Phượng Hí Đông Cung

Q.1 - Chương 9 - Thị Vệ Cận Thân

trước
tiếp

Ngày hôm sau, khắp nơi trong Đông cung giăng đầy vẻ kỳ quặc, đặc biệt nhất là thư phòng thái tử, hoa cỏ cây cối nơi nơi theo gió chập chờn phát ra tiếng sàn sạt, như nụ cười ma quỷ của hoa anh túc, khiến cho những người đến gần không khỏi phát rét rợn người.

Trong phòng, Long Liễm Thần đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, chưa hề ngẩng đầu lên nhìn xem quang cảnh những người ở bên ngoài lấy một lần.

“Thuộc hạ phụng mệnh tới bảo vệ thái tử điện hạ.” Tuy Long Ngũ cúi đầu nhưng giọng điệu không tỏ ra kiêu ngạo cũng chẳng khiêm tốn.

Long Liễm Thần vẫn cúi đầu lạnh nhạt nói, “Không cần.”

Long Ngũ trầm mặc không nói.

“Ấy da da, tam ca huynh đừng nên làm khó Long Ngũ người ta chứ. Nếu như hắn quay về thì chính là kháng chỉ bất tuân. Kháng chỉ bất tuân đó nha!” Long Hiểu Vân trợn to hai mắt không đồng ý nói.

Long Liễm Thần nguýt xéo nàng nói: “Muội rất muốn giữ hắn lại?”

Long Hiểu Vân gật đầu thật mạnh, không chút nghĩ ngợi nói: “Đại ca đã bị tiểu nhân tàn ác ra tay sát hại, muội không hy vọng huynh cũng….” Nói tới đây thì nghẹn lời.

“Sẽ không.” Long Liễm Thần ngước mắt nhìn vào khoảng không, đáy mắt thoáng qua tia rét lạnh, quanh thân tỏa ra sát khí không hề che giấu.

“Nhưng đúng là tối qua huynh đã bị thương mà!”

“Đó là ngoài ý muốn.” Nghĩ đến chuyện đêm qua, Long Liễm Thần không nhịn được nhíu mày, giống như đang rất tập trung suy nghĩ về mối nghi ngờ nào đó.

“Lỡ như lại có thêm lần ngoài ý muốn nữa thì sao?”

Nghe vậy, Long Liễm Thần thu hồi vạn mối suy nghĩ, vỗ vỗ đầu Long Hiểu Vân nói: “Gần đây Đông cung không an toàn, muội tạm thời dọn đến cung Phượng Tê của mẫu hậu đi.”

“Muội không cần!” Long Hiểu Vân nói với vẻ mặt kiên định.

“Đừng bướng bỉnh.”

“Có Long Thất bảo vệ muội, không sao đâu mà.” Long Hiểu Vân làm bộ đáng thương nhìn huynh trưởng, rất sợ y từ chối nguyện vọng nho nhỏ của mình.

“Ba ngày. Chỉ cần muội đồng ý dọn đến cung Phượng Tê ở ba ngày, ta sẽ dẫn muội xuất cung chơi.”

Long Hiểu Vân chu miệng lầm bầm, “Lần nào cũng vậy, cưỡng bức không được thì dụ dỗ. Làm như thể người ta không vững lập trường vậy.”

Long Liễm Thần nhướng mày nén cười nói, “Muốn đi hay không, muội tự quyết định.” Dáng vẻ đó, hắn đã quá hiểu rõ.

Long Hiểu Vân bất mãn dậm chân, hơi nhụt chí đạp đạp cái bóng của mình, “Lần nào cũng chịu thỏa hiệp, thật chẳng có chút khí phách nào cả.”

Nhìn bóng lưng Long Hiểu Vân bỏ đi, Long Liễm Thần khoái chí cười vang, tiểu muội của hắn đáng yêu nhất chính là điểm này.

Long Hiểu Vân bỗng dưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn lại y, tức giận quay đầu bỏ đi nhưng miệng thì vẫn lầm bầm nói, “Chẳng nể mặt chút nào cả, còn cười trắng trợn như thế!”

Long Liễm Thần lắc lắc đầu với vẻ mặt cưng chiều, một hồi lâu mới nghiêm mặt nói, “Phụ hoàng biết đêm qua ta bị ám sát rồi à.” Nếu đã quyết định giữ hắn lại thì chính là người mình. Mà đối với người của mình thì không cần phải tỏ vẻ.

Long Ngũ lộ vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngài bị thương?”

“Phụ hoàng không biết?” Nếu không biết, tại sao lại đột nhiên phái thị vệ tới?

Nhìn thấu nghi vấn của Long Liễm Thần, Long Ngũ giải thích, “Là hoàng hậu đề xuất yêu cầu với Hoàng thượng.”

Nghe vậy, Long Liễm Thần càng thêm khó hiểu, từ khi bản thân biết nhìn nhận sự việc cho tới nay, cũng chưa từng thấy mẫu hậu dành cho phụ hoàng thái độ thiện cảm nào, chớ đừng nói chi là chủ động đưa ra yêu cầu gì đó, nguyên do trong đó, hắn đương nhiên cũng hiểu được phần nào. Đã từng cố gắng thử đi hòa giải mối quan hệ của cả hai, nhưng lần nào cũng đều vô dụng, cuối cùng chỉ có thể thán một tiếng, cởi chuông phải do người buộc chuông!

Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi mẫu hậu đây?

Long Liễm Thần đột nhiên nhướng mày lên nhỏ giọng lẩm nhẩm, “Chẳng lẽ là nàng?” Sau đó, ngước mắt hô lên, “Người đâu.”

“Thái tử gia có gì phân phó?” Vương công công vào cửa thưa.

“Hôm nay thái tử phi có đến cung Phượng Tê không?”

“Việc này…” Vương công công suy nghĩ một chút rồi nói: “Nô tài chỉ biết là buổi sáng thái tử phi có đi ra ngoài, về phần có đến cung Phượng Tê hay không, nô tài cũng không rõ ạ.”

Long Liễm Thần cúi đầu trầm ngâm một hồi rồi nói: “Bãi giá cung Phi….cung Phượng Tê.” Hay là đến chỗ mẫu hậu xác nhận trước xem thế nào.

***

Tại cung Phượng Tê, hoàng hậu và công chúa Long Hiểu Vân đang trò chuyện vui vẻ thì Long Liễm Thần đột nhiên từ trên trời giáng xuống ngồi vào giữa hai người nói: “Tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy.”

“Hứ!” Long Hiểu Vân hừ mũi với y.

Long Liễm Thần cười gõ nàng một cái, rồi quay đầu sang nói với Hoàng hậu: “Tâm tình của mẫu hậu hôm nay không tệ ha.”

Hoàng hậu trừng mắt nhìn nhi tử nói: “Cửa chính đàng hoàng không đi, lại cứ muốn vượt nóc băng tường.”

“Đều giống nhau cả.” Long Liễm Thần không quan trọng nói.

“Con nha, nên có chút dáng vẻ của thái tử.”

Long Liễm Thần cười mỉm đem trà đưa đến tận tay Hoàng hậu, lảng sang chuyện khác, “Có chút việc muốn hỏi người.”

“Con không thể nghiêm túc nghe Bổn cung nói hai câu sao?” hoàng hậu oán trách nói.

“Có phải hôm nay nàng đã tới không ạ?” Long Liễm Thần không nhìn thẳng hoàng hậu mà than phiền nói.

“Ai?” hoàng hậu vờ thắc mắc.

“Còn ai nữa! Đương nhiên là thái tử phi thân ái của huynh ấy rồi…!” Long Hiểu Vân nháy nháy mắt, cười hăng hắc nói.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt hoàng hậu trở nên mập mờ nói: “Đúng rồi. Con bé có tới. Có chuyện gì không?”

“Chỉ hỏi một câu.” Long Liễm Thần hơi mất tự nhiên nói.

Hoàng hậu cười cười gật đầu, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục tán dóc với Long Hiểu Vân.

Long Liễm Thần bất đắc dĩ thở dài nói: “Nàng ta nói gì với mẫu hậu?”

Hoàng hậu nói, “Nói rất nhiều. Con muốn biết gì?”

Long Liễm Thần nói, “Mẫu hậu biết rõ nhi thần muốn biết gì mà.”

Hoàng hậu lắc đầu, “Không biết.”

“Mẫu hậu?” Long Liễm Thần cao giọng thốt lên.

“Thôi được, không đùa con nữa.” hoàng hậu cười ha hả nói, “Con bé nói con cần một thị vệ cận thân có võ công cao cường và phải trung thành.”

“Quả nhiên là nàng nhiều chuyện!” Tuy ngoài miệng Long Liễm Thần tỏ vẻ bất mãn với hành động tự ý của Phượng Triêu Hoa, nhưng trong lòng lại thấy vui và rất hạnh phúc. Bỗng nhiên thấy buồn bực nhíu mày, tay cầm ly trà cũng không kiềm được mà nắm chặt hơn.

Đối với phản ứng của hắn, hoàng hậu cũng có phần thấy lạ, lo sợ vợ chồng son bởi vì vậy mà giận dỗi, nên nói: “Con bé cũng vì muốn tốt cho con.”

“Mẫu hậu, mặc kệ huynh ấy.” Long Hiểu Vân hả hê nhìn Long Liễm Thần nói: “Có phải rất muốn mắng cho mình một trận hay không?”

Long Liễm Thần giương mắt lên nhìn, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, hờ hững nhìn nhìn Long Hiểu Vân, điềm tĩnh tự nhiên nâng chung trà lên nhấp nhẹ một hớp.

Long Hiểu Vân liếc mắt khinh thường, cũng không cảm thấy xấy hổ mà nói lên điểm yếu của mình, “Mỗi lần muội bị khuất phục dưới cưỡng chế và dụ dỗ của huynh thì sẽ tự soi gương mắng mình.” Biết rất rõ nên coi những cám dỗ của huynh ta như cặn bã bỏ đi, nhưng lần nào cũng bị huynh ta sỏ mũi dẫn đi mà cảm thấy chán ghét bản thân mình.

Long Liễm Thần nhướng mày, đặt ly trà xuống, điệu bộ ung dung chờ đợi lời sau của nàng.

“Vẻ mặt vừa rồi của huynh, giống y chang vẻ mặt của muội lúc ở trong gương.” Long Hiểu Vân huênh hoang nói.

Đối với lời nói của Long Hiểu Vân, Long Liễm Thần gạt sang một bên coi như không nghe thấy, nói sang chuyện khác: “Phụ hoàng đâu ạ?”

Lại bị xem thường! Long Hiểu Vân vểnh môi hậm hực, dạo gần đây tam ca thường không thèm để ý tới mình.

Nghe tới hai chữ ‘phụ hoàng’, rõ ràng hoàng hậu sững người lại mấy giây, sau đó vuốt ve chung trà nói: “Ở Ngự thư phòng nghị sự cùng Thừa tướng, dường như Nam Lăng đã xảy ra chuyện lớn gì đó.”

Long Liễm Thần gật đầu, chuyện ở Nam Lăng hắn có biết một chút, “Sao đột nhiên mẫu hậu lại có hứng thú với quốc sự vậy?” Thật ra thì hắn muốn hỏi, rốt cuộc Phượng Triêu Hoa đã nói gì, khiến cho mẫu hậu bỏ xuống được vướng mắc đã đeo đẳng mình mấy chục năm qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.