Long Liễm Thần vẫn mang vẻ mặt tươi cười, ôn tồn nói, “Thật không nhìn ra, thái tử phi lại thâm tàng bất lộ.”
“Vâng…Vâng ạ.” Lão quản gia cố trấn định, “Nhị tiểu thư không thích rêu rao quá mức.”
Long Liễm Thần cười cười, nói: “Nếu lần này Phượng tướng không thắng được, e rằng danh hiệu “Thường thắng tướng quân” của ông phải bị lật đổ rồi.”
“Ha ha….Thái tử quá khen.” Phượng Liêm cười ha hả đi tới phòng khách, có thể thấy, tâm tình của ông rất tốt.
Long Liễm Thần nhướng mày, chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
“Mới vừa nhất thời cao hứng, cùng tiểu nữ đánh cờ, ai ngờ càng đánh càng hăng, đã thất lễ với thái tử.” Phượng Liêm khách khí nói.
“Không sao.” Long Liễm Thần lạnh nhạt nói.
“Đến thư phòng của lão thần nói tiếp, thế nào?”
“Đành thế rồi.” Đi thẳng vào vấn đề, thẳng vào chủ đề, quả nhiên là tác phong trước sau như một của Phượng tướng.
***
Mặt trời lặn về phía tây, Phượng Triêu Hoa mới kết thúc đánh cờ cùng Chu công, từ từ tỉnh lại.
“Lục Bình, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Vừa qua khỏi giờ Thân.”
Phượng Triêu Hoa xoa xoa mi tâm, bất tri bất giác lại ngủ hai canh giờ, nhưng tại sao vẫn còn cảm thấy buồn ngủ đây?
“Tiểu thư, nên dùng bữa tối rồi.” Lục Bình sợ nàng tiếp tục ngã đầu xuống, kịp thời nhắc nhở.
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, đứng dậy mặc y phục.
“Thái tử đã tới.” Lục Bình vừa cài nút áo cho Phượng Triêu Hoa, vừa hồi báo.
Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, thuận miệng hỏi, “Y tới làm gì?”
Lục Bình kinh ngạc, tiểu thư hỏi câu này là sao? Tướng công đến thăm nương tử cũng cần lý do sao? Bỗng dưng, hình như nàng ta đã hiểu ra cái gì, vì vậy thận trọng hỏi, “Cô và thái tử gia không hợp?”
“Cơ bản mà nói, quan hệ của chúng ta rất bình thường.” Phượng Triêu Hoa đơn giản giải thích về quan hệ giữa nàng với Long Liễm Thần…..
Lục Bình bối rối, nếu như tiểu thư cùng thái tử chung đụng hòa thuận, sao lão gia lại liệt thái tử vào danh sách đen? Nhưng mà, xét theo thái độ ban nãy của thái tử, hình như quan hệ của y với tiểu thư cũng không tệ lắm.
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn huân long tiên hương trên bàn trang điểm, nhẹ giọng hỏi, “Thái tử lưu lại?”
“Dạ.”
Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, cầm long tiên hương lên, hơi khịt mũi ngửi, sau một lúc nói: “Đốt lên.”
“Vâng.” Cầm một cái trâm ngọc trắng cài vào tóc Phượng Triêu Hoa, Lục Bình lập tức khom người đốt huân hương.
“Sao cây ngọc trâm này nhìn lạ vậy?” Phượng Triêu Hoa nhìn mình trong gương nói.
Lục Bình đang đốt huân hương, quay đầu lại cười nói, “Đấy là của thái tử tặng cho cô đó.”
Của y? Phượng Triêu Hoa lập tức nghĩ đến cây trâm ngọc mình đã đánh mất, sau đó lại khẳng định, khỏi phải nghi ngờ xác thực cây trâm đêm đó bị y tiện tay lấy đi.
Than nhẹ một tiếng, Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói, “Đổi lại ngọc tím.”
Mặc dù Lục Bình không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, theo lời đổi trâm ngọc trắng thành ngọc tím.
Phượng Triêu Hoa cầm cây trâm của Long Liễm Thần tặng bỏ vào trong ngực, nói: “Đi thông báo với lão gia, ta muốn dùng bữa tối cùng lão gia.”
“Vâng” Giọng Lục Bình vô cùng kích động, tiểu thư và lão gia ăn chung một bàn, đây chính là cảnh tượng mấy trăm người trong phủ mong đợi nhất.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Lục Bình, Phượng Triêu Hoa chỉ cười cười, đợi sau khi Lục Bình rời đi mới đóng cửa phòng, đem hương lô đang đốt đổ ra nền đất. Sau đó ngồi xuống lẳng lặng quan sát.
Khoảng chừng một khắc, xung quanh lư hương bắt đầu xuất hiện kiến, muỗi, đủ loại côn trùng…Từ từ, mỗi lúc càng nhiều. Mới đầu bọn chúng đều chỉ quanh quẩn cách lư hương một cm, đến khi lỗ giữa của lư hương thoát ra khói mù màu xanh nhạt thì chúng xuất hiện như chẻ tre tuôn về phía lư hương.
Từng đợt từng đợt những con tiên phong đi trước hy sinh ở trên đường đi ngắn ngủn một cm này, kẻ đến sau như bươm bướm dập lửa nhích đến gần lư hương, như làm việc nghĩa không chùn bước.
Trong chớp mắt, bốn phía lư hương không thấy động tĩnh, chỉ để lại một đống thi hài làm bằng chứng đã qua đời sau một đợt gió tanh mưa máu.
“Nếu lư hương đổi thành người, không biết cảnh tượng sẽ thế nào?” Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm, mắt lạnh nhìn hài cốt đầy đất, giống như nhìn xuyên qua chúng nó đã nhận ra được điều gì khác.
“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong.” Lục Bình ở ngoài cửa kêu.
Phượng Triêu Hoa đem lư hương đặt lại trên bàn, lạnh nhạt nói, “Đi vào dọn dẹp một chút.” Dứt lời, mở cửa ra rời đi.
Dọn dẹp gì cơ? “Ối….” Vừa mới hét lên, Lục Bình vội vàng che miệng của mình, mặt khiếp sợ nhìn những thi hài nám đen trên đất, hồi lâu mới trấn định lại. Mang theo mối nghi ngờ không thôi dọn dẹp sạch sẽ trên mặt đất.
***
Tại hậu viện tướng phủ, hai cha con Phượng Triêu Hoa với Phượng Liêm ăn cùng bàn, bảy tám nha hoàn đứng bốn phía, phục vụ để được xem màn kịch hay.
“Đi xuống… Đi xuống, tất cả đi xuống.” Mắt thấy món ăn đã được dọn hết lên, Phượng Liêm như thường ngày, bắt đầu đuổi người.
“Nô tỳ muốn lưu lại gắp thức ăn cho lão gia.”
“Nô tỳ muốn lưu lại rót rượu cho lão gia.”
“Nô tỳ châm trà cho nhị tiểu thư.”
“Nô tỳ gắp thức ăn cho nhị tiểu thư.”
“Nô tỳ thêm cơm cho nhị tiểu thư.”
“Nô tỳ thêm cơm cho lão gia.”
“Nô tỳ …Nô tỳ….” Nha hoàn cuối cùng cứng lưỡi.
“Bưng trà, dâng nước, gắp thức ăn, thêm cơm họ cũng cướp hết, ngươi còn có lý do gì?” Phượng Liêm hỏi.
“Nô tỳ… Nô tỳ….” Tiểu nha hoàn đưa mắt khẩn cầu với Phượng Triêu Hoa, tỏ vẻ nàng thật sự rất muốn ở lại.
Phượng Triêu Hoa hé miệng nhẹ nhàng cười cười, giương mắt nhìn trời, nói: “Trời chiều rất đẹp.”
Mặt tiểu nha hoàn mờ mịt.
Lục Bình cười trộm, nói: “Nha đầu ngốc, nhanh đi lấy ô tới che mát cho tiểu thư.”
Hai mắt tiểu nha hoàn sáng lên, nhất thời như Thể Hồ Quán Đính*, lập tức chạy đi lấy ô. Nàng ta còn chưa rời đi, đã có mười mấy người cầm dù xuất hiện, “Nô tỳ giúp lão gia che dù.” Hiển nhiên, mọi người chờ đợi cơ hội biểu hiện này đã từ rất lâu rồi. (*câu này trong Kinh Phật, ngụ ý là như thể được nghe chân lý thiết yếu. Cũng dùng để ví dụ với trí tuệ của Phật pháp, tinh hoa của đạo Phật.)
Cơ mặt già nua của Phượng Liêm giật giật, nói: “Trời vẫn chưa đổ mưa, che cái gì mà che?”
“Vị vũ trù mâu*. Đợi đến khi mưa, che dù thì đã muộn.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói. (*Nói về loài cú vọ, khi trời chưa đổ mưa nó đã lo sửa chữa tổ ở của mình, ngụ ý tức là biết phòng xa; lo xa bao giờ cũng tốt cả)
“Con gái à, tuy rằng hai cha con chúng ta không dễ gì ngồi cùng nhau ăn chung bữa cơm, nhưng con cũng đâu cần long trọng như thế chứ hả? Con cũng biết, cha đây xưa nay luôn rất khiêm tốn.” Phượng Liêm tận tình khuyên người khác chừa cho ông chút mặt mũi.
“Ở nhà của mình, lên giọng chút cũng không sao.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa bắt đầu dùng bữa.
Phượng Liêm trừng mắt, nói: “Mỗi lần đều mang theo một đống đội quân tóc dài tới trợ uy. Con cho rằng nơi này là chiến trường à.”
“Cha…” Phượng Triêu Hoa đang định cho thức ăn vào miệng lại thả vào trong chén mình, nói: “Nếu như cha có thể bảo đảm cùng nhau dùng bữa không bàn đến một chữ quốc sự, con sẽ bảo họ lui xuống.”
Ngụ ý, để cho hạ nhân vây xem, trừ thuận nước đẩy thuyền ra, chủ yếu nhất vẫn là chặn lại miệng của người nào đó.
Môi Phượng Liêm giật giật, nhìn Phượng Triêu Hoa vô cùng ai oán thở dài rồi vùi đầu ăn cơm.
Nha hoàn bốn phía rối rít che miệng cười trộm, họ thật bội phục nhị tiểu thư.
Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc Phượng Liêm không nhịn được nữa, nói: “Hôm nay thái tử tới tìm cha nói chút chuyện.”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, vẫn điềm nhiên không có nhìn ông, thản nhiên nói, “Ăn không nói ngủ không nói, con gái chưa bao giờ quên lời cha dạy bảo.”
“Cha đây cũng đã dạy con phải kính già yêu trẻ.”
“Cha còn rất trẻ.”
“Con phải hiếu thuận với cha đây.”
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa hếch mày, nói: “Con không đủ hiếu thuận sao?”
“Dĩ nhiên không phải.”
“Vậy ý của cha là….?”
“Nếu như con chịu nghe cha đây nói một chút chuyện triều…”
“Nếu không hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta ăn cùng bàn thì đừng tiếp tục nữa.” Dừng một lát, Phượng Triêu Hoa lại nói, “Không hỏi triều sự. Đây là nguyên tắc của con.”
Phượng Liêm im lặng nhìn trời, thở dài lần nữa, tại sao… tại sao con gái ông phải tránh né quốc sự như lũ lụt với thú dữ? Trước kia rõ ràng không phải như thế. Từ nhỏ nữ nhi đã thông minh, mười tuổi đã có thể giúp ông xử lý quốc sự, đưa ra cách nhìn sâu sắc càng khiến cho ông tự thẹn không bằng. Nhưng có lẽ là bắt đầu từ ba năm trước, nữ nhi không cùng ông trao đổi quốc gia đại sự nữa, thậm chí có phần chống lại ông chẳng hạn như lúc này. Mặc dù biểu hiện không rõ ràng, kiểu cách cũng rất đặc biệt, nhưng nuôi con mười tám năm, ông lại không cảm nhận được mọi thay đổi của nó.
Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Lần đầu tiên Phượng Liêm ý thức được, đến lúc ông phải lưu tâm đến mọi thay đổi của đứa con gái này rồi.