Phượng Hoàng Trở Về

Chương 4 - Thường Tín Cung

trước
tiếp

“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu!” Đổng Hề nhẹ nhàng hành lễ.

Hồi lâu không thấy Độc Cô Viện Phượng lên tiếng “bình thân”, Đổng Hề khó nhọc giữ nguyên tư thế bán quỳ, nghĩ bụng, không xong rồi, ả lại giở chiêu này nữa, tuy cũ nhưng vô cùng hiệu quả.

Nàng bèn khẽ kêu lên một tiếng, ngã xuống đất một cách vô cùng tao nhã rồi hừ nhẹ. Huyền Huân bên cạnh thấy vậy, lập tức tình ý tới đỡ nàng, lo lắng hỏi:

“Nương nương, người không sao chứ? Hôm qua người bị trật chân, nô tì đã định mời thái y rồi, người còn nói không sao?”

Độc Cô Viện Phượng lạnh lùng xem màn kịch của hai người trước mặt, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành sai Huyền Huân và Thúc Bạch đỡ Đổng Hề ngồi xuống.

Đổng Hề tỏ ra ngoan ngoãn.

“Không biết hôm nay Thái hậu gọi thần thiếp tới là vì chuyện gì?”

“Qúy phi, ngươi đã biết mình phạm tội gì chưa?”

Đổng Hề liền đứng dậy, toan quỳ xuống.

“Thần thiếp không biết, xin Thái hậu chỉ bảo!”

Độc Cô Viện Phượng không tiện phạt nàng tiếp, ả cũng chưa muốn lật mặt nhanh tới vậy.

“Ngươi cứ ngồi đi!”

Đoạn ả lại thở dài:

“Ngươi là quý phi, tạm thay hoàng hậu quản lý hậu cung, thế mà lại bỏ mặc mọi việc, để đám hồ ly tinh kia mê hoặc quân chủ!”

Giọng Độc Cô Viện Phượng vô cùng gay gắt.

Đổng Hề tỏ vẻ kinh ngạc.

“Thần thiếp không hiểu ý của Thái hậu.”

“Chốn hậu cung lý ra phải mưa móc ban đều, trước nay Hoàng thượng vẫn làm vậy, thế nhưng kể từ khi tiến cung tới nay, Chiêu Phi mê hoặc quân chủ, làm ảnh hưởng tới quy tắc. Lẽ nào Qúy phi không nên khuyên Hoàng thượng tránh xa tiểu nhân? Lẽ nào không nên khuyên Hoàng thượng chớ trầm mê nữ sắc? Lẽ nào người chưa từng nghe chuyện Hiếu Trinh Hoàng hậu của tiền triều khuyên nhủ Hoàng đế bằng tổ huấn?”

Tất nhiên nàng biết chuyện này. Trước kia, Trung Tông ở tại cung của Thuận Phi Lý thi, mấy ngày không biết thượng triều, Hiếu Trinh Hoàng hậu mượn tổ huấn, tiến cung sai người mời hoàng đế dậy, được Trung Tông khen ngợi hiền huệ. Đó là truyện được các sử quan truyền lời. Thế nhưng sau này Trung Tông đối xử với Hiếu Trinh Hoàng hậu không được tốt lắm, vị Hoàng hậu này cũng là vị hoàng hậu có ít đồ tuẫn táng nhất trong các triều đại. Vả lại, do Trung Tông không lên triều mấy ngày nên Hiếu Trinh Hoàng hậu mới có gan can thiệp vào chuyện lâm hạnh của vua, nay Thiên Chính Đế không phải hôn quân bỏ bê việc triều chính, Đồng Hề cảm thấy cơn giận này của Độc Cô Viện Phượng thật vô cớ. Ả muốn biến nàng thành con cờ thí, thành chướng ngại vật trên con đường phong hậu của Chiêu Phi chăng? Chuyện này không giống với dự tính ban đầu của nàng.

“Thần thiếp xin nghe lời dạy bảo của Thái hậu, nhưng thần thiếp sao đủ tài đủ đức để được so sánh với Hiếu Trinh hoàng hậu! Đương kim Hoàng thượng chăm lo việc nước, thương dân như con, thần thiếp không dám so Hoàng thượng với Trung Tông.”

“Không phải là ai gia đang phê phán Hoàng thượng, chỉ là chuyện của Chiêu Phi quả thực không phải là chuyện tốt trong hậu cung này. Ai gia cũng chỉ nhắc nhở Qúy phi thôi. Chiêu Phi kia hồ nhan mị chủ, lẽ nào Qúy phi không sợ có ngày ả ta sẽ trèo lên đầu ngươi?”

Độc Cô Viện Phượng đã chính thức đề cập tới chuyện này, chắc chắn thật lòng muốn hợp tác với nàng để đối phó với Chiêu Phi. Có điều nàng cũng biết câu “Qua cầu rút ván”.

“Thần thiếp hiểu nỗi khổ của Thái hậu, thần thiếp nhất định sẽ lưu ý.”

Sao nàng không biết Mộ Chiêu Văn là kẻ có sức uy hiếp lớn thế nào đối với nàng chứ! Nàng ta chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường dẫn tới ngôi vị hoàng hậu của nàng.

Đồng Hề thực sự không hiểu nổi Độc Cô Viện Phượng. Tuy Thiên Chính Đế sủng ái Mộ Chiêu Văn nhưng theo nàng biết, người vẫn đang tư tình với ả. Ả đang lo lắng điều gì đến nỗi phải vội vã trách mắng nàng?

Hẳn nhiên Đồng Hề không thể hiểu được trái tim ngập tràn tình yêu của Độc Cô Viện Phượng rồi.

”Ngươi biết là tốt!”

Lúc này, thị nữ thiếp thân của Độc Cô Viện Phượng là Cẩm Tú bưng trà lên.

Ngay trước khi Độc Cô Viện Phượng cong môi, nhấp một ngụm trà, Đồng Hề lập tức hiểu ra, ồ, thì ra Thái hậu đang ghen.

Trà trong cung Thái hậu là Mật Vân Long, loại trà quý giá nhất đương triều, mỗi năm chỉ có chưa đầy mấy cân, cũng là loại trà Thiên Chính Đế ưa thích. Một mình người uống còn không đủ, nói gì đến chuyện thưởng cho kẻ khác, chẳng ngờ Độc Cô Viện Phượng lại có, thậm chí còn mời nàng.

Ả ta đang huênh hoang và cảnh cáo nàng sao? Đồng Hề cười thầm.

Sau khi Đồng Hề đi, Lý ma ma mới bước tới trước mặt Độc Cô Viện Phượng.

“Nương nương, cho dù người không nói vậy, Qúy phi cũng sẽ không tha cho Chiêu phi.” Lý ma ma hiểu Đồng Hề rất rõ.

“Ma ma, ta biết chứ, thế nhưng Lệnh Hồ Đồng Hề có thừa kiên nhẫn, còn ta thì không. Gần đây, Hoàng thượng bị con tiện nhân Mộ Chiêu Văn kia quyến rũ nên đã lạnh nhạt với ta, ta khó chịu lắm!” Lúc này, Độc Cô Viện Phượng mới có vẻ nhi nữ nên có ở tuổi này.

“Nương nương, ma ma biết người khổ tâm, nhưng đó là vận mệnh của nữ nhân, nào có cách gì khác!”

Độc Cô Viện Phượng cười vô cùng thê lương. Phải rồi, nàng ta mãi mãi không thể trở thành vợ của người, huống chi là người vợ duy nhất.

“Nương nương tội gì phải dùng Mật Vân Long để khiêu khích Qúy phi? Chắc gì nàng ta đã biết thứ đó? Thật uổng tâm ý của người!” Lý ma ma thấy tiếc loại trà Mật Vân Long kia.

”Lệnh Hồ Đồng Hề được tôn là đệ nhất tài nữ chốn kinh thành, nếu ngay cả loại trà này còn không biết thì cũng chỉ là hạng hữu danh vô thực. Ai gia để ả thưởng trà này hòng cảnh cáo ả, đừng tưởng mình là Quý phi thì có thể không coi ai ra gì. Ai gia vô cùng ngứa mắt cái vẻ độc tôn ấy của ả.”

Lý ma ma ngẫm thấy cũng đúng, dù có bị lẫn trong hàng ngàn người thì đương kim Qúy phi vẫn là người nổi bật nhất.

Đồng Huy cung.

Hằng ngày Đồng Hề rất bận rộn, vô số việc cần vị Qúy phi chưởng quản hậu cung này xử lí, ngoài ra còn phải tiếp kiến các mệnh phụ triều đình đưa thẻ bài tới cầu kiến.

Chẳng mấy chốc đã tới mồng Một tháng Tư.

“Cô cô!” Đồng Hề căng thẳng kéo cổ áo, đôi mắt ngập vẻ hoang mang.

“Nương nương, đừng lo, chuyện này nhẫn nhịn một chút là được! Người nhất định phải sinh được hoàng tự! Số phận của cung phi không có con, người cũng biết rồi đấy.”

Tề Vân vỗ nhẹ lên lưng Đồng Hề. Nàng gật đầu một cách khó khăn.

Từng cánh cửa ở Đồng Huy cung bắt đầu mở ra, từng chiếc đèn lồng được thắp sáng, đó là dấu hiệu của việc Hoàng thượng tới lâm hạnh. Giọng nói the thé của thái giám bắt đầu cất vang:

“Hoàng thượng giá lâm!”

“Cô cô, hay … hay là gọi Kim Tuệ Phi tới?” Đồng Hề căng thẳng tới mức lắp bắp.

“Nương nương tuyệt đối không thể làm thế! Người vừa hồi cung, còn không biết trong lòng Hoàng thượng có nhớ người không, nếu người không chịu thị tẩm, ắt sẽ bị Hoàng thượng khiển trách. Vì hoàng tự, người nhất định phải nín nhịn!”

Đồng Hề uống một ngụm nước, cuối cùng cũng bình tĩnh đứng dậy, ra ngoài chủ điện cung nghênh thánh giá.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!”

“Miễn lễ!”

Giọng nói lạnh lùng cất lên khiến Đồng Hề càng căng thẳng. Nàng lén liếc Thiên Chính Đế. Gương mặt người vẫn rất lạnh lùng, khiến nàng không đoán ra được điều gì.

“Trẫm mệt rồi!”

Người ném ra một câu rồi xoay người bước vào nội điện.

Đồng Hề liếc Huyền Huân, nàng ta vội vàng bưng sữa ấm để uống trước khi ngủ lên.

Thiên Chính Đế nhấp một ngụm rồi cau mày, không uống nữa. Còn Đồng Hề thì chậm rãi thưởng thức, mong có thể kéo dài thời gian.

Thiên Chính Đế ung dung ngồi bên giường, thoạt trông chẳng có vẻ gì gấp gáp, tiếc thay cốc sữa cuối cùng rồi cũng phải hết.

Huyền Huân và Trúc Bạch hầu hạ Đồng Hề tháo bỏ trang sức xong bèn lặng lẽ lui ra. Chỉ trong phút chốc, căn phòng đã yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

“Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo!”

Dù sợ nhưng Đồng Hề vẫn rụt rè bước lên, cúi đầu chuẩn bị thay đồ cho Thiên Chính Đế.

Thiên Chính Đế không đáp lời, chỉ giương cao hai cánh tay. Đồng Hề cúi đầu tháo nút thắt trước ngực người, cảm nhận hơi thở của người phả lên cổ mình, ngưa ngứa nhưng không dám gãi.

Đôi bàn tay run rẩy của Đồng Hề cởi lớp áo khoác rồi lớp áo giữa cho Thiên Chính Đế.

“Mời Hoàng thượng nghỉ ngơi!”

Đầu Đồng Hề cúi thấp tới nỗi như sắp chạm vào bụng mình.

“Lẽ nào Qúy phi đã quên thói quen của Trẫm?”

Giọng Thiên Chính Đế như dội một gáo nước lạnh lên đầu Đồng Hề. Nàng từng mong người ấy có thể quên thói quen đó, thậm chí còn từng ao ước rằng Chiêu Phi có thể thay đổi được thói quen ấy.

Đồng Hề khẽ run, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy một chiếc hộp gấm trong ngăn kéo bàn trang điểm ra. Thân phận và nền tảng giáo dục đã định trước rằng nàng không thể cầu xin, không thể khóc lóc, không thể gào thét mà chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn ấn Đồng Hề xuống, dùng băng vải trong chiếc hộp gấm buộc tay Đồng Hề vào cột giường, nhìn Đồng Hề rõ ràng đang hoảng hốt sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Người chậm rãi lấy một dải băng khác bịt miệng Đồng Hề, khiến nàng không thể thốt ra tiếng. Sau đó, người vung tay lên, từng lớp màn trướng bằng lụa Giao Tiêu thêu kim mẫu đơn lập tức buông rủ rồi khép lại.

Đồng Hề lặng lẽ chịu đựng phong ba bão táp mà Thiên Chính Đế đưa đến. Nàng bấu chặt móng tay vào cột giường, nơi vẫn còn nguyên vết tích nàng cào khi trước, một vết cào rất sâu. Mỗi đêm khi ngủ, nàng không dám nhìn vết tích ấy, bởi nó cũng là vết tích hằn sâu trên cơ thể và trái tim nàng.

Sau khi xong việc, Hoàng Phủ Diễn tháo dây trói cho Đồng Hề. Đồng Hề lặng lẽ nằm bên cạnh người, cố hết sức mới nói được một câu:

“Tạ ân điển của Hoàng thượng!”

Thiên Chính Đế gọi cận thị Giang Đắc Khải vào hầu. Đồng Hề chỉ mong người đi càng nhanh càng tốt. Nghĩ lại, Thiên Chính Đế chưa từng qua đêm ở Đồng Huy cung.

Sau khi người đi, Tề Vân, Huyền Huân và Thúc Bạch vội vàng vào hầu.

“Nương nương!”

Đồng Hề giấu mình sau lớp rèm, nhất quyết không để ai nhìn thấy chuyện này.

“Không cần các ngươi hầu, mau đi chuẩn bị nước thơm đi!”

Nàng có thói quen tự tắm sau mỗi lần thừa ân, không để bất cứ ai hầu hạ.

“Cô cô!” Đồng Hề khẽ gọi.

Tề Vân vội vàng bước lên.

“Nương nương, nô tì đã chuẩn bị thuốc rồi.”

“Được!”

Sau khi ba người kia lui xuống, Đồng Hề nằm rất lâu mới lấy lại sức, nén nhịn cơn đau ở phía dưới, bước tới bể tắm.

Sáng sớm hôm sau, Huyền Huân và Thúc Bạch mới được phép vào thu dọn chiếc giường lộn xộn kia.

Thấy Đồng Hề rầu rĩ không vui, Thúc Bạch bèn gợi chuyện:

“Nương nương, hay hôm nay người búi kiểu Linh Xà đi, trông sẽ rất có tinh thần đó!”

“Tùy ngươi!” Đồng Hề khẽ đáp.

Khi hầu nàng thay đồ, Huyền Huân kinh ngạc phát hiện vết trói hằn đỏ trên tay Đồng Hề. Đồng Hề thản thản nhiên cất lời.

“Đeo chiếc vòng tay ngọc trai cho ta!”

Nàng đã quen với chuyện này rồi.

Huyền Huân không dám nhiều lời, lặng lẽ đeo cho Đồng Hề chiếc vòng được làm từ ba chuỗi ngọc trai còn cao hơn cả ba ngón tay chồng lên, phần nào che được vết hằn.

Đồng Hề nghỉ ngơi đủ ba ngày mới có thể cảm thấy mình có thể đi lại được.

“Nương nương, Diêu Hoàng, Ngụy Tử ở Ngự hoa viên đã nở rồi, hay chúng ta tới ngắm đi!” Huyền Huân đứng bên cạnh khuyên nhủ.

“Cũng được! Huyền Huân, ngươi ra vườn ngắt cho ta một bông mẫu đơn. Hôm nay ta muốn cài hoa.” Đồng Hề thích thú nói.

“Không biết nương nương thích loại mẫu đơn nào?” Huyền Huân cẩn thận hỏi. Trong Ngự hoa viên có rất nhiều giống mẫu đơn, nàng ta thật sự không rõ sở thích của chủ tử lắm.

Đồng Hề trầm ngâm một lát rồi trả lời:

“Ngắt một bông Triệu Phấn đi!”

Thúc Bạch thấy vậy, vội vàng mang bộ váy hai lớp màu trắng bằng lụa Tuyết Vân tới rồi búi cho nàng kiểu tóc Linh Xà. Đúng lúc này, Huyền Huân cũng mang bông Triệu Phần về, cài lên tóc Đồng Hề.

Nàng nhìn mình trong gương, vô cùng hài lòng. Thúc Bạch nhanh miệng khen:

“Nương nương còn kiều diễm hơn cả bông hoa kia!”

Tâm trạng u ám của nàng mấy ngày qua cuối cùng cũng được chiếu sáng bởi cảnh quan cuối xuân đầu hạ này.

Thúc Bạch còn khoác thêm cho nàng một tấm lụa dài màu bạc, rồi cùng Huyền Huân theo hầu nàng tới Ngự hoa viên ngắm mẫu đơn.

Trước nay Đồng Hề vốn thích mẫu đơn, nhất là giống Diêu Hoàng, Ngụy Tử, vua của các loài hoa, dù là Ngự hoa viên cũng chỉ có vài khóm sống được ở Tri Ngư đình tại bờ đông hồ Thái Dịch.

Đồng Hề vừa bước tới phía sau bụi hoa trước đình đã nghe thấy một giọng nữ thong thả ngâm thơ.

“Trước sân thược dược đẹp chẳng tính

Trên ao sen lặng thiếu chút tình

Chỉ có mẫu đơn là quốc sắc

Hoa nở đúng thời rộn đế kinh.”

“Hay, hay lắm! Chiêu Văn quả đúng là kỳ tài bảy bước thành thơ, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà có thể nghĩ ra những câu thơ hay đến vậy, quả là hiếm có!”

Giọng nói này Đồng Hề chắc chắn không nghe lầm, đó chính là giọng của Thiên Chính Đế Hoàng Phú Diễn. Không ngờ một người bình thường kiệm lời như Thiên Chính Đế lại có thể ngắm hoa với cung phi, đã vậy giọng điệu còn rất hòa nhã.

Mộ Chiêu Văn mỉm cười bẽn lẽn, không phủ nhận, dù nàng ta biết mình mượn thơ của cố nhân.

Mộ Chiêu Văn bảy bước thành thơ, trình độ đó Đồng Hề tự than không bằng. Vừa thấy Thiên Chính Đế, nàng đã sợ hãi và khó chịu, bèn quay người định bỏ đi.

“Nô tì thỉnh an Qúy phi nương nương!”

Đó là cung nữ Ngọc Hương vừa đi lấy áo khoác cho Mộ Chiêu Văn về. Đồng Hề đành nhắm mắt bước ra.

“Qúy phi cũng tới rồi!”

Vẻ thư thái trên gương mặt Thiên Chính Đế bỗng trở nên lạnh lùng như xưa.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!”

Thiên Chính Đế đỡ hờ nàng dậy, Mộ Chiêu Văn vội vàng đứng dậy hành lễ, nhường Đồng Hề ngồi ghế đầu tiên bên tay trái Thiên Chính Đế, còn nàng ta chuyển xuống một ghế, ngồi phía dưới Đồng Hề.

“Chiêu Văn, nàng ngồi bên cạnh trẫm đi!” Thiên Chính Đế vỗ vào vị trí bên phải.

Đồng Hề phát hiện Thiên Chính Đế đã thay đổi, trước kia người chưa từng thiên vị bất kỳ người nào trước chúng phi tần, mà nay lại đối xử với Mộ Chiêu Văn hoàn toàn khác.

Dường như Mộ Chiêu Văn nhận ra sự gượng gạo của Đồng Hề, tuy nàng ta không hiểu tại sao nhân vật truyền kỳ trong hậu cung Lệnh Hồ Đồng Hề này lại cẩn trọng với Hoàng thượng như thế nhưng nàng ta vẫn chủ động giải vây cho nàng.

“Nương nương cũng thích Diêu Hoàng, Ngụy Tử à?”

Mộ Chiêu Văn quả là lanh lợi, thấy Đồng Hề tới Tri Ngư đình bèn biết sở thích của nàng.

“Chiêu Phi cũng thích à?”

“Đúng thế, nhưng thần thiếp vẫn thích Thanh Sơn Quán Tuyết nhất.”

“Ừm, Thanh Sơn Quán Tuyết càng tôn lên vẻ thanh nhã của ái phi, trẫm sẽ sai người trồng mấy khóm ở Chiêu Dương cung để hàng năm chúng ta cùng thưởng lãm.”

Mộ Chiêu Văn tạ long ân, đoạn hỏi:

“Vậy Hoàng thượng thích gì? Chi bằng cùng trồng trong Chiêu Dương cung đi!”

Mộ Chiêu Văn làm nũng, tựa vào người Thiên Chính Đế. Không phải nàng ta có ý chọc tức Đồng Hề mà chỉ là không kìm được muốn gần gũi với người thôi.

“Trẫm thích…”

Thiên Chính Đế khẽ liếc đóa Triệu Phấn trên tóc Đồng Hề rồi đáp:

“Trẫm thích Lam Điền Ngọc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.