Quan Môn

Chương 138 - Nên Làm Thế Nào Thì Làm Thế Đó

trước
tiếp

Buổi tối lúc ăn cơm, trong nhà Diệp Tử Bình, Mạnh Chiêu Hoa cũng có mặt.

Không biết nói thế nào lại nhắc tới việc của Trần gia.

– Nghe Tử Ngọc nói qua, Trần Lập Phương hình như đã sắp không được.

Mạnh Chiêu Hoa nói.

Diệp Tử Ngọc là trưởng nữ của Diệp Tương Kiền, là chị em song sinh của Diệp Tử Bình, hiện tại nhậm chức phó viện trưởng tổng quân y viện, là chuyên gia tâm não ngoại khoa nổi tiếng, xem như là một đặc thù trong nhà, không đi theo con đường làm quan ngược lại theo y học, nhưng chức vụ phó viện trưởng tổng quân y viện của bà cũng không thể khinh thường.

– Trần gia cũng đang trong thời buổi rối loạn, trong vòng một năm phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, tinh thần hay thân thể của lão đầu tử đều sẽ không chịu nổi những đả kích nghiêm trọng như thế, ngã xuống là trong dự liệu mà thôi.

Diệp Tử Bình nói.

– Kỳ thật con đã sớm biết rõ Trần Lập Phương sẽ không trường thọ.

Diệp Khai bỗng nhiên chen lời nói một câu.

– Ân?

Hai vợ chồng Diệp Tử Bình cùng Mạnh Chiêu Hoa đều nhìn qua con trai, thầm nghĩ hắn lại có cao kiến gì nữa hay sao?

Diệp Khai giải thích:

– Theo bên ngoài nhìn lại Trần Lập Phương luôn lộ vẻ tinh minh, ánh mắt lợi hại như chim ưng, khí thế rất đủ, người như vậy nhập quân ngũ thì làm đại tướng, ở trong triều đình thì là tướng quốc, địa vị nhất định là vị cực nhân thần, chỉ là do nguyên khí tiết lộ quá lợi hại, cho nên bình thường đều là người có tướng yểu thọ, mà thời đại này y học kỹ thuật lại tiến bộ, cho nên mới có thể miễn cưỡng giữ mạng cho hắn được một thời gian, nhưng dự đoán bệnh tình cũng không xong, con đã đoán chừng hắn không chịu đựng được thêm bao lâu nữa.

– Từ khi nào con lại học biết xem tướng rồi sao?

Mạnh Chiêu Hoa có chút không tin mà hỏi thăm.

– Rất nhiều chuyện đều sẽ một thông thì trăm thông thôi, loại suy, suy một ra ba, nói chính là đạo lý này.

Diệp Khai hồi đáp.

– Được rồi, được rồi, cũng đừng phong kiến mê tín, huống hồ sống chết của Trần Lập Phương cũng không quan hệ gì tới con.

Diệp Tử Bình khoát tay nói:

– Nghiêm chỉnh mà nói, gần đây cha đã bắt đầu tiếp xúc sự vụ bên Minh Châu, đoán chừng không qua được bao lâu sẽ đi qua đó nhậm chức rồi, tình huống trong nhà cũng nên tính toán lại một chút, nhìn xem nên làm sao bây giờ?

Diệp Tử Bình đi Minh Châu nhậm chức, Mạnh Chiêu Hoa nhất định phải cùng đi theo, bây giờ bà đang làm việc trong văn phòng văn hóa trung ương, trên thực tế xem như là cơ cấu dưới Bộ tuyên truyền, muốn tìm đơn vị điều động cũng đơn giản, trực tiếp đem quan hệ chuyển tới Bộ tuyên truyền thành phố Minh Châu là được, không uổng phí sự tình gì.

Hệ thống Bộ tuyên truyền thật khổng lồ, người rảnh rỗi cũng nhiều, Mạnh Chiêu Hoa muốn treo chức làm nửa nội trợ gia đình chuyên môn chiếu cố sinh hoạt của chồng mình hoàn toàn không thành vấn đề.

Mấu chốt của vấn đề vẫn nằm trên người Diệp Khai.

Diệp Khai đã sắp tham gia thi tốt nghiệp trung học, rốt cục nên lựa chọn vào trường đại học nào xác thực cần phải suy tính một phen.

Nếu như ở thủ đô thì thật đơn giản, chỉ là Diệp Tử Bình cùng Mạnh Chiêu Hoa còn có chút lo lắng, vạn nhất hắn rảnh rỗi lại gây ra tai họa gì đó, chẳng phải sẽ làm cho người lại cảm thấy thật đau đầu?

Hơn nữa với hai vợ chồng hiểu rõ về Diệp Khai, chỉ cần hắn còn lưu lại trong thủ đô, nhất định sẽ còn chọc ra không ít thị phi rắc rối.

Cho dù bản thân Diệp Khai không muốn gây phiền toái, nhưng phiền toái cũng sẽ chủ động tìm tới hắn, đây đã là chuyện rất thường thức rồi.

– Nếu cha mẹ còn lo lắng, vậy con sẽ chuyển học bạ qua bên Minh Châu cũng được thôi.

Dù sao Diệp Khai cũng không xem trọng việc này, ở nơi nào cũng là đến trường, hơn nữa hắn cũng không từng cân nhắc đổ dồn tâm tư vào vào trong việc học.

Trên thực tế Diệp Khai cũng thật lo lắng để một mình Diệp Tử Bình đi nhậm chức.

Bên thành phố Minh Châu nước rất sâu, nếu Diệp Tử Bình vẫn dùng loại tư thái ôn hòa đi nhậm chức, đoán chừng người bên dưới sẽ bất phục rất nhiều, áp lực ủy viên cục chính trị lại rất lớn, nếu không nắm bắt cho tốt sẽ bị đánh rơi mất.

Huống hồ thành phố Minh Châu ngày trước còn được xưng là trung tâm kinh tế Đông Á, hiện tại được đồng chí Hồng Chính cố gắng xây dựng dần dần đã khôi phục lại nguyên khí, tất cả các thế lực lớn đều nhao nhao đem nhân tài của mình phái tới làm việc tại Minh Châu, một mặt là bởi vì nền kinh tế yêu cầu, một phương diện khác cũng là vì muốn bồi dưỡng lực lượng dự bị trong đấu tranh chính trị.

Trên thực tế cán bộ từ trong thành phố Minh Châu đi ra, so sánh với những địa phương khác mọi phương diện tố chất đều rất cao.

– Rồi tính sau, dù sao cũng không vội trong nhất thời.

Diệp Tử Bình ngẫm nghĩ, chuyển học bạ kỳ thật cũng là một biện pháp, dù sao đối với người của Diệp gia mà nói thật không phải là chuyện đại sự gì.

Vấn đề mấu chốt là bản thân Diệp Khai có nguyện ý cùng đi qua đó hay không, dù sao hắn ở thủ đô cũng đã có mạng lưới quan hệ của riêng mình, có cam lòng vứt qua hay không, chỉ có thể xem chính bản thân hắn muốn lấy hay bỏ.

Con cái trưởng thành, một loạt biểu hiện của Diệp Khai trong thời gian gần đây đã sớm làm cho Diệp Tử Bình phải nhìn với ánh mắt khác, bởi vậy cũng không muốn bắt buộc hắn đi làm chuyện gì, chủ yếu là muốn tôn trọng chính lựa chọn của hắn, trừ phi là lựa chọn của hắn không hợp với thói thường, như vậy Diệp Tử Bình mới phải vận dụng quyền làm gia trưởng mà phủ quyết.

Chỉ là không nghĩ đến, sáng hôm sau đã nghe tin tức truyền đến.

Đồng chí Trần Lập Phương bởi vì bệnh nặng không cách chữa trị, vào rạng sáng ngày một tháng bảy đã vĩnh biệt cõi đời.

Sau khi tin tức truyền tới, tất cả mọi người đều có chút thổn thức.

Tuy uy vọng của Trần Lập Phương không thể so sánh được với thái tổ, nhưng dầu gì cũng từng làm người lãnh đạo quốc gia, uy vọng cũng không nhỏ, nhất là lúc hạch tâm lực lượng của Trần gia đã tiêu tán, nhưng những chi nhánh khác vẫn phát triển khá khả quan, cho nên các nơi đều tổ chức một ít hoạt động xem như kỷ niệm.

– Lão Trần đi rồi, thật ra khiến cho người nhớ tới những ngày tháng cùng một chỗ chiến đấu trong quá khứ.

Diệp lão gia tử có chút thổn thức hồi ức.

– Hắn còn lớn hơn ông vài tuổi, lúc trước cũng từng dìu dắt ông một thời gian, không nghĩ tới về sau ý kiến không hợp, lại có thật nhiều tranh chấp.

– Ách…

Về vấn đề này, Diệp Khai thật khó mà nói được lời gì, chỉ có thể an ủi lão gia tử:

– Nhân sinh trăm năm chỉ qua trong nháy mắt, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày phải tạ thế, Trần Lập Phương lão gia tử tuy tính tình có chút bướng bỉnh, về sau việc lý giải quyền mưu cũng có chút độ lệch, nhưng theo phương diện tổng thể mà nói, vẫn tương đối đáng giá khẳng định, hơn nữa trước kia ông ấy đã từng làm ra cống hiến khá lớn, tin tưởng tổ chức sẽ dành cho đãi ngộ tương ứng sau này.

Diệp lão gia tử nghe xong, liếc mắt nhìn Diệp Khai:

– Lời nói nói ra thật có trình độ, mấy vị đồng chí trong ban bí thư hôm nay khi đi vấn an gia thuộc của đồng chí Trần Lập Phương, lời nói cũng không khác biệt với lời nói vừa rồi của cháu bao nhiêu đâu, chẳng qua càng có khí thế hơn một ít. Được rồi, cháu nội ngoan, ông thật sự là rất xem trọng cháu!

– Hắc hắc, chỉ đáng chê cười, đáng chê cười mà thôi…

Diệp Khai xấu hổ ho khan một tiếng nói:

– Xem tin tức quá nhiều còn lật nhật báo nhân dân, giác ngộ chính trị đều có thể đề cao, nhất là cách nhìn đại cục đặc biệt mạnh hơn, có thể tự giác đứng trên độ cao của lãnh đạo mà cân nhắc vấn đề, làm công tác tuyên truyền Đảng sẽ càng tốt…

– Lời này của cháu đúng là kẹp súng mang gậy, ân, phải nói là âm dương quái khí, ông không thích nghe.

Nhưng bất kể nói như thế nào, Trần Lập Phương qua đời cũng là đại sự trong Đảng.

Nhất là ông ta từng đảm nhiệm chức ủy viên Ủy ban cố vấn, hưởng thụ đãi ngộ của ủy viên Cục chính trị trung ương, bản thân khi còn sống từng đảm nhiệm qua người lãnh đạo trung ương, hơn nữa còn là vị ủy viên cấp quan trọng đầu tiên đã qua đời sau khi Ủy ban cố vấn trung ương bị hủy bỏ, cho nên chuyện hậu sự sau đó nên tiến hành như thế nào, quy cách phải dựa theo đẳng cấp nào đến xử lý, điếu văn phải ghi chép làm sao, những điều này đều cần được châm chước.

Vấn đề mấu chốt là bên phía Diệp gia.

Nếu như nói trước đó không có chuyện Diệp gia đấu tranh cùng Trần gia, chuyện này sẽ tốt xử lý, có thể dựa theo quá trình thao tác bình thường, dùng đãi ngộ ủy viên Cục chính trị trung ương đến an táng là được.

Nhưng Trần gia Trần Lập Phương qua đời ảm đạm sau cuộc đấu tranh chính trị thất bại, cho nên chuyện này cần phải cân nhắc cảm thụ của Diệp gia một chút.

Nhất là ở Trần gia còn hai quả bom hẹn giờ, sự tình của Trần Học Văn cùng Trần Học Võ một khi bị hấp thụ ánh sáng, trên mặt mọi người đều mất hết mặt mũi, dưới loại tình huống này nếu làm điếu văn cho Trần Lập Phương với quy cách cao chỉ sợ cũng có chút không ổn.

– Trần Lập Phương cả đời anh hùng, lại bị hai đứa cháu trai của Trần Chiêu Vũ làm liên lụy…

Diệp lão gia tử mỗi khi nghĩ tới việc này, không khỏi thở dài nói.

– Chuyện này đương nhiên nên rộng lượng một chút, cháu trai là cháu trai, ông nội là ông nội, cháu trai không thể dựa theo vinh dự của ông nội tùy ý đi làm bậy, ông nội cũng không cần vì hành vi tự chủ của cháu trai mà phải gánh vác!

Diệp Khai nói như thế.

Diệp lão gia tử nghe xong, có chút gật đầu tán thành.

Lúc này trong cuộc hội nghị của Cục chính trị trung ương, mọi người đang thảo luận hậu sự của Trần Lập Phương, quả nhiên đã có người đưa ra cùng loại vấn đề, cho rằng với tư cách là một đồng chí từng phạm một ít sai lầm không nên đem điếu văn xác định được quá cao.

Mọi người đối với ý kiến này cũng chưa thể kết luận, đủ mọi ý kiến đều có.

– Đồng chí Tương Kiền có ý kiến gì không?

Đồng chí Giang Thành nhìn Diệp lão gia tử dò hỏi.

– Chuyện này, khi tôi cùng cháu trai của tôi nói chuyện, nó nói qua hai câu, tôi cảm thấy được vẫn còn tương đối đúng trọng tâm.

Diệp lão gia tử nói ra.

Lỗ tai mọi người không nhịn được đều lập tức dựng lên, Diệp lão gia tử đột nhiên đề cập tới cháu trai Diệp Khai của hắn, mà mọi người vẫn thường xuyên nghe được những hành động kinh người của Diệp Khai, cho nên không nhịn được đều muốn chú ý nhiều hơn một chút.

– Nó nói, cháu trai là cháu trai, ông nội là ông nội, cháu trai không thể mượn nhờ vinh dự của ông nội mà tùy ý đi làm bậy, mà ông nội cũng không cần vì hành vi tự chủ của cháu trai mà đi gánh vác.

Diệp lão gia tử nói ra.

– Tôi cảm thấy được lời này có chút đạo lý, những người như chúng ta, mỗi ngày bề bộn việc chính vụ quá nhiều, rất ít có thời gian đi quan tâm con cháu đời sau phát triển, đây cũng tạo thành đời sau tốt xấu lẫn lộn, chuyện này vốn không cách nào tránh khỏi. Nhưng tôi cảm thấy được, chỉ cần không phải cố ý bao che hành vi sai lầm của người thân, đều có thể thông cảm, cho nên nên làm sao thì cứ làm như thế đi.

Sau khi Diệp lão gia tử nói xong, mọi người đều có cảm giác nhận đồng, hôm nay chuyện phát sinh trên người Trần Lập Phương, không chừng không bao lâu sau rất có thể rơi xuống trên người của mình, đã như vậy cũng không tất yếu trách móc quá nặng nề, vẫn nên tha thứ một chút thì tốt hơn.

Phàm là đồng chí không phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, lại là đồng chí cống hiến cả đời, chuyện hậu sự cũng nên làm tốt một chút, không nên để cho mọi người thấy cảnh thương tình, sinh ra liên tưởng nào đó không tốt.

– Ý kiến của đồng chí Tương Kiền, tôi phi thường đồng ý.

Đồng chí Giang Thành tỏ thái độ nói.

– Tôi cũng đồng ý.

Thủ tướng Vân nhấc tay nói.

– Tôi cũng đồng ý.

Chủ tịch chính hiệp Hứa Vĩnh Niên cũng nhấc tay nói.

– Tôi cũng đồng ý.

Một chuyện phức tạp lại vì lời trích dẫn từ câu nói của cháu trai Diệp Khai của Diệp lão gia tử, trở nên thật đơn giản, rốt cục mọi người cũng không còn tiếp tục tranh chấp, dạo qua một vòng đã được quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.