Phượng Hí Đông Cung

Q.4 - Chương 22 - Chương 22

trước
tiếp

Bốn người nhanh chóng đến được một hang đá.

“Đứng lại!” Trước hang đá có hai ‘Môn Thần’ hung thần ác sát dùng trường mâu ngăn cản bốn người.

Họ Tào ngang nhiên tiến lên, vênh váo tự đắc nói, “Đi vào thông báo, nói đại tướng Tào Côn cầu kiến.

“Tào đại nhân! Sao ngài lại mặc thế này?” Hiển nhiên, môn thần không nhận ra Tào Côn mặc trang phục nha dịch.

“Lão phu mặc cái gì ai cần ngươi lo?” Vừa nghĩ uất ức hôn nay Tào Côn liền giận đến nghiến răng.

“Không cần, dĩ nhiên không cần.” Môn thần tức giận mím môi, vội vàng chạy vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau, môn thần đi vào thông báo đã đi ra, nói: “Chủ Công mời Tào đại nhân vào.”

“Ta thì sao?” Vương bộ đầu bất mãn.

“Những người khác chờ ở bên ngoài.” Môn thần nói.

“Sai người trông chừng bọn chúng.” Tào Côn phân phó Vương bộ đầu một câu rồi vào hang.

Phượng Triêu Hoa đã sớm biết nhị hoàng tử sẽ không dễ dàng gặp bọn họ, cho nên cũng không có chú ý đám người Tào Côn nói chuyện gì với nhau, chỉ chăm chăm quan sát tình huống chung quanh, thử tìm đường chạy trốn thích hợp nhất. Cho dù nắm chắc phần thắng, vẫn phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Cùng lúc đó, Long Liễm Thần cũng đang quan sát bốn phía, nhưng hắn lại vì lý do khác. Một hồi lâu, hắn có chút lo lắng bĩu môi, thầm nghĩ ‘nơi đây dễ thủ khó công, muốn một lần bắt gọn sợ có chút khó khăn.’

Đang lúc Long Phượng hai người đang suy nghĩ, Tào Côn đi ra, tươi cười nói, “Đi, cùng lão phu đi vào gặp Chủ Công.”

“Tào đại nhân đã nói rõ mọi chuyện với Chủ Công chưa?” Phượng Triêu Hoa cố ý ra vẻ sợ chết.

Tào Côn không nhịn được nói, “Dài dòng cái gì, mau vào đi, đừng để cho Chủ Công chờ lâu.”

“Tất nhiên, để ai chờ cũng không thể để Chủ Công đợi.” Phượng Triêu Hoa nịnh hót nói thầm một câu, sau đó cùng hắn vào hang.

Chỉ chốc lát sau, ba người đi qua một vụ địa đạo hẹp chỉ đủ cho một người tiến vào hang động rộng lớn. Nhưng Phượng Triêu Hoa càng muốn gọi nơi này là “đại điện” hơn bởi vì hang đá này tráng lệ không thua gì Đại Viện Hoàng Cung.

Trên đại điện, nhị hoàng tử Long Khải Huy mặc long bào tay vịn đầu rồng, giống hệt cửu ngũ chí tôn.

“Khấu kiến bệ hạ.” Tào Côn quỳ xuống hành lễ. Trong hang đá này, bọn họ đều bị yêu cầu coi Long Khải Huy như Hoàng đế.

Long Khải Huy phất tay, nói: “Ngươi đi xuống trước.”

“Vâng.” Tào Côn lui ra, phút chốc, trong điện chỉ còn lại ba người.

Trầm mặc một hồi lâu, Long Khải Huy mở miệng trước, giọng nói hài lòng, “Ta đông sơn tái khởi, bất ngờ sao?”

Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng, đáy mắt mang theo ý miệt thị, lạnh nhạt nói, “Quả đúng là bất ngờ. Ta cho rằng ngươi sẽ giả thần giả quỷ lần nữa, mang mặt nạ đi ra gặp ta. Trên đường tới đây ta phân vân không biết ngươi sẽ đeo cái mặt nạ giống trước kia hay đổi cái khác. Hiển nhiên là ta nghĩ nhiều, sự tự tin của ngươi ngoài dự liệu của ta.”

Long Khải Huy cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng làm ra vẻ như chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay ngươi. Ta hận nhất là cái vẻ đó của ngươi, giống như ngươi là kẻ thông minh nhất thiên hạ, không ai là đối thủ của ngươi vậy. Nhưng ngươi sai lầm rồi, ngươi có đối thủ, hơn nữa ngươi thất bại!”

“Ta đương nhiên có đối thủ.” Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, mỉm cười nói, “Một đối thủ chẳng phân biệt được cao thấp mới thật sự là đối thủ.”

Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười với hắn, nói: “Đa tạ đã cất nhắc.”

Long Khải Huy hừ lạnh một tiếng, nói: “Quy thuận quả nhiên là giả, may là ta đã sớm có đề phòng. Phượng thất, ngươi đứng ở phe hắn thật làm người ta thất vọng.”

Phượng Triêu Hoa hếch mày, biết rõ còn hỏi, “Vậy, ta đứng ở phe nào mới không làm ngươi thất vọng?”

“Ngươi quên sao? Hắn làm hại ngươi nhà tan cửa nát.” Long Khải Huy thử thuyết phục Phượng Triêu Hoa.

Trong lòng Phượng Triêu Hoa se lại, trầm mặc chốc lát, lạnh nhạt nói, “Quên hay không quên mắc mớ gì tới ngươi?” Giọng điệu có chút không tốt.

Mặc dù biết rõ nàng sẽ không phản bội mình, Long Liễm Thần vẫn âm thầm chảy mồ hôi lạnh, sau khi nghe được câu trả lời của nàng mới an tâm.

Long Khải Huy bị thái độ vênh váo không coi mình ra gì của Phượng Triêu Hoa chọc giận, cắn răng bóp nát một viên Long Châu ở đầu rồng, oán hận nói, “Đừng quên ngươi bây giờ đã rơi vào tay ta. Chỉ cần một câu của ta, ngươi lập tức ngay cả hài cốt cũng không còn!”

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa lông mày cực kỳ chậm rãi hếch lên như hí kịch, từ từ hỏi, “Câu nào cơ?”

Câu nào cái gì? Long Khải Huy cảm thấy không giải thích được.

“Câu nào khiến cho chúng ta ngay cả hài cốt cũng không còn, nói nghe xem.” Phượng Triêu Hoa ra vẻ ‘ta rất cảm thấy hứng thú đấy’.

Thấy vậy, Long Liễm Thần bật cười, buồn cười nhìn Phượng Triêu Hoa một cái sau, vô cùng phối hợp nói, “Ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc là câu gì mà có sức mạnh to lớn như vậy.”

Nói đến mức này, cho dù ai nghe cũng hiểu bọn họ đang châm chọc. Sắc mặt Long Khải Huy tái xanh, hung tợn nhìn Long Phượng hai người, hồi lâu mới hô lên một câu, “Các ngươi thật sự muốn nghe sao? Tốt! Đáy mắt lóe lên một tia ác độc, hô, “Cung tiễn thủ! !”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy hoảng hốt, đã sớm cảm thấy bên trong đại điện này ẩn núp rất nhiều người, lại không ngờ là cung tiễn thủ. Ở trong hang đá kín bị cung tiễn thủ vây công, bọn họ nghiễm nhiên thành cá trong chậu, không thể trốn đi đâu được.

Theo bản năng, Phượng Triêu Hoa muốn chắn trước Long Liễm Thần, lại bị hắn giành trước rồi.

Long Liễm Thần quay đầu lại cho Phượng Triêu Hoa một ánh mắt ‘đừng lo lắng’, sau đó quay đầu nhìn về phía Long Khải Huy, bình tĩnh nói, “Hạ lệnh đi, xem ngươi có thể khiến ta hài cốt không còn không =.”

Long Khải Huy kinh ngạc không thôi, đầy bụng hồ nghi, “Ngươi đừng cho là ta không dám.”

“Ngươi đương nhiên dám.” Long Liễm Thần mắt không chớp nhìn hắn, hình như muốn thấy gì đó từ đáy mắt hắn, thản nhiên nói, “Nhưng giết chết ta rồi, thiên triều cũng sẽ không đổi triều đại.”

“Tại sao? Tại sao ngươi dưới tình huống này mà vẫn có thể tự tin như vậy!” Long Khải Huy phẫn hận.

“Bởi vì ta nhìn thông suốt hơn ngươi.” Ánh mắt Long Liễm Thần biến thành lạnh nhạt, nói “Giết ta, ngươi cũng không chạy thoát khỏi cái hang đá này, ta có thể chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi trước khi chết.”

“Thật sao?” Long Khải Huy cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thử xem.” Nói xong, tay phải giơ lên cao.

“Chờ một chút!” Giọng Phượng Triêu Hoa đang run rẩy, mặc dù đã cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng sợ hãi trong nội tâm đã sớm bị sắc mặt tái nhợt bán đứng.

“Sợ sao?” Long Khải Huy hất cằm, trong ánh mắt âm đọc mang theo mấy phần hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.