Quan Môn

Chương 12 - Là Anh Làm Đấy, Đúng Không?

trước
tiếp

– Cái gì?

Chung Ly Thiên nghe xong lập tức kinh ngạc.

Ông làm sao cũng không nghĩ đến khi hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ đang lâm vào thời khắc nguy cơ nghiêm trọng, người của quân đội lại đột nhiên chen chân vào.

– Diệp bộ trưởng, đây là vì sao? Tại sao quân đội phải trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ chúng tôi?

Chung Ly Thiên không hiểu nổi chân tướng trong chuyện này, trong lòng tự nhiên có chút sốt ruột:

– Phải biết rằng công ty của chúng tôi đã đầu tư trong hạng mục này hơn hai trăm triệu, ngoài ra còn vay ngân hàng một trăm triệu. Nếu như quân đội trưng dụng không điều kiện, công ty của chúng tôi sẽ lập tức phá sản, hơn một ngàn công nhân sẽ lập tức thất nghiệp, như vậy sẽ lập tức xảy ra vấn đề!

– Chung Ly tiên sinh an tâm một chút khoan nóng nảy, nghe tôi giải thích.

Diệp Tổ Đình ngược lại vẫn vững như bàn thạch, hắn ra dấu cho lính cần vụ dâng trà cho Chung Ly Thiên, sau đó mới chậm rãi nói:

– Quân đội trưng dụng tự nhiên là phải có nguyên nhân, nhưng liên quan tới cơ mật quân sự tôi tự nhiên không thể nói rõ ràng với ông. Nhưng có một điểm thật tinh tường, quân đội cũng không phải trưng dụng vô điều kiện!

– Ah?

Chung Ly Thiên nghe xong sắc mặt lập tức khá hơn một chút.

Trên thực tế bởi vì đủ mọi nguyên nhân, hạng mục bất động sản tây thành đã trở thành khoai lang phỏng tay trong tay Chung Ly Thiên, tuy tiền cảnh bừng sáng, nhưng thật sự quá phỏng tay, đã không còn là vật mà ông có thể tự mình nuốt trôi, hơn nữa áp lực trong phương diện tài chính cùng áp lực đến từ ngành chính phủ làm cho ông có chút không thở nổi, vì vậy những thao tác tiếp theo sau ngày càng khó khăn.

Nếu như nói quân đội trưng dụng có thể đưa ra đền bù tổn thất hợp lý nhất định, như vậy ngược lại Chung Ly Thiên rất thích ý tiếp nhận.

Chỉ là Chung Ly Thiên cũng hiểu rõ ràng một việc, áp lực phương diện tài chính của quân đội thậm chí là khá lớn, cho dù gần đây đã được cải thiện không ít, cũng không quá khả năng xuất ra một số tiền lớn đền bù trưng dụng như thế.

Đương nhiên, với tình huống hiện tại của hạng mục bất động sản tây thành mà xem, nếu như quân đội có thể xuất ra hai trăm triệu, thậm chí là một trăm tám mươi triệu, Chung Ly Thiên vẫn không chút do dự lựa chọn tiếp nhận.

Một trăm triệu vay của ngân hàng, ước chừng phải trả hai mươi mươi triệu tiền lãi, mà bản thân ông bỏ vốn đầu tư một ít con đường riêng tư đại khái cũng có được ba mươi triệu, có thể còn lại được ba mươi triệu tài chính Chung Ly Thiên có thể duy trì công ty vận chuyển bình thường, đồng thời còn có cơ hội đợi chờ đông sơn tái khởi, dù sao hắn còn năm triệu đô la gởi ngân hàng bên Mỹ, cũng có thể xoay sở sử dụng.

Nhưng trong lòng Chung Ly Thiên cũng hiểu được thật rõ ràng, quân đội nếu có thể xuất ra được một trăm triệu đã là bánh nóng từ trên trời rơi xuống.

– Quân đội nhất định sẽ không để dân chúng phải bị tổn hại…

Diệp Tổ Đình thoáng do dự, lại nói với Chung Ly Thiên:

– Tôi có một phần hợp đồng văn bản tiếp thu, Chung Ly tiên sinh xem một chút, nếu như không có gì dị nghị thì ký tên đi!

Mặc dù biết mình không khả năng chiếm được tiện nghi gì, nhưng trong lòng Chung Ly Thiên vẫn ôm lấy một phần hi vọng.

Ông mở ra phần hợp đồng có đánh dấu hai chữ “Tuyệt mật”, chỉ nhìn lướt qua đã lập tức chấn kinh.

Giá cả bên trong hợp đồng mà Diệp Tổ Đình đưa cho hắn, không nhiều không ít, đúng lúc là ba trăm triệu!

Hơn nữa bên trong hợp đồng, Diệp Tổ Đình cũng ghi chú rõ, bởi vì nguyên nhân cần phải giữ bí mật nên khoản tiền này sẽ dựa theo tỉ suất hiện tại hối đoái, chuyển đổi trở thành đô la, từ trong tài khoản hải ngoại trích ra cấp cho Chung Ly Thiên.

Nhưng cũng không phải không có điều kiện hạn chế.

Với tư cách trao đổi, gia đình Chung Ly Thiên trong vòng một năm không được rời khỏi đại lục.

– Vì sao có thể như vậy?

Chung Ly Thiên cảm thấy đây đúng là bánh nóng từ trên trời rơi xuống, đầu của hắn có chút mịt mờ, hiện tại không kịp phản ứng.

Bởi vì theo hợp đồng này cũng tương đương với việc hắn có thể thu hồi toàn bộ đầu tư của mình, tuy nguyên nhân vay nợ ngân hàng hắn phải trả tới hai mươi triệu tiền lãi, cũng tổn thất không nhỏ, nhưng so sánh mà nói với khốn cảnh mà hắn phải đối mặt trước mắt đã tốt hơn quá nhiều.

Quân đội không cần phải làm như vậy, đây rõ ràng là âm thầm trợ giúp hắn từ trong bóng tối.

Chung Ly Thiên đột nhiên hiểu được điểm này, nhưng hắn cũng không biết vì sao lại phát sinh sự chuyển hướng như vậy?

Hắn nhìn Diệp Tổ Đình, hỏi:

– Vì sao?

Diệp Tổ Đình cũng cảm thấy trong này có chút bí ẩn, nhưng khi hắn nhìn Chung Ly Thiên tựa hồ cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, đành cười cười nói:

– Tình huống cụ thể tôi cũng không hiểu được rõ ràng, dù sao đây là ý tứ của cấp trên, tự nhiên có đạo lý của họ, nếu như Chung Ly tiên sinh cảm thấy không có vấn đề, ký tên là được, tôi xem như hoàn thành công tác của mình.

Chung Ly Thiên đương nhiên không có lời nào dị nghị, chuyện tốt như vậy hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt.

Thẳng đến khi từ trong Bộ tư lệnh quân khu đi ra, Chung Ly Thiên đều có chút ngây ngốc, người của quân đội lái xe đưa hắn trở về tổng bộ công ty Thiên Vũ.

Nhìn thấy lão bản bình yên vô sự quay về, các công nhân viên trong công ty cũng hoàn toàn á khẩu, những lời đồn vừa rồi đương nhiên cũng biến mất, mọi người lập tức liền an phận như trước.

Chung Ly Thiên ngồi sau bàn làm việc sửng sốt thật lâu, lúc này mới nghĩ tới trước khi mình rời đi, Diệp Tổ Đình đã lơ đãng nhắc nhở một câu:

– Đúng rồi, chuyện này nên nói cho lệnh thiên kim một tiếng tốt hơn!

Câu nói của Diệp Tổ Đình làm Chung Ly Thiên chợt động, trong lòng cũng đang suy nghĩ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới con gái của mình?

Chung Ly Thiên suy nghĩ thật lâu, lúc này mới cầm điện thoại gọi về nhà:

– Hải Dong, Dư nhi có ở nhà không? Phải, gọi con nghe điện thoại.

Chung Ly Dư đang cùng mẹ mình thu dọn đồ đạc, trong lòng lại có chút tâm thần bất định.

Nếu như trong nhà không phát sinh những chuyện này, đối với việc đi Mỹ du học nàng cũng không có suy nghĩ gì, nhưng theo tình hình bây giờ cha của mình đã không cách nào duy trì công ty vận tác bình thường, lần này mình cùng mẹ rời đi chẳng khác gì là chạy nạn.

Làm sao có thể bỏ lại một mình cha chạy trốn ra nước ngoài đây? Trong lòng Chung Ly Dư vô cùng rối rắm.

Vừa lúc đó điện thoại của cha gọi về, Chung Ly Dư tiếp điện thoại trong tay mẹ nàng, chợt nghe thanh âm có chút khẩn trương nhưng mang theo vẻ hưng phấn của cha:

– Dư nhi, hai mẹ con tạm thời không cần đi rồi! Quân đội trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành của chúng ta, nguy cơ gia đình ta đã qua! Có phải do con đã tìm người làm thành chuyện này hay không?

– Quân đội trưng dụng?

Chung Ly Dư nghe được tin tức này cũng có chút kinh ngạc.

Tuy đồng dạng nàng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng trong nội tâm Chung Ly Dư lập tức thở ra một hơi, lời của cha làm cho nàng hiểu được quân đội đã cấp ra số tiền thật lớn, tuyệt đối không thể không có nguyên nhân, không biết như thế nào nàng lập tức nghĩ tới Diệp Khai, người trẻ tuổi đã hồ đồ u mê đoạt lấy thân thể của nàng.

Nghĩ tới vị lão nhân chụp ảnh chung cùng Diệp Khai, Chung Ly Dư lập tức cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ tới Diệp Khai.

– Là anh làm, đúng không?

Chung Ly Dư cố lấy dũng khí gọi số điện thoại Diệp Khai lưu cho nàng, không đầu không đuôi hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.