Quan Môn

Chương 142 - Đều Là Cao Thủ Dựa Thế

trước
tiếp

Đọc báo buổi sáng, Diệp Khai thấy tin Phùng Duẫn Đồng thôi chức để chữa bệnh.

Bí thư ban bí thư – đồng chí Cổ Kiến Nhung tạm thời tiếp quản chức vụ Bí thư thành ủy kinh thành, đang tiếp xúc với các ban ngành, làm công tác trấn an, đồng thời làm quen một số nội dung công việc.

Bất quá mọi người đều biết, Cổ bí thư khẳng định không có khả năng ở chứ vụ Bí thư thành ủy kinh thành lâu, sớm muộn sẽ đi lên. Mấu chốt là phải nhìn xem Phùng Duẫn Đồng có trở về được hay không, nếu như hắn về không được thì chắc là sẽ gặp rất nhiều chuyện xấu.

Vô luận là vị ủy viên cục chính trị nào cũng cảm thấy hứng thú với vị trí này. Ngồi vào đó sẽ có cơ hội nhiều hơn để trở thành nhân tuyển vào thường vụ sắp tới.

Đương nhiên, vị trí này phong hiểm cũng khá lớn vì quá gần trung tâm quyền lực.

Diệp Khai gãi gãi đầu, cảm thấy Phùng Duẫn Đồng xuống đài có chút hơi sớm, ít nhất là sớm hơn so với mình biết, chắc sẽ sinh ra ảnh hưởng tới thế cục sau này. Hướng đi tương lai chưa biết thế nào, đoán chừng sẽ thêm một ít chuyện xấu nhưng hoàn cảnh chung nhất định là sẽ không thay đổi bao nhiêu.

Đối với toàn bộ quốc gia, toàn bộ xã hội mà nói, một ủy viên nào đó trong cục chính trị cũng không có gì lớn nhưng trong một phạm vi nhất định vẫn chấn động. Ví như nói trung tâm quyền lực của kinh thành sau chuyện này chuyển biến thế nào sẽ rất khó nói.

Bất quá nghe Nhị lão gia tử đàm luận với hắn về cục diện cục chính trị sắp tới, Diệp Khai cười nói:

– Tất cả mọi người là cao thủ dựa thế ah!

Diệp lão gia tử biết lúc thảo luận Diệp Tử Bình nhập chủ thành phố Minh Châu thì Phùng Duẫn Đồng nhất định sẽ ra tay cản trở, cho nên mượn cơ hội này vất tài liệu ra ngoài, trực tiếp hạ một ủy viên cục chính trị, khiến người chấn động. Thông qua chuyện này, tất cả mọi người đã minh bạch lão Diệp gia không dễ coi thường, lực cản đối với Diệp Tử Bình lập tức biến mất rất nhiều.

Mà đồng chí Giang Thành cũng là cao thủ dựa thế, ông dứt khoát mượn cơ hội này, thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng về chuyện Phùng Duẫn Đồng bị bắt, trực tiếp cường thế đề nghị Diệp Tử Bình nhập chủ thành phố Minh Châu, một lần hành động đạt được địa vị trọng yếu trong thường vụ.

Người ở bên ngoài thoạt nhìn, chuyện hôm nay là do đồng chí Giang Thành cùng Diệp lão gia tử đã sớm thông đồng tốt, dù ai cũng không cách nào khẳng định nên trong lòng đều nghi hoặc, nếu là đồng chí Giang Thành đã được Diệp lão gia tử toàn lực tương trợ thì phối trí đầu mối quyền lực lại có một phen biến hóa.

Trong thời kỳ mẫn cảm này, tốt nhất là đừng làm chim đầu đàn bị người ta bắn trước, Phùng Duẫn Đồng là bài học.

Chức vụ Bí thư thành ủy, ủy viên cục chính trị cứ như vậy ra đi, hơn nữa như khẩu khí đồng chí Giang Thành thì chuyện này tựa hồ vẫn chưa hết, đến tột cùng có thể truy cứu tiếp hay không thì mọi người vẫn chưa thể kết luận.

– Mấy ngày nay, Kinh Thành nhất định bình tĩnh không được.

Nhị lão gia tử nói:

– Trưởng bối Phùng Duẫn Đồng tuy chết sớm, thế nhưng mà thân bằng bạn cũ không ít, người biện hộ đều có chút thân phận, sợ là đồng chí Giang Thành khó có thể ứng phó rồi.

Cha của Phùng Duẫn Đồng là nguyên lão trong đảng, chỉ là hy sinh trước giải phóng. Hắn có chiêu bài đại nhân vật nên rất được ủng hộ, giờ gặp nạn nên đương nhiên sẽ có rất nhiều lão đồng chí đi ra nói chuyện, biện hộ cho, yêu cầu khai ân ngoài pháp, đây cũng là chuyện thường tình.

– Nhân trị là vậy, nhân tình quan hệ lớn hơn trời.

Diệp Khai bình luận:

– Cháu thấy đợi đến lúc những lão đồng chínày giá hạc tây quy thì quan niệm pháp chế mới có thể chính thức tạo dựng lên, cái này còn cần một thời gian quá độ rất dài.

– Bất quá như vậy cũng tốt, chuyện cha cháu xem như triệt để giải quyết, không có một chút dây dưa dài dòng.

Nhị lão gia tử nói, thần sắc thoải mái.

Diệp Khai gật đầu đồng ý, chuyện lần này xác thực có chút thuận lợi.

Bởi vì đồng chí Giang Thành thôi động, một lần hành động xác định Diệp Tử Bình nhập chủ thành phố Minh Châu, giảm đi rất nhiều phiền toái cho lão Diệp gia.

Bất quá đồng chí Giang Thành cũng không chịu thiệt, tương lai mở rộng cục chính trị thì ông nhất định là thêm được người. Đến lúc đó Diệp lão gia tử cũng sẽ phải trả lại nhân tình cho ông.

Hơn nữa, bởi vì Phùng Duẫn Đồng vốn là thường vụ ngã xuống nên coi như thiếu một nhân tuyển cho chín vị trí thường vụ, vị trí này cũng sẽ là tiêu điểm truy đuổi của rất nhiều thế lực. Đồng chí Giang Thành với tư cách thủ trưởng Số 1 chắc chắn thu được lợi ích cực lớn.

– Có lẽ ông nội còn phải làm thêm một lần rồi.

Diệp Khai bỗng nhiên nói.

– Ah?

Nhị lão gia tử sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một phen mới gật đầu nói:

– Ừ.

Diệp Khai nói quả nhiên là rất có đạo lý. Dù đồng chí Giang Thành có bản sự đến mấy cũng không thể có năng lực nhét vào thường vụ hai người. Bởi vì căn cơ của ông quá nhỏ bé, tình hình kinh tế căn bản cũng không có nhiều người có lực để lựa chọn, như vậy một khi Diệp lão gia tử có quan hệ với ông tương đối gần lui xuống thì trong chín thường vụ tối đa cũng chỉ có hai phiếu là của ông, như vậy thân là thủ trưởng Số 1 lại quá mềm yếu vô lực, không có quyền lên tiếng đáng kể.

Nhất là quyền phủ quyết trong thường vụ thì lại càng bất lợi, cho nên ông phải cực lực tránh cho loại tình hình này xuất hiện.

Hiện tại trong mấy vị đại lão khác thì thủ tướng vân và chủ tịch Hứa là một phái, đồng chí Cổ Kiến Nhung là người nối nghiệp, chắc chắn sẽ không cùng một lòng với đồng chí Giang Thành, lại bổ sung vào mấy vị thường vụ, khẳng định cũng đều là tiêu điểm để thế lực khắp nơi tranh đoạt, không có khả năng vào hết trong túi mình.

Cho nên, xét thấy tình thế trong nước cần, mời Diệp lão gia tử ở lại thêm một khóa vẫn là hợp tình hợp lý.

Đối với đồng chí Giang Thành mà nói, đây là một kế hoãn binh tốt.

5 năm sau, vị trí đồng chí Giang Thành đã sớm vững chắc, quân quyền cũng có thể cơ bản khống chế, đám lão lãnh đạo cũng lui xuống hết. Quyền lên tiếng của ông hoàn toàn khác biệt.

Đến thời điểm đó, quyền lên tiếng của đồng chí Giang Thành trong thường vụ nặng hơn nhiều, về vấn đề nhân sự cũng đủ lực ảnh hưởng.

Cho nên Diệp Khai mới có thể phán đoán lão gia tử khả năng còn phải làm lại một lần, tình huống này xác thực trước kia không dự đoán đến.

– Ông của cháu cũng đã bảy mươi lăm, chẳng lẽ phải làm đến tám mươi tuổi?

Nhị lão gia tử sờ cằm, trong lòng có chút do dự.

Kỳ thật với lão Diệp gia hiện tại, lão gia tử làm lại thêm một khóa sẽ có lợi nhưng đối với thân thể Diệp lão gia tử mà nói lại chưa chắc là tốt lành gì. Vào vị trí đó chắc chắn hao tâm hao lực, cũng không thể ngồi không ăn bám, Diệp lão gia tử không phải người như vậy.

– Chuyện này, chủ yếu vẫn phải xem ông nghĩ thế nào.

Diệp Khai nói:

– Nhưng cháu đoán chừng đồng chí Phương Hòa và đồng chí Sở Phong cũng có ý vậy.

Nếu như nói không xảy ra chuyện của Phùng Duẫn Đồng, cục diện trong cục chính trị không quá phức tạp, như vậy Diệp lão gia tử có ở lại hay không không phải là vấn đề lớn tới toàn cục. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy nhất định sẽ khiến lòng người chao đảo, mà căn cơ đồng chí Giang Thành chưa đủ vững chắc nên vẫn cần một đồng chí đạo cao đức trọng tọa trấn mới có thể đảm bảo chuyển giao quyền lực ổn thỏa.

Dù là Diệp lão gia tử chỉ đứng ở trên vị trí kia, bình thường không làm sự tình gì, đối với đồng chí Giang Thành mà nói, cũng là một loại chống đỡ tâm lý. Diệp lão gia tử tồn tại cũng tương đương với nhân vật mấu chốt chuyển giao thế hệ.

– Suy nghĩ trước sau, chắc là vẫn sẽ làm.

Diệp Khai cân nhắc thấu đáo tình huống, liền phán đoán.

– Như vậy thì chuyện cháu lúc trước chủ trương cho cha cháu vào vị trí bí thư thành ủy thành phố Minh Châu vẫn là nhìn xa đấy.

Nhị lão gia tử nói.

Nếu không có như thế, Diệp Tử Bình dù vào cục chính trị vẫn ở lại kinh thành, bên ngoài không có chỗ nào. Khi đó hai cha con cùng họp cục chính trị, cũng có chút xấu hổ, giờ tuy thỉnh thoảng cũng có nhưng số lần giảm xuống rất nhiều, dù sao cũng không chính diện tiếp xúc quá nhiều.

– Cháu lúc nào chẳng nhìn xa trông rộng!

Diệp Khai cũng chỉ dám nói vậy trước Nhị lão gia tử. Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình trên cơ bản đều là người truyền thống, còn lâu mới thoải mái như Nhị lão gia tử.

– Nói cháu béo liền thở gấp liền đấy.

Nhị lão gia tử cười cười nói.

Hai người tùy tiện hàn huyên một hồi, Diệp Khai cũng nhớ tới một việc, liền nói:

– Cháu có chuyện này còn cần Nhị gia gia hỗ trợ mới được.

– Chuyện gì?

Nhị lão gia tử tò mò.

– Chúng ta có người nhà làm tình báo nên chắc dễ điều động người giỏi tiếng Nga lại quen với tình huống bên Soviet. Cháu muốn mượn sử dụng, nhưng chắc không trả đâu.

Diệp Khai suy nghĩ nói.

– Cháu muốn có người, lại cái gì mà không trả.

Nhị lão gia tử cười nhạo:

– Người chọn lựa là có nhưng không thể tùy tiện cho cháu, đều là tinh hoa bồi dưỡng đấy, tổn thất sẽ rất đau đớn.

Diệp Khai cũng không có giấu diếm:

– Áp lực tài chính gần đây vẫn tương đối lớn. Vốn ban đầu của cháu cũng không thể dồn hết vào hàng không mẫu hạm, còn cần tìm thêm. Cho nên mượn mấy người sử dụng để nhòm vào Soviet.

– Chẳng phải cháu đang buôn bán nhu yếu phẩm, cái đó kiếm tiền cũng rất nhanh đấy.

Nhị lão gia tử cũng biết Diệp Khai bảo Chung Ly Dư buôn bán hàng này bên Soviet.

– Cháu lời được mấy lần thì sau này người tham gia càng nhiều, tỷ lệ lời hạ xuống trên diện rộng, ra hàng cũng tương đối khó khăn, nên cháu định đổi mở một triển lãm cá nhân.

Diệp Khai nói.

– Ah, nói xem, nếu là tốt thì ông có thể cho mượn người.

Nhị lão gia tử hứng thú.

– Chuyện này, kỳ thật không thích hợp ra mặt vận hành, dù cháu muốn tham gia cũng phải tìm đại diện.

Diệp Khai cẩn thậni.

– Là làm ăn gì, không phải là buôn lậu thuốc phiện a?

Nhị lão gia tử ngạc nhiên.

– Không phải buôn lậu thuốc phiện, cháu định đi buôn súng ống đạn được.

Diệp Khai rốt cục nói ra tính toán của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.