Sau một lúc trầm mặc, Long Liễm Thần ho nhẹ một tiếng hắng giọng, nói: “Quan viên mất tích gần đây nhất là của trấn nào?”
“Vũ thành, giáp ranh nơi này, nửa canh giờ là đến.” Trương Viễn trả lời.
“Tốt. Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức tới Vũ thành.” Long Liễm Thần vừa nói đáy mắt vừa thoáng hiện mấy phần lạnh lẽo, đó là chuyện thường của năm năm trước, hiện giờ lại vô cùng hiếm hoi. Cung đình lục đục đấu đá đã sớm dạy hắn nên dùng khuôn mặt như thế nào đối diện với người khác.
“Đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ chàng tới.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
Long Liễm Thần nhếch môi cười, nói: “Chỉ có nàng hiểu ta!”
Cùng lúc ấy, nhìn xong ‘phụ thân’ Tô Tứ vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Ca Dao nhăn tịt lại, chân mày cũng nhíu chặt, “Đây là phụ thân cháu sao?” Có lầm không, phụ thân Phượng Ca Dao thật sự như thế sao? Khác quá xa so với tưởng tượng.
Tô Tứ nhướn mày, vô cùng khẳng định gật đầu, “Không sai, hắn chính là đầu sỏ khiến nha đầu cháu có thể tới gieo họa cho nhân gian đấy.”
Phượng Ca Dao đã sớm quen với cái miệng độc chết người của hắn nên vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với khiêu khích công khai của hắn, yên lặng liếc mắt xem thường, nói: “Cháu xinh đẹp như vậy, cha làm sao có thể . . . .Bình thường như thế.” Mũi là mũi, mắt là mắt, không có chỗ nào không đúng tiêu chuẩn, ngũ quan đoan chính bình thương. Nhưng không có chỗ nào đặc biệt đẹp cả, là loại lẫn vào trong đám người tuyệt đối không tìm được. Diện mạo bình thường như thế, tại sao có thể là phụ thân của Phượng Ca Dao chứ. Nàng không tin ánh mắt mẹ kém như vậy.
“Cháu xinh đẹp ít nhiều là nhờ mẹ cháu thôi. Nếu không có hắn, cháu sẽ còn xinh đẹp nữa cơ, nghiêng quốc nghiêng thành cũng được ấy chứ.” Tô Tứ nói.
Phượng Ca Dao cho hắn một ánh mắt lạnh, không vui nói, “Nếu không có cha, ngay cả mặt cháu cũng không có, còn nghiêng thành gì, nước gì.”
“Vậy . . . .Vậy nếu hắn được anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong giống bác thì cháu cũng sẽ đẹp. Cháu xem. . .. ” Tô Tứ chỉ vào mắt của mình, nói, “Thấy không? Mắt xếch. Đây chính là đặc điểm của con cháu Tô gia đấy. Nếu cháu theo họ Tô của bác. . .”
Không đợi Tô Tứ nói xong, Phượng Ca Dao liền cười híp mắt ngắt lời hắn, “Ý của bác là, bác muốn làm cha cháu?”
Tô Tứ gật đầu, sau đó lại lắc đầu ngầy nguậy, “Chúng ta không thảo luận vấn đề này.”
“Bác có ý đồ với mẹ cháu?” Phượng Ca Dao cười cực kỳ rực rỡ.
Còn nhỏ tuổi đã có thể bày ra vẻ mặt âm trầm, rợn cả tóc gáy như thế, Tô Tứ cũng có mấy phần hài lòng, không hổ là nha đầu hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, có tiền đồ.
“Tứ bá phụ, chúng ta quen biết nhiều năm, bây giờ cháu mới biết bác lòng muông dạ thú, bác quả thật không hổ là bá phụ của Phượng Ca Dao.”
“Tất nhiên, a . . .Không . . .Không . . . .Tuyệt đối không có.” Tô Tứ vội vàng sửa lại. Chỉ sợ trễ một bước sẽ bị người ta nuốt sống. Hắn không sợ Phượng Ca Dao, mà là sợ đôi nam nữ đã chế tạo ra con nhóc nhìn như con người kì thực lòng dạ hiểm độc gian xảo này. Không ai rõ bằng hắn rằng không nên đắc tội với hai kẻ rồng phượng trong biển người, cáo già trong biển thú kia. Cộng thêm bản lĩnh đổi trắng thay đan, đâm bị thóc chọc bị gạo thiên hạ vô địch của con nhóc Ca Dao này.
Chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy kinh khủng rồi. Tô Tứ không khỏi run cầm cập, bày ra khuôn mặt tươi cười làm lành, nói: “Ca Dao ngoan, cháu hiểu lầm rồi. Tứ bá phụ cháu là người như thế nào cháu còn không rõ sao? Nếu thật sự có ý đồ làm sao có thể lừa gạt được cháu? Cháu là Nữ Oa tái hiện Bao công chuyển thế mà.”
“Ngừng.” Phượng Ca Dao rất là trơ trẽn lườm hắn một cái, nói: “Ý bác bảo cháu Bất Nam Bất Nữ hả.”
“À. . . . Cái này” Tô Tứ nhất thời có kích động muốn ném con bé nàng đi xa ngàn dặm.
“Không để ý bác nữa.” Phượng Ca Dao cuộn bức họa lại cho vào túi vải, sau đó thận trọng treo lên cổ, nói: “Tối nay có hành động không?”
Tô Tứ sững sờ, ngay sau đó lắc đầu, nghiêm nghị nói, “Bác có một chuyện muốn nói cho cháu .”
“Cái gì?”
“Mấy quan viên bị chúng ta trộm Quan Ấn trong một đêm toàn bộ mất tích.” Tô Tứ trầm giọng nói.
Phượng Ca Dao chớp mắt mấy cái, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
“Đúng vậy. Sau đó.”
“Sau đó. . . .Sau đó cho nên chúng ta không thể lại đi trộm Quan Ấn nữa, như vậy chỉ gây thêm phiền toái cho cha cháu thôi.” Tô Tứ cảm thấy nói chuyện với còn bé còn mệt mỏi hơn Phượng Triêu Hoa, quả nhiên là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!
“À.” Phượng Ca Dao nhàn nhạt đáp một tiếng tỏ vẻ đã nghe, sau đó chợt nhíu mày, nói: “Tại sao phải lại là gây thêm phiền toái cho cha cháu? Đây không phải là chuyện của triều đình sao? Chẳng lẽ phụ thân là quan?” Nói đến đây, Phượng Ca Dao chợt nặng nề gật đầu tỏ vẻ khẳng định, nói: “Phụ thân nhất định là quan lớn.”
Đây kiểu suy nghĩ gì vậy? Tô Tứ dở khóc dở cười, may là con bé không đoán là Hoàng đế. Nếu để Thất muội biết chuyện này bị hắn lỡ miệng tiết lộ, hắn gánh không nổi hậu quả.
“Nhưng nếu như phụ thân là quan lớn, tại sao lại không tới đón cháu và mẹ?” Phượng Ca Dao mở to hai mắt, ngây thơ lầm bầm lầu bầu.
Bởi vì mẹ cháu không cho hắn đón. Tô Tứ ở trong lòng yên lặng trả lời.
“Cháu biết rồi.” Phượng Ca Dao khẽ cong môi, cười híp mắt nói, “Nhất định là có người muốn gây khó dễ cho cha, cha sợ liên lụy mẹ và cháu, cho nên mới không tới đón hai mẹ con.”
Ờ, cái này, xem như thế đi. Long Liễm Thần có thể lên làm Hoàng đế, đoạn đường ấy dĩ nhiên là không ít nguy hiểm. Theo hắn được biết, năm năm qua, Long Liễm Thần một năm ít nhất sẽ bị ám sát một lần, trong đó hai lần bị thương nhẹ, một lần thương nặng, đều là hắn tự chữa trị. Những hắn chưa bao giờ nói điều này với Thất muội, không phải muốn lừa nàng mà là không muốn cho nàng thêm buồn phiền. Cũng may họ Long kia phúc lớn mạng lớn, Diêm Vương Gia không dám nhận nên nhiều lần cũng có thể hóa nguy thành an. Bằng không, hắn thật sự không biết nên ăn nói như thế nào với mẹ con họ.
“Tứ bá phụ?” Phượng Ca Dao đưa tay ra quơ quơ trước mắt Tô Tứ, “Bác ngẩn ngơ gì vậy.”
Tô Tứ hoàn hồn, có chút mờ mịt nhìn trái phải một chút, nói: “Chúng ta đến thẳng Kinh Thành đi, giao Quan Ấn cho cha cháu.” Về phần tìm kiếm quan viên mất tích, hắn tin rằng có Thất muội và Trương Viễn là đủ rồi.
—
Khi Tô Tứ mang theo Phượng Ca Dao ra roi thúc ngựa về kinh thành phía bắc, Long Phượng đã cùng Trương Viễn xuôi nam đến Vũ thành.
Sau khi tới Vũ thành Trương Viễn liền bắt đầu điều tra nghe ngóng chung quanh, mất ăn mất ngủ. So ra, chủ tử như Long Liễm Thần và Phượng Triêu Hoa lại có vẻ rỗi rảnh hơn nhiều. Phẩm trà đánh cờ, cực kỳ vui vẻ.
Khi Phượng Triêu Hoa nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống thì vẻ mặt mới vừa khoan thai tự đắc của Long Liễm Thần lập tức cứng lại, ngay sau đó cười nói, “Xem ra quản gia Tướng phủ không nói càn tài đánh cờ của nàng quả nhiên không tệ.”
Nhắc tới chuyện xưa, đáy mắt Phượng Triêu Hoa xuất hiện một chút bị thương, cúi đầu cất viên cờ, không lên tiếng.