Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 72 - Vứt Ngươi Ra Đường

trước
tiếp

Trầm Chu thấy thế thì nhếch môi cười nhạt, chợt nghe Mục Thanh Nhượng hỏi mình: “Cô nương, vị này là?”

Nàng im lặng một thoáng mới nói: “Là gã Phó công tử cửa nát nhà tan kia đấy.”

Mục Thanh Nhượng quay lại nhìn nam tử trên giường, một cảm xúc phức tạp xẹt qua giữa hai đầu mày tuấn tú, “Hắn chính là…”

Trận hỏa hoạn mấy năm trước đã thiêu chết toàn bộ già trẻ lớn bé của Phó gia, chỉ có mỗi đứa con trai trưởng thoát nạn, nhưng xem ra cho dù sống sót thì cũng trở thành một phế nhân.

Không khí nhất thời trở nên đình trệ, Trầm Chu lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Ngươi lui xuống trước đi, ta còn chút nợ nần phải thanh toán nốt với người này.” Thấy hắn có hơi do dự thì nói thêm: “Yên tâm, tên này chỉ được cái to mồm mà thôi.”

Mục Thanh Nhượng đành kính cẩn gật đầu, “Vâng, vậy xin cô nương cẩn thận.”

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng và nam tử đang trùm đầu trên giường, Trầm Chu mới lôi ghế đến ngồi cạnh giường, chọt chọt hắn: “Thò đầu ra, ta có chuyện muốn hỏi.”

Trong chăn vọng ra tiếng gắt: “Cút!”

Trầm Chu vẫn thản nhiên nói: “Sao phải cút, ta muốn xem đến khi nào thì ngươi mới đau kêu thành tiếng.” Muốn giữ tư thế trùm đầu trong chăn thì hẳn phải đè lên cái tay gãy kia, nàng muốn xem hắn có thể gắng gượng được bao lâu.

Nàng vừa nói xong, quả nhiên cục chăn trên giường bắt đầu run rẩy. Một tuần trà trôi qua, hai tuần trà trôi qua*, nam tử rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lật chăn chồm dậy, “Ta bảo ngươi cút ngay ngươi có nghe thấy không…”

*Một tuần trà = khoảng 15 phút

Trên trán bỗng nhiên chạm phải một bàn tay âm ấm, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ gần trong gang tấc, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của hắn rơi vào đáy mắt trong trẻo của nàng, rõ mồn một.

Tại khoảnh khắc đó, thế giới của hai người quả thực trái ngược hoàn toàn. So sánh với nàng đứng giữa ánh sáng, hình ảnh hắn vật vờ trong hơi tàn xấu xí đến tột cùng.

Trầm Chu thu tay lại, hỏi: “Trán lạnh như vậy, đang bị cóng à?”

Phó Uyên phục hồi tinh thần thì lại độc nhiên bộc phát, túm tất cả những vật dụng gần mình ném lung tung xuống trên mặt đấy, toàn thân run rẩy, “Đồ âm hồn bất tác, đồ điên, đồ quái dị, trở về làm gì hả, cố tính tới cười nhạo ta?”

Đồ đạc gần đó nhanh chóng bị ném sạch, không còn thứ gì khác, thiếu nữ bị nam tử chửi rủa đưa tới một cái bình hoa, nhìn hắn nói: “Tiếp tục đi.”

Thần sắc trên mặt Phó Uyên thoáng khựng lại, từ trước đến nay mỗi lần hắn phát tác, người bên cạnh không sợ hãi khuyên can thì cũng nhún nhường tránh đi, còn phản ứng như nàng là lần đầu tiên.

Thiếu nữ trước mặt da dẻ trắng mịn, đôi mắt đen linh hoạt phảng phất vẻ lành lạnh của cổ ngọc. Hắn vừa mắng nàng quái dị, nhưng trên thực tế nàng xinh đẹp hơn tất cả những cô gái hắn từng gặp, song khí tức lãnh đạm nhàn nhạt trên người nàng lại khiến hắn hít thở không thông.

Không đón lấy bình hoa nàng đưa tới, cảm giác nóng nảy trong đầu cũng dần dịu đi, một lúc sau hắn mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy, hỏi nàng: “Muốn hỏi cái gì?”

Trầm Chu thấy hắn phát tiết xong thì cũng không quanh co nữa, đặt bình hoa trở về chỗ cũ rồi nói: “Nói ta biết tất cả những gì ngươi biết về Trường Sinh Giáo.”

Trên mặt Phó Uyên lập tức hiện ra một nụ cười lạnh, “Ra là thế. Phế nhân như ta, nếu không có bí mật có thể khai thác thì làm gì được người như cô liếc mắt đến chứ.”

Trầm Chu nén giận, “Ngươi…” Tích cách vặn vẹo kiểu gì thế này.

Nàng còn chưa nói hết thì nam tử đã quay mặt sang chỗ khác, khẽ hừ một tiếng, “Đã thế thì còn không bằng… đi luôn đừng trở lại.”

Trầm Chu đưa mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ… thật ra ngươi vẫn một mực chờ ta trở lại?” Nhìn thấy đầu vai hắn khẽ giật một cái, trong mắt nàng hiện lên chút ý cười, “Nổi điên với lang trung cũng là vì sợ à?”

Ai đó quả nhiên thẹn quá hóa giận, “Còn nói nhảm nữa thì lập tức cút khuất mắt ta.”

Trầm Chu thong thả đứng dậy, “Được, ta đi.”

Hắn cười lạnh, “Thế mới nói nữ nhân đều là hạng trở mặt vô tình.”

Trầm Chu thở dài một hơi, xem ra nói đạo lý với một tên kiêu ngạo bậc này không phải là biện pháp hay, “Cứ coi như là ta mặt dày bám người đi, rõ ràng có thể ném ngươi vào khách điếm tự sinh tự diệt nhưng lại nhiều chuyện tìm lang trung, phí công trở về chỉ để nghe ngươi chửi rủa, nếu ngươi muốn thì suy diễn như vậy cũng được.”

Nghe nàng nói xong, nam tử trên gường ngẩn người, một lát sau thì thoải mái cười phá lên, đưa ra kết luận: “Cuối cùng cô cũng thừa nhận tự mình bám lấy ta.”

Khuôn mặt vui vẻ như đứa trẻ vừa được cho kẹo khi nói câu này của hắn khiến Trầm Chu bất giác nghiệm ra một điều: không thể dùng chiêu cứng rắn với tên này được.

Phó Uyên thu lại nụ cười, bắt đầu xé ngoại bào quấn quanh bả vai. Trầm Chu thấy hắn cử động khó khăn thì định tiến ltới giúp, nhưng lại bị hắn tránh đi.

Miệng thì oang oang nói bản thân không ra gì, nhưng lại dễ tự ái hơn ai hết.

Trước cái nhìn bình tĩnh của nàng, nam tử mở miệng: “Nếu ta nói mình đã tận mắt nhìn thấy giáo chủ của Trường Sinh Giáo, còn cầu khẩn hắn tha cho cả nhà mình, ngươi sẽ tin sao?”

Trầm Chu nghe mà kinh ngạc.

Sắc mặt tái nhợt tựa giấy không làm giảm độ tuấn tú của nam tử, giọng nói đều đều như đang kể chuyện nhưng nội dung lại khiến người khác không lạnh mà run.

Trầm Chu nhất thời im bặt, không nói lời nào.

Thế rồi nam tử chợt *phì* một tiếng, lấy tay áo che miệng cười nói: “Cô thú vị thật, ngay cả chuyện thần ma quỷ quái này mà cũng tin.”

Trầm Chu nghiến răng nghiến lợi, “Phó Uyên, nếu ngươi còn đùa giỡn nữa, ta sẽ vứt ngươi ra đường!”

Hắn cười một lúc mới thôi, nhưng giọng điệu vẫn thờ ơ khiến người khác nghe không rõ là thật hay giả, “Chân tướng thật ra cũng không khác những gì ta vừa nói. Năm đó ta vô tình tiến vào thánh địa của Trường Sinh Giáo, bị ma quỷ ám ảnh liền cầu xin Trường Sinh giáo chủ đáp ứng giúp ta một chuyện.” Hắn quay đầu đi, để mặc lọn tóc rủ xuống che khuất mặt, “Khi đó ta mới biết được, Trường Sinh giáo chủ không chỉ biết thực thi lời nguyền, nếu hắn muốn thì thậm chí cỏ thể nghịch thiên cải mệnh, chỉ là phải xem người cầu xin nguyện ý trả giá đắt đến đâu.” Khóe môi hắn chợt cong lên nở một nụ cười tự giễu, “Ta khi đó không hề ngờ được, cái giá mà mình phải trả chính là cả Phó gia. Cha mẹ chết ngay trước mặt, ngay cả muội muội cũng vậy…”

Trầm Chu nghe đến đây thì không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi còn có muội muội?”

Theo nàng biết được thì Phó gia chỉ có mình hắn là con, từ đâu lại đột nhiên thêm một muội muội thế này?

Nam tử phát ra một tiếng cười lạnh vô cùng nhẹ, “Không ngờ đúng không, ta còn có một muội muội song sinh.” Giọng hắn vẫn âm trầm nhưng đã thêm mấy phần dịu dàng, “Muội muội ta sinh ra đã bị coi là điềm rủi, cho nên từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài nuôi. Ngay cả sự tồn tại của muội ấy Phó gia cũng không nguyện thừa nhận, nhưng thật khéo là đúng vào hôm xảy ra hỏa hoạn, muội ấy lại lén chạy đến nhìn ta. Không ngờ lần đầu ta nhìn thấy muội muội mình lại chính là ngày chết của muội ấy…”

Trầm Chu không biết là thật hay đùa, mở miệng an ủi không được mà im lặng cũng không ổn, đang lúng túng không biết phải làm sao thì Phó Uyên đột nhiên nâng một lọn tóc dài của nàng lên, đầu ngón tay tái nhợt càng tô thêm sắc đen nhánh của lọn tóc, tiếp tục nói bằng giọng nhuốm màu thê lương: “Ấy thế mà ta… kẻ điên ngày ngày lăn lộn trong tuyệt vọng, bị người đời cười nhạo lại vẫn sống sót. Có lẽ phải như vậy ta mới được sống lâu hơn…” Ý cười mỉa mai thoáng hiện lên trong mắt hắn, “Được tiếp tục sống theo đúng như nguyện vọng của ta năm đó.”

Trầm Chu nhíu mày, “Nguyện vọng của ngươi…”

Hắn đưa lọn tóc của nàng lên khóe môi, thẫn thờ nói: “Khi đó thân thể ta mang trọng bệnh, đã không còn sống thêm được bao lâu, thế nên ta đã cầu xin Trường Sinh giáo chủ kéo dài tuổi thọ.” Hắn nhẹ chạm môi lên lọn tóc rồi ngước đôi mắt đen bóng lên nhìn nàng, “Chỉ cần có thể sống tiếp, ta nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì.”

Hắn tiếp tục nói: “Gia tộc ta đúng là bị nguyền rủa, chỉ tiếc là bị chính ta nguyền rủa.”

“Nguyện vọng sống của ta giết chết tất cả người nhà, nhưng đáng sợ là ta lại không hề hối hận.”

Nghe những lời tự thú của nam tử, Trầm Chu không khỏi vô cùng kinh ngạc. Nàng từ trước đến giờ chưa từng coi sinh tử của phàm nhân là chuyện gì to tát, tuổi thọ mấy chục năm cũng chỉ là vài câu chuyện phiếm đầu môi của thần tiên mà thôi, song hôm nay nàng mới ý thức được bản thân đã ấu trĩ đến cỡ nào.

Nhưng nhân vật Trường Sinh này thật sự có thể nghịch thiên cải mệnh sao?

Trầm Chu đột nhiên bắt lấy cổ tay của Phó Uyên, phản ứng đầu tiên của hắn là giật tay lại, “Làm gì vậy?”

Thấy nàng vẫn làm ngơ, còn đặt đầu ngón tay lên mạch ở cổ tay mình, Phó Uyên mới bình tĩnh lại, cười khẽ: “Sao hả, làm lang trung thành nghiện rồi à?”

“Im lặng.” Dò xét một lúc, sắc mặt Trầm Chu bắt đầu thay đổi.

Mạch tượng hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể sống, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nàng thả tay ra, nói: “Thay đổi số mạng sẽ khiến luân hồi rối loạn, nếu tuổi thọ hiện giờ của ngươi thật sự là do hắn ban, Thiên đình há sẽ bỏ qua cho hắn? Phó Uyên, thảm trạng của Phó gia không liên quan đến ngươi.”

Toàn thân nam tử thoáng run lên, “……”

Không hề để ý tới việc lời của mình đã tác động đến đối phương thế nào, Trầm Chu hỏi tiếp: “Nói cho ta biết, thánh địa nơi ngươi gặp Trường Sinh giáo chủ nằm ở đâu?”

Chết sống có số, tự tiện đùa bỡn với sinh mạng của người khác là tội tày trời, cho dù thiên đạo bỏ qua cho gã thì nàng vẫn sẽ không.

Đó là chưa kể hắn còn dám dùng hoa long lâu làm dấu hiệu nguyền rủa, gan to không biết đo thế nào luôn rồi.

Trên mặt nam tử đối diện chợt hiện lên một nụ cười kỳ quái, “Tất cả mọi người đều sợ hắn, coi hắn như thần, chẳng lẽ cô không sợ?”

Trong mắt thiếu nữ xẹt qua một tia rét lạnh, “Sợ hạng giả thần giả quỷ đó? Trên thế gian này làm gì có thần thánh nào cần người khác sợ hãi mình chứ?”

Nam tử trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Phải, cần người khác sợ mình cũng chỉ có phàm nhân mà thôi.”

Trầm Chu nhíu mày, “Phó Uyên, mau đem tất cả những gì ngươi biết kể lại hết một lần cho ta nghe.”

“Thật sự muốn biết sao?” Nam tử đột nhiên xán đến gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, “Ở cùng ta một đêm, ta sẽ kể lại hết cho mà nghe.”

Đầu ngón tay Trầm Chu giật mạnh một cái, “Cái gì?”

Nam tử cười lạnh, “Vẫn cần ta lặp lại? Ở cùng ta một đêm, ta sẽ nói cho cô biết vị trí của thánh địa.” Hắn trưng ra vẻ mặt ỷ thế làm càn, “Xem ra cô phải tìm cho bằng được Trường Sinh giáo chủ, vậy trả giá chút đỉnh cũng là chuyện phải đạo, cũng như ta lúc trước vậy, có qua có lại, như vậy mới công bằng. Hay cô xem thường ta là người có tật?” Hắn lại lướt mắt lên người nàng, ý vị nói: “Đừng nói cô… vẫn chưa có nam nhân nào chạm qua đấy đấy?” Vừa dứt lời mặt đã hứng trọn một cái bạt tai.

Thiếu nữ mắng mà mặt đỏ đến mang tai: “Đúng mà mồm chó không mọc được răng ngà*!” Sự cảm thông trong mắt nàng lập tức biến sạch, gã này căn bản không đáng để nàng thương hại.

*Kẻ vô lại không thể nói ra lời tử tế

Trong cơn nóng giận, Trầm Chu đi thẳng ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.

Nam tử ôm một bên mặt nóng rát nhìn theo bóng lưng đang đi vội ra ngoài, bĩu môi: “Ra tay mạnh như vậy, muốn đánh chết ta sao…”

Trầm Chu vừa ra khỏi cửa thì suýt nữa đã đâm đầu vào ngực một người, ngẩng lên thấy là Mục Thanh Nhượng liền lập tức ra lệnh: “Thay ta ném gã bên trong ra ngoài!”

Mục Thanh Nhượng ngẩn ra, “Tại sao?”

Trầm Chu thở hổn hển, “Tóm lại chớ để ta nhìn thấy hắn nữa.”

“Cô nương định đi đâu…”

“Miếu thổ địa.”

Mục Thanh Nhượng nhìn theo thiếu nữ đi xuống lầu, sắc mặt dần tối đi, rút kiếm ra đạp cửa mà vào, lạnh giọng hỏi nam tử trên giường: “Ngươi đã làm gì Trầm Chu cô nương?”

Phó Uyên xoa một bên má, ai oán nói: “Chỉ đùa một chút mà phản ứng dữ vậy…”

Mấy loại lời này ai nghe thấy cũng biết là đùa giỡn, sao lại có người coi là thật, hắn rất vô tội đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.