Edit: TieuKhang
“Nói vậy tức là không có cơ sở để kết luận người mặt quỷ chính là nhị hoàng tử?”
“Phải mà cũng không phải.”
“Xin chỉ giáo?”
“Trừ hắn ra, ta không nghĩ ra người nào khác. Nhưng theo như thực tế, hắn lại là người không có khả năng nhất.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy xem như lần này đã hiểu rõ hơn sự cẩn thận của y. Sự việc phát triển dường như càng ngày càng quỷ dị, mới chỉ là thân phận của người mặt quỷ thôi mà đã khiến người ta rối tung rối mù tìm không ra được manh mối rồi.
Phượng Triêu Hoa trầm mặc chốc lát sau đó hỏi, “Có chút manh mối gì về tung tích của quan lương không?”
“Theo lời Tần Phi Yến nói, người mặt quỷ thường qua lại mật thiết với quan huyện Vương Bảo Khánh của Trường Phong, cho nên Trương Viễn đang chuẩn bị xuống tay với ông ta.” Long Liễm Thần nói.
“Vương Bảo Khánh? Người này đảm nhận chức vụ quan huyện ở Trường Phong đã hơn hai mươi năm, tài năng bình thường, bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư*, không hề có chí tiến thủ.” Phượng Triêu Hoa cảm thấy có chút bất ngờ với việc Vương Bảo Khánh có liên can tới chuyện này. [*Nguyên văn: 比上不足比下有余. Nghĩa: Tuy không bằng khi so với bên trên nhưng so xuống dưới lại có thừa. Ở Việt Nam có những câu tương tự: Nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng mình…. Có thể hiểu đây là câu với ý thõa mãn về hiện tại, đôi khi chỉ cần biết “đủ” cũng là được rồi….]
“Chó sủa thì không cắn người mà chó cắn người thì sẽ không sủa.” Ngược lại, Long Liễm Thần cho rằng Vương Bảo Khánh người này rất có vấn đề, một người đã làm quan huyện hai mươi năm mà không lên cũng chẳng xuống, nếu như nói trong này không có mờ ám kiểu gì y cũng không tin.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, khẽ gật đầu, “Có lẽ huynh nói đúng.”
“Bây giờ ta muốn đến khách điếm hội hợp với Trương Viễn, huynh có muốn đi cùng không?”
Phượng Triêu Hoa nhướng đôi mày đen, “Đương nhiên là muốn đi rồi.”
***
Tại căn phòng chữ Thiên số hai của khách điếm Thiên Nhất.
“Ngài đã tới.” Trương Viễn thấy hai người Long – Phượng đẩy cửa vào thì vội đứng dậy nghênh đón.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, “Ngồi xuống nói chuyện.” Y nói xong liền ngồi xuống.
Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt liếc tên họ Trương nào đó một cái rồi ngồi xuống bên trái Long Liễm Thần.
“Ngươi điều tra được những gì rồi?” Long Liễm Thần vừa đặt câu hỏi vừa tự mình châm trà, tất nhiên y cũng không quên thuận tay rót cho Phượng Triêu Hoa một ly.
“Cảm ơn.” Phượng Triêu Hoa nói xong vô cùng thản nhiên nhận lấy ly trà.
Trương Viễn rất bất mãn ném cho Phượng Triêu Hoa ánh mắt sắc lạnh nói: “Chuyện này để sau hãy bàn có lẽ thích hợp hơn.”
“Đợi sau khi ta rời đi sao?” Phượng Triêu Hoa lơ đễnh khẽ cười nói.
Trương Viễn hếch mũi, từ chối cho ý kiến.
“Đều là người mình cả không cần quá để ý.” Long Liễm Thần thản nhiên nói.
Trương Viễn không thuận theo, “Chuyện này…Chuyện này quan hệ trọng đại….”
“Trương Viễn.” Long Liễm Thần nâng chung trà chậm rãi đưa lên miệng nói, “Nếu như ngươi chỉ là vì chuyện tiền thưởng mà canh cánh trong lòng với Phượng thất thì sau khi hồi cung ta có thể tăng tiền thưởng lên gấp bội rồi ban thưởng cho ngươi, đừng giận dỗi như trẻ con nữa nữa, chính sự quan trọng hơn.”
Phượng Triêu Hoa ở bên cạnh nâng chung trà lên nhấp một hớp, trên mặt không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại rất hài lòng. Có người thiên vị mình luôn là một chuyện đáng vui vẻ.
Chỉ cách nhau trong gang tấc nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Tâm tình Trương Viễn thật sự rất buồn bực, nhiều lần giao thủ với Phượng Triêu Hoa đều có kết cục rơi xuống thế hạ phong, thêm nữa, tối hôm qua Phượng Triêu Hoa còn ‘tặng’ cho hắn pho tượng Bồ Tát sống Tần Phi Yến đánh không được mà mắng cũng không xong, trong lòng có bao nhiêu oán hận chỉ chờ đến lúc gặp mặt châm chọc một phen để giải tỏa mối hận trong lòng. Nhưng cái gọi là ‘nóc nhà bị thủng còn gặp mưa suốt đêm, thuyền chậm rì rì còn gặp gió thổi ngược’ chính là việc thái tử thiên vị rõ ràng như vậy khiến hắn chỉ có thể cắn răng mà nhịn xuống.
Có lẽ do khí huyết không thông nên sắc mặt Trương Viễn lúc này tương đối đặc sắc, trắng rồi lại đen, xanh rồi lại tím, có thể nói sắc thái vô cùng sặc sỡ.
“Trương bộ đầu, lời vừa rồi của thái tử gia chính là mệnh lệnh, ngài còn suy nghĩ gì nữa?” Phượng Triêu Hoa không ngại thêm dầu vào lửa, thái độ xem ra rất vui sướng khi người găp họa, tất nhiên với điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng tới đại cục.
Trương Viễn nghe vậy khóe môi không kiềm được run run rất có tiết tấu, lời nói lạnh tựa như băng, “Hồi bẩm thái tử gia, hạ quan đã âm thầm vào phủ quan huyện Vương Bảo Khánh điều tra. Mặc dù không tìm được tung tích của quan lương nhưng lại phát hiện ra một số điểm khả nghi.”
Long Liễm Thần đặt ly trà xuống, nghiêm túc hỏi, “Điểm gì?”
“Vào thời điểm hạ quan đang điều tra phủ của lão thì vừa đúng lúc lão đi từ Tổ Lăng* đi ra. Theo hạ quan điều tra, mỗi ngày lão đều vào Tổ Lăng ở suốt trong đó một canh giờ.” [*Lăng mộ thờ tổ tiên]
“Bề ngoài Vương Bảo Khánh nổi tiếng là có hiếu. Hắn làm như vậy cũng không có gì lạ.” Phượng Triêu Hoa nói.
Trương Viễn không phản bác mà lấy ra một cuốn ‘Tông quyển’* trình lên cho Long Liễm Thần, nói: “Thuộc hạ đã cho người ra roi thúc ngựa lấy cuốn Tông quyển từ Tông Nhân phủ tới, theo như ghi chép, thì Vương Bảo Khánh là một cô nhi không cha không mẹ, bởi vì trong trận Sử -Vân tranh giành đã cứu được Đương Kim Thánh Thượng một mạng nên được phong quan.” [*sổ sách ghi lại các đời tổ tiên, họ hàng…]
Sử – Vân tranh giành? Phượng Triêu Hoa nhướng mày, nghe nói đó là một cuộc chiến tranh gây tranh cãi xôn xao, nó mang tính chất quyết định thiên triều là họ Long hay họ nào khác, bởi vì có vài nguyên nhân sâu xa nào đó cho nên chính sử cũng không ghi chép tỉ mỉ trận tranh giành ấy, cũng không nói rõ năm đó ai tranh giành thiên hạ cùng với Hoàng thượng, chỉ có rất ít một số dã sử từng nhắc tới, nhưng sự việc ra sao cũng không có cách nào để khảo chứng.
“Cứu giá là công lớn, sao lại chỉ phong cho chức huyện lệnh nhỏ bé như thế?” Long Liễm Thần ngạc nhiên hỏi.
Trương Viễn trả lời, “Hạ quan cũng cảm thấy rất kỳ quái, theo lý mà nói, cứu giá cũng như cứu nước, ít nhất hẳn nên được phong làm Hộ quốc công, dù không thế cũng phải từ ngũ phẩm trở lên, tuyệt đối không phải chỉ là một huyện lệnh cửu phẩm nho nhỏ.”
“Hay là đừng truy cứu về chuyện này nữa. Trận Sử – Vân tranh giành mà ngay cả trong sử sách cũng chỉ ghi chép sơ lược, điều này chứng tỏ Thánh thượng không mong muốn có người truy cứu lại chuyện năm đó, huống chi đó là một chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.” Phượng Triêu Hoa cảm thấy con đường này chỉ có thể dừng lại tại đây, đi tiếp nữa, chỉ tổ bức mình vào ngõ cụt mà thôi.
Long Liễm Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Chuyện này tạm thời gác lại đã. Ta tin phụ hoàng an bài như vậy là có đạo lý của người. Nhưng còn Vương Bảo Khánh, người này nhất định có vấn đề, cứ dựa vào tình hình này tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có thu hoạch không tưởng được.”
“Có thu hoạch cũng sẽ có khởi đầu của mầm móng tai họa.” Phượng Triêu Hoa lại không lạc quan như vậy.
Long Liễm Thần nhướng mày, hờ hững nói, “Vậy thì sao chứ? Tự mình tìm ra sớm một chút cũng đỡ hơn là ngồi chờ nó bỗng nhiên bộc phát.”
Vẻ mặt này và giọng điệu kia như thể tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay y rồi vậy.
Phượng Triêu Hoa bị sự trầm tĩnh và tự tin của y thuyết phục, cười nói, “Huynh đã không sợ vậy tạm thời ta cũng liều mình giúp quân tử một lần.” Nàng thoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Ta và Vương Bảo Khánh có chút quen biết. Đi ngang qua Trường Phong thuận đường ghé vào phủ bái phỏng, chắc sẽ không có vẻ gì là đột ngột đâu.”
Long Liễm Thần nghe vậy vui sướng tột cùng nói, “Đa tạ.”
Lần này Long Liễm Thần xuôi nam là cải trang vi hành, tuyệt đối không được để lộ thân phận. Đang lúc hắn đang phiền não vì không tìm được lý do chính đáng để bái phỏng Vương Bảo Khánh thì Phượng Triêu Hoa lại ra tay tương trợ, đây chính là hành động ‘đưa than sưởi ấm trong ngày băng giá’, giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ của hắn, bảo sao hắn không mừng rỡ cho được?
***
Sau khi trải qua một cuộc thương thảo ngắn ngủi, ba người quyết định chia ra hai hướng, một sáng một tối. Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần công khai đường đường chính chính đi bái phỏng Vương Bảo Khánh, còn Trương Viễn thì âm thầm đi Tổ Lăng của Vương phủ để điều tra.
Chỉ chốc lát sau hai người đã tới đại sảnh của Vương phủ.
“Thất công tử! Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, khách quý, khách quý nha.” Vương Bảo Khánh tuổi tác tầm trung niên, người hơi mập cười ha hả đi tới đại sảnh.
Phượng Triêu Hoa đứng dậy nói, “Đã lâu không gặp, Vương đại nhân càng ngày càng phấn chấn tinh thần, mặt mày rạng rỡ, chẳng lẽ Phượng mỗ đã bỏ lỡ việc vui gì sao?”
“Thất công tử chê cười rồi. Ba nữ nhi của ta đều đã đến tuổi cập kê, mà mãi vẫn chưa tìm được một nơi nương tựa tốt. Ta còn đang lo khổ đầy người đây.” Khi nói chuyện, Vương Bảo Khánh nhìn Phượng Triêu Hoa vô cùng hòa ái, ánh mắt kia tựa như ánh mắt của nhạc phụ nhìn con rể tương lai vậy.
“Ba vị thiên kim thông minh lại động lòng người, muốn lập gia đình không phải rất dễ dàng ư. Là tiêu chuẩn của ngài quá cao thôi.” Phượng Triêu Hoa cười vô tội, vẫn giả câm giả điếc trước sau như một, nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ. Lão Vương Bảo Khánh này lúc nào mới có thể mở to mắt để nhìn ra sự từ chối khéo của mình đây? Tại sao mỗi lần chạm mặt ông ta đều ngầm ám chỉ muốn bán nữ nhi cho mình? Hơn nữa, còn có vẻ như càng bị áp chế lại càng hăng hơn.
Phượng Triêu Hoa bỗng có một loại ảo giác, hình như Vương Bảo Khánh muốn ‘bán nữ nhi’ cho nàng không phải vì muốn gả con gái đi, mà chỉ muốn nghe nàng nói những câu khẩu thị tâm phi* mà thôi. Dù sao thì người làm cha mẹ luôn thích nghe người khác khen ngợi con cái của mình. [*suy nghĩ và lời nói không giống nhau]
Đang lúc Phượng Triêu Hoa âm thầm cảm thán việc Vương Bảo Khánh không ngừng kiên trì muốn bán nữ nhi thì có người lại được coi trọng.
“Thất công tử, vị này là….” Vương Bảo Khánh tươi cười híp mắt lại thành một đường chỉ. Ông ta dùng ánh mắt như nhìn châu báu mỹ ngọc mà nhìn Long Liễm Thần, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Long Liễm Thần có chút bất ngờ. Trước đó y vẫn tưởng rằng Vương Bảo Khánh là một người trung trực hiền lành. Nhưng không nghĩ rằng….Chuyện này …. Chuyện này….
Long Liễm Thần bối rồi nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra được từ gì để hình dung về ông ta.
Phượng Triêu Hoa nén cười quay sang liếc vị Long công tử nào đó một cái rồi trịnh trọng giới thiệu, “Đây là Long công tử, bạn chí cốt của ta.”
“Ra là Long công tử, tuổi trẻ nhưng tuấn tú lịch lãm, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!” Bộ dáng của Vương Bảo Khánh vô cùng vui vẻ như thể nhìn thấy được tia hy vọng trong cục diện đáng buồn vậy.
Long Liễm Thần thoáng lui về phía sau một bước nhỏ, có phần khó đỡ với sự nhiệt tình của ông, “Vương đại nhân quá khen.”
Phượng Triêu Hoa đặt nhẹ tay phải lên môi cố kìm nén muốn bật cười lên, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở ý đồ muốn gả con gái đi của người nào đó không có cửa đâu: “Long công tử đã có gia thất.”
Vương Bảo Khánh nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó cười to, “Không sao, không sao, thời buổi bây giờ đàn ông nào mà không tam thê tứ thiếp. Chỉ cần đối tốt với tiểu nữ là được….”
“Khoan đã.” Long Liễm Thần choáng váng. Lẽ nào mình vừa mới vào Vương phủ đã trúng tuyển ngay sao?
“Ôi chao, xem ta vui mừng đến nỗi quên mất phải gọi tiểu nữ ra diện kiến công tử.” Vương Bảo Khánh nói xong liền phân phó người làm đi mời nữ nhi bảo bối của mình ra.
Long Liễm Thần thấy thế, vội vàng tiếng lại gần Phượng Triêu Hoa, nhỏ giọng nói, “Người này không phải là giả đó chứ?”
“Tất nhiên không phải.” Phượng Triêu Hoa cũng học y hạ thấp giọng xuống trả lời, “Bình sinh Vương Bảo Khánh yêu thích nhất chính là làm mai mối cho con gái mình, chí hướng suốt cuộc đời này của ông ta là lúc sinh thời có thể mang về những gì tốt đẹp nhất cho ba đứa con gái của mình.”
“Có cần khoa trương đến như vậy không hả?”
“Tin ta đi, sự thật còn khoa trương hơn ta nói gấp trăm lần đó.” Phượng Triêu Hoa nhướng mắt khinh thường liếc nhìn Vương Bảo Khánh rồi lẩm bẩm nói: “Vương Bảo Khánh chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào cho nữ nhi mình cả. Phàm là nam tử trẻ tuổi dáng dấp bình thường, đầu óc bình thường thì đều là rể hiền trong mắt ông ta.”
Long Liễm Thần cố gắng kiềm chế nói: “Ta còn tưởng ông ta nhìn trúng ta là do bị sức quyến rũ của ta thu hút chứ.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy thì từ từ nghiêng đầu sang liếc nhìn ai đó đang tự luyến tới cực độ, lạnh nhạt nói, “Dáng dấp bình thường như huynh cũng chính là điểm thu hút của huynh đấy.”
Long Liễm Thần nghe thế vô cùng bất mãn. Mình không tệ đến vậy chứ? Ngoài thân phận thái tử ra dầu gì mình cũng được coi như trên mức tuấn tú lịch sự….
Lúc này, Phượng Triêu Hoa lại nói, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, huynh vẫn còn mạnh hơn ta một chút.”
“Lời này có ý gì?”
“Ánh mắt của ông ta lần đầu tiên nhìn vào huynh tưởng chừng như nhìn thấy bảo vật, còn ánh mắt ông ta khi lần đầu tiên nhìn thấy ta lại như nhìn thấy cây cỏ, khiến ta rất thất vọng.” Về phần vì sao sau này Vương Bảo Khánh nhìn trúng mình với thái độ khác thường như thế, ẩn khúc trong đó mãi tới nay Phượng Triêu Hoa vẫn không thể nào lý giải nổi.