Hai hòa thượng sau lưng đang quạt cho Hoắc Nguyên Chân cũng bị hấp dẫn, động tác bất giác chậm lại.
– Các ngươi chớ dừng, tiếp tục tiếp tục…
Mắt thấy Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn hai hòa thượng sau lưng, bên cạnh lập tức có những người nghe nhắc nhở.
Hai hòa thượng vội vàng tiếp tục quạt, chỉ cầu Hoắc Nguyên Chân có thể nói nhanh lên một chút.
Hoắc Nguyên Chân hắng giọng một cái, tiếp tục nói:
– Đông Thắng Thần Châu, nước gần biển cả, trên biển có một ngọn núi được đặt tên là Hoa Quả sơn, chính là tổ mạch của mười châu, bắt nguồn của tam đảo. Trên núi có một hòn đá hấp thu thiên địa linh khí, hút lấy nhật nguyệt tinh hoa, sau bao nhiêu năm tháng gió dập mưa vùi, hòn đá càng ngày càng trưởng thành…
Mặt trời dần dần ngã về Tây, mắt thấy đã tới hoàng hôn
Hai hòa thượng quạt cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hai tay rã rời, dứt khoát ngồi bệt xuống đất không biết từ lúc nào, ngóng cổ lên nghe Hoắc Nguyên Chân trên cao kể chuyện.
– Bồ Đề tổ sư đánh lên đầu Ngộ Không ba cái, Ngộ Không lập tức hiểu ra đây là bảo mình canh ba vào phòng, tổ sư muốn truyền thụ thần thông pháp thuật cho mình…
Nói tới đây Hoắc Nguyên Chân ngừng lại, nhìn xung quanh một vòng. Lúc này người đi chợ đã tản đi rất nhiều, nhưng người xúm lại chỗ mình kể chuyện càng nhiều hơn nữa, liếc mắt nhìn qua e rằng có tới số ngàn.
– Được rồi, hôm nay trời đã tối, bần tăng phải trở về núi, chỉ có thể kể tới đây.
– Này này, Đại sư, đừng mà đừng mà, chuyện của ngài chỉ mới kể được một nửa, rốt cục kế tiếp có chuyện gì?
Những người nghe xung quanh nhao nhao phản đối, như vậy không được, không phải là bẫy người ta sao?
– Chư vị thí chủ, không phải là bần tăng không muốn kể, mà là bây giờ quá muộn, đến bây giờ ba sư huynh đệ bần tăng còn chưa ăn cơm, tiền cơm tối còn chưa kiếm được đồng nào…
– Như vậy quá dễ…
Mọi người đang hứng chỉ say mê nghe chuyện, cũng không nghĩ ngợi nhiều, rất nhiều người rối rít hăng khái mở hầu bao. Đa số cho một đồng, có một ít kẻ có tiền còn ném ra một nắm mấy đồng, thậm chí dứt khoát ném ra một thỏi bạc.
Hoắc Nguyên Chân ra hiệu cho hai hòa thượng bên cạnh khẩn trương thu tiền, sau đó nhìn mọi người nói:
– Nếu các vị thí chủ khẳng khái như vậy, vậy bần tăng không thể làm gì khác hơn là dâng lên câu chuyện hoàn chỉnh, chỉ bất quá chuyện này rất dài, dù là bần tăng kể ba ngày ba đêm cũng không thể nào kể hết. Nếu các thí chủ có hứng thú, sáng mai xin tới Thiếu Lâm tự, bần tăng ở trong miếu cung kính chờ đợi chư vị quang lâm.
Mặc dù có chút bất mãn, nhưng dù sao cũng đã quá muộn, rốt cục mọi người cũng dần dần giải tán với vẻ lưu luyến tiếc nuối, miệng vẫn không ngừng bàn tán về con khỉ thần kỳ kia.
Đợi cho mọi người tản đi hết, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại, nhìn thấy hai hòa thượng ở sau lưng đang nhìn một đống tiền lớn, thậm chí còn có mấy thỏi bạc vụn, kích động tới mức hai tay không biết để đầu.
Hoắc Nguyên Chân nhảy từ trên bàn xuống, nói với hai người:
– Hai vị sư huynh, hôm nay thu nhập thế nào?
– A! Vị sư đệ này, đây… đây quả thật là quá thần kỳ, ngươi biết không, hôm nay thu được tới hơn hai trăm đồng, hơn nữa còn có ba lượng bạc, phát tài :
Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, người nào cũng muốn ăn cơm, hòa thượng cũng như vậy.
– Được rồi, hai vị sư huynh, vậy chúng ta chia tiền, sau đó sẽ chia tay tại đây.
Hai hòa thượng liếc mắt nhìn nhau, hòa thượng lớn tuổi hơn trong đó bèn nói:
– Vị sư đệ này, thật không dám giấu, hai sư huynh đệ chúng ta đã sớm không còn tự viện, hiện tại lưu lãng tử xứ, bữa đói bữa no, cũng không dám đi đâu. Mới vừa rồi ta nghe sư đệ nói ngươi ở Thiếu Lâm tự, tưởng cũng là một thiền viện. Không biết tình huống tự viện của sư đệ thế nào?
“Tới rồi…”
Hoắc Nguyên Chân mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, sau khi trầm ngâm một chút bèn nói:
– Tự viện chúng ta cũng chỉ mới xây, ngoại trừ ta ra còn hai người nữa.
.
– Hai người kia có phải là lệnh sự?
– Sư phụ ta đã về chốn Cực Lạc mấy ngày trước.
– A Di Đà Phật!
Hai hòa thượng chắp tay một cái tỏ vẻ thương tiếc, sau đó lại nói:
– Vậy không biết quý tự có có thể chứa chấp tăng lữ ngoại lai hay không?
– Mặc dù chuyện này chưa từng có tiền lệ, nhưng bây giờ ta đã tiếp nhận địa vị phương trượng bản tự, nếu là người vượt qua kiểm tra phẩm hạnh, không tham lam chiếm đoạt, tự nhiên có thể cân nhắc.
– Phương trượng!
Hai hòa thượng giật mình kinh hãi, không nghĩ tới hòa thượng giống như người xin cơm trước mắt này lại là phương trường, đây thật là không thể nhìn người qua bề ngoài.
– Thì ra là phương trường Đại sư, hai sư huynh đệ bần tăng thất kính.
Hai hòa thượng vội vàng thi lễ Hoắc Nguyên Chấn, lần này là thi lễ thật, không phải là qua loa lấy lệ. Nhà Phật hết sức trọng quy củ, phương trường là thân phận tôn quý bực nào, hai tên tăng nhân hành cước du phương không có cả tự viện như bọn họ làm sao có thể sánh được.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, cũng chắp tay đáp lễ.
Thấy Hoắc Nguyên Chấn lộ vẻ hơi căng thẳng, hòa thượng kia vội vàng giao t hết toàn bộ tiền tài vào tay Hoắc Nguyên Chân.
– Phương trường Đại sư, kiếm được số tiền này, sư huynh đệ chúng ta cũng không xuất lực, vô công bất thụ lộc, hay là ngài nhận hết đi.
– Vậy coi sao được, chúng ta đã nói chia mỗi người một nửa kia mà…
Tuy rằng lời Hoắc Nguyên Chân tỏ ra khách sáo nhưng lại nhận lấy tiền tài, không hề có ý buông tay.
Hòa thượng kia liếc những đồng ngân lượng kia một cái, cố gắng thu hồi ánh mắt, trấn định tâm thần, lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
– Phương trường Đại sư, tuy nói người xuất gia không nên tham tiền, nhưng chúng ta cũng cần tiền, cũng phải ăn cơm, dù sao chỉ trông cậy vào hóa duyên không có gì là bảo đảm, vẫn nên có tích trữ một chút thì hơn. Chỉ bất quá chúng ta lưu lạc bên ngoài mấy năm, biết rằng khó có thể kiếm tiền ổn định, cho dù là chia số tiền này cho chúng ta, chúng ta cũng không duy trì được tới nửa năm.
– Chúng ta thấy phương trường Đại sư tài hoa xuất chúng, ngày sau nhất định có thể hoằng dương Phật pháp, phổ độ chúng sinh, cho nên có ý muốn gia nhập quý tự, cũng tiện có chỗ an thân.
– Đã như vậy… vậy cũng tốt, thấy hai người các vị ngưỡng mộ Thiếu Lâm ta như vậy, ta cũng thật khó lòng từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, hôm nay các ngươi theo ta lên núi đi.
Chuyện này đã thành, Hoắc Nguyên Chân còn giả vờ khách sáo một chút, sau đó mới thu hết tiền vào túi.
Hiện tại hắn thật sự rất cần tiền, khoan nói đến chuyện trên núi không có lương thực, hắn còn có nhiều chỗ cần dùng rất nhiều tiền.
Kiến trúc bên trong chùa có thể thông qua phương thức quay trúng lệnh bài xây dựng mà hoàn thành, nhưng có những hạng mục không thể nào quay được, tỷ như muốn trong chùa bằng phẳng cần lót nền đá xanh, chuyện này cần có tiền.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ Thiếu Lâm tự là một ngôi chùa rất lớn, hạng mục lát nền này không có cả ngàn lượng bạc không thể nào thành công.
Còn có xây tường rào xung quanh, chuyện này tốn tiền cũng không ít.
Ngoài ra còn có con đường lên núi cần được tu sửa, tối thiểu cũng phải làm bậc thang bằng đá xanh, chuyện này thậm chí còn hao tốn hơn cả lát nền.
Chuyện này coi như đã xong, hai hòa thượng mới hỏi thăm pháp danh Hoắc Nguyên Chân.
– Bần tăng Nhất Giới.
– A Di Đà Phật, tham kiến Nhất Giới phương trượng, bần tăng pháp danh Tuệ Chân, đây là sự đệ bần tăng Tuệ Minh.
– Ừm, như vậy đi, hai người các ngươi vào ngoại môn Thiếu Lâm ta trước, chúng ta tạm thời gọi nhau là sư huynh đệ, đợi đến ngày sau xem biểu hiện hai người các ngươi, mới quyết định các ngươi có thể gia nhập nội môn hay không.
– Phương trường từ bi, hai người bần tăng quyết sẽ không làm cho phương trượng thất vọng.
Tuệ Chân Tuệ Minh thi lễ với Hoắc Nguyên Chân lần nữa, lần này bọn họ thật sự có vẻ chân thành, người xuất gia cũng cực kỳ xem trọng chuyện mặt mũi thể diện. Bây giờ gia nhập Thiếu Lâm rồi, nếu như ngay cả nội môn cũng không vào được, vậy thì thật là thẹn với tấm lòng Bồ Tát của Nhất Giới Đại sư.
Bọn họ cũng không biết, Thiếu Lâm tự căn bản cũng không có cái gì là nội môn ngoại môn, đây cũng là Hoắc Nguyên Chấn tạm thời nghĩ ra. Hắn cho rằng cơ chế này rất khả thi, có áp lực mới có động lực, không thiết lập nên chế độ thưởng phạt, những tăng nhân này cũng không quá coi trọng ích lợi thực tế, bọn họ chỉ xem trọng hư danh, đến lúc đó tự nhiên sẽ vì hư danh này mà ra sức phấn đấu.
Hoắc Nguyên Chân chính là nắm bắt tâm lý của bọn họ ở chỗ này, mới tạm thời định ra cơ chế này, hơn nữa ngày sau còn phải phổ biến rộng rãi ở Thiếu Lâm tự.
Mang theo hai người mới, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu đi chợ. Nhưng vì chợ đã tản đi, hắn chỉ có thể đi tới các cửa hàng mua sắm rất nhiều thực phẩm và vật dụng.
Thân thể từ chất Tuệ Chân cùng Tuệ Minh cũng không kém, nhìn qua tựa hồ luyện tập qua mấy năm công phu. Dưới sự yêu cầu tha thiết của hai người, Hoắc Nguyên Chân được thảnh thơi ung dung, giao hết hai bao tải hàng hóa lớn cho hai người vác.
Bận rộn cả ngày, rốt cục ba người trở lên núi. Sau khi tới Thiếu Lâm tự trời đã tối, Nhất Không cùng Nhất Tịnh đang muốn ngủ, chợt phát hiện Hoắc Nguyên Chân trở lại.
Vốn là bọn họ không có ý định ra nghênh tiếp, nhưng lại nghe thấy trở về không chỉ là một người, cũng không ngủ được.
Phải biết Thiếu Lâm tự này từ khi lập tự đến bây giờ, trừ thầy trò bốn người ra, người bên ngoài tới tổng cộng cũng không vượt quá mười người. Trong đó còn có ba người xin cơm, hai người hái thuốc, một người đốn củi, còn có thiếu nữ chăn dê đã tới một lần, ngoài ra còn có một tên trộm cũng tới viếng, bất quá cũng không lấy một sợi lông cọng tóc nào.
Hôm nay đã gần nửa đêm lại có người ngoài tới, tự nhiên bọn họ cảm thấy lạ, phải ra ngoài xem thử một chút.
Hoắc Nguyên Chân bàn giới thiệu bốn người cho nhau, hơn nữa cũng nói cho Nhất Không Nhất Tịnh biết, từ nay về sau hai người Tuệ Chân Tuệ Minh này cũng là đệ tử Thiếu Lâm, sau này mọi người sẽ gọi nhau là sư huynh đệ.
Nhất Tịnh còn khá hơn một chút, không quá quan tâm bất cứ chuyện gì ngoại trừ võ công, rất nhanh lực chú ý bị hai bao tải thực phẩm lớn Hoắc Nguyên Chân mang về hấp dẫn.
Nhất Không lại khác, phải nói trong sự huynh đệ ba người bọn họ, Nhất Không coi như là hòa thượng tương đối bình thường. Cũng vì bình thường cho nên thích làm ra dáng vẻ tư cách sư huynh, bất quá ba người đã quá quen thuộc lẫn nhau, cho dù là muốn bày ra cũng không có uy phong gì mấy.
Nhưng trước mắt có người mới tới, hơn nữa nghe giọng điệu dường như rất rành rẽ Phật pháp, lập tức Nhất Không cũng cảm giác được uy hiếp.
Không xong, xem ra khó lòng giữ được vị trí cao nhân Phật pháp…
Nhất Không cảm giác được áp lực, càng bày ra dáng vẻ lãnh đạm, chỉ ừ hử cho qua khi nghe Tuệ Chân cùng Tuệ Minh vấn an, đột nhiên phát hiện ra địa vị đặc thù của mình trong tự.
Tính tình Tuệ Minh cũng tương đối ôn hòa, không thèm để ý đối với chuyện này, Tuệ Chân lại có tâm kể một ít, thấy thái độ Nhất Không như vậy, thái độ của y cũng trở nên lãnh đạm.
Hai người bắt đầu nói chuyện chưa được mấy câu, sau đó lại nói đến Phật pháp, lại bắt đầu biện luận với nhau.
Thấy hai người vừa gặp mặt đã không ai nhường ai, Hoắc Nguyên Chân cũng không can thiệp. Như vậy cũng tốt, có cạnh tranh mới có áp lực, cứ mặc cho bọn họ cạnh tranh với nhau, như vậy Thiếu Lâm cũng có chút sinh khí.
Bất quá hết thảy chiều hướng phát triển đều phải nằm trong phạm vi khống chế của mình mới được.
– Được rồi, sau này bốn người các ngươi ngủ chung một gian phòng, hãy sớm nghỉ ngơi đi.
Mặc dù Nhất Không muốn nói ở chung như vậy rất chật chội, nhưng vẫn biết ẽ tôn trọng quyền uy của phương trường trước mặt người mới tới, rốt cục không nói gì.
Chỉ có Nhất Tịnh gãi đầu gãi tại dường như muốn nói gì, bị Hoắc Nguyên Chân trợn mắt nhìn một cái cũng không dám nói nữa.
Sau khi an bài bốn hòa thượng khác đường với nhau vào cùng một chỗ, Hoắc Nguyên Chấn trở lại gian phòng của mình nằm xuống, bắt đầu tính toán.
Phòng xá Thiếu Lâm quá mức căng thẳng, về lâu dài e rằng ngôi miếu nhỏ này không chứa được người. Sự vụ cấp bách trước mắt không phải là vấn đề võ công, mà là nhất định phải mau sớm mở rộng địa bàn.
Tối thiểu cũng phải xây hai gian phòng cho mọi người nghỉ ngơi, ở lâu bên trong Phật đường cũng không tiện.
Hết thảy chuyện này đều cần tiền.
Chờ ngày mai đi, ngày mai sẽ tốt hơn, trải qua tối nay cùng sáng sớm ngày mai # một truyền mười, mười truyền trăm, ngày mai hắn cũng sẽ có không ít người lên núi nghe mình kể chuyện Tây Du ký, đến lúc đó người tập trung đông đúc, tự nhiên sẽ là tài nguyên cuồn cuộn.
Ôm mộng đẹp, Hoắc Nguyên Chấn lại trải qua một đêm trên giường cây.
Sáng sớm, chân trời dâng lên ánh vàng rực rỡ, sương mù mông lung mờ mịt từ từ tan đi. Hoa lan uể oải rũ nhánh xuống, giọt nước từ cánh hoa rơi xuống, lặng lẽ không tiếng động chui xuống đất.
Một ngày mới đẹp của Thiếu Lâm tự bắt đầu, bốn người Nhất Không Nhất Tịnh cùng Tuệ Chân Tuệ Minh đều dậy thật sớm, hoặc là đọc kinh văn, hoặc là luyện tập võ nghệ, ai nấy đều bận rộn.
Duy chỉ có không tới vị phương trường trẻ tuổi hai mươi tuổi còn nằm ở trong chăn, ước hẹn cùng thần nữ.
– Phương trường sư huynh, mau dậy đi…
Hoắc Nguyên Chân ngơ ngác mở mắt ra, thấy Nhất Tịnh đang đứng trước giường mình.
– Độ muốn thế nào, muốn làm gì ta?
Hoắc Nguyên Chân còn chưa tỉnh hắn, đang đắm chìm trong mộng đẹp, khoái cảm còn chưa tan đi. Hiện tại nhìn thấy Nhất Tịnh, còn tưởng rằng xảy ra chuyện.
– Cái gì mà đệ muốn thế nào, có rất nhiều người lên núi nói là muốn gặp phương trường kia kìa…
– À, thì ra là như vậy.
Hoắc Nguyên Chấn rời giường, rửa mặt, mặc tăng bào màu vàng đất duy nhất của mình vào, chân mang vớ, đi giày vải, chân thấp chân cao lảo đảo đi ra khỏi miếu.
Bên ngoài đã tụ tập ước chừng sáu bảy mươi người, hơn nữa còn không ngừng có người từ chân núi đi lên.
Những người đó vừa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, lập tức rối rít chào hỏi.