Sanh Tử Kiều

Chương 15 - Cửu Sát Ngân Bài

trước
tiếp

Ngươi mặt tím lạnh lùng:

– Cửu Sát Ngân Bài Cốc Thuần !

Qúy Ca giật mình, nhìn sững đối phương vẻ hoài nghi hiện ra nơi ánh mắt. Một lúc sau y hỏi:

– Cốc Thuần? Ngươi là Cốc Thuần nơi Thái Âm Sơn !

Cốc Thuần cười mỉm:

– Chẳng lẽ còn có đến hai Cốc Thuần sao ?

Qúy Ca vẫn nghi hoặc:

– Tại Thái Âm Sơn vùng Lưỡng hồ, bằng hữu lập nghiệp xưng bá xưng hùng, một mình một cõi, sao lại bỏ giang san của mình mà gia nhập Quỷ Diện Bang?

Cốc Thuần so vai:

– Chỉ vì Diêm đại ca mời ta đến hợp tác, cũng như lâu chủ ngươi thỉnh Huyết thu?

Thân Xương Ngọc, có lạ gì điều đó mà ngươi lại hỏi ?

Một ý niệm thoáng hiện lên trong tâm tư, Qúy Ca dịu ngay sắc mặt, thốt:

– Cốc Thuần! Sự việc hôm nay xảy ra là do lầm lỗi, mà lỗi thì không phải nơi ta, hẳn là ngươi đứng trên gò cao kia có thấy rõ hết rồi.

– Rồi sao ?

Qúy Ca giữ bình tĩnh:

– Cái ý của ta, là oan gia nên mở không nên buộc, ngày trước chúng ta không thù, thì đừng oán cho ngày sau. Sự việc có thể dàn xếp, thì nên dàn xếp, tránh can qua giữa song phương. Các ngươi chận đường vô cớ, nặng lời thách thức, còn ta lỡ tay gây thương tích cho một người, song phương đều có lỗi, có thể châm chước cho nhau. Ta không quan tâm đến sự vô lễ của các ngươi, các ngươi cũng không nên tra cứu đến việc đánh người mang thương tích. Ta đề nghị nên hòa giải với nhau, xem như chẳng có việc gì xảy ra.

Cốc Thuần cười hắc hắc:

– Hoà ? Ngươi nghĩ dễ dàng như vậy sao ? Vị hương chủ kia, chết oan ức như vậy, mà bỏ qua được a ø? Mạng người đâu có rẻ như vậy đâu chứ ?

Qúy Ca cố nhẫn nại:

– Ta đã nói rõ sự tình lầm lỡ nào phải nơi ta đâu cơ chứ ! Ta nào có cố tình gây chuyện đâu ? Ngươi đừng quên sự việc là do bọn các ngươi đó nhé !

Cốc Thuần vụt cao giọng:

– Ai động thủ trước cũng không quan hệ, bởi hắn đã chết rồi. Và chính cái chết đó mới là vấn đề. Sanh mạng của một vị hương vị trong bổn bang chỉ có giá trị bằng một câu nói hồ đồ của ngươi a ø? Dù cho bất cứ ai trong Hắc Lâu cũng không có giá tri.

bằng vị hương chủ của tạ Tuy nhiên, việc đã lỡ rồi ta đành lấy biện phát sát nhân thường mạng mà thôi !

Qúy Ca trầm giọng:

– Ý tứ của ngươi là như thế đó ư ?

Cốc Thuần gật đầu:

– Không sai !

Qúy Ca bắt đầu mất trầm tĩnh:

– Cốc Thuần! Ngươi nhất định khai mào cuộc chiến giữa Hắc Lâu và Quỷ Diện Bang ?

Cốc Thuần bật cười sang sảng:

– Ta không nghĩ đến việc xa xôi, chỉ biết là một hương chủ của ta chết oan, ta phải báo thù! Hiện tại là như vậy, sau này cũng vậy chẳng có chuyển biến gì khác, còn những chuyện gì xảy ra sau này, hãy để tính sau, nên nhớ rằng Quỷ Diện Bang luôn luôn có cách để đối phó !

Qúy Ca hử một tiếng:

– Thế là ngươi muốn … Cốc Thuần chận lời:

– Giết ngươi, giết luôn cả gã đánh xe của ngươi, báo thù cho thuộc hạ của ta ! Ta dám chắc Hắc Lâu chẳng bao giờ biết tại sao, do ai mà các ngươi bị giết, mà dù có biết cũng vô hại.

Qúy Ca thoáng biến sắc:

– Ngươi thật là một kẻ hung ác !

Ngồi trong xe, Lệ Tuyệt Linh gọi Trát Thái:

– Thật là nhiệt náo ghê, có người muốn thanh toán cái mạng của lão tiểu đầu nhi ngươi kìa !

Trát Thái nghiến răng:

– Ngươi đừng có vui mừng trên tai hoa. của người tạ Dù bọn ta có bại trước khi ngã xuống ta cũng kết liễu tánh mạng ngươi trước.

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

– Đúng quá, trên đời này không có ai tàn độc bằng bọn người Hắc Lâu các ngươi!

Lời truyền quả thật chẳng có sai ngoa.

Trát Thái đảo mắt nhìn quanh, ngưng thần giới bị, đồng thời thốt:

– Dù cho bọn ta có khổ, chính ngươi phải khổ trước, ngươi khoan hãy đắc ý vội !

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

– Các ngươi khổ là cái chắc, bọn Quỷ Diện Bang người đông thế mạnh, các ngươi thì vỏn vẹn có hai, sự chênh lệnh thấy rõ. Nếu có ác đấu, cái bại hẳn về phần các ngươi rồi !

Dừng lại một chút, chàng tiếp:

– Dù sao, chúng ta cũng chung chỗ với nhau, tuy ta là kẻ tù, song đối với các ngươi vẫn còn ít nhiều giao tình trong mấy hôm qua, ta sẵn sàng chỉ điểm cho ngươi phương pháp cứu nguy!

Trát Thái nghi hoặc:

– Ngươi đừng có hòng giở trò quỷ quái, ta không tin ngươi đâu.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Ta không nói sai đâu Trát Thái suy nghĩ một lúc:

– Ngươi nói thử ta nghe!

Lệ Tuyệt Linh liếm vành môi, thấp giọng:

– Ngươi cũng biết bản tánh của ta rất cao ngạo, ngươi mở trói cho ta, ta sẽ trợ giúp ngươi một tay, ít nhất ta cũng giúp các ngươi thoát khỏi bọn Quỷ Diện Bang, nếu không hoàn toàn thủ thắng!

Trát Thái buộc miệng hỏi:

– Sau đó ngươi đi đâu ?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Giúp các ngươi thoát nạn là đủ biểu hiện cái giao tình của ta vừa mới nói, chết hay sống mặc ta, ngươi không cần phải quan tâm đến!

Trát Thái xì một tiếng:

– Ngươi nuôi cái mộng to quá, thà ta chịu chết với bọn Quỷ Diện Bang chớ không khi nào đi phóng thích ngươi để nhờ ngươi tiếp trợ ! Ngươi ăn nói hồ đồ quá ai tin được ngươi! Mở trói cho ngươi rồi, ngươi không tiếp trợ lại bỏ trốn đi, ta làm sao chứ ? Vả lại ai bảo đảm là ngươi không hùa theo bọn Quỷ Diện Bang quật ngược lại bọn ta ?

Lệ Tuyệt Linh lộ vẻ không vui:

– Họ Lệ này nào phải kẻ không giữ lời, ngươi đừng có lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

Trát Thái lại hừ một tiếng:

– Ngươi hãy bỏ đi cái ý niệm đó đi, trừ ra cuộc hoà giải này thành tựu thì thôi, còn có ác chiến thì ta giết ngươi trước, sau đó sẽ đối phó địch sau !

Lệ Tuyệt Linh đáp:

– Ngươi nên suy nghĩ lại đi.

Trát Thái nghiến răng:

– Không có suy nghĩ gì hết. Đừng mong thuyết phục được ta, bọn ta chết rồi thì ngươi cũng chết, nếu còn sống thì ta sẽ giải ngươi về Hắc Lâu lãnh án!

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

– Ngươi nhất định muốn đồng quy ư tận ?

Trát Thái cười gằn:

– Nếu như tình thế bắt buộc.

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

– Ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận lớn!

Trát Thái nạt:

– Câm đi, ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa cả !

Bên ngoài, tình hình căng thẳng lắm rồi, song phương như tên đã lắp vào cung, giây kéo thẳng, chỉ còn buông tay nữa là xong?

Qúy Ca lộ vẻ vừa quyết liệt, vừa tàn khốc, nhưng cố gắng dàn giải một lần nửa:

– Họ Cốc kia, ta hiểu bọn ngươi muốn gì. Ta hiện đang có việc cần kíp nơi mình, cần phải về phục lịnh gấp. Ta xin đáp ứng ngươi là sẽ chẳng báo cáo việc này lên với lâu chủ, còn ngươi nếu muốn báo thù cho đồng bọn thì cứ hẹn ước với ta, vào thời gian nào đó ở đâu cũng được, ta sẽ đến gặp ngươi !

Cốc Thuần bật cười quái dị:

– Ngươi tưởng bọn ta là lũ người mới vừa xuất đạo hay sao mà lại giở cái giọng điệu hoãn binh đó ra nữa. Ước định thời gian cùng địa điểm, để cho ngươi đi bố trí mai phục thuộc hạ đánh úp ta à, thật là ấu trĩ. Chắc ngươi nghĩ ai cũng ngu cả hay sao ?

Y nhìn lên không, lộ vẻ đắc ý, tiếp:

– Hiện tại ta đã nắm tất cả phương tiện, sao ta lại bỏ đi, để chờ một dịp khác mà ta tin chắc là sẽ bất lợi cho ta ? Huống chi, việc báo thù gặp đâu là làm đó, có ai chờ đợi chi cho lâu, ta không có ngu mà mạo hiểm như vậy!

Qúy Ca nổi giận, quát:

– Ngươi muốn động thủ ?

Cốc Thuần bật cười ha hả:

– Chứ còn sao nữa, ngươi đáng cho ta đùa sao ?

Qúy Ca nghiến răng:

– Được rồi, ngươi cứ vạch đường đi, ta sẵn sàng hầu tiếp.

Cốc Thuần bĩu môi:

– Cần gì phải bày đặt này kia chi cho mệt, cứ đánh đến chết thi thôi, không ngươi thì chúng ta phải ngã xuống nơi đây.

Qúy Ca nổi giận:

– Các ngươi thật là hèn hạ, không tuân theo quy củ giang hồ.

Cốc Thuần mỉa:

– Có bao giờ bọn Hắc Lâu các ngươi tôn trọng qui củ giang hồ đâu ? Quỷ Diện Bang bắt buộc phải áp dụng đấu pháp với các ngươi mà thôi !

Qúy Ca ưỡn ngực:

– Thế thì các ngươi còn chờ đợi gì mà chưa khai cuộc ?

Nói thì nói vậy, chính y xuất thủ trước, thanh Kim nhẫn kiếm vung lên, xẹt tới Cốc Thuần liền. Chừng như Cốc Thuần có phòng bị trước, nên không hoang mang, đứng nguyên một chỗ, bật cười cuồng dại, trong lúc cười, y rút chiếc ngân bài từ phía sau lưng cầm nơi taỵ Ngân bài hình vuông, dày độ tấc, dài hai thước, rộng hơn thước, bốn cạnh bài chơm chởm những mũi nhọn dài độ hai tấc, mặt ngân bài có khắc hình chín chiếc đầu lâu, bài xương mất thịt. Ngân bài tên là Cửu Sát Ngân Bài, theo tay lão bay ra nghinh đón kim nhẫn kiếm.

Qúy Ca tránh chạm, lách kiếm qua một bên, nhắm vào vai tả đối phương đâm qua! Cửu Sát Ngân Bài theo liền. Kiếm đâu, bài đó, bài chập chờn sáng ngăn chặn kiếm quang nháng lên như ngàn sao sạ Vung tay liên tiếp, Qúy Ca đánh ra đúng một trăm chín mươi chín nhát kiếm. Cốc Thuần ung dung đưa ngân bài đón chận.

Song phương thoạt ra thoạt vào đều nhanh, vũ khí rít gió thân hình quyện gió, bật thành những tiếng vù vù, không gian xoáy lốc. Đúng là một trường long tranh hổ đấu, chẳng ai nhượng ai. Bỗng Cốc Thuần ra lệnh:

– Giang Chấp Pháp lượt trận. Còn bao nhiêu tiến tới phá hủycỗ xe, giết chết tên đó cho ta.

Giang Chấp Pháp là người cùng đứng trên đỉnh gò với Cốc Thuần, vâng một tiếng, đoạn nhướng qua Phạm Oai nạt hỏi:

– Ngươi có nghe Nhị đương gia nói đó chăng ?

Phạm Oai giật mình, thốt nhanh:

– Tuân mạng !

Chính hắn vọt mình đến cỗ xe trước hơn ai hết, đồng thời cao giọng gọi:

– Tiến vào đi các huynh đệ.

Từ bốn phía bọn Quỷ Diện Bang rập nhau vâng một tiếng, vang dội cả khu rừng, rồi tất tả vung vũ khí tiến tới nhắm cỗ xe làm đích.

Trên xe, Trát Thái biến sắc, đôi mắt chớp lịa. Lệ Tuyệt Linh lắc đầu, thở dài:

– Thế bất lợi rồi, gươm kề cổ !

Nghíến mạnh hai hàm răng, Trát Thái vận công lực dồn vào bàn tay, hạ nhanh chiếc tiên nhân chưởng xuống đỉnh đầu Lệ Tuyệt Linh. Chàng đà dự liệu điều đó rồi nên đã ngầm dồn tụ công lực, gồng toàn thân cứng như đá, gồng mình không phải đê?

hứng tiên nhân chưởng mà là để có sức chịu đựng khi chàng thực hiện mưu đồ đối phó với Trát Thái. Chàng tính toán rất kỹ, cho nên chiếc tiên nhân chưởng trên đầu vừa nhích động lập tức chàng ngã nhào xuống, lăn nhanh. Tiên nhân chưởng giáng xuống chỗ ngồi, gỏ vỡ vụn bắn ra chạm lên mui xe, kêu bình bịch. Trát Thái nổi giận, chui luôn vào mui, vung đao đánh loạn, bất kể tả hữu, tiền hậu.

Lệ Tuyệt Linh cứ lăn, vừa lăn vừa đạp chân, mui xe rung chuyển ầm ầm, mảnh bố lợp mối rách tét, gỗ gãy, xe lắc lư, hai con ngựa bên ngoài hoảng sợ cũng nhảy chồm lên hí vang rền.

Đúng lúc đó, Phạm Oai lên xe rồi, vũ khí của hắn là thanh tam hoàn đao, nhắm vào đầu Trát Thái chém xuống. Trát Thái bắt buộc phải bỏ Lệ Tuyệt Linh xoay qua nghinh đón tam hoàn đao.

Đồng thời gian đó, người ốm cao, vận chiếc áo trắng, chỉ huy hai mươi tên thuộc hạ cũng lên xe theo Phạm Oai, vũ khí của y là ngọn Hồng anh thương, dài tám thước, y cứ nhắm Trát Thái mà phóng vào. Xe dù rộng, cũng không thể là một chiến trường huống hồ trong xe có đến người.

Tự nhiên Trát Thái phải lúng túng trước bao nhiêu địch thủ. Lão vừa thủ, vừa công vừa mắng lớn:

– Thật là một lũ hèn nhát, cậy động khinh ít, đánh như thế thì còn gì là mặt mũi để chen chân vào giang hồ. Các ngươi không sợ anh hùng đồng đạo cười cho thúi mũi hay sao ?

Phạm Oai bật cười ha hả:

– Có tức uất thì đợi gặp diêm vương rồi dâng sớ cáo tội bọn ta.

Trước đó, bọn chận đường gồm bốn người, chết một còn ba, trừ Phạm Oai, còn hai, hai người này do phía hậu xe cũng vung vũ khí nhảy lên, một người cầm ngưu nhĩ đao, người kia cầm đồng chùy. Họ không vào cuộc, cứ ở sau xe, chực hở tiếp sức cho đồng bọn bên trong. Họ vào sao được vì trong xe chật quá, họ không thể giúp ích gì được việc gì, trái lại còn gây vướng bận cho bọn Phạm Oai.

Cỗ xe càng phút càng lắc lư mạnh, theo đà xe lắc, Lệ Tuyệt Linh lăn qua lăn lại không ngừng. Chàng sợ hai người phía sau xe đánh lầm, vội kêu lên:

– Hai vị lão huynh ở phía sau. Hãy nhận định cho kỹ giùm, tại hạ không phải người của Hắc Lâu đâu nhé!

Một trong hai ngươi đó, có thân vóc mập tròn, hừ một tiếng:

– Ngươi không phải ư ?

Lệ Tuyệt Linh đáp gấp:

– Không phải đâu, trái lại tại hạ có thù với chúng nên chúng mới trói tay chân tại hạ như thế này đây! Chẳng những thế, vừa rồi lão già kia toan đánh chết tại hạ tại chỗ đó !

Người mập tròn nhìn qua đồng bọn:

– Ngươi nghĩ sao hả lão Kỷ ?

Lão Kỷ lạnh lùng:

– Phải hay không cũng mặc xác hắn, cứ giết đi là xong chuyện!

Lệ Tuyệt Linh nổi giận, cất cao giọng:

– Quỷ Diện Bang dù sao cũng là một tổ chức có thanh danh trên giang hồ, sao các vị không biết phân biệt thị phi, động tâm hiếu sát thế ? Không sợ Oan uổng cho người ta sao ?

Người mập trắng:

– Ngươi bất quá chỉ là một tên tử tội, sắp sửa trở thành du hồn, không lo chết lại còn la hét cái gì chứ ? Bọn ta không phân biệt thị phi thì có sao không ? Giết luôn ngươi rồi có sao không ? Giá trị cái gì thứ ngươi cũng cho rằng oan mạng hử ?

Lão Kỷ trầm giọng thốt:

– Hà Cửu, cần gì phải đấu lý với hắn chứ, cho hắn một nhát là xong thôi!

Lệ Tuyệt Linh vụt kêu lên:

– Khoan!

Thanh đao được Hà Cửu cất lên cao rồi nhưng hắn do dự gắt:

– Ngươi muốn gì đây ?

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

– Hai vị có muốn phát tài không? Sỡ dĩ Hắc Lâu dụng tâm cố lừa cho tại hạ vào cạm bẫy là vì tại hạ hiện làm chủ một số tài vật đáng giá liên thành.

Hà Cửu chớp mắt:

– Ngươi đừng có mà bịa chuyện !

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Sanh mạng tại hạ Ở trong tay hai vị thì sao lại dám vọng ngôn chứ !

Hà Cửu hơi xiêu lòng:

– Quả thật ngươi có tài vật lớn lao ư ?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu đáp gấp:

– Thật vậy mà, nếu tại hạ nói láo, xin cho chết một cách thê thảm.

Lão Kỷ khoát tay:

– Không nên tin hắn, hắn có cái quái gì chứ ! Hắn cố trì hoãn tìm cách thoát thân đó thôi, giết hắn đi.

( thiếu trang…. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.