Qúy Ca trầm ngâm một lúc, đoạn nhếch nụ cười khổ, thốt:
– Tiểu đệ nhận ra mình như con chim trời bạt gió, gió ngưng rồi, lựa hướng hồi quỵ Biết về đâu đây … Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
– Bằng vào lý trí, nếu ngươi còn lý trí. Nơi nào ngươi cho là đáng về thì cứ về.
Việc nào ngươi cho là đáng làm thì cứ làm.
Lệ Tuyệt Linh nối tiếp:
– Trong chốc lát nữa đây, chúng ta sẽ cho ngươi đi. Tùy ngươi quyết định đi nơi nào khác hay là trở về Hắc Lâu. Về Hắc Lâu rồi, ngươi cứ tự nhiên tố cáo, điềm chỉ, cung cấp tin tức cho Hắc Lâu. Chúng ta không hề oán hận ngươi đâu. Chỉ vì bọn ta xét thấy ngươi là con người khá, có thể cùng ngươi kết tình bằng hữu. Bất quá trong tương lai, nếu ngươi còn mang danh nghĩa của Hắc Lâu, gặp nhau rồi thì tình thế sẽ không còn như hôm nay.
Qúy Ca gượng cười:
– Ta sẽ tránh chạm mặt. Để không còn phải khó khăn khi bắt buộc phải giữ vững lập trường.
Thân Xương Ngọc cảnh cáo:
– Cũng có lúc ngươi sẽ không tự chủ lấy ngươi được. Khi bàn tay của Tào Nghệ còn chụp trên đầu ngươi thì ngươi đừng tiên liệu thái độ nào, nhất là đối với sự việc còn chưa xảy đến. Bây giờ điều trước hết ngươi cần nghĩ đến là cái chỗ trống trong Hắc Lâu mà ta bỏ lại để ly khai. Ta chờ xem ngươi có đảm nhận nổi trọng trách điều khiển Thiên tổ hay không.
Qúy Ca cắn răng:
– Đại ca muốn tiểu đệ phải làm sao?
Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
– Ta có muốn như thế nào cũng vô ích, bởi quan niệm dị đồng thì dù ngươi có kính trọng ta, vị tất ngươi đã nghe lời tạ Bất quá ta hy vọng ngươi đừng bao giờ quên đoạn giao tình của chúng ta trong những ngày qua vậy, chúng ta sẽ cố gắng tránh đưa nhau vào tuyệt lộ.
Qúy Ca rung rung giọng:
– Đừng bức tiểu đệ quá đại ca … Thân Xương Ngọc tiếp:
– Ta có bức ngươi đâu, ta chỉ nói lên một sự thật, giúp ngươi chuẩn bị tinh thần đê?
đón tiếp một việc sẽ phải xảy ra trong tương lai. Bởi ngươi muốn làm nha trảo, làm chó săn cho Hắc Lâu thì làm sao ngươi tránh né được một công tác săn mồi lớn là ta và Lệ lão đệ? Ngươi chắc chắn là bọn ta cùng ngươi sẽ đối trận sau này. Mặc dù bọn ta luôn luôn muốn xem ngươi là bằng hữu.
Mồ hôi đổ ra đẫm ướt cả y phục, Qúy Ca rên rỉ:
– Đại ca cho tiểu đệ trở về suy nghĩ lại. Tiểu đệ sẽ suy nghĩ lại … Thân Xương Ngọc lắc đầu:
– Ta đã nói là tùy ngươi. Song ta biết chắc là ngươi chẳng bao giờ có thái độ khác hơn ngày naỵ Tâm tánh của ngươi vốn cố chấp, cái gì cố định là cố định. Ngươi thuộc hạng người dù biết rõ là đi tới chắc chắn sẽ đụng tường song vẫn đi.
Lệ Tuyệt Linh xen vào:
-Nói làm chi nữa, lão cạ Đối với hắn, đệ có cái ơn cứu mạng, song hắn không phải là Thân Xương Ngọc, cho nên những gì đệ có thể nói với lão ca lại không thể nói với hắn. Chỉ nên phớt qua để nói rõ lòng mình, chứ đừng hy vọng hắn nghe. Do đó nói nhiều vô ích. Lão ca nói mãi, hắn sẽ tưởng bọn ta van cầu hắn đấy. Cứ để tùy hắn là hơn. Bọn ta sẵn sàng chấp nhận thái độ của hắn trong tương lai, bất cứ dưới hình thức nào. Đừng bao giờ gây cho hắn cái cảm tưởng là phải miễn cưỡng làm một việc mà hắn không cam tâm tình nguyện.
Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Lão đệ có lý ! Chúng ta nên chấm dứt tại đây. Y cũng chẳng phải là kẻ thiếu vắng tim óc, y cũng biết chọn cho hắn một con đường.
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
– Mình đi thôi, lão ca !
Thân Xương Ngọc liếc sang Qúy Ca hỏi:
– Còn hắn thì sao?
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Thương thế của hắn tuy trầm trọng thật nhưng đệ đã áp dụng phương pháp cấp cứu, sinh mạng không đáng ngại nữa, chỉ cần tìm đại phu tiếp tục chữa trị trong một thời gian ngắn là hắn sẽ khôi phục nguyên trạng. Đệ tin rằng hắn có thể tự lo liệu được việc đó.
Qúy Ca thốt:
– Nhị vị cứ đi, tại hạ tự chiếu cố cho mình được.
Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Nếu vậy thì bọn ta đi đây.
Qúy Ca cố buông tiếp một câu:
– Thân đại ca, tiểu đệ còn ghi nhớ cái ơn tha chết … Thân Xương Ngọc khoát tay:
– Đừng mang ơn ta mà hãy cảm ơn lão hữu của ta thì đúng hơn.
Lệ Tuyệt Linh thản nhiên đưa lên ba ngón tay:
– Ba lần cứu ngươi đấy nhé. Mạng ngươi cũng lớn lắm.
Qúy Ca thẹn:
– Ta nhớ, nhất định là ta nhớ.
Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ:
– Ít nhất, ngươi cũng nên biết việc này:
Là dưới tay Lệ Tuyệt Linh, chết thì có, sống thì không. Ngươi là người thứ nhất được sống sót đó. Ta phá cái lệ cố hữu để tiếp sức cho ngươi bảo vệ cơ đồ Hắc Lâu.
Qúy Ca thẹn hơn, song hắn còn nói gì được nữa.
Lệ Tuyệt Linh không buồn nhìn hắn, ung dung xuống xe gọi Thân Xương Ngọc:
– Chúng ta đi thôi lão ca!
Thân Xương Ngọc hỏi :
– Đệ đi đứng có tiện lắm không?
Lệ Tuyệt Linh so vai:
– Như thường!
Thân Xương Ngọc quay mình:
– Ngựa ở phía kia.
Dặm dài dêm vắng, đôi ngựa song song nện vó đều đều, không nhanh mà cũng không chậm, tiếng vang nghe não ruột làm sao. Đôi bằng hữu trầm ngâm, tâm tư hướng về những ngày cũ, man mác bâng khuâng … Lâu lắm, Thân Xương Ngọc cười lên một tiếng, phá tan im lặng:
– Đệ đang nghĩ gì thế?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
– Nghĩ rất nhiều, về những việc xa xưa, việc hiện tại và cả những việc trong tương lai. Toàn là những ý niệm hỗn tạp, chẳng có đầu và chưa có cuối … Thân Xương Ngọc thở ra:
– Trong tương lai, hẳn là chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức với Hắc Lâu là cái chắc. Nếu có cần suy nghĩ thì nên lấy việc đó làm vấn đề. Còn như sinh mạng giang hồ thì ngàn xưa vẫn vậy và ngàn sau cũng thế luôn, có chi lạ mà phải thắc mắc. Đã chấp nhận cái kiếp sống giang hồ thì cứ như là theo gió đưa đi, có nghĩ ngợi cho lắm cũng chẳng có ích gì. Cái gì đến sẽ đến, chúng ta không tài nào không ngăn chận được. Cái gì không đến thì cho dù có van cầu, nó cũng vắng bóng như thường.
Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:
– Xem ra lão ca chừng như lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời.
Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
– Từ cái ngày nàng Tiệp của ta qua đời thì chẳng biết tại sao, ta dửng dưng với mọi sự trên đời, chừng như nàng ra đi đem theo nguồn vui sống của ta luôn.
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Thử lấy một người nữa xem sao? Để lấp cái khoảng trống trong cuộc đời của người. Biết đâu tình yêu mới lại không hàn gắn được vết thương lòng?
Thân Xương Ngọc nở một nụ cười xa vắng:
– Đừng nói là ta thuộc loại đa tình. Sau lần vượt bể ra khơi, không còn ai thích cái thú ngắm nhìn ao hồ nữa.
Lệ Tuyệt Linh nhẹ giọng:
– Có lắm người nói thời gian là liều thuốc thần, sẽ chữa được chứng buồn thương trầm trọng nhất.
Thân Xương Ngọc bĩu môi:
– Thời gian ? Thời gian là bao lâu? Bảy năm qua, chưa đáng gọi là một thời gian sao ? Vết thương lòng của ta vẫn còn rướm máu!
Lệ Tuyệt Linh chớp mắt:
– Lão ca cứ thử xem. Có lẽ tại người giam mình trong thụ động của cảm tình.
Thân Xương Ngọc vụt cười khanh khách:
– Kỳ quái thật ! Ta tự hỏi là tại sao đệ cứ bảo ta tìm một cái giả tạo để thay thế cho cái chân thật đã mất đi. Thế còn đệ thì sao? Đệ không khẩn cấp cho mình nghĩa là làm sao chứ ? Ít nhất ta cũng có nếm trải qua cái tư vị mặn nồng. Chứ đệ thì năm tháng trôi qua chồng chất lên cái tuổi xuân già, cam sống một đời trinh nữ muôn đời gió thu không lọt vào phòng the sao?
Lệ Tuyệt Linh bật cười sằng sặc:
– Đệ ? Bằng vào đâu mà đặt ước vọng thành vấn đề?
Thân Xương Ngọc kinh ngạc:
– Lại cần phải bằng vào cái gì nữa a ?
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười chua chát:
– Lênh đênh, phiêu bạt khắp bốn phương trời, lấy bốn biển làm nhà, đặt sinh hoạt trong dòng máu đỏ, ngọn gió tanh, rời núi kiếm là vào rừng đao, sống không hy vọng trọn ngày, ngủ không hy vọng tròn đêm. Với tình cảnh đó, thành gia lập thất để làm gì? Ai dám liên can cuộc đời với đệ mà đệ nỡ nào làm hại cuộc đời một người khi chưa nắm chắc trong tay một phương tiện nào đảm bảo sự ấm no cho người bạn đường.
Thân Xương Ngọc trầm ngâm một lúc:
– Nói về tình cảnh, ta có khác gì đệ? Nhưng ta cũng lấy vợ như thường, có sao đâu?
Lệ Tuyệt Linh thấp giọng:
– Lúc đó hoàn cảnh của lão ca khác với hoàn cảnh của đệ hiện tại. Lúc đó lão ca có định sở đàng hoàng, rất thuận tiện cho người lập gia thất. Lão ca còn lạ gì, từ ngày đó cho đến giờ này, đệ vẫn sống cái kiếp lưu lãng khắp sông hồ.
Chàng kết luận:
– Đệ có nhiều bất tiện hơn lão ca, nếu không muốn nói là bất hợp!
Thân Xương Ngọc thở dài:
– Có lẽ đệ thấy cái thảm cảnh của ta rồi sanh lạnh lùng mà không dám tiến xa hơn nữa.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Có một điểm này, theo nhận xét của đệ là đệ không thích lắm với cái cảnh đủ vợ đủ chồng. Đệ thấy đèo một nữ nhân bên cạnh thì phiền lụy làm sao! Hơn nữa bổn phận gia đình sẽ ràng buộc, đầu óc của đệ như bị đóng khung, những ý niệm khoáng đạt không còn tự do phơ phất nữa.
Thân Xương Ngọc lắc đầu:
– Cái quan niệm của kẻ ngoài vòng là thế, song có vào vòng rồi thì mới biết thế nào là hạnh phúc của một cuộc hôn nhân. Hôn nhân có cái thú của nó, tuy mất chút tự do song bù lại là người hưởng vô vàn hạnh phúc. Có như thế con người mới bằng lòng với cảnh “tử phược thê thằng “ chứ ! Chính cái ma lực của nếp sống lứa đôi là động cơ của sự truyền giống, nhờ cái ma lực đó mà nhân loại còn tồn tại cho đến ngày nay.
Họ cùng khuyên nhau, người chưa vợ thì nên lấy vợ, người chết vợ thì nên tục huyền, ai ai cũng có lý do thoái thác, họ còn bàn phiếm với nhau một lúc nữa …Sau đó, Thân Xương Ngọc chuyển hướng câu chuyện sang vấn đề khác:
– Đối phó với Hắc Lâu đệ đã có biện pháp gì chưa?
Lệ Tuyệt Linh so vai:
– Đánh, đánh chí chết với nhau chứ còn biện pháp gì nữa?
Thân Xương Ngọc liếc mắt thoáng qua chàng:
– Nói thực, cái gan của đệ to quá đấy ! Đơn thân độc lực mà chống đối với một tô?
chức có lực lượng hùng mạnh như Hắc Lâu, ta nghĩ trên đời chẳng có mấy kẻ dám làm.
Ta phục cái dũng khí của đệ!
Lệ Tuyệt Linh cười khổ:
– Có lẽ đệ can đảm, đệ có thừa dũng khí như lão ca vừa nói. Song đệ đâu có quá ngu mà không biết thế nào là lợi hại. Dù sao thì đương đầu với Hắc Lâu là một việc cực kỳ nguy hiểm. Đệ cũng biết thế lực của Tào Nghệ rất lớn, song sự tình do tấu xảo mà thành, chứ đệ có đâu khiêu khích chúng. Khởi sự, trong một phút bất bình, đệ trừng trị tên Cam Đại Hồ Tử. Tuyệt nhiên đệ không biết hắn có liên quan đến Hắc Lâu. Đến khi phát hiện ra chân tướng thì sự đã rồi. Trong trường hợp của đệ, lão ca có lùi bước được chăng? Không lùi được thì cứ tiến. Bởi chúng ta thuộc mẫu người ngẩng mặt chứ không chịu cúi đầu.
Thân Xương Ngọc tiếp:
– Lúc Tào Nghệ đưa ra Võng Lịnh, ta mới biết cái đích nhắm của chúng là đệ, ta hết hồn ngay, mồ hôi lạnh toát ra liền, song ta phải giữ vẻ thản nhiên để chúng không nghi ngờ, rồi âm thầm tìm cách tiếp trợ đệ. Ta không ngần ngại chủ trương ly khai Hắc Lâu bởi không còn cách nào uyển chuyển được nữa trong trường hợp như vậy. Ta tìm đệ khắp bốn phương trời, chậm một ngày chưa gặp đệ là ta lo sợ một ngày, sợ đệ rơi vào tay các toán khác … Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Lão ca lo lắng quá, chứ chúng đâu có thể dễ dàng thu thập đệ! Bất quá chúng chỉ gây khó khăn cho đệ ít nhiều vậy thôi!
Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Ta cũng biết đệ có bản lãnh cao cường, song bọn chúng đông, lại ở trong bóng tối, trong khi đó thì đệ lại không ngờ là có cuộc săn đuổi sau lưng. Bởi ta biết rõ thực lực của Hắc Lâu, ta còn biết rõ hơn ai hết về hành vi của chúng. Đừng hy vọng chúng tôn trọng quy luật giang hồ. Vì quyền lợi, chúng thản nhiên dẫm chân lên đạo nghĩa như thường. Bởi chúng mất hẳn tính cách hào hùng nên ta lo sợ cho đệ bị chúng ám toán. Chỉ có ám toán mới mong hạ nổi đệ, chúng biết vậy nên không ngần ngại đưa ra nhiều người, vừa giao đấu với đệ vừa sử dụng ám khí.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Đệ tri ân lão ca! Không ngờ lão ca khẩn trương hơn người trong cuộc là đệ.
Thân Xương Ngọc hỏi:
– Nhưng làm sao đệ biết được Hắc Lâu có ác ý với đệ ? Sau khi chúng gây sự với đệ hay là đệ bắt đươc tin tức từ trước?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
– Đệ bắt được tin tức từ trước. Có điều đệ không tưởng là chúng hành động nhanh như vậy.
Thân Xương Ngọc mỉm cười:
– Đệ có cái thuật tiên tri chăng? Làm sao đệ biết được mưu đồ của chúng?
Lệ Tuyệt Linh thuật lại cái việc tranh chấp số ngọc Miêu Nhãn với Kim San Khách Mạnh Ngạn và cuộc tao ngộ với Thạch Nữ Bạch Liên Bình cho Thân Xương Ngọc nghe.
Đoạn chàng cười thốt:
-Nửa rương Miêu Nhãn Ngọc đành là có giá trị liên thành, song đệ nghĩ mạng sống của đệ phải quý hơn! Rừng xanh còn tồn tại thì ta vẫn còn củi mà gầy lửa như thường.
Thân Xương Ngọc tặc lưỡi:
– Dù sao hành động của đệ cũng tỏ ra cái đại phương của con người anh hùng đó.
Ta hỏi đệ, giả như cái in đó là giả thì sao?
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Xưa nay đệ làm những cuộc giao dịch đều phải bắt buộc đối phương phải có một chứng minh. Thấy chứng minh rồi, đệ mới giữ lời hứa. Huống chi đệ nghĩ rằng Bạch Liên Bình không dám lừa dối đệ đâu. Hơn ai hết, nàng rất hiểu cái hậu quả của sự lừa dối, nhất là khi đối tượng của nàng lại là đệ. Hiện tại thì sự chứng minh đó đã cụ thể lắm rồi.
Thân Xương Ngọc trầm ngâm một lúc:
– Ta không ngờ sư huynh của Bạch Liên Bình lại là thủ lãnh bọn vệ sĩ của Tào Nghệ. Hắn là người thường tiếp cận ta nhất trong Hắc Lâu. Hắn còn nhỏ tuổi song rất trầm tĩnh, thích làm không thích nói. Phải công nhận hắn là một nhân tài. Nghe nói Tào Nghệ rất tin dùng hắn. Con người như vậy hẳn là phải có một ước vọng cao xa.
Lệ Tuyệt Linh hỏi:
– Hắn tên là gì?
Thân Xương Ngọc đáp:
– Doãn Thanh ! Ngoại hiệu là Bạch Diện Linh Quan. Nghe nói công phu của hắn đạt đến mức thuần thanh rồi. Tuy nhiên, ta chưa thấy hắn thi thố tài năng một lần nào.
Nhưng căn cứ vào sự ỷ trọng nơi hắn của Tào Nghệ, ta cũng có thể đoán hắn có hạng lắm. Về cái thuật dùng người thì Tào Nghệ là tay hiếm có trên giang hồ ngày nay đó.
– Điều đó thì không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc đề cập đến Doãn Thanh, Bạch Liên Bình tỏ rõ sự tự phụ, đệ biết ngay vị sư huynh của nàng phải có phần nào tài và đức, có vậy, nàng mới xem hắn như thần như thánh.
Thân Xương Ngọc nhớ ra một điều gì, suy tư mấy phút thốt:
– Trong tương lai, chúng ta có thể lợi dụng Doãn Thanh để đối phó với Tào Nghệ.
Hắn cần tiền thì chúng ta cung cấp tiền. Hắn sẽ làm nội tuyến cho chúng ta.
Lệ Tuyệt Linh thở dài:
– Theo cái lệ của Bạch Liên Bình thì Doãn Thanh đòi hỏi rất cao, chỉ sợ chúng ta không theo kịp.
Thân Xương Ngọc lộ vẻ tàn khốc:
– Thì ngàn lượng vàng, vạn lượng vàng là cùng, chẳng lẽ hắn đòi hơn ? Điều quan trọng là chúng đừng bắt cá hai tay thôi!
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Đệ không tin chúng vô sĩ đến mức đó!
Thân Xương Ngọc hỏi:
– Đệ có hiểu nhiều lắm về Thạch Nữ Bạch Liên Bình không?
Lệ Tuyệt Linh lại lắc đầu:
– Không bao nhiêu ! Bất quá đệ chỉ biết nàng là một tay khó trêu thôi. Nghe nói nàng cũng là một phần tử cay độc lắm. Lại quật cường, ngang ngạnh, tàn khốc, lạnh lùng, thiếu vắng hẳn mọi tình cảm. Sở dĩ thế nàng mới lấy cái hiệu là Thạch Nữ.
Thân Xương Ngọc hừ một tiếng:
– Vậy là chúng ta lưu ý đến nàng chặt chẽ hơn một chút.
Lệ Tuyệt Linh nghiêm giọng:
-Lão ca đã làm một việc hy sinh lớn lao cho đệ, đối với cái ân đó, đệ không thể khách sáo như phần đông khách giang hồ, cảm tạ rối rít. Tuy nhiên đệ không an tâm lắm.
Thân Xương Ngọc cười hì hì:
-So với việc làm của đệ ngày trước cho vợ chồng ta, thì sự hy sinh đó có thấm gì?
Bỏ đi , lão đệ !
Lệ Tuyệt Linh hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi về đâu?
Thân Xương Ngọc đáp :
– Về Trung Điền Sơn ! Hắc Lâu người đông thế mạnh, chúng ta nếu một mình đối một thì chẳng ngán một ai, song phải đề phòng khi đối phương áp dụng chiến thuật biển người. Phàm muốn khai chiến, ít nhất mình cũng phải nắm được cái cơ tất thắng chứ dại gì sính tài mà làm liều như bọn vũ phu thấp trí. Tại Trung Điền Sơn, ta có mấy đệ huynh khả dĩ có thể tiếp trợ chúng ta chống lại Hắc Lâu.
( thiếu vài trang ) Y dừng lại rồi tiếp luôn:
– Tào Nghệ đã có sẵn người nối nghiệp cho y, người đó là Lôi Nhất Phong ngoại hiệu Thiên Tý Đồng Tử, nghĩa nam của ỵ Hiện tại Lôi Nhất Phong giữ chức tổng quản trong Hắc Lâu, mọi sự phân phái thuộc hạ công tác bên ngoài và điều hành sự vụ bên trong đều do hắn quyết định. Hắn có thực quyền trong Hắc Lâu, cái quyền của hắn vượt hẳn quyền của vị phó lâu chủ hiện tại là Càn Khôn Nhất Chỉ Đỗ Vô Song. Nắm cái quyền đó, hắn khỏi phải đích thân xuất ngoại, tránh được nguy hiểm. Tào Nghệ muốn cho hắn được an toàn để một ngày nào đó y nằm xuống vĩnh viễn rồi thì hắn sẽ thừa kế ngôi vị Lâu Chủ. Ta biết như vậy nên chẳng bao giờ tin được là y chọn ta làm người kế vị. Và cũng chính sự dụ dẫn của y làm cho ta thấy rõ tâm địa xảo quyệt của y hơn.
Lệ Tuyệt Linh hỏi:
– Đột nhiên mà lão ca được trọng dụng như vậy, Lôi Nhất Phong và Đỗ Vô Song không ganh tỵ sao?
Thân Xương Ngọc cười lạnh:
– Họ có là thánh đâu mà không ganh tỵ? Cả hai vừa ghìm nhau mà cũng vừa theo dõi ngấm ngầm từng cử động của tạ Tuy nhiên, bên trong thì họ đố kỵ, ngoài mặt lại hết sứa thừa phụng ta, họ sợ ta bất mãn vì họ mà bỏ đi rồi Tào Nghệ sẽ trách cứ họ nặng nề.
Y kết luận:
– Chung quy tất cả đều nằm trong cái thuật của Tào Nghệ, y muốn cho mọi người đều dòm ngó lẫn nhau, cho nên có cái sự phân quyền đảo điên như vậy, để ai ai cũng tự xem mình là quan trọng và cố rình rập lẫn nhau, tìm sơ hở mà hạ nhau, lập công với Lâu Chủ. Không ai dám phản.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Tào Nghệ quả là một con cáo già!
Thân Xương Ngọc hừ một tiếng:
– Cái đó thì hẳn rồi!
Đêm sắp tàn, bình minh ló dạng nơi phương Đông.
Lệ Tuyệt Linh ngáp dài thốt:
– Tìm nơi nào làm một giậc đi lão ca, qua một đêm náo nhiệt, đệ mệt mỏi vô cùng.