Chuyện xảy ra vào buổi tối quả nhiên giống như Diệp Khai dự đoán.
Vào tám giờ bốn mươi phút tối, thư ký ủy ban Olympic quốc tế tuyên bố kết quả bỏ phiếu, Sydney thắng cuộc.
Kinh thành chỉ kém hơn hai phiếu, đánh mất cơ hội đăng cai thế vận hội Olimpic 2000. Sau khi công bố kết quả, rất nhiều người chảy nước mắt trước TV.
Theo như Diệp Kiến Hoan gọi điện nói thì bên kinh thành khá xáo động. Rất nhiều người đem TV ném xuống đường, bên ngoài người say rượu nhiều hơn bình thường gấp mười lần, cảnh sát được một phen vất vả.
Lần này vận động đăng cai thế vận hội, không ai cho rằng kinh thành sẽ thất bại.
Hết thảy đều ở trong kế hoạch nên vào lúc bỏ phiếu, các đài phát thanh và truyền hình đều tập trung đưa tin, nghĩ có thể một lần kích thích chủ nghĩa dân tộc và yêu nước.
Nhưng vào thời khắc nhân dân cả nước đang tràn đầy hi vọng, vận động đăng cai thế vận hội lại thất bại .
Nguyên bản truyền thông đều nghĩ đến làm ra vấn đề chính là Bắc Triều Tiên. Bọn họ sẽ dồn phiếu cho Sydney, cũng có người cho rằng một phiếu của Đài đảo sẽ không bầu cho kinh thành, lý do là năm đó nhà đương cục Đài đảo có thái độ bàng quan với chuyện kinh thành vận động đăng cai thế vận hội, thậm chí tỏ thái độ phản đối.
Vào thời điểm năm trước, khi đại lục cùng Nam Triều Tiên chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, bước một bước quan trọng trong việc hòa nhập với thương mại thế giới.
Nói một cách đơn thuần thì Nam Triều Tiên tuy đứng cùng phe với Mỹ nhưng cũng không phải là quốc gia cực đoan, có thể thiết lập quan hệ ngoại giao bình thường. Nhưng nếu bảo Nam Triều Tiên thiết lập quan hệ ngoại giao đối với Bắc Triều Tiên thì tựa như đại lục cùng Đài đảo thiết lập quan hệ ngoại giao.
Bắc Triều Tiên lúc ấy áp dụng cách thức phản đối phi thường kịch liệt về chuyện đại lục cùng Nam Triều Tiên thiết lập quan hệ ngoại giao. Nhưng đại lục sớm đã quyết tâm, hết thảy cố gắng của Bắc Triều Tiên đều không làm nên chuyện gì. Lúc ấy có người cho rằng Bắc Triều Tiên cũng chỉ làm cho qua chuyện nhưng cuối cùng lại xem nhẹ năng lực của bọn họ. Bọn họ bắt đầu chắp nối với Đài đảo, thiết lập một cơ quan du lịch cấp quốc gia ở Đài đảo, tình hữu nghị Trung Triều tưởng chừng như không gì phá nổi hạ xuống tới băng điểm.
Bằng tâm mà nói, Bắc Triều Tiên làm như vậy đúng là không hữu hảo gì nhưng là phản ứng bình thường.
Dù sao về những chuyện này, nếu ngươi dám làm lần đầu, người ta liền dám làm mười lăm, bằng vào gì người ta phải nghe lời ngươi?
Báo ứng khó chịu đến cũng rất nhanh. Đêm nay, Bắc Triều Tiên quả nhiên đem một phiếu quý giá nhất dồn cho đối thủ cạnh tranh Sydney, khiến vào lượt kiểm phiếu thứ hai đại lục cùng Australia đánh ngang tay. Nếu Bắc Triều Tiên đem phiếu bầu cho kinh thành thì kinh thành sẽ cao hơn Sydney hai phiếu.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là đoán chừng.
Những nước bỏ phiếu đều không công khai tỏ thái độ, trên thực tế cũng không khả năng biết phiếu đến tột cùng là bỏ cho ai. Bởi vì ủy ban thế vận hội quốc tế có chế độ giữ bí mật nghiêm khắc, người ngoài không có khả năng biết nội dung này.
Trong quá trình bỏ phiếu, toàn thể thành viên ủy ban sẽ vào phòng kín, tất cả những người phục vụ đều phải ở bên ngoài.
Nhân viên an ninh sẽ cầm thiết bị điện tử dò xét hết mọi ngóc nghách, mục đích là để phòng ngừa các thiết bị điện tử nghe trộm truyền tin tức ra ngoài, bảo đảm quá trình bỏ phiếu tuyệt không tiết lộ ra ngoài.
Kỳ thật vào lúc vòng bỏ phiếu đầu tiên, rất nhiều người đã có dự cảm, cho rằng đại lục lần này vô cùng có khả năng thất bại. Bởi vì thành phố Manchester rớt tại vòng này, những quốc gia ủng hộ Manchester đều quay sang ủng hộ Sydney vì Australia là thành viên của khối liên hiệp Anh.
Quả nhiên, số phiếu cuối cùng của Sydney là 45 phiếu so với 43 phiếu của kinh thành. Kinh thành thất bại chỉ với hai phiếu ít ỏi.
Chuyện này gây ra đả kích không nhỏ, ít nhất rất nhiều người có thể đủ nhìn ra được, cuộc bỏ phiếu tràn ngập thái độ đối địch đối với đại lục, dù sao Sydney là địa phương chỉ thích hợp dưỡng cừu.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc tổ chức hội nghị thường vụ của thị ủy Đông Sơn, sắc mặt mọi người vẫn còn ỉu xìu, hiển nhiên là bị chuyện tối qua kích động.
“Kỳ thật mọi người cũng không cần tức giận như vậy, quốc gia muốn quật khởi, tự nhiên sẽ có thế lực bên ngoài chèn ép. Ai cũng không nguyện ý nhìn thấy một quốc gia cường đại xuất hiện, chúng ta bị chèn ép càng nhiều, liền chứng minh đối phương không tự tin.” Diệp Khai vẫn ngủ tốt, chậm rãi nói,“Làm tốt công tác của mình, đóng góp vào sự kiến thiết của thành phố mới là chuyện chúng ta nên quan tâm.”
Mộc Uyển Dung cũng tỏ vẻ nói,“Diệp thị trưởng nói đúng lắm, các đồng chí cần an tâm công tác.”
“ Thủ đoạn của đám người ngoại quốc thật không hề hàm hồ.” Trưởng ban tuyên giáo Hà Mộc Dương nói,“Trước kia vốn không có nhìn ra, bọn họ làm việc không hề kiêng kị, thực rõ ràng chính là nhằm vào chúng ta.”
“ Vậy còn nói nữa, chuyện rõ như ban ngày, ngươi cường đại rồi, còn trông cậy vào người ta cũng thay ngươi cao hứng?” Trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn nói.
Phó bí thư Lý Văn Hải không lên tiếng nhưng nhìn sắc mặt thực khó chịu.
Dù sao loại chuyện này liên quan đến từng thể diện của người dân, trong lòng mọi người đều cực không thoải mái .
Thường vụ phó thị trưởng Giang Hiểu Mai, giờ lại thấy bội phục Diệp Khai dự kiến trước, cô cũng điều chỉnh lại tâm trạng,“Diệp thị trưởng nói không sai, kỳ thật nhìn từ ý nghĩa nào đó thì tuy rằng lần này chúng ta không trúng nhưng nếu ứng đối thích hợp thì chuyện xấu cũng có thể chuyển hóa thành chuyện. Ít nhất mọi người đều thấy rõ diện mạo thật của thế lực ngoại quốc, cũng thấy rõ trước mắt chúng ta còn tồn tại một ít chênh lệch, có động lực đi tới , tiêu trừ cảm xúc tự đại, sau này phát triển sẽ càng nhanh hơn.”
“Giang phó thị trưởng nói thật đúng……” Lập tức có người đồng ý.
Mọi người ồn ào bàn tán một lúc rồi vào vấn đề chính.
“Nói như vậy, chúng ta thảo luận một chút về chuyện chọn người cho Ủy ban mặt trận thống nhất.” Mộc Uyển Dung nói.
Trước đó dù rằng trên tỉnh muốn chỉ định một chủ nhiệm từ trên xuống, thậm chí đã chọn ra, là chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết đề cử Mã Phi Minh, nhưng sau đó Hàn phó bí thư cường thế nhúng tay nên chuyện không thành. Hiện tại bên trên tranh cãi gay gắt, cộng thêm Diệp Khai kiên quyết phản đối nên chuyện vẫn dừng ở đây.
Trưởng ban Lâm Kế Văn ho khan một tiếng,“Từ sau khi đồng chí Trương Thiếu Kiệt nghỉ hưu thì vị trí chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất vẫn để trống, nếu cứ vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công tác, cho nên ý của Mộc bí thư là đề nghị với tỉnh ủy, đề cử đồng chí phó chủ nhiệm Thôi Thanh Văn của Ủy ban mặt trận thống nhất đảm nhiệm chủ nhiệm.”
“Vậy sợ là không ổn?” Phó bí thư Lý Văn Hải liền tỏ vẻ nói,“ Chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất vẫn là do tỉnh ủy cử xuống, giờ thành phố đột nhiên làm như vậy sợ là bao biện làm thay?”
Bí thư thư kỷ ủy Đoạn Phi không lên tiếng, gần đây hắn có vẻ dựa Diệp Khai, tự nhiên muốn xem phản ứng của Diệp Khai rồi mới quyết định.
“Ý kiến của tôi là cần phải để cho cán bộ địa phương nhiều không gian phát triển.” Thái độ của Diệp Khai rất minh xác,“Từ xưa tới nay, đội ngũ cán bộ Đông Sơn vẫn rất mạnh, bồi dưỡng ra nhiều cán bộ ưu tú, đồng chí Thôi Thanh Văn là một đại biểu, đối với cán bộ như vậy, thị ủy hẳn nên cho anh ấy càng nhiều cơ hội phát triển.”
Tiếp theo Diệp Khai còn nói thêm,“Cán bộ hàng không, Đông Sơn đã quá nhiều , Mộc bí thư, tôi, Giang phó thị trưởng đều xem như cán bộ hàng không, nếu tiếp đến thêm một người thì rất nhiều đồng chí sẽ mắng thầm.”
Mọi người nghe xong, nhất thời đều nở nụ cười.
Bất quá suy nghĩ một chút cũng đúng như lời của Diệp Khai, cán bộ hàng không ở Đông Sơn thật sự là nhiều lắm.
Tuy nhiên trước kia không như vậy, chỉ là mấy năm gần đây thế lực địa phương bị chèn ép rất lớn, hoặc là nói bên trên có ý khác. Nhưng không thể không thừa nhận, chính là cán bộ hàng không quá nhiều đôi khi sẽ gây gò bó.
Cái này làm cho thị ủy lẫn chính quyền khá là quan liêu, cán bộ cấp cục của thành thổ hoàng đế, rất dễ gây ra khả năng hủ bại.
Vấn đề này, Diệp Khai nhìn xem rất rõ ràng, dù sao làm cán bộ hàng không, bọn họ không có khả năng ở Đông Sơn quá lâu. Cho nên càng chú trọng chính là chiến tích, một khi đạt được chiến tích, tùy thời đều bỏ đi đã chạy lấy người, như vậy tiếp tục lũng đoạn quan trường Đông Sơn vẫn là đám lãnh đạo cấp cục.
Lâu ngày như vậy, đám người này sẽ hình thành một vòng lợi ích khổng lồ, rất bất lợi cho việc phát triển của thành phố.
Cho nên, phải bảo đảm con đường phát triển của cán bộ bản thổ, ít nhất bọn họ có đường sẽ áp chế cấp dưới, không không đến mức làm cho quá càn rỡ .
“Nhưng ý kiến tỉnh ủy làm sao bây giờ?” Cũng có người đưa ra vấn đề này.
ở tầng diện thị ủy, dĩ nhiên là phải phục tùng sự phân công của tỉnh ủy, chuyện này là thực tự nhiên .
“Tỉnh ủy có suy nghĩ của tỉnh ủy, nhưng cũng phải coi trọng thực tế của thị ủy. Chúng ta có vấn đề, sẽ hướng cấp trên báo cáo, tranh thủ tỉnh ủy duy trì, đây cũng là công tác chúng ta phải làm.” Diệp Khai liền nghiêm túc tỏ vẻ nói,“Nếu sự tình gì đều nghe tỉnh ủy an bài, thị ủy chúng ta còn tất yếu phải tồn tại tất yếu sao?”
“Tôi tán thành ý kiến của Diệp thị trưởng.” Thường vụ phó thị trưởng Giang Hiểu Mai khó được duy trì Diệp Khai,“Chúng ta cũng nên nghĩ đến lợi ích của cán bộ địa phương Đông Sơn.”
Đồng dạng làm phái hàng không, Giang Hiểu Mai tự nhiên cũng không hy vọng ba đầu sỏ chính trị biến thành nhiều đầu sỏ chính trị, cho nên với một chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất hàng không xuống dưới đối với cô cũng chẳng tốt gì, có thể chống thì cứ chống.
“Vậy mọi người liền đầu phiếu biểu quyết đi.” Mộc Uyển Dung nhìn một chút, liền đưa ra yêu cầu đầu phiếu.
Bởi vì vị trí chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất không có, cho nên ở đây tổng cộng có mười hai vị thường ủy, mọi người nhấc tay biểu quyết sau thì thấy đa số phản đối phái hàng không.
Phó bí thư Lý Văn Hải biểu quyết phản đối, tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa theo thường lệ bỏ phiếu trắng, bởi vậy phiếu tán thành liền đạt tới hơn mười phiếu, hiển nhiên thông qua đề nghị lên tỉnh.
“Ai, thế đan lực bạc a……” Lý Văn Hải cảm thấy tình cảnh chính mình càng ngày càng gian nan .
Chuyện này đối với Lý Văn Hải mà nói, cố nhiên là một chuyện xấu, nhưng hắn nghĩ lại nếu như vì đó mà tỉnh ủy có cái nhìn với thị ủy thì chưa hẳn là xấu với hắn.