Hạ An đẩy cửa đi vào, thấy Phương Hàn vẫn còn mặc áo quần đi làm, giày vẫn chưa cởi, nhìn anh ngủ rất say.
“Phương tổng… tôi đem canh giải rượu cho anh”.
Không nghe thấy anh trả lời, Hạ An bưng chén canh lại để trên bàn ở đầu giường. Lúc định xoay người đi ra, cô vô tình thấy trong hộp nhỏ không đóng nắp có sợi dây may mắn màu đỏ. Ma xui quỷ khiến làm sao Cô cầm lên xem, nhìn sợi dây cũ kĩ nhưng cô vẫn nhận ra, đây không phải là sợi dây may mắn mà lúc nhỏ cô đã tặng cho người anh kia sao? Sao lại ở đây? Không lẽ anh ấy chính là…
Hạ An sững sờ. Đúng rồi, vì xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không nghĩ đến, bây giờ mới nhớ, người anh kia cũng tên Phương Hàn, người đàn ông này cũng vậy? Thì ra người mà suốt bao năm nay cô muốn gặp lại chính là anh ta. Hạ An đang trầm tư với những suy nghĩ, cô không biết Phương Hàn đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh đang nhìn cô.
“Sao cô lại ở trong phòng tôi? Ai cho phép cô vào đây?”
Hạ An giật mình quay lại nhìn anh lúng túng trả lời.
“Quản gia nói tôi đem canh giải rượu cho anh”.
Hạ An bưng chén canh đến trước mặt đưa cho anh nhưng quên chưa bỏ chiếc vòng lại trong hộp, mà vẫn cầm trên tay.
Phương Hàn hất đổ chén canh.
“Xoảng” chén muỗng rơi xuống vỡ tan.
Hạ An bắt đầu hoảng sợ, cô đâu có làm gì chọc giận anh ta.
“Đưa nó cho tôi” thấy Hạ An vẫn đứng im , anh chán ghét lớn tiếng hỏi tiếp:” cô có nghe thấy không?”
Hạ An quên mất thứ mình đang cầm trên tay, ngơ ngác không hiểu chuyện.
Phương Hàn đứng dậy bước lại gần cô giật lấy chiếc vòng dây trong tay cô rồi đẩy cô qua một bên, mất thăng bằng Hạ An lảo đảo ngã xuống đất. Cánh tay cô đụng trúng mảnh sành của chén vỡ dưới đất, tay bị mảnh sành cắt trúng một đường, máu đỏ chảy ra.
Đau đớn, cô cắn răng chịu đựng, lồm cồm ngồi dậy, mặc kệ cánh đang chảy máu, cô nhặt những mảnh vỡ của chén.
Phương Hàn quay lại nhìn thấy cánh tay cô đang chảy máu nhưng vẫn ngồi nhặt mảnh vỡ, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo lên tiếng:
“Cô cút ra khỏi đây… ” Anh gằn giọng. Nói xong vẫn thấy Hạ An lúi cúi nhặt, anh tức giận quát to: “Tôi nói cô cút ra ngoài… cô có nghe không hả?”
Hạ An rụt cổ run rẩy đứng dậy cầm mấy mảnh vỡ đi nhanh ra ngoài.
Phương Hàn nhìn những vết máu của cô rơi trên sàn, anh ngồi xuống bịch xuống giường, đưa tay day day hai bên thái dương.
Thấy Hạ An bước xuống, tay bị chảy máu, quản gia và mọi người lo lắng nhìn cô hỏi thăm:
“Cô không sao chứ Hạ An , tay cô chảy máu nhiều quá”, Minh Chi hỏi.
“Tôi không sao?”
“Còn nói không sao, vào đây chúng tôi băng bó vết thương lại cho”.
Khi các cô gái người làm đưa Hạ An đi băng bó vết thương, quản gia nhìn lên lầu ngán ngẩm lắc đầu. Với tính khí của thiếu gia nhà ông chỉ có một mình cô Giản Đình mới có thể gần gũi được thôi.
Sau khi được băng bó xong Hạ An về phòng, nằm trên giường không ngủ được. Một phần vì vết thương đau buốt, một phần vì nghĩ đến Phương Hàn lúc nhỏ cô quen sao lại trở thành người đàn ông đáng sợ lúc nãy.
Nếu giờ cô đi nói với anh cô là chủ nhân chiếc vòng đó, liệu anh có tin cô không? Hay sẽ cho là cô nói ra để muốn tránh tội, tránh nợ.
Hạ An thở dài, cô sẽ không nói. Dù sao chuyện đó cũng là quá khứ rồi, chỉ có một mình cô nhớ thôi chứ chắc gì Phương Hàn đã nhớ. Cứ xem như là chưa từng gặp mặt cứ thế mà sống, anh là chủ nợ, cô là con nợ đến đây làm việc để trả nợ, trả xong sẽ không gặp lại nữa.
Vì mấy ngày rồi không thấy chị Hạ An gọi điện nên Hạ Tâm rất lo lắng, không biết chị cô có sống tốt không có bị bắt nạt hay không. Biết Tần Phong rất bận, nhưng không còn cách nào khác, cô năn nỉ anh đưa đến nhà của Phương Hàn để thăm Hạ An .
Tần Phong chiều bạn gái nên đưa cô đi.
Hạ An tuy tay bị thương rất đau nhưng không hề làm biếng, cô làm hết công việc của mình, mấy cô gái làm chung thấy cô tội nghiệp nhưng vẫn không dám giúp cô.
Phương Hàn về đến nhà không thèm liếc nhìn cô một cái, đến bàn ăn rất nhiều món ăn bình dân. Hôm nay các món ăn rất ngon, anh ăn cơm nhiều hơn mọi ngày. Quản gia rất vui khi thấy thiếu gia của ông ăn uống nhiều như vậy.
“Những món ăn này là do ai nấu?”
“Hôm nay bà Tư xin nghỉ về nhà, bữa cơm hôm nay do cô Hạ An nấu, có phải rất ngon không ạ?”
Phùng quản gia vui vẻ nói xong, đôi đũa trên tay anh dừng lại, buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng, cầm ly nước bên cạnh uống xong.
“Rất khó ăn…”. Nói xong Phương Hàn đứng lên rời khỏi phòng ăn, để lại Phùng quản gia ngơ ngác, khó ăn mà cậu ấy ăn nhiều vậy sao? Dù thắc mắc nhưng ông không dám hỏi.
Buổi tối, Tần Phong gọi cho anh là cậu ta sẽ đến chơi.
Tần Phong đưa Hạ Tâm đến Phương gia.
Trong phòng khách, Phương Hàn ngồi nhìn hai người trước mắt, thấy Hạ Tâm cứ nhìn xung quanh, anh biết cô ta đang tìm kiếm Hạ An
“Không phải hôm qua cậu còn nói là rất bận sao, hôm nay sao có nhã hứng đến nhà tôi chơi vậy? Phương Hàn nhàn nhạt hỏi.
“Vì bảo bối của tôi muốn gặp chị cô ấy”, Tần phong ôm eo Hạ Tâm nói.
“Thì ra là vậy… cô ta đang ở đằng sau”.
Hạ Tâm được quản gia đưa đến phòng gặp Hạ An . Nhìn cánh tay được băng bó của chị, mắt Hạ Tâm đỏ hoe.
“Tay chị bị làm sao thế này, sao không nghe chị nói gì”. Hạ Tâm cầm tay Hạ An không kiềm chế được mà bật khóc.
“Em lớn rồi, sắp lấy chồng đến nơi rồi, sao hở ra là khóc nhè vậy cô?” Hạ An không muốn em gái buồn nên cố ý ghẹo Hạ Tâm .
“Có phải anh ta đã làm gì chị không? Chị nói đi, em sẽ đi báo cảnh sát”.
Hạ An mỉm cười: “Không có, cái này là do chị trong lúc làm việc bị thương, không ai làm gì chị hết, em đừng lo lắng”.
“Thật không?”
“Thật… không lẽ trong mắt em, chị yếu đuối đến nỗi không tự bảo vệ mình được sao?”
Hạ Tâm ôm chị: “Nếu có chuyện gì xảy ra… xin chị hãy nói cho em biết, đừng giấu em”. Hạ Tâm vừa nói vừa khóc.
Hạ An hốc mắt đỏ hoe mỉm cười nhạt : “Được rồi… em đừng khóc nữa, khóc đến nỗi xấu xí như vậy, có khi Tần Phong lại không nhận ra mất”. Cô đưa tay lau nước mắt cho em gái.
Sau khi em gái về Hạ An nằm xuống giường, mệt mỏi. Ban ngày làm việc nhiều, tay chân cô ê ẩm, bây giờ cô chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ hay khóc lóc nữa, chỉ mong ngày ngày trôi qua thật nhanh chóng.
Mấy hôm sau là tiệc sinh Nhật của Phương Hàn, được tổ chức ở dinh thự Phương gia.
Sáng sớm tất cả người làm đều phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Một số người thì cắm hoa trang trí, một số người lau chùi quét dọn, một số người nấu ăn, hôm nay không phải dì tư nấu nữa mà có đầu bếp đến nấu.
Hạ An vừa dọn dẹp vừa để ý các món bánh trên bàn, nhìn rất đẹp mắt, nhìn thôi cũng biết là ngon rồi, cô nuốt nước bọt rất muốn nếm thử.
“Hạ An … cô còn đứng đó làm gì, đi lại đây phụ mọi người đi”.
“Ờ… tôi đến liền đây”.
Buổi tối… tiệc có rất nhiều khách mời, toàn những đối tác làm ăn và bạn bè trong giới thượng lưu của Phương Hàn.
Những cô gái mặc đầm dự tiệc lộng lẫy rất xinh đẹp, Hạ An và mấy cô người làm cứ nhìn mãi không thấy chán.
Trong toilet một cô gái xinh đẹp tên Lâm Kiều Hân, là con gái của tổng giám đốc Lâm Việt, hôm nay thay cha đến dự tiệc sinh nhật. Cô ta tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay ra để rửa tay, sau đó nghe điện thoại liền đi ra ngoài, để quên chiếc nhẫn lại. Vừa mở cửa thì gặp Hạ An đi vào.
Vào trong rửa mặt Hạ An nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, cô nghĩ chắc chắn là của cô gái lúc nảy, nên vội vàng cầm ra ngoài tìm cô ấy để trả lại.
“Hạ An … cô giúp tôi vào lấy thêm nước trái cây cho khách đi”. Minh Chi nói.
“Có một cô gái để quên chiếc nhẫn trong toilet, tôi đang tìm cô ấy để trả lại…”
“Thì cô đi lấy nước trái cây ra cho khách trước đã… rồi trả lại sau cũng được, chứ không lại bị quản gia mắng cho bây giờ”.
Hạ An nhìn quanh không thấy bóng dáng cô gái kia đâu, cô liền đi vào trong lấy nước trái cây đem ra cho khách rồi mới tiếp tục đi tìm cô gái kia để trả lại.
Chiếc nhẫn kim cương cả mấy trăm triệu mất đi, Lâm Kiều Hân không còn nhớ gì cả, chỉ luôn miệng nói bị mất và có người lấy của cô ta.
Phương Hàn gọi hết những người làm trong nhà lại kiểm tra chỉ còn thiếu mỗi Hạ An . Cô đang bưng nước trái cây cho khách bên ngoài.
Hạ An bị gọi lại, chưa hiểu chuyện gì bị người khác kiểm tra trên người.
Người kiểm tra , lục soát trên người Hạ An đưa ra một chiếc nhẫn.
“Đây rồi thưa thiếu gia… ”
Phương Hàn cau mày nhìn Hạ An
Kiều Hân đi đến nhận lại chiếc nhẫn, Hạ An vui mừng định nói về chuyện chiếc nhẫn thì bị kiều Hân đánh cho một bạt tai.
“Cô có biết đây là chiếc nhẫn quý của mẹ tôi tặng không? Sao cô tham lam dám lấy cắp”.
Hạ An biết có chút hiểu lầm, cô giải thích:
“Cô hiểu lầm rồi, lúc nãy tôi nhặt chiếc nhẫn này ở toilet, sau đó định tìm cô để trả lại… nhưng vì…”
“Vì sao? Vì lòng tham lam nên cô suy nghĩ lại không muốn trả?”
“Không phải, tôi không tìm thấy cô, với lại khách đang cần uống nước trái cây nên tôi đi lấy sau đó mới định tìm cô trả lại… nếu không tin cô có thể hỏi cô ấy”. Hạ An chỉ về phía Minh Chi, muốn Minh Chi nói gì đó giúp cô.
Minh Chi sợ sệt không muốn rước họa, nhìn Hạ An lắc đầu: “Tôi không biết gì hết, nãy giờ tôi không có gặp Hạ An “.
“ Minh Chi… sao cô lại nói như vậy? Rõ ràng lúc nãy tôi có nói với cô về chiếc nhẫn, cô kêu tôi giữ lại trả sau mà”.
“Đủ rồi…”, Phương Hàn nói lớn.
Hạ An nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn cô, cô biết không ai tin cô, làm sao đây? Cô thật sự không có lấy.
“Nếu cô ta không chịu thừa nhận thì báo cảnh sát đi, trị giá chiếc nhẫn này gần cả tỉ, chắc chắn cô ta đi tù vài năm”. Kiều Hân mạnh miệng nói.
“Không… tôi không có lấy, cô Lâm , xin cô hãy tin tôi, xin mọi người hãy tin tôi”. Hạ An sợ hãi, tay run run nắm cánh tay Lâm kiều Hân nói.
Bây giờ cô rất hoảng sợ, là cô bị oan mà, nếu lỡ bị bắt vào tù nữa thì phải làm sao? Cô không muốn quay lại nơi đó, nếu thật sự vào tù một lần nữa cô thà chết. Hạ An biết bây giờ chỉ có cầu xin họ tin cô, chứ không ai giúp được cô.
Tần Phong là người đứng ra nói muốn xem lại camera, anh tin Hạ An không phải hạn người tham lam.
Phương Hàn đồng ý. Xem camera hết nhưng vẫn không có đoạn Hạ An gặp Minh chi, vì chỗ cô và minh chi gặp nhau trò chuyện là góc khuất nên camera không quay được.
“Sao có thể như thế”, Hạ An toát mồ hôi run rẩy.
“Tôi đã nói rồi, cô ta nói dối, là cô ta có lòng tham muốn chiếm đoạt tài sản của tôi”. Kiều Hân nói.
Mọi người cứ nhìn chằm chằm chỉ trỏ nói Hạ An ghê gớm, tham lam này kia.
Hạ An nói cũng không ai tin, tức giận, uất ức, nước mắt cô lăn dài trên má.
“Phương tổng… tôi không nghĩ Phương gia lại nhận loại người này vào giúp việc, người làm của anh ăn cắp, chuyện xảy ra như vậy, có phải anh nên nói gì đó không?”
Kiều Hân vừa nói vừa đưa tay lên vai anh, vẻ lẳng lơ, từ lúc nhìn thấy Phương Hàn, cô ta đã để ý đến anh rồi.
“Tôi rất xin lỗi cô Lâm đây, có gì tôi sẽ chỉ bảo lại người làm của tôi”. Phương Hàn từ tốn nói.
“Không được… tôi suýt nữa là mất tài sản quý của mẹ tặng, sao có thể bỏ qua được”.
“Thế cô Lâm đây muốn thế nào thì làm thế ấy”.
“Một là báo cảnh sát, hai là cô ta phải quỳ xuống xin lỗi nhận là mình đã lấy”.
Hạ An nghe xong trái tim cô như rớt xuống vực thẳm, mặt cô tái mét. Tình huống này là họ ép cô nhận mình trở thành người tham lam.
“Hạ An … cô nghe thấy gì chưa? Cô Lâm đã cho cô điều kiện, cô chọn đi”. Phương Hàn nhìn về phía Hạ An thăm dò.
Tần Phong thấy vậy liền đi đến nói gì đó với Phương Hàn, dù gì cũng là chị vợ tương lai của anh, Tần Phong cũng rất khó chịu khi nhìn thấy như vậy.
“Cô lâm… chỉ có một chiếc nhẫn, hà cớ gì ép người quá đáng như vậy ? Không phải cô đã tìm thấy chiếc nhẫn rồi sao ? ”Tần Phong ra mặt nói.
“Nếu khó khăn quá thì báo cảnh sát đi”. Kiều Hân nhìn tần Phong rồi liếc nhìn Phương Hàn.
Ánh mắt Phương Hàn đặt trên người Hạ An , anh đi lại gần nói nhỏ:
“Nếu cô không muốn vào tù ngồi một lần nữa thì chọn nhanh đi”.
“Nhưng tôi không có lấy… xin anh tin tôi, hãy giúp tôi”.
“Tôi sẽ không giúp cô, cô tham lam thì phải nhận lấy hậu quả”.
Tuyệt vọng, Hạ An gạt nước mắt, sao cô lại cầu xin người đàn ông này, đây không phải là điều anh ta muốn thấy sao? Thấy cô nhục nhã, đau lòng là điều khiến anh ta thỏa mãn. Cô không muốn đi tù, chỉ cần cô vứt bỏ sĩ diện, lòng tự tôn mà không phải vào tù, cô sẽ cắn răng chấp nhận.
Hạ An hơi thở khó khăn, đưa tay gạt nước mắt, lê từng bước đến trước mặt Kiều Hân, từ từ qùy xuống trước mặt bao nhiêu người.
Ánh mắt mọi người nhìn cô, thương hại, cười chê, khinh bỉ, coi thường đều có hết.
Tần Phong bất ngờ muốn đỡ cô lên: ” Hạ An …..”
“Tôi xin lỗi cô Lâm… là tôi không đúng, tôi nên trả nhẫn cho cô sớm hơn mới phải”,Hạ An khó khăn nói ra từng câu.
“Được rồi… nếu cô đã thành ý… thì tôi cũng không làm khó dễ nữa, tôi tha thứ cho cô. Nhưng lần sau đừng có lòng tham lam nữa” Kiều Hân nói xong liền quay người rời đi.
Tần Phong đỡ Hạ An đứng lên. Hạ An đưa tay lau nước mắt thở hắt ra cười gượng gạo: “Xin anh đừng nói chuyện này với Hạ Tâm “.
Tần Phong thấy dáng vẻ kiên cường của Hạ An , anh gật đầu đồng ý. Nếu Hạ An không dặn anh cũng không dám nói, anh biết nói ra bảo bối của anh sẽ khóc chết mất.