Type: Thanh Hương
Không phải Đồng Hề không thích Mộ Chiêu Văn, chỉ có điều nàng ta thân mật với Thiên Chính Đế như thế khiến nàng cảm thấy hậu cung này đang rung chuyển.
“Nương nương, có mang điểm tâm lên không?”Ngọc Hương đứng bên cạnh khẽ hỏi.
“Mang lên đi!”
Đồng Hề tò mò, không biết là loại điểm tâm gì mà cần phải hỏi trước như thế.
“Đây là ít bánh ngọt thần thiếp làm khi rảnh rỗi, mời Hoàng thượng và nương nương thưởng thức!”
“Hôm nay bản cung thật có phúc, không những được nghe bài thơ tuyệt diệu của Chiêu Phi mà còn được thưởng thức tài nghệ của Chiêu Phi nữa.”
Khi đối mặt với người khác, lúc nào nàng cũng có thể tươi cười thoải mái, nhưng riêng với Thiên Chính Đế, nàng chẳng dám liếc một.
Món điểm tâm mà cung nhân mang lên là thứ mà ngay cả Hoàng đế Hoàng Phú Diễn và Lệnh Hồ Đồng Hề cũng chưa từng được thấy. Sau khi Giang Đức Khải dùng kim bạc thử độc, Chiêu Phi bèn đứng dậy cắt bánh cho hai người. Trong mắt nàng ta thoáng hiện vẻ đau đớn. Đồng Hề không hiểu tại sao nàng ta lại như vậy. Trong suy nghĩ của nàng, Giang Đức Khải thử độc là chuyện vô cùng bình thường. Nàng đâu biết vì Mộ Chiêu Văn yêu Thiên Chính Đế nên mới cảm thấy đau lòng vì người không tin nàng ta nữa.
“Đây là bánh mousse hạch đào.” Mộ Chiêu Văn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Mousse?” Đồng Hề tò mò hỏi.
Mộ Chiêu Văn lập tức nhớ tới thân phận của mình.
“Đây là một loại bánh ngọt của Tây Vực, từ nhỏ thần thiếp đã được học từ những vị khách Tây Vực tới nhà chơi. Mousse là cách gọi của họ.”
Thiên Chính Đế nếm thử một miếng rồi bỏ xuống.
“Ngon lắm!”
“Hoàng thượng không thích ư?” Giọng Mộ Chiêu Văn có vẻ không vui.
“Trẫm chỉ không thích ăn đồ ngọt thôi.”
Bên này, Đồng Hề cũng thử một miếng.
“Vị ngọt lại không ngấy, lại vừa mềm vừa mát, Chiêu Phi muội muội quả là khéo tay!” Gương mặt Đồng Hề trở nên thư thái. “Nếu thêm chút vị chanh hay vị xoài, không chừng còn ngon hơn nữa.”
Mộ Chiêu Văn thầm tán dương, vị Qúy Phi này quả thực rất biết hưởng thụ.
“Xem ra ai gia tới thật đúng lúc, không biết Chiêu Phi làm món điểm tâm gì mà khiến Qúy Phi khen không tiếc lời vậy?” Độc Cô Viện Phượng bước ra từ khóm hoa.
Hôm nay ả ta mặc bộ cung trang nhàn nhã màu trắng xanh, trên tóc cài một đóa mẫu đơn, tình cờ lại chính là Lam Điền Ngọc. Đồng Hề buồn cười, xem ra hôm nay quả là một ngày đẹp.
Thiên Chính Đế, Đồng Hề, Mộ Chiêu Văn đứng dậy hành lễ với Độc Cô Viện Phượng.
Mộ Chiêu Văn sai người dâng một miếng mousse mời Thái hậu. Lý ma ma bên cạnh Thái hậu cũng theo lệ dùng kim bạc thử độc. Bấy giờ Độc Cô Viện Phượng mới nếm một miếng nhỏ rồi cau mày nói:
“Bánh này hơi ngọt và ngấy. Ai gia không thích ăn đồ ngọt, nhưng Chiêu Phi có lòng thế này, quả là hiền đức!” Độc Cô Viện Phượng ngoài cười nhưng trong không cười.
Mộ Chiêu Văn nghe vậy cũng chẳng thấy buồn bã, chỉ cười nhạt.
Thái hậu tới, Mộ Chiêu Văn bèn ngoan ngoãn đứng hầu một bên, bưng trà rót nước cho Thiên Chính Đế, ánh mắt hai người ngập tràn tình ý.
“Văn nhi, nàng cứ ngồi xuống đi, chuyện này để hạ nhân làm được rồi!” Thiên Chính Đế ra chiều săn sóc, nói.
Mắt Độc Cô Viện Phượng như sắp tóe lửa. Đồng Hề thấy chuyến này thu hoạch không ít. Cả hậu cung này, người có thể chèn ép nàng chỉ có mình Độc Cô Viện Phượng, bởi vì ả ta là Thái hậu, lại còn có tư tình với Thiên Chính Đế, nhưng nay xem ra vị Thái hậu này đã có thể gọi là “người cũ” rồi.
“Hôm nay mẫu đơn nở thật đẹp, Qúy phi, nghe nói trước khi xuất giá, ngươi là kì tài hội họa, không biết hôm nay có nhã hứng vẽ một bức Quốc sắc thiên hương không? Thường Tín cung của ai gia đang thiếu một bức họa tô điểm đây.”
Đồng Hề nói mấy câu khiêm tốn một lúc mới đồng ý. Rõ ràng Độc Cô Viện Phượng đang ủng hộ nàng, không để Mộ Chiêu Văn quá nổi bật. Sư phụ của Đồng Hề là tông sư hội họa đương đại Thanh Hòa nên trình độ vẽ tranh chim và hoa của nàng xếp vào hàng đầu của Cảnh Hiên hoàng triều.
“Hoàng thượng, nghe nói Chiêu Phi cũng là đại tài nữ trong cung ta, chi bằng để Chiêu Phi và Qúy phi mỗi người vẽ một bức để chúng ta thưởng lãm, ai thắng sẽ được Hoàng thượng ban thưởng, người thấy thế nào?” Độc Cô Viện Phượng cười yểu điệu.
“Nếu Thái hậu đã có nhã hứng thì Văn nhi vẽ một bức đi!”
“Nhưng thần thiếp không giỏi vẽ tranh, cũng không dám so bì với Qúy phi nương nương.” Mộ Chiêu Văn khó xử nói, nàng thật sự không am hiểu về quốc họa nên từ chối.
“Sao có thể như vậy được? Trước khi nhập cung, Chiêu Phi rất nổi danh ở quê nhà Vân Dương phủ mà!”
Mộ Chiêu Văn không thể từ chối thêm nữa, nàng ta cũng không biết rõ lắm về chủ nhân trước kia của thân xác này.
Cung nhân đã bắt đầu chuẩn bị họa cụ cho Đồng Hề.
“Nương nương, hôm nay người định vẽ tranh gì?” Huyền Huân bước lên hầu.
Đồng Hề quan sát kỹ khóm Diêu Hoàng phía trước, sai người chuẩn bị màu vẽ gồm son đỏ, xanh lá, vàng và trắng. Nàng phóng khoáng đưa bút trên mặt giấy Thục Quyên, nét vẽ uyển chuyển tựa rồng bay, chẳng mấy chốc một bức Quốc sắc thiên hương lộng lẫy đã thành hình. Từ nhỏ nàng đã am hiểu hội họa, lại thông minh hơn người, do đó tốc độ vẽ tranh cũng nhanh hơn người khác mấy lần.
Thiên Chính Đế xem xong bèn khen ngợi:
“Diêu Hoàng dưới bàn tay của Qúy phi thật tinh xảo, mỹ lệ!”
Đồng Hề lùi sang một bên, có ai không thích được khen, dường như hôm nay Thiên Chính Đế đang rất vui, tuy vậy nàng vẫn không dám nhìn người.
Mộ Chiêu Văn nghe vậy bèn đặt chiếc bút trên tay xuống, bước lên tán thưởng:
“Thần thiếp tự nhận không bằng Qúy phi, Hoàng thượng, thần thiếp có thể không vẽ nữa không?”
Bốn người cùng nhìn về phía bức tranh mới vẽ non nửa của Mộ Chiêu Văn, hình dáng mẫu đơn mới phác họa được chút ít.
“Xem ra Văn nhi thật sự không tường hội họa, vậy để trẫm tới giúp nàng.”
Thật hiếm khi Thiên Chính Đế thoải mái thế này. Đồng Hề tiến cung đã lâu nhưng chưa từng được thấy Thiên Chính Đế vẽ tranh, trong bụng rất tò mò, còn Độc Cô Viện Phượng lại oán thầm.
Thiên Chính Đế không dùng nhiều màu sắc sặc sỡ như Đồng Hề mà vẽ nên một bức Mẫu đơn đua sắc bằng phương pháp thủy mặc trên chính những nét vẽ còn đang dang dở của Mộ Chiêu Văn. Dưới ngòi bút của người, vẻ trang nhã, quý phái của mẫu đơn bỗng có nét mạnh mẽ, khảng khái. Đóa Diêu Hoáng ở chính giữa mang trong mình khí phách đế vương. Luận về kỹ thuật, Đồng Hề tự thấy mình hơn Thiên Chính Đế, nhưng luận về ý nghĩa và khí chất thì còn kém rất xa. Nàng không kìm được lén nhìn Thiên Chính Đế đang đóng dấu lên bức tranh. Một vị quân chủ khôi ngô và anh minh thế này, phải chăng chính là đấng phu quân trong mộng của nữ tử toàn thiên hạ? Đồng Hề tự hỏi với vẻ không chắc chắn.
Đến trưa, Thiên Chính Đế truyền dùng bữa ở Tri Ngư đình, lúc này Đồng Hề mới sực nhớ ngoài các bữa gia yến long trọng, hình như nàng chưa ăn cùng người bao giờ.
Đồng Hề quan sát cẩn thận, nhận ra Mộ Chiêu Văn quả là một đối thủ khó chơi. Nàng ta không hề thị sủng sinh kiêu mà ngược lại, làm gì cũng rất có chừng mực. Vừa nãy, nàng và Thái hậu khiến nàng ta mất mặt đến thế mà nàng ta vẫn rất cung kính, không hề có vẻ nóng giận.
Mộ Chiêu Văn bưng bình rượu đứng bên cạnh Thái hậu, định rót rượu, gắp thức ăn cho ba người còn lại.
“Chiêu Văn, nàng cũng ngồi xuống đi! Hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình, nàng không cần câu nệ lễ nghi thế đâu!” Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn cất lời.
Thế nhưng Mộ Chiêu Văn vẫn không dám ngồi, lén liếc Thái hậu và Đồng Hề rồi lại cụp mắt xuống.
Đồng Hề để ý thấy động tác nhỏ này của nàng ta, lại nhìn thấy vẻ không vui trên gương mặt Thiên Chính Đế, lòng nàng bỗng thắt lại. Xem ra vị Chiêu Phi này cũng không vân đạm phong khinh như vẻ bề ngoài. Lúc này, không tạ ơn Hoàng đế mà lại im lặng liếc nhìn Thái hậu và Qúy phi, há chẳng phải đang nói hai vị này mà không lên tiếng thì lời Hoàng thượng cũng chẳng có tác dụng gì ư? Đồng Hề đã quen làm kẻ câm trước mặt Thiên Chính Đế nên chỉ cúi đầu uống trà, ra chiều không nghe thấy.
“Hoàng thượng, hậu cung có nhiều phi tần đến vậy nhưng ai gia thấy Chiêu Phi là người hiểu lễ nghĩa nhất. Chiêu Phi à, nếu Hoàng thượng đã có lời thì ngươi hãy ngồi xuống đi, kẻo người ta lại nói mẹ chồng ta đây không ra gì, mà Hoàng thượng cũng oán trách ta nữa.”
Tất nhiên Độc Cô Viện Phượng cũng nhìn thấy động tác của Mộ Chiêu Văn, nhưng những lời cậy già lên mặt này khi được một thiếu phụ trẻ trung như Độc Cô Viện Phượng nói ra lại đượm vẻ yêu kiều, nũng nịu.
Khi dùng bữa, Thiên Chính Đế sai người đặt đồ ăn lên chiếc bàn vuông, người ngồi ở vị trí thượng vị, Thái hậu ngồi ở phía đối diện, còn Đồng Hề ngồi phía tay phải. Nàng vỗn nghĩ Hoàng thượng sắp đặt chiêc bàn vuông này là để khiến mọi người ở đây trông giống như một gia đình nhỏ hòa thuận, nào ngờ nó còn có một công dụng khác.
Nàng đang cúi đầu uống nước, bỗng thấy một đôi chân đặt lên chân mình, ngón chân còn khẽ cọ vào bắp chân nàng một cách vô cùng ám muội.
Mặt Đồng Hề đỏ bừng. Nàng hoảng hốt ngẩng đầu thì thấy Thiên Chính Đế đang bình thản nhìn Độc Cô Viện Phượng, khóe miệng khẽ cong lên. Qủa nhiên Thiên Chính Đế muốn quyến rũ Độc Cô Viện Phượng, nào ngờ lại vắt nhầm sang chân nàng. Đồng Hề cảm thấy mặt mình bỏng rát. Hai người này rõ ràng đang vi phạm luân thường đạo đức, lại còn dám quyến rũ nhau ngay trước mặt nàng và Chiêu Phi. Nàng thật sự không hiểu nổi Thiên Chính Đế. Nhìn bề ngoài, người có vẻ tuấn tú, quân tử, thế mà lại là loại người như vậy!
Đồng Hề cẩn thận rụt chân lại, áp sát vào chân ghế, nào ngờ đôi chân kia lại nhất quyết không chịu buông, vệt hằn trên bắp chân nàng ngày càng rõ ràng.
Đồng Hề đành giả vờ bất cẩn làm rơi miếng đặt đũa bằng ngọc xuống đất. Nàng khẽ than rồi cúi xuống nhặt lên. Vốn dĩ chuyện này một quý phi như nàng không cần động tay, chỉ có nàng muốn nhân cơ hội nhìn tình hình dưới bàn, sau đó nhanh chóng thu chân mình lại rồi đẩy chân Thiên Chính Đế về phía chân Độc Cô Viện Phượng. Mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Nàng thở phào, đưa mắt nhìn người trên bàn, nụ cười nhẹ trên môi Thiên Chính Đế đã hoàn toàn biến mất. Thiên Chính Đế tiếp lời Độc Cô Viện Phượng lúc nãy:
“ “Mẹ chồng” đã có lời, Mộ Chiêu Văn, nàng còn không mau ngồi xuống?”
Tất nhiên Mộ Chiêu Văn ngoan ngoãn nghe lời.
“Chén đầu chúc Cảnh Hiên hoàng triều ta ngày càng cường thịnh, nhân dân ngày càng ấm no!” Độc Cô Viện Phượng bưng ly rượu lên, gương mặt ửng hồng, khóe miệng mỉm cười.
Hoàng Phủ Diễn uống cạn một hơi rồi đưa tay trái phủ lên ly rượu của Mộ Chiêu Văn:
“Chiêu Văn, trước giờ nàng không uống được rượu, trẫm thay nàng uống chén này.”
Không đợi Mộ Chiêu Văn đáp lời, Thiên Chính Đế đã uống cạn.
Nụ cười trên môi Độc Cô Viện Phượng có phần gượng gạo. Mộ Chiêu Văn thì cúi đầu e thẹn, dùng khăn lụa che miệng nhưng vẫn không giấu được nụ cười.
Suốt bữa trưa, Đồng Hề cảm thấy khổ sở vô cùng, nhưng nàng cũng hiểu ra vì sao Độc Cô Viện Phượng lại dè chừng Mộ Chiêu Văn như thế. Qủa thật, nàng ta là phi tử được Thiên Chính Đế quan tâm, săn sóc đến vậy. Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến vẻ dịu dàng của Thiên Chính Đế. Trước kia, nếu người không lạnh lùng, xa cách như thánh thần thì cũng hung ác như quỷ thần vào ban đêm. Nàng có phần thắc mắc, phải chăng vì sự dịu dàng này mà Mộ Chiêu Văn và những người khác trong cung mới có thể chịu đựng được cảm giác đau đớn mỗi khi đêm đến?
Nghĩ tới đây, nàng cũng hơi lo sợ. Nàng có thể trở thành quý phi, thứ nhất là nhờ thế lực gia tộc, thứ hai là trước kia không có đối thủ nào của nàng thông minh và được Thiên Chính Đế ưu ái như Mộ Chiêu Văn. Hiện giờ hậu cung vô hậu, triều đình đang tranh cãi không ngừng, các triều thần luôn thúc giục Thiên Chính Đế lập hậu nhưng người vẫn không có động thái gì. Ba năm trước, Thiên Chính Đế không lập hậu, Đồng Hề cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì nàng vẫn còn thời gian. Đến nay, khi nàng trở về, vị trí hoàng hậu vẫn quấy nhiễu nàng như có ma lực, nàng muốn sở hữu vinh hoa phú quý tột đỉnh đó. Thế nhưng, không có con chính là lưỡi dao lơ lửng trên đầu nàng.
Mười lăm tháng Tư.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã tới mười lăm tháng tư, Đồng Hề dùng bữa xong bèn dẫn Huyền Huân tới Thường Tín cung của Thái hậu, để Tề Vân cô cô ở lại Đồng Huy cung.
Thường Tín cung.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu!”
“Sao Qúy phi lại đến đây?”
“Nhà mẹ thần thiếp vừa gửi cho ít dâu chốn nhân gian, hương vị vô cùng thơm ngon, tuy chỉ là vật tầm thường, dân dã nhưng trong cung hiếm khi có được, vì lẽ đó thần thiếp mới đặc biệt đem biếu Thái hậu nương nương.” Đồng Hề ngọt ngào nói, nàng cần xác lập mối quan hệ đồng minh hữu nghị với Thái hậu.
Độc Cô Viện Phượng thử một quả.
“Đúng là rất ngọt, không ngờ thứ quả tầm thường ở dân gian này lại tươi ngon hơn cả đồ trong cung.”
“Hôm nay, thần thiếp tới đây cũng là để tạ ơn ngày đó Thái hậu đã đề bạt.” Đồng Hề mỉm cười.
Nghe thấy thế, Độc Cô Viện Phượng liền biết Đồng Hề đã đồng ý về cùng một phe với ả để đối phó với Mộ Chiêu Văn, bởi vậy ả cũng mỉm cười.
“Trời hẵng còn sớm, không biết Thái hậu có nhã hứng chơi cờ với thần thiếp chăng?”
Độc Cô Viện Phượng không lường được ý đồ của Đồng Hề, chỉ nghĩ nàng biết điều phục tùng mình.
Cẩm Tú và các cung nữ khác bưng bàn cờ, hộp cờ và các vật dụng khác lên. Đồng Hề tỉ mỉ quan sát chiếc hộp phù điêu đựng cờ hình tròn được làm bằng trúc kia, tuy không quá quý giá nhưng lại được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Phía trước là ráng mây thất tinh nhiều màu sắc, phía sau là cảnh đẹp trong cung – Đình Hạc lâu. Xem ra món đồ này được thợ thủ công trong cung đặc biệt chế tác, vừa vô cùng trang nhã lại hợp với tính cách không thích xa hoa, lãng phí của Thiên Chính Đế.
Đồng Hề để Độc Cô Viện Phượng cầm quân đen đi trước. Trình độ của ả không bằng nàng, bởi vậy nàng không quá tập trung, đã thế tâm trí còn mải nghĩ đến chuyện của Đồng Huy cung nên mới khiến Độc Cô Viện Phượng chiếm ưu thế.
Chỉ có điều ván này còn chưa chơi xong, Tề Vân cô cô đã phái người tới giục, nói rằng Hoàng thượng tới, mời nương nương hồi cung. Đồng Hề tất nhiên không dám chậm trễ, bèn sai người ghi lại thế cờ, đợi lần sau chơi tiếp với Thái hậu.
Thấy người tới là Thúc Bạch, nàng bèn biết trong cung có chuyện rồi.