nụ cười. Đại tiên nga cốc đầu Tiểu Phượng Hoàng một cái, nhịn cười nói: “Tiểu Tròn tròn không biết xấu hổ!”
Tinh Dịch nghe được bật cười, hắn quay đầu nhàn nhạt nói: “Được, ta chờ. Việc làm ăn của ngươi cứ làm trước đi, khi ta ra thì muốn thấy được tiền mà ngươi kiếm được, sau này ta trông cậy ngươi nuôi ta.”
Tiểu Phượng Hoàng liều mạng gật đầu, phất tay lưu luyến không rời, nhìn thân ảnh Tinh Dịch biến mất sau động tiên, lúc này mới chân chính tiễn người xong.
Y biến về hình chim nhỏ ngồi xổm trong tay Đại tiên nga, ủ rũ ăn thức ăn. Đại tiên nga vừa thương vừa buồn cười, càng không ngừng dụ dỗ y ăn, vuốt nhẹ cái ót và cái bụng mỡ mềm mại: “Phượng Hoàng Tròn tròn, ta cho ngươi ăn thử bánh trôi mè nhân đào nhé? Ba tháng sẽ qua nhanh thôi.”
Tiểu Phượng Hoàng lập tức bị dời đi lực chú ý, y dặn dò: “Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ nấu một ít thôi nha, ta phải chừa bụng để ăn hạt trúc nữa.”
Đại tiên nga gõ đầu y: “Còn muốn ăn nữa hả Phượng Hoàng ú nu, Đế quân không ở đây, người liền cao hứng muốn ăn bao nhiêu cũng không bị quản ha.”
Tiểu Phượng Hoàng lầu bầu: “Ta rất khó chịu đó. Được rồi, ta thừa nhận, nếu ta được ăn thì sẽ vui lên xíu.”
Nửa ngày sau, Tiểu Phượng Hoàng liền khôi phục bộ dáng tràn đầy sức sống, ngoại trừ chỗ ở của Phượng hoàng Minh tôn thì y chiếm đoạt thư phòng Tinh Dịch, triệu hồi Kim sí điểu, Vượng Tài – gọi quen không bỏ được, cùng với Thỏ ngọc tên Hỗn Thục.
Y mang theo nhóm động vật nhỏ, ra lệnh: “Hiện tại Vi Kiêm không ở nhà, chúng ta sẽ gánh vác việc chấn hưng Phù Lê cung, trọng trách nuôi sống gia đình! Ta chính thức tuyên bố, kế hoạch sản nghiệp ăn chơi chốn thiên đình của chúng ta chính thức khởi động! Vỗ tay!”
Thỏ ngọc pặc pặc móng vuốt, Kim sí điểu đập cánh, Vượng Tài – Đan bất đắc dĩ vỗ hai cánh.
Tiểu Phượng Hoàng quét mắt một vòng, nghiêm túc nói: “Tốt, mọi người đang có mặt ở đây đều là tiểu đệ của ta, ngoài trừ Cục than nhỏ đang bế quan tu hành ở Phạm Thiên thì mọi người đều biết nhau cả, sau này chúng ta tương hỗ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi, đồng tâm hiệp lực làm tốt sự nghiệp, bây giờ chúng ta phân chia cổ phần cho mỗi người, ai cũng có phần, bla bla bla…”
Mấy con chim này chụm đầu với Thỏ ngọc, còn chưa gì hết mà đã xúm lại tính toán sau này chia tiền thế nào, Kim sí điểu và Đan thiếu chút nữa là vung cánh vả nhau. Tiểu Phượng Hoàng chiêm chiếp kêu to, dùng thái độ đại ca trấn áp cục diện nhưng không có kết quả.
Phượng hoàng Minh tôn mặt lạnh tanh đứng ngay cửa ra vào, hỏi: “Các ngươi đang làm gì? Ta hình như nghe được các ngươi muốn mở kỹ viện?”
Mọi người đình chỉ động tác, rơi vào một mảnh yên lặng đáng sợ.
Tuy thấy Phượng hoàng Minh tôn đến, Tiểu Phượng Hoàng hơi sợ nhưng vẫn ráng âm thầm bình tĩnh, chiếp chiếp vài tiếng, nghiêm túc nói: “Không phải kỹ viện, mà là chỗ ăn chơi văn hóa trên thiên đình.”
“Thấy sao?”, Phượng hoàng Minh tôn vung tay, đập một kiện pháp bảo Phạm Thiên lên bàn, “Đủ để vô dự án kỹ viện chưa, ta nhập cổ, tiểu Tròn tròn, nhớ mang ta theo.”
Gián: càng về sau càng thấy thích Phượng hoàng Minh tôn kinh khủng ngao ngao…