Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 22 - Không Được Phép Yêu Tôi

trước
tiếp

Trong căn phòng ngủ sang trọng, hai cơ thể không mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau, hơi nóng của màn kịch tình đang diễn ra.

Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên tấm lưng dày rộng của người đàn ông, làm cho người khác nhìn vào có thể thấy được cuộc yêu này kéo dài như thế nào.

Dường như anh không biết mệt mỏi, thân hình cường tráng mạnh mẽ đâm sâu vào thân thể người con gái, khuôn mặt tuấn tú của anh đã nhuốm màu dục vọng, gương mặt lạnh lùng trở nên mị hoặc.

Phương Hàn nhìn người con gái dưới thân, khuôn mặt ửng đỏ vì say rượu, cũng có thể là cô đang động tình, đôi mắt mở như phủ một lớp sương mù mơ màng, đôi môi hé mở, mái tóc đen dài lắc lư theo từng nhịp luân động của anh. Kìm lòng không được anh khom người xuống hôn lên môi cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ nỉ non vào bụng, sau đó rời xuống ngậm một bên ngực liếm láp. Bên dưới không ngừng đưa ra thúc vào thân thể mềm mại dưới thân.

Sự mạnh mẽ cuồng dã của anh làm cô không chịu nổi, nước mắt vô thức rơi xuống.

Hạ An cảm thấy giấc mơ này quá chân thật, cô cảm nhận được vật gì đó rất nóng, rất mạnh mẽ đang càn quấy trong cơ thể cô.

Hai lần trước là do anh cưỡng bức cô, nhưng lần này lại khác, cả cô và anh đều tự nguyện. Phương Hàn không ngờ dáng vẻ của cô khi động tình lại quyến rũ, lại đẹp thế này, vẻ đẹp yếu ớt của cô chốc lát làm trái tim anh tan chảy.

“Hạ An… đừng ghét tôi.” Giọng anh ấm áp trầm trầm bên tai cô.

Hạ An mở hờ đôi mắt nhìn anh, rất lâu cô nỉ non gọi: “Phương Hàn.”

“Ừ… tôi đây!”

Anh thấy cô mỉm cười, Hạ An mệt mỏi cô chỉ biết víu vào cánh tay anh.

Với Hạ An bây giờ, cô cứ nghĩ mình đang chìm trong giấc mơ đẹp, không muốn thoát ra.

Môi anh tìm kiếm môi cô, môi lưỡi giao nhau, anh liên tiếp đâm mạnh vào bên trong rồi ôm chặt cô gầm nhẹ, phun hết dịch trắng vào bên trong cô.

***************

Sáng hôm sau, Hạ An thức giấc. Nhìn căn phòng xa lạ, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, đầu của cô bây giờ vẫn còn nhức, nhìn xuống thân thể trần truồng của mình trong chăn, cô cố nhớ lại chuyện hôm qua, cô đi uống rượu với Hạ Tâm, sau đó Tần Phong đến rước Hạ Tâm, rồi sau đó hình như cô gặp Phương Hàn.

Tối qua cô còn tưởng mình đang mơ, không ngờ là thật. Chuyện xảy ra tối qua cô không nhớ được gì, chỉ cảm nhận được đối phương rất dịu dàng với cô, cô còn cho đó là giấc mơ là Phương Hàn.

Mà căn bản, anh ta không bao giờ đối xử với cô dịu dàng như vậy. Càng nghĩ tim Hạ An càng đập loạn. Nếu thực sự không phải anh thì cô phải làm sao? Không! Cô hi vọng là anh. Dù người đàn ông đó không yêu cô, nhưng vẫn tốt hơn là cô cùng người đàn ông khác. Cô không thể chấp nhận bản thân mình lang chạ như vậy được.

Hạ An nhanh chân bước xuống giường, nhặt vội áo quần dưới đất lên, vào phòng vệ sinh mặc vào.

Năm phút sau, cô mở cửa phòng ngủ bước ra nhìn xung quanh. Nghe tiếng động từ phòng bếp, Hạ An từng bước từng bước đi lại, tay cô không biết sao lại run lên một cái. Khi thấy Phương Hàn đang cắt rau trong bếp, cô mới thở phào nhẹ nhõm. May cho cô anh là người đàn ông cùng cô tối qua. Dù mối quan hệ giữa cô và anh không tốt nhưng trong lòng cô ngàn lần vẫn mong người đó là anh.

Hạ An say mê nhìn dáng vẻ nấu ăn của anh, thật ra anh cũng có mặt tốt, nhìn anh lúc nấu ăn rất tình cảm, sau này nếu ai làm vợ anh nhất định sẽ rất hạnh phúc, Hạ An nghĩ thế.

Tại sao anh càng nguy hiểm lại càng mê hoặc lòng cô như vậy?

Phương Hàn xoay người, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm anh.

“Cô thức rồi sao?” Giọng anh nhàn nhạt hỏi.

“Ờ.”

“Lại đây, uống canh giải rượu đi.”

Anh còn chu đáo nấu canh giải rượu cho cô sao? Người đàn ông này sao cứ làm cô đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác thế nhỉ?

Hạ An đi đến bàn ăn, anh đưa chén canh giải rượu đã chuẩn bị trước cho cô.

“Uống nhanh đi, ăn sáng xong tôi cho người đưa cô về Phương gia.”

Hạ An gật đầu, ngồi xuống múc từng muỗng canh lên uống.

Sau khi ăn sáng xong, Phương Hàn thay đồ rồi đến công ty luôn, anh cho tài xế Chu đưa cô về Phương gia.

Từ hôm đó… mấy ngày sau đó nữa, tuy lời nói vẫn còn lạnh nhạt nhưng anh đối với cô tốt hơn trước, không còn cãi vã, cũng không còn nói những câu vô tình với cô nữa. Có những lúc anh vừa về đến nhà đã ngang ngược kéo cô vào phòng hôn hít một trận mới tha.

Và những lần ân ái của anh và cô càng ngày càng nhiều, lúc đầu còn ngượng ngịu, dần rồi cả anh và cô xem đó như thói quen.

Hạ An không thể từ chối cũng không có khả năng từ chối sự chiếm hữu của anh. Cô không hiểu tình cảm giữa cô và anh là gì? Anh có chút tình cảm nào với cô không? Đó là điều cô muốn biết nhưng không dám mở miệng hỏi. Cứ thế cô như người say chìm đắm trong tình yêu đơn phương không có kết quả này.

Lâu rồi cô không về nhà cũ, cũng không có ai gọi hỏi cô mua nhà, Hạ An cũng quên luôn ý định muốn rời đi của mình.

Phương Hàn nói với cô anh đi công tác mấy ngày. Những ngày anh không về nhà, cô không cho phép, không dám nhớ đến anh, nhưng không thể kiềm chế nổi tình cảm của mình. Cô thừa nhận mình có chút nhớ anh.

Dù nhớ anh đến mức nào thì cô cũng im lặng chứ không dám nhắn tin hỏi han gì anh, vì Phương Hàn chưa cho cô cái quyền được quan tâm anh.

Buổi chiều… một mình Hạ An đang loay hoay dọn dẹp đồ trong nhà kho, cô giật mình khi có một vòng tay rắn chắc ôm cô từ phía sau, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô nhận ra đó là anh.

Trái tim Hạ An vì nỗi nhớ, vì cái ôm của anh mà đập loạn nhịp. Không phải mai anh mới về sao? Sao hôm nay lại về rồi?

“Có nhớ tôi không?” Giọng anh khàn khàn, ma mị thổi vào tai cô.

Nghe anh hỏi có nhớ anh không, trái tim cô căng thẳng đến mức muốn nứt ra. Đương nhiên là cô nhớ rồi, nhưng năm từ sau đó cô không dám nói ra.

Khi ôm Hạ An vào lòng anh mới phát hiện ra, tâm tư xao động của anh mấy ngày nay bây giờ mới ổn định lại.

Anh đi công tác mấy ngày đều nghĩ về cô, hình ảnh cô lúc nào cũng hiện lên trong đầu anh khiến anh phải gấp rút làm xong công việc sớm hơn một ngày để trở về, vừa xuống sân bay không biết sao anh muốn về nhà gặp cô gái này trước.

Không đợi Hạ An trả lời, anh xoay người cô lại, để khuôn mặt cô đối diện khuôn mặt anh, và rồi anh cúi người hôn lên môi cô mãnh liệt.

Anh không biết mình có yêu Hạ An hay không, nhưng mấy ngày không gặp được cô, anh rất nhớ cô, nhớ đến mức không còn tâm trí để làm việc.

Anh ôm cô hôn thỏa thích, Hạ An mềm nhũn không còn sức kháng cự, mà chính cô cũng không muốn kháng cự vì cô cũng nhớ người đàn ông này. Cô để mặc anh hôn, mút lấy lưỡi cô, phát ra âm thanh nếu để khác người nghe thấy họ cũng phải đỏ mặt.

Một lúc sau cô mới nhớ đây là nhà kho, nếu lỡ ai vào thì thế nào. Hạ An cố đẩy người anh ra.

Phương Hàn bị đẩy ra, liền nheo mắt nhìn đôi môi sưng đỏ của cô. Nếu cô gái không kịp đẩy anh ra, anh sẽ muốn cô ngay tại đây mất.

Buổi tối, tại phòng ngủ của Phương Hàn.

Hạ An bị anh đè dưới thân. Vừa nãy anh xuống nói với quản gia muốn uống cà phê, sau đó quản gia kêu cô đem cà phê lên phòng cho anh. Nhưng sao anh lại không uống cà phê đi chứ? Rõ ràng là anh cố ý lừa cô lên đây mà. Không đúng, nếu lúc nãy quản gia không gọi cô mang cà phê lên mà một người khác thì sao? Hạ An ngây ra với những suy nghĩ rối rắm của mình.

Thấy cô gái bị anh dè dưới thân đang ngây ngốc suy nghĩ gì đó, anh liền đưa tay muốn cởi bộ đồng phục trên người cô. Hạ An giật mình, vội vàng giữ tay anh lại, hạ thấp giọng nói:

“Phương Hàn, tôi đang còn rất nhiều việc ở dưới nhà, xin anh đừng…”

Anh đâu để ý đến lời cô nói, trực tiếp cởi váy đồng phục trên người cô xuống, quăng ra xa rồi cởi luôn áo quần trên người mình, rồi giữ chặt tay cô qua một bên.

“Hạ An… cô quên rồi sao, cơ thể cô… chưa bao giờ phản kháng tôi.” Nói xong, anh nghiêng mặt qua ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô.

Da thịt tiếp xúc thân mật với nhau khiến cả hai đều run lên, mấy ngày rồi hai người không được thân mật như thế này.

Anh nhả vành tai đang đỏ ửng của cô ra, sau đó hôn khắp gương mặt cô, cuối cùng dừng trên đôi môi mọng đỏ. Anh không hôn sâu nữa, chỉ kề môi mình sát môi cô.

“Sao hả? Cô không muốn tôi sao?” Giọng nói tà mị như đang trêu chọc cô.

Hạ An run nhẹ hàng mi, nhìn anh với ánh mắt ngập nước.

Không đợi chờ thêm, anh kéo quần lót của cô xuống dưới gót chân, mạnh mẽ tách hai chân cô ra để vật cứng nóng hổi của mình chen vào nơi khít khao mà anh nhớ nhung mấy ngày nay. Được nơi đó của cô bao bọc, anh há miệng thở gấp, đúng là, nơi này của cô rất thích anh.

“Ưm… ưm… ” Hạ An bị cái của anh lấp đầy làm cho thoã mãn, cô bật ra tiếng rên rỉ.

“Hạ An… cô thấy không, nơi này của cô rất thích tôi.” Tay anh bóp nhẹ cặp mông cô, thô lỗ, cuồng nhiệt chiếm hữu.

Tiếng rên rỉ nỉ non của cô như đang kích thích sự hưng phấn của anh.

“Ngoan, lớn tiếng một chút, tôi rất thích nghe tiếng rên rỉ của cô.” Lời anh như ma quỷ thì thầm bên tai cô.

Trong căn phòng sang trọng sáng rực này, cả hai đều thấy được biểu cảm của nhau. Anh hung hăng đâm sâu vào trong cơ thể cô như muốn hoà cơ thể anh và cơ thể cô thành một.

Sự chiếm hữu mãnh liệt của anh khiến Hạ An không chịu nổi. Những lúc ân ái điên cuồng như thế này, cô còn thật sự nghĩ rằng anh có chút tình cảm với cô, cho đến khi cô nghe thấy anh thì thầm vào tai cô:

“Cô không được phép yêu tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.