Buổi chiều tại nhà Tần Phong…
Hạ An đến nhà Tần Phong lấy lại túi xách.
Hạ An vừa vào nhà ngồi ở sofa là Hạ Tâm đã để ý đến cánh tay bị bỏng đỏ một mảng của chị.
“Tay chị bị sao thế?”
Hạ An nhìn cánh tay mình rồi mỉm cười nói: “Chị hậu đậu mà! Hồi sáng bưng thức ăn nóng sơ ý để bị bỏng thôi, không sao đâu.” Sau đó Hạ An nói tiếp: “Hạ Tâm này, chị suy nghĩ kĩ rồi, có việc này cần em giúp.”
“Chị em mà, có gì chị cứ nói, nếu em giúp được em sẽ giúp.”
Hạ An ngại ngập ngừng nói: “Em có thể hỏi mượn Tần Phong cho chị 100 triệu được không, để chị trả cho Phương Hàn. Chị không muốn làm việc ở đó nữa, rồi sau này đi làm chị sẽ trả lại hai đứa.”
Hạ Tâm không cần suy nghĩ liền gật đầu, cô đoán ra được nguyên nhân khiến chị phải mượn tiền vợ chồng cô. Đừng nói là 100 triệu, cho dù có 1 tỷ cô cũng bảo Tần Phong đưa cho chị. Đây là cô nợ chị.
Sau một lúc nói chuyện, Hạ Tâm hỏi chị mình về chuyện mang thai. Hạ An không giấu giếm nói cho Hạ Tâm biết.
Đối với Hạ An cuộc đời này chỉ còn em gái là người thân để nương tựa.
Hạ Tâm nhìn thấy Hạ An, có chút nhói lòng, hỏi: “Anh ta sắp kết hôn rồi, chị biết chứ?”
Hạ An không nói năng gì chỉ gật đầu.
“Chị đã sớm buông tay rồi đúng không?” Hạ Tâm hỏi tiếp.
Mỗi lần nói đến Phương Hàn, nói đến chuyện của cô và anh, trái tim cô cảm thấy khó chịu như ai đó cầm mũi khoan, khoan một lỗ thủng vào đó. Hạ An khổ sở gật đầu.
“Thật sao? Hạ An, chị nhìn thẳng vào mắt em đi.” Hạ Tâm hỏi mà khoé mắt cô cay cay.
Hạ An thở mạnh ra, ngước mắt nhìn em gái mình, cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, dù đã rất cố gắng kiềm chế nhưng không hiểu sao nước mắt tuôn ra. Hạ An đưa tay che đôi mắt mình lại mặc cho nước mắt rơi xuống.
Hạ Tâm ngồi đối diện Hạ An, nhìn thấy chị mình vừa khóc vừa cười như vậy lòng cô cũng không kiềm chế được khóc theo. Hạ An lại gần chị gái rồi ôm chặt lấy cô, vỗ lưng chị như dỗ dành một đứa bé: “Chị đừng khóc, mặc kệ anh ta đi, chị vẫn có em ở đây…”
Lời an ủi nhỏ nhẹ của em gái khiến chóp mũi Hạ An cay xè, úp mặt lên vai em gái không kiềm chế được, cô bật khóc.
Một lúc sau Hạ An thôi khóc, cô lấy lại bình tĩnh, rời khỏi vai Hạ Tâm, đưa tay gạt nước mắt, nặn ra một nụ cười. Cô không hề biết nụ cười của mình khó coi đến mức nào.
“Chị có định nói cho anh ta biết về đứa bé không?”
Hạ An lắc đầu nghẹn ngào nói:” Vì vụ tai nạn mà anh ấy phải đợi 3 năm rồi, nay cô ấy tỉnh lại hai người họ sắp kết hôn rồi. Hạnh phúc hai người họ đã nắm trong tầm tay rồi, nếu chị lấy đứa bé ra để phá vỡ tình cảm của họ thì có phải ác độc lắm không? Anh ấy không yêu chị, chị biết, dù có như thế nào, chị không muốn mình trở thành người ích kỉ.”
“Chị gái em đúng thật là ngốc mà, sao chị cứ luôn sống, luôn nghĩ cho người khác như vậy? Người ích kỉ mới là anh ta, rõ ràng trong lòng anh ta đã yêu người khác, vậy mà để chị mang thai đứa con của anh ta. Dù sao anh ta cũng là cha đứa bé, chị phải nói cho anh ta biết. Nếu biết rồi mà anh ta không chịu trách nhiệm thì chúng ta mới cách khác, chứ không sau này bé con biết chị không cha nó biết sự tồn tại của nó lúc đó nó giận chị thì làm thế nào?” Hạ Tâm vừa giận vừa thương nhưng vẫn nói cho chị mình hiểu.
Đáy lòng Hạ An xao động khi nghe Hạ Tâm nói.
Cô cũng muốn nói cho anh biết về bé con, muốn anh chịu trách nhiệm với mẹ con cô lắm chứ. Nhưng biết làm sao được, Phương Hàn không yêu cô vì thế có nói hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Không thấy Hạ An nói gì, Hạ Tâm chạm nhẹ vào vai cô.
“Chị, chị nghe em lần này đi. Hãy nói cho Phương Hàn biết. Phải để anh ta chịu trách nhiệm với đứa bé mà anh ta tạo ra.”
*****************
Tại tiệm áo cưới sang trọng…
Dù cánh tay bị bỏng nhưng đã đặt lịch hẹn thử áo cưới nên Giản Đình vẫn đi đến tiệm áo cưới.
Giản đình đến ngồi chờ Phương Hàn đến rồi cùng nhau thử đồ luôn, ở đây rất nhiều mẫu áo cưới của các thương hiệu nổi tiếng, chiếc váy nào cũng rất đẹp và lộng lẫy. Cô thực sự không biết nên chọn váy nào, nên đành ngồi chờ anh đến chọn giúp cô. Giản Đình muốn chính tay anh sẽ chọn cho cô một chiếc váy đẹp nhất.
Nhưng đợi rất lâu mà vẫn không thấy Phương Hàn đến, Giản Đình gọi điện cho anh thì nghe giọng anh nhàn nhạt nói với cô, anh quên mất hôm nay đi thử áo cưới cùng cô, bây giờ anh đang bận việc, nói cô cứ thử váy cưới trước đi, thích váy nào thì lấy váy đó, hôm sau anh đến thử sau cũng được.
Cúp điện thoại, trong lòng Giản Đình buồn bã không thôi, cưới hỏi là việc quan trọng vậy mà anh cũng quên. Nếu anh bận thật thì cô sẽ thông cảm, chỉ sợ anh cố tình quên thôi.
Giản Đình thử qua loa vài chiếc váy cưới, rồi nói với nhân viên là chú rể của cô bận rồi, bữa sau cô cùng anh sẽ đến thử lại.
Sau khi rời khỏi tiệm áo cưới, Giản Đình không muốn về nhà liền đi đến trung tâm mua sắm, lâu rồi cô không mua những món đồ mình thích.
Tại trung tâm mua sắm…
Trong lúc Giản Đình mải mê chọn mua đồ từng gian hàng thì có một người đàn ông luôn đi theo nhìn cô chăm chăm nhưng cô không hề biết.
Mua sắm xong Giản Đình ra đến cửa trung tâm mua sắm, đi về hướng xe đang có tài xế Lâm ngồi trong đó thì bất ngờ có một cánh tay giữ tay cô lại.
“Giản Đình là em đúng không?” Người đàn ông nhận ra Giản Đình liền ôm chầm lấy cô.
Giản Đình lúng túng đẩy mạnh người đàn ông đang ôm mình ra rồi nhìn kĩ gương mặt anh ta, cô nhận ra người đàn ông này, là người đàn ông 3 năm trước đã cùng mình, Giản Đình liền hoảng sợ nhưng cô kiềm chế rồi lên tiếng.
“Anh nhìn nhầm rồi, tôi không quen anh.” Nói xong cô liền quay người đi nhanh, nhưng chưa đi được mấy bước thì một lần nữa tay bị Tuấn Phàm kéo lại.
“Buông tôi ra, tôi đã nói không biết anh rồi mà.” Giản Đình vừa nói vừa giãy giụa, cánh tay bỏng bị cầm chặt khiến cô đau rát.
Tuấn Phàm nói: “Sau đêm đó, em luôn tránh mặt anh, khi nghe em bị tai nạn, anh đã rất lo lắng, hỏi những người bạn em thì không ai biết em ở đâu, bây giờ gặp lại em ở đây thật tốt.”
“Tôi đã nói không quen anh, anh làm ơn buông tay tôi ra đi.” Giản Đình vừa nói vừa nhìn xung quanh nhìn đến chiếc xe đỗ gần đó, cô sợ tài xế Lâm thấy được rồi về nói lại với Phương Hàn.
“Vậy em có thể nói cho anh biết bây giờ em ở đâu không?”
“Không, anh buông tôi ra, nếu không tôi la lên bây giờ.”
Tài xế Lâm đang ngồi trong xe thấy Giản Đình cùng người đàn ông khác giằng co, anh liền bước xuống xe chạy đến ngăn Tuấn Phàm lại.
“Thưa anh, xin anh bỏ tay thiếu phu nhân nhà chúng tôi ra, nếu không thì anh đừng trách.” tài xế Lâm nói.
“Thiếu phu nhân….” Tuấn Phàm nhìn tài xế Lâm hỏi lại rồi bỏ tay Giản Đình ra.
Giản Đình liếc trừng Tuấn Phàm một cái rồi đi cùng tài xế Lâm lên xe rời đi, Tuấn Phàm đứng nhìn chiếc xe hơi sang trọng đi xa.
Trên xe Giản Đình xem lại cánh tay đau rát của mình, cô đau đến mặt mũi nhăn lại.
Tài xế Lâm nhìn qua kính chiếu hậu đằng trước, thấy Giản Đình nhăn nhó khó chịu, liền lên tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
Giản Đình lắc đầu nói không sao, suốt đoạn đường về nhà, tài xế Lâm cứ nhìn trộm cô, trong lòng thắc mắc người đàn ông kia và thiếu phu nhân nhà anh có quan hệ gì, anh có nên nói lại với ông chủ anh không?
Gần về đến nhà…
Giản Đình không quên dặn tài xế Lâm, kêu anh đừng nói chuyện vừa rồi ở trung tâm thương mại cho Phương Hàn biết, vì đó chỉ là một người bạn của cô thôi.
***************
6 giờ tối Tần Phong về đến nhà, trên tay mua một hộp đầy bánh trứng mà Hạ Tâm thích, sau đó anh nghe Hạ Tâm nói Hạ An muốn mượn anh 100 triệu để trả cho Phương Hàn, anh liền cầm điện thoại ra, nhấn vài nút vào bàn phím điện thoại kèm theo một dòng chữ [trả nợ giúp cho chị vợ].
“Phong, anh có nghe em nói không? Sao anh cứ cầm điện thoại miết vậy?”
Tần Phong vươn tay dài ôm Hạ Tâm vào lòng: “Anh nghe hết mà, anh vừa mới chuyển tiền trả cho Phương Hàn giúp chị em rồi.”
“Chuyển rồi, nhanh vậy sao?” Hạ Tâm ngạc nhiên vì hành động của anh quá nhanh.
“Sau này em đi làm, sẽ cùng chị tiết kiệm trả lại cho anh.”
“Khờ quá, em là vợ anh, tiền của anh cũng là tiền của em, sau này em muốn xài sao cũng được. Em nói với chị Hạ An, chúng ta là người nhà không cần trả lại đâu.” Tần Phong nói xong liền xoa đầu vợ rồi nói tiếp: “Anh có mua bánh trứng mà em thích đó, em mau ăn đi.”
Hạ Tâm mỉm cười, cảm động vì lòng tốt của chồng, mỉm cười ôm chặt anh: “Cám ơn chồng, em đợi chị Hạ An thức rồi ăn cùng chị ấy luôn.”
Hạ An đang ngủ trên phòng, mỗi lần cô qua nhà Tần Phong đều ngủ mê mệt.
*************************
Cả tuần nay tài xế Chu xin nghỉ về quê nhà nên Phương Hàn phải tự lái xe. Điện thoại anh có tin nhắn đến.
Anh xem tin nhắn thấy báo tài khoản của Tần Phong vừa chuyển cho anh 100 triệu với dòng chữ [Trả nợ giúp cho chị vợ].
Phương Hàn nhíu hai hàng chân mày, không biết Tần Phong đang làm trò gì. Anh liền bấm số gọi cho Tần Phong.
Tần Phong đang ngồi ôm Hạ Tâm trên ghế sofa nhìn thấy số Phương Hàn, anh liền nhếch môi cười, rồi bấm nút nghe máy.
“Alo”
*****************
Phương Hàn vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với Tần phong. “Cậu chuyển tiền cho tôi làm gì?”
Tiếng Tần Phong phát ra từ điện thoại: “Cậu không đọc dòng chữ kèm theo sao? Chị vợ tôi muốn trả tiền hết cho cậu, sau này không làm việc ở nhà cậu nữa nên tôi giúp chị ấy trả cho cậu, bắt đầu từ tối nay chị ấy sẽ ở nhà tôi không về nhà cậu nữa.”
Vừa nghe đến đó Phương Hàn tắt điện thoại, ném qua một bên.
Là Hạ An muốn rời khỏi anh nên mới nhờ Tần Phong giúp đỡ sao? Nhưng thời gian vừa qua cô không nói muốn rời đi, nay lại … không lẽ vì chuyện sáng nay anh bắt cô xin lỗi Giản Đình hay sao?
Đáng lẽ anh nên vui mừng khi cô ấy đã trả nợ xong cho anh, và rời đi mới phải. Nhưng… anh lại cảm thấy vô cùng phiền não, trong lòng buồn bực, càng nghĩ anh càng giận.
Điều đáng nói hơn, chính bản thân anh đã quên mất giữa anh và cô ban đầu là mối quan hệ gì.
Anh nghĩ nếu mình kết hôn với Giản Đình sẽ chấm dứt được sự lăn tăn trong lòng anh, nhưng gần đến ngày kết hôn thì trong lòng anh càng trống trải đến lạ.
Thậm chí đi làm không có một phút giây nào anh nhớ đến Giản Đình cả, không như ngày trước đi làm anh đều nhớ đến Hạ An, và bây giờ vẫn vậy .
Vừa lái xe vừa suy nghĩ, không biết sao mà anh lái xe đến trước nhà Tần Phong.