Nhìn chiếc Tượng Vĩ Tiên nơi tay đối phương, Lệ Tuyệt Linh ước lượng trình độ võ
công của y.
Hẳn là ngọn roi đó biểu tượng tinh túy của võ học mà y sở cậy nhất. Bởi nó là
một thứ vũ khí quái dị trên giang hồ chưa có vật thứ hai tương tự.
Bên trong là xương con tê, bên ngoài là da rắn quấn quanh. Nó lại được tẩm độc
rất kỹ. Nếu nó chạm vào da rướm máu là độc nhiễm luôn vào cơ thể, đối phương khó
bảo toàn tính mạng. Chỉ có Oanh Tế Nhân mới có loại giải dược hữu hiệu mà thôi.
Trên đời, không có thứ thuốc nào chữa trị nổi. Chỗ bị thương cứ lở loét ra, chẳng một
linh dược nào có thể làm cho lành da, khép miệng. Rồi sau đó ba hôm, chất độc thấm
vào lục phủ ngũ tạng, người đó ắt phải chết.
Lệ Tuyệt Linh điểm một nụ cười tàn khốc, hướng qua Thân Xương Ngọc, thốt:
– Lão ca lưu ý đến viện thủ của hắn nhé, để một mình đệ thu thập hắn cho.
Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Nên nhớ chúng ta còn có việc gấp đấy, tốc chiến tốc thắng thì hơn. Tuyệt đối
không nên lưu tình!
Oanh Tế Nhân cười gằn:
– Dễ ăn quá hử. Ta nghĩ đêm nay là hai ngươi không còn được nói nữa đấy.
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
– Ngươi ra tay đi chứ. Đừng rườm lời nữa. Ngươi chắc cũng đã biết tính ý của ta
rồi. Nếu muốn còn sống thì nhanh tay lên.
Oanh Tế Nhân lại khích nộ:
– Ngươi chán muốn sống rồi đó ư. Ta muốn để cho ngươi nói thêm vài câu nữa mà
ngươi lại không muốn nói nữa sao?
Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Lệ Tuyệt Linh pha lẫn lạnh lùng tàn nhẫn. Chàng
thong thả buông:
– Ngươi nói hết chưa?
Là một tay đại đạo lừng danh, trải qua bao sóng gió trên giang hồ, y thừa kinh
nghiệm để biết là Lệ Tuyệt Linh sắp sửa ra tay. Oanh Tế Nhân giật mình lùi lại một
bước. Chiếc Tượng Vĩ Tiên hoành ngang trước ngực trong tư thế sẵn sàng ứng phó với
chàng. Thân Xương Ngọc hừ một tiếng:
– Ngươi biết sợ rồi sao? Khi nãy ngươi oang oang lắm mà. Nào ngươi hãy xuất
chiêu để lấy mạng chúng ta đi. Còn chờ gì nữa chứ?
Oanh Tế Nhân đảo mắt nhìn quanh. Lệ Tuyệt Linh từ từ bước tới, đao vác hờ hững
trên vai. Chợt có tiếng người nói vang lên:
– Sao hai vị lừng danh như vậy mà lại đi ăn hiếp một kẻ cô thân độc mã như thế ?
Giọng nói của nữ nhân làm cho Lệ Tuyệt Linh đứng lại. Chàng đảo mắt nhìn.
Trong trường bây giờ lại hiện ra thêm hai người nữa, một nam, một nữ, song song đứng
cạnh nhau. Lệ Tuyệt Linh nhận ra hai người đó. Nữ nhân chính là Tiểu Như Ý Hà Tinh
Huỳnh. Còn nam nhân là Cương Quái Tạ Tông. Hai nhân vật cũng đã nổi danh trong
giới giang hồ.
Lệ Tuyệt Linh cười lạnh thốt:
– Thì ra là hai vị. Ta biết hắn phải có viện thủ thì mới dám hành động như vậy,
nhưng thật là không ngờ Tiểu Như Ý và Cương Quái vang danh khắp chốn.
Hà Tinh Huỳnh mỉm cười đáp:
– Tiểu nữ như con ốc, rút mình vào vỏ, nào dám ngo ngoe? Hà huống bên cạnh
đại ca còn có Thân lão đại ? Từ lâu tiểu nữ hằng ngưỡng mộ đại danh của hai vị, hiện
tại gặp nhau đây quả là tam sinh hữu hạnh…
Thân Xương Ngọc chán ngấy cái trò đưa đẩy giả dối đó, buột miệng chặn ngang:
– Ngươi dến đây hẳn là phải có chuyện chi đó ! Vì chuyện gì mà ngươi đến, cứ
nói thẳng ra. Nói nhanh đi!
Hà Tinh Huỳnh chớp mắt:
– Chuyện gì đâu?
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
– Còn giả vờ mãi!
Hà Tinh Huỳnh cười lạt:
– Tiểu nữ không biết hai vị muốn ám chỉ cái gì. Tiểu nữ cũng không nhớ rõ là
mình có đắc tội với hai vị chăng ? Và đắc tội tại đâu, từ lúc nào ? Muốn giáo huấn tiểu
nữ thì ít nhất hai vị cũng phải cho biết nguyên nhân chứ.
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
– Oanh Tế Nhân giật bao ngọc của ta, bị bọn ta chận đầu. Ngươi và Tạ Tông xuất
hiện bất thình lình, hiển nhiên sự xuất hiện của các ngươi có liên quan đến vụ bạo
hành của hắn. Ta nghĩ các ngươi đồng lõa với Oanh Tế Nhân, định chia nhau mà nuốtsố ngọc của ta. Bây giờ ta hỏi ngươi, có nên bảo hắn trao trả cho ta hay giữ luôn mà
chia với nhau? Nếu ngươi chẳng có ý gì trong vụ này thì ta khuyên ngươi nên làm kẻ
bàng quang để tránh sự bất lợi cho ngươi!
Hà Tinh Huỳnh ạ một tiếng, cười duyên thốt:
– Thì ra là có việc như vậy. Chả trách các vị trừng mắt nhìn tiểu nữ như kẻ thù.
Cần gì phải có thái độ quyết liệt như thế chứ!
Oanh Tế Nhân gật đầu:
– Phải đó ! Việc gì đến đổi phải xem nhau như kẻ thù chứ !
Hà Tinh Huỳnh tiếp:
– Việc nhỏ mọn mà! Bất quá chúng ta chỉ nói với nhau mấy tiếng là thanh toán
xong. Làm gì phải nghĩ đến sự động võ. Mình là chỗ đồng đạo với nhau cả mà. Làm
thương tổn hoà khí giữa nhau thì khách giang hồ cười cho!
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
– Ngươi cho là việc nhỏ mọn chứ ta thì không nghĩ như vậy!
Thân Xương Ngọc bực dọc:
– Ngươi có lời gì giải quyết cứ nói cho ta nghe !
Hà Tinh Huỳnh cười khanh khách:
– Đóng vi trò hoà giải nghĩ cũng khó chứ! Phải làm sao cho đôi bên đều hoan hỉ
mới được!
Lệ Tuyệt Linh cao giọng:
– Làm sao cho đôi bên hoan hỉ ?
Hà Tinh Huỳnh day qua Oanh Tế Nhân hỏi:
– Bao ngọc có nhiều lắm không ?
Oanh Tế Nhân đáp:
– Độ vài trăm hạt!
Hà Tinh Huỳnh gật đầu:
– Tốt ! Theo quy củ của chúng ta là ai trông thấy tất có phần. Vậy thì chúng ta cả
thảy năm người, cứ đem bao ngọc đó chia ra năm phần đồng đều, mỗi người lấy một
phần. Có phải là tất cả đều hoan hỉ chăng? Ai cũng có lợi cả ma!
Lệ Tuyệt Linh bật cười hăng hắc. Hà Tinh Huỳnh lộ vẻ không vui tiếp:
-Phương pháp của tiểu nữ không thích hợp sao mà đại ca cười?
Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên đáp :
– Hà Tinh Huỳnh ! Có phải ngươi định chia đều, ai cũng có lợi chăng?Hà Tinh Huỳnh cười nụ:
– Như thế không công bình ư?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Công bình chứ ! Nhưng tại sao có cái việc chia đều ?
Hà Tinh Huỳnh đáp:
– Thì tiểu nữ đã nói là chiếu theo quy củ của chúng ta!
Lệ Tuyệt Linh thong thả đáp:
– Quy củ đó chỉ áp dụng trong trường hợp hiệp tác mà hành sự kia, chứ ở đây,
bao ngọc đã về tay ta, nó là vật sở hữu của ta rồi, chỉ có ta mới được quyền sử dụng.
Chứ nào có phải là tài vật mà bọn các ngươi định hợp tác để mưu cướp đoạt? Chẳng lẽ
ngươi chạy vào nhà ta, rồi cho rằng ngươi có quyền chia của trong nhà ta à? Đừng nuôi
dưỡng tư tưởng trẻ con đó!
Hà Tinh Huỳnh trầm gương mặt:
– Thế đại ca muốn sao?
Lệ Tuyệt Linh cao giọng:
– Ta muốn gã họ Oanh kia đặt bao ngọc xuống đất rồi cút đi. Ta hứa sẽ không làm
gì có hại cho hắn. Còn như hắn quyết tâm cướp đoạt thì có bề gì hắn không thể trách ta
tàn nhẫn được!
Hà Tinh Huỳnh quắc đôi mắt bắn tinh quang sắc lạnh:
– Thế đại ca muốn hưởng một mình?
Lệ Tuyệt Linh nổi giận:
– Ngươi ngu quá! Vật của ta, ta không hưởng một mình thì chẳng lẽ đem cho kẻ
khác sao?
Hà Tinh Huỳnh toan cãi, Thân Xương Ngọc cao giọng tiếp:
-Đệ còn cãi vả với chúng làm chi nữa? Thật là đem đàn mà gãy bên tai trâu.
Hà Tinh Huỳnh rắn giọng:
– Ngươi dám mắng ta?
Thân Xương Ngọc xì một tiếng:
– Ta chỉ mắng những kẻ đáng mắng!
Hà Tinh Huỳnh trầm giọng:
– Như vậy là hai ngươi nhất định động võ à?
Lệ Tuyệt Linh so vai:- Không còn cách nào khác hơn. Đúng là các ngươi chết vì tiền tài!
Oanh Tế Nhân cười hắc hắc:
– Các ngươi nên cân nhắc lực lượng đi! Bọn ta ba người, ngươi thì chỉ có hai.
Chắc gì ngươi thủ thắng mà hòng lớn lối !
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
– Nếu ta bất tài thì làm gì dám hoành hành trong thiên hạ?
Cương Quái Tạ Tông từ lúc đầu không hề mở miệng, bây giờ mới cất tiếng:
– Họ Lệ kia ! Cái ngoại hiệu Diêm La Đao của ngươi đó không gây tiếng vang nào
nơi bọn ta cả đâu! Bỏ cái ảo tưởng đi, tự đắc là chuốc khổ đấy!
Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ:
– Cứ thử đi ! Chỉ có thử thách mới chứng minh được sự thật!
Oanh Tế Nhân cười mỉa:
– Ngươi nhất định lấy thân che của?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
– Ta đã nói rồi là cho các ngươi phải chết vì lòng tham!
Hà Tinh Huỳnh đề nghị:
– Thôi thì số ngọc đó chia ra làm đôi, hai người một nửa, bọn ta một nửa. Bọn ta
chịu lỗ vậy!
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Các ngươi không có một hạt nào cả!
Hà Tinh Huỳnh cao giọng:
– Thế là ngươi bỏ mềm, nhận cứng. Các ngươi đòi giỡn với tử thần đấy nhé!
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Các ngươi sẽ thấy kết quả! Đừng nói sớm!
Thân Xương Ngọc bĩu môi:
– Hãy hành động đi! Hay là ngươi muốn bọn ta ra tay trước?
Lệ Tuyệt Linh nhích tới một bước, hai bước…
Thanh Sanh Tử Kiều chớp lên, ánh lam quang lóe sáng.
Oanh Tế Nhân hét lên một tiếng quái dị, quay mình. Ngọn Tượng Vĩ Tiên vút ra,
thẳng cứng, quét qua khoảng không. Lệ Tuyệt Linh đã đoán được hướng rồi, lách mình
tránh trước, đồng thời thật sự phản công.
Thanh đao của chàng chiếu xuống Thiên Linh Cái của đối phương.Oanh Tế Nhân gầm lên, quật ngọn roi trở lại, hất thanh đao trệch khỏi đầu.
Nhưng Lệ Tuyệt Linh vung tay tả, phóng chiếc vỏ đao qua, bức Oanh Tế Nhân lùi
lại ba bước. Lệ Tuyệt Linh không theo, cười lạnh hỏi:
– Thấy chưa? Liệu mà quyết định đi! Suy nghĩ cho kỹ để khỏi phải hối hận!
Oanh Tế Nhân thở phì phì, trợn tròn mắt, răng nghiến ken két như muốn nuốt
sống đối phương:
– Khoan đắc ý vội !
Hà Tinh Huỳnh bất thình lình vung thanh Loan Nhẫn Đao chém tới.
Thân Xương Ngọc chỉ chờ có thế, chiếc búa hình mặt trăng chớp lên, bay ra đón
chận thanh đao nàng. Cuộc chiến khai diễn thật sự rồi. Lệ Tuyệt Linh khoát tay, chém
sang Oanh Tế Nhân một đao. Chỉ còn Tạ Tông là đứng ngoài vòng. Nhưng Hà Tinh
Huỳnh cao giọng gọi, hắn lập tức cử chiếc ống đồng dài ba thước xông vào tiếp trợ Hà
Tinh Huỳnh.
Phải nhìn nhận thân thủ của hắn cũng có hạng lắm.
Thân Xương Ngọc không hề nao núng, khẽ xoay mình điều động chiếc búa tạo
thành môt bức tường tròn bao bọc bốn phía. Chiếc búa bay vun vút, chạm vũ khí địch
kêu chan chát, lửa bắn tung tóe.
Chịu không nổi sức va chạm đó, Hà Tinh Huỳnh lùi lại kêu lên:
– Ta chỉ sợ đầu voi đuôi chuột thôi!
Lệ Tuyệt Linh vừa giao đầu với Oanh Tế Nhân vừa khích:
– Ngươi hãy tự liệu sức mình đi. Ta tưởng ngươi không đến nổi quá ngu dại mà
liều mình.
Hà Tinh Huỳnh hét:
– Hãy cố mà tự lo cho bản thân đi. Ngươi phải chết đêm nay là cái chắc!
Oanh Tế Nhân đã đánh bảy mươi ba ngọn roi rồi, song chỉ đánh vào khoảng
không. Lệ Tuyệt Linh như cái bóng ma lẩn tránh nhẹ nhàng. Thật ra chàng không vội
thanh toán Oanh Tế Nhân mà mục tiêu đầu tiên là Hà Tinh Huỳnh.
Cho nên vừa lẩn tránh ngọn roi của Oanh Tế Nhân, chàng vừa lưu ý đến Hà Tinh
Huỳnh, chờ dịp ra tay. Bỗng chàng loang đao một vòng, thanh đao bay đi, nhắm đầu
Hà Tinh Huỳnh vút tới. Oanh Tế Nhân hét lên:
– Coi chừng đấy !
Nghe tiếng đó, Hà Tinh Huỳnh lạng người qua một bên, cử Loan Nhẫn Đao hất
lên. Một tiến keng vang dội, lửa bắn sáng ngời. Tiểu Như Ý loạng choạng lùi lại sáu,
bảy thước. Vừa dừng lại, nàng vung tay ra, sáu vệt sáng bay đi.Lệ Tuyệt Linh còn ở trên không, cấp tốc trầm mình đáp xuống, loang Sanh Tử
Kiều một vòng, nhiều tiếng loảng xoảng vang lên, sáu chiếc Như Ý bằng thanh cương
bịt bạc bắn ra bốn phía. Liền theo đó, ngọn Tượng Vĩ Tiên của Oanh Tế Nhân bay tới
như con rắn đang phóng mình.
Lệ Tuyệt Linh dùng tay tả quất chiếc vỏ đao chận ngọn roi. Thanh Sanh Tử Kiều
tiếp nối, vẽ thành một đường ngang. Oanh Tế Nhân thết lên một tiếng lớn rồi lùi
nhanh lại tránh nhát đao. Lệ Tuyệt Linh lướt lên bám chặt lấy Oanh Tế Nhân như hình
với bóng, tay vung lên phát xuất mười tám đạo đao quang sáng ngời. Oanh Tế Nhân
kinh hoàng nhảy loạn tránh né, đồng thời vụt ngọn roi ngăn chận quanh thân mình.
Nhưng mười tám đạo đao quang tắt phụt, Lệ Tuyệt Linh xoay mình tiếp cận đối
phương, vụt chiếc vỏ đao qua làm Oanh Tế Nhân nhảy dựng.
Bốn mũi thanh cương Như Ý bay đến, do Hà Tinh Huỳnh phát ra để cứu Oanh Tế
Nhân, nhắm lưng Lệ Tuyệt Linh lao vào. Hoành tay khoát đao một vòng tròn, chàng
hất bốn mũi ám khí bay qua một bên.
Hà Tinh Huỳnh cử đao lướt tới nhập nội.
Khẽ cười lạnh, Lệ Tuyệt Linh hất đầu gối lên chạm vào cánh chỏ hữu, thanh Sanh
Tử Kiều cất cao mũi. Nếu Hà Tinh Huỳnh vọt thẳng đến thì mũi đao sẽ xuyên thủng
người nàng.
Nàng biến sắc, chưa kịp làm gì thì Oanh Tế Nhân bị ngã ngồi trên mặt đất, thấy
thế khiếp quá, cấp tốc quất ngọn Tượng Vĩ Tiên qua.
Lệ Tuyệt Linh lại nhấc cao mũi đao lên một chút, chừa khoảng không cho ngọn
roi giáng xuống, đúng lúc Hà Tinh Huỳnh đến nơi. Đầu ngọn roi chạm vào má nàng,
đau quá nàng rú lên một tiếng thảm. Chân chập choạng, tay tả che chỗ bị thương nhào
lăn xuống đất rên ư ử.
Vung roi gây tổn thương người nhà, Oanh Tế Nhân sững sờ.
Y sững sờ nhưng Lệ Tuyệt Linh không sững sờ như y được. Chàng bước một bước
kề lưỡi đao nơi ót y, thép đao lạnh làm y giật mình nhưng đã muộn rồi…
Bên kia Thân Xương Ngọc đã dồn Cương Quái Tạ Tông vào thế thụ động, hắn
không còn xuất phát một chiêu thức nào nữa, dù là miễn cưỡng.
Lệ Tuyệt Linh bảo:
– Oanh Tế Nhân ! Gọi tên kia buông vũ khí đi!
Oanh Tế Nhân nghiến răng gọi:
– Lão Tạ ! Thức thời vụ là hơn!
Tạ Tông lập tức nhảy ra ngoài vòng chiến.Thân Xương Ngọc không buồn vọt theo, để mặc hắn lùi lại.
Tạ Tông còn uất hận, chưa cam nhận bại. Hắn hằn học:
– Các ngươi hèn quá, chết nhát như bọn tầm thường. Ta thì đầu rơi được chứ chí
không thay đổi!
Thân Xương Ngọc gật gù:
– Khá đó! Như vậy mới là hảo hán. Muốn làm tròn chí nguyện thì chứ vào trở lại,
ta sẵn sàng giúp ngươi mãn nguyện.
Tạ Tông hét:
– Ngươi tưởng ta sợ ngươi à?
Oanh Tế Nhân kêu lên:
– Thôi đi, lão Tạ ! Thua keo này thì còn keo khác. Nóng nảy làm chi. Ngươi đừng
ngoan cố mà hại luôn cả ta và Tiểu Như Ý nữa đấy!
Hà Tinh Huỳnh cũng kêu lên:
– Hoa Tử ! Lại đây rịt thuốc cho ta! Chỉ tại ngọn roi không có mắt của ngươi mà ta
thọ thương đó. Đầu roi có tẩm thuốc độc, ngươi hãy chữa trị gấp cho ta đi!
Oanh Tế Nhân hừ một tiếng:
– Gọi cái gì? Ngươi đã chẳng đòi chi ba đó sao?
Hà Tinh Huỳnh giật mình:
– Lão Hoa Tử! Ngươi nói cái gì vậy? Ta nói như thế nào mà không đúng ? Ý định
của ngươi như thế nào hả?
Oanh Tế Nhân lạnh lùng:
– Công lao là của ta. Ta phải hưởng nửa phần. Còn hai ngươi chi đều nửa phần
còn lại. Ta không ngờ lòng ngươi lại tham lam quá đáng như vậy.
Hà Tinh Huỳnh cười nhạt :
– Lão Hoa Tử ơi ! Một mình ngươi có công à? Còn bọn ta không có công sao? Nếu
một mình ngươi thử hỏi ngươi có dám liều mạng mà làm không ? Sao bây giờ ngươi lại
nói như vậy ?
Oanh Tế Nhân buông giọng dáp:
– Ngươi nói dễ nghe quá Tiểu Như Ý! Kế hoạch này ai định? Ai bàn ra? Các ngươi
chỉ có công giám hộ mà đòi hỏi quá đáng quá đấy. Ngươi cứ nghĩ lại xem lời nói của
mình đã đúng chưa mà vội trách người.
Hà Tinh Huỳnh há hốc mồm. Chưa kịp trả lời thì Lệ Tuyệt Linh bật tiếng cười
vang, làm cho cả ba tên đêu giật mình đưa mắt ngó Lệ Tuyệt Linh.Oanh Tế Nhân hỏi:
-Ngươi cười cái gì ?
Lệ Tuyệt Linh dừng tiếng cười đáp:
– Ta cười cho cái tánh xuẩn ngốc, tham lam của các ngươi. Chết đã đến nơi rồi
mà không lo. Lại còn đứng đó tranh cãi với nhau cái mà mình không có.
Hà Tinh Huỳnh bật cười, nhìn Oanh Tế Nhân hỏi:
– Hoa Tử !Ngươi có nghe hắn nói chưa? Đao còn đang kề cổ, chỉ cần hắn nhích
tay một chút là ngươi xuống Diêm La Điện mà chi ngọc với Diêm Vương ngay. Thế mà
còn giở giọng tham lam. Thật là đáng tức cười quá.
Oanh Tế Nhân giận dữ đáp ngay:
– Tiểu Như Ý! Phen này ngươi đừng hòng được như ý. Ta có xuống Diêm La Điện
thì cũng đứng ở đó mà chờ ngươi cùng theo làm bầu bạn. Ngươi cứ an tâm như vậy đi.
Hà Tinh Huỳnh nói với Tạ Tông:
– Lão Tạ ơi ! Ngươi hãy xuất thủ đi thôi. Dù sao thì cũng …
Tạ Tông ngắt lời:
– Ngươi hãy khép cái miệng lại cho ta nhờ. Động thủ tùy tiện? Mạng ta hay mạng
ngươi bị mất chứ ? Ngươi nói dễ nghe quá! Ta là chủ chốt, thủ đoạn của đối phương dĩ
nhiên là nhắm vào ta còn ngươi thì ai kể làm gì ? Cho nên ngươi nói năng như kẻ bàng
quang. Đáng khinh bỉ quá!
Hà Tinh Huỳnh căm hận:
– Lão Tạ ơi ! Ngươi ích kỷ quá ! Chỉ biết lo cho chính mình thôi. Hoàn toàn không
tìm cách gì giúp đỡ bọn này…
Tạ Tông nhăn mặt như vẫn lạnh lùng, không mảy may cảm xúc, trái lại còn cảm
thấy khó chịu. Y buông gọn:
– Cái thế đã cùng thì dù muốn dù không cũng phải tùy theo. Các ngươi tham sống
sợ chết quá. Ta thẹn hết sức!
Oanh Tế Nhân cao giọng:
– Đừng tỏ lộ tính các anh hùng. Ta thấy rõ sự giả tạo của ngươi. Kẻ ngoại cảnh
bao giờ cũng mạnh miệng cả. Ta nghĩ nếu Lệ Tuyệt Linh kề đao nơi cổ ngươi thì chẳng
biết lúc đó ngươi có cảm tưởng như thế nào ?
Lệ Tuyệt Linh cười hắc hắc:
– Ngươi yên trí, thế nào thanh Sanh Tử Kiều của ta cũng bén cổ hắn.
Cương Quái Tạ Tông câm miệng liền.Thân Xương Ngọc lắc đầu, thấp giọng thốt:
– Trước khi xuất thủ ta lo lắng một điều. Ta tự hỏi tài nghệ của chúng đến mức độ
nào. Cứ theo khẩu khí của chúng thì ta đinh ninh là gặp tay khá. Bây giờ thì ta thất
vọng quá! Tánh xấc láo của chúng làm ta thất vọng luôn. Thứ cuồng nịnh gian tà đó,
chúng ta không nên để chúng sống làm gì.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Đệ cũng có ý đó !
Rồi chàng tiếp:
– Trên giang hồ thiếu chi kẻ mang danh không phù hợp với thực tế. Thật chúng
làm nhục lây đến hàng ngũ con nhà võ.
Oanh Tế Nhân trợn tròn mắt, hét lớn:
-Bao lâu nay ngươi giết người, giết quanh năm suốt tháng, giết hàng ngày, thế
chưa đủ sao? Ngươi lại giết cả những kẻ chiến bại à? Như vậy mà xưng anh hùng, ngươi
không thẹn sao?
Hà Tinh Huỳnh cao giọng tiếp nối:
– Phải đó ! Người anh hùng chân chính đâu có hèn như các ngươi? Huống chi đối
với các ngươi, bọn ta chưa có thâm cừu đại hận gì cả. Bọn ta chưa cướp đoạt vợ con
của các ngươi, chưa sát hại cha mẹ các ngươi mà ? Quả thật các ngươi khát máu cực
độ.
Lệ Tuyệt Linh thoáng do dự. Chàng cười khổ, hỏi:
– Lão ca, nghĩ sao ? Ả ta nói nghe khó chịu quá.
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
– Thì chúng ta cứ khóa cái miệng của ả cho ả vĩnh viễn không còn phát ngôn
được nữa!
Hà Tinh Huỳnh thất sắc:
-Các ngươi tàn nhẫn quá. Ta không ngờ một cao thủ trong Hắc Lâu, một hoàng đế
không ngai vàng tại Trung Điền Sơn lại chẳng có một điểm nhân tính. Ngươi còn ngẩng
mặt nhìn được nữa chứ?
Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
– Mắng đi! Ngươi chẳng còn mấy phút nữa đâu!
Oanh Tế Nhân quát tháo:
– Có can đảm thì rút đao về, ta với ngươi một đối một, liều một cuộc tử chiến.
Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:- Vô ích thôi Hoa Tử ! Hai đối một mà ngươi còn không làm nên trò gì thì đòi một
đối một để chết sớm phải không? Ta đâu có dư hơi để đùa với ngươi chứ!
Oanh Tế Nhân cao giọng:
– Vừa rồi bất quá ngươi gặp cơn may, thành ta chiếm được tiện nghi đó thôi. Nếu
có cuộc tái đấu thì ta chắc là hạ được ngươi đó. Ngươi khiếp nhược quá !
Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:
– Dù tái đấu mười lượt cũng vậy thôi, ngươi chẳng hy vọng làm được gì hơn đâu.
Cho ngươi biết, đòi hỏi như vậy là tự chuốc lấy đau khổ thêm đấy!
Oanh Tế Nhân hét:
– Thì ngươi cứ thử đi, ta sẽ cho ngươi thấy.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
– Thật vậy sao?
Oanh Tế Nhân gầm lên:
– Tự nhiên !
Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
– Xuống tay đi thôi! Còn nói dông dài với hắn làm gì?
Tiểu Như Ý Hà Tinh Huỳnh biết rõ nguy hiểm đang đến với họ. Tuy chưa nghĩ ra
kế thoát thân nhưng kéo dài thời gian được phút nào có lợi phút đó. Biết đâu lại có việc
bất ngờ xảy ra.
Lệ Tuyệt Linh đang kề chặt thanh đao vào cổ của Oanh Tế Nhân, nếu chàng ấn
xuống một nhát thì cầm như vĩnh quyết cuộc đời hắn.
Hà Tinh Huỳnh khích:
-Ngươi xuống tay đi, ngươi sợ Hoa Tử chuyển bại thành thắng nên không dám đấu
lại thì thôi vậy. Ngươi giết người như thế có vinh dự gì không?
Thân Xương Ngọc quát:
– Câm miệng ngay cho ta!
Hà Tinh Huỳnh ngước nhìn Thân Xương Ngọc, tay sờ vào vết thương nơi mặt, mỉa
mai:
– Chém đi! Đao đã kề vào cổ rồi thì có khó khăn gì đâu? Tuy nhiên đầu y rơi thì
thanh danh của các ngươi cũng rơi theo.
Chiếc búa hình mặt nguyệt chớp lên, Thân Xương Ngọc không chịu nổi giọng nói
xỉa xói của ả nên bắt buộc phải động thủ. Hà Tinh Huỳnh rú lên một tiếng, ngã nhào
xuống, đầu vai bị lưỡi búa phớt qua, hớt mất một phần.Hoành thân sang phía tả, Thân Xương Ngọc giật nhẹ cánh tay, đường dây thu lại
nhấc lưỡi búa lên, bay luôn theo hình vòng cung ngược trở lại, chém xuống Hà Tinh
Huỳnh đang nằm ngửa mặt. Dù có tài nghệ đến đâu thì Hà Tinh Huỳnh cũng không
làm sao tránh khỏi nhát búa đó. Ả ta cầm chắc phải mang cái mặt nát mà về chầu tổ
tiên. Nhưng một tiếng thở dài vang khẽ vang lên, một ánh thép chớp lên, Lệ Tuyệt Linh
vung tay ra, thanh đao bay đến hất lưỡi búa qua một bên. Hà Tinh Huỳnh lăn đi một
vòng, ngoài tầm lưỡi búa, sợ Thân Xương Ngọc tấn công lượt thứ ba.
Thân Xương Ngọc phẫn nộ, không rõ tại sao Lệ Tuyệt Linh lại có hành động
ngang như vậy. Lệ Tuyệt Linh nhìn Hà Tinh Huỳnh còn run bây bẩy. Chàng từ từ tra
đao vào vỏ, lẩm nhẩm:
– Tại sao?
Nhìn Thân Xương Ngọc chàng tiếp:
– Lão ca, đệ biết lỗi ! Đệ không kịp khuyên ngăn lão ca mà cũng không kịp
chuyển đạt cái ý của đệ cho lão ca biết. Lão ca hành động nhanh quá, bắt buộc đệ
phải dùng cách đó!
Thân Xương Ngọc phẫn nộ:
– Tâm ý gì, ngoài cái việc thanh toán ba tên này?
Nhếch nụ cười khổ, Lệ Tuyệt Linh đáp:
– Nghe đệ nói đi. Giết chúng như vậy là chúng bất phục. Đệ muốn cho chúng
một cơ hội. Dù có chết thì chúng cũng cam tâm mà bọn ta cũng được nhẹ thắc mắc.
Thân Xương Ngọc trầm giọng:
– Giết chúng là một lẽ phải, hợp với quy củ của giang hồ. Chúng đông, ta ít.
Chúng có gian mưu, ta đường hoàng minh chánh. Chúng lừa ta, ta mắc bẫy. Rồi nhân
đó, ta dùng toàn tâm toàn lực đểø giành sự sống. Chính chúng mới là hèn, còn bọn ta
chỉ tự vệ mà thọi. Thì tại sao đệ lại vẽ rắn thêm chân? Tha chúng để chúng có dịp hại
người là điều không nên làm!
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
– Đệ sẽ buộc chúng cải tà quy chánh!
Thân Xương Ngọc khoát tay:
– Đừng nuôi mộng ! Ngươi yếu lòng trước mỹ nhân thấy rõ. Ả đó dùng kế hoãn
binh để tìm phương tự giải thoát, ta thấy làm lạ là sao đệ không nghĩ đến việc nếu đệ
sa vào chúng thì chúng có khoan hồng cho đệ không?
Y kết luận:
– Đệ áp dụng cái nhân của nhi nữ rồi.Lệ Tuyệt Linh cười gượng:
– Không phải vậy đâu ! Bất quá đệ muốn lấy đại lộ đối xử với chúng, cho chúng
một bài học để xám hối cải sửa. Chắc gì chúng sẽ làm được sự gì có hại cho chúng ta
sau này?
Thân Xương Ngọc lắc đầu:
– Đêm dài nhiều mộng. Người ta liệu dứt hậu hoạn chứ không ai nuôi dưỡng hậu
hoạn bao giờ. Ta khuyên đệ đừng làm mất thì giờ trong tương lai nếu phải đối phó với
chúng một lần nữa.
Lệ Tuyệt Linh thở ra:
– Cứ cho đệ thử đi! Đệ xin lão ca đừng quá nóng!
Thân Xương Ngọc cau mày, tỏ vẻ bất mãn, nhưng không biết làm sao hơn, đành
gật đầu:
– Tùy đệ!
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Lão ca yên trí! Chúng sẽ cam tâm mà chết dưới thanh đao này!
Hà Tinh Huỳnh từ cái chết trở về các sống, ngồi trên mặt đất lau lệ, đấu chí tiêu
tan hết. Oanh Tế Nhân cầm chắc ngọn Tượng Vĩ Tiên nơi tay. Đôi mắt chớp lên, ngực
phập phồng, thỉnh thoảng đưa tay áo lên lau mồ hôi trán.
Đứng bên cạnh trong tư thế sẵn sàng ứng phó, y có vẻ khiếp sợ rõ rệt.
Bởi chắc gì y làm được một việc phi thường? Và bất quá cái chết được dời lại vài
phút giây thôi. Chiếc bao đựng châu ngọc nằm cách y ba thước. Cương Quái Tạ Tông
không hề nhích động, gương mặt vô tình. Chẳng rõ y đang nghĩ gì. Tay cầm ống đồng,
y nhịp nhịp đầu ống trên mặt đất song không để ý đến cử động đó. Y cũng chẳng hơn
gì Oanh Tế Nhân, hẳn là đang lo nghĩ đến số phận trong chốc lát nữa đây.
Lệ Tuyệt Linh đã nói là cho cả ba có dịp hối cải. Giả như họ được may mắn sống
sót thì chàng có còn đâu mà nhìn thấy sự cải sửa của họ chứ? Cái chết nếu không ở
bên này thì phải ở bên kia. Trong hai phải mất một kia mà.
Thân Xương Ngọc chợt thốt:
– Để cho ta, Lệ Tuyệt Linh!
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Không ! Đệ phải giành phần thu thập chúng!
Thân Xương Ngọc tiếp:
– Đủ số nhé ! Đừng để một mạng sống sót!Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Nhất định là vậy rồi. lão ca yên trí!
Chàng bưới tới bình tĩnh thốt:
– Vào đi, Hoa Tử! Chúng ta lấy cái chết làm hạn định cuộc chiến, chưa chết là
chưa dừng tay!
Oanh Tế Nhân cố bạo dạn:
– Đừng khoát lác. Cái may không đeo mãi theo ngươi đâu. Lần này sẽ khác đó
nhé!
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Cứ vào đi, nói nhiều làm gì?
Bây giờ Cương Quái Tạ Tông mới nhích động. Y bước tới vài bước.
Thân Xương Ngọc từ từ nhấc chiếc búa lên, lạnh lùng buông từng tiếng:
– Khôn hồn thì đứng im tại chỗ ! Còn ả họ Hà nữa, ta cảnh cáo hai ngươi, chuẩn
bị mà theo Oanh Tế Nhân đi, không còn con đường nào khác đâu. Đừng có mà nuôi
mộng. Nên nhớ là còn có ta ở đây. Và điều kiện là một đổi một đấy nhé!
Hà Tinh Huỳnh ngồi yên một chỗ như biết thân của mình lắm. Tạ Tông chôn
chân tại chỗ, dùng roi mà đập vào y thì chưa chắc y dám kêu la.
Hoành thanh đao tước ngực, nhìn Oanh Tế Nhân, Lệ Tuyệt Linh gật đầu thốt:
– Trời đất tuy bao la song tiến trình có lối. Trên cái lối đó, cuối cùng chúng ta
cũng gặp nhau. Huống chi là đồng nghề đồng nghiệp thì sự gặp gỡ hẳn phải sớm xảy
ra. Giờ đây chúng ta thực nghiệm xem kẻ nào mạnh, kẻ nào yếu. Trên lối đi này, trong
nghề của chúng ta, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót!
Oanh Tế Nhân nghiến răng:
– Ngươi lại nói nhiều hơn ta rồi đó!
Lệ Tuyệt Linh vụt cao giọng:
– Chuẩn bị đi. Ta động thủ đây!
Oanh Tế Nhân nắm chắn ngọn Tượng Vĩ Tiên , đầu ngọn duỗi dài, hơi thở dồn
dập hơn, hét:
– Thái Sơn Thạch Cầm Dương !
Âm thinh của y chưa dứt thì Lệ Tuyệt Linh đã lao vút mình lên không. Đồng thời
Sanh Tử Kiều lóe sáng ngân quang tỏa rộng, trùm xuống như cơn mưa rào.
Lần này Oanh Tế Nhân vận dụng thân pháp nhanh hơn trước gấp mấy lần, khí
thế rất hùng mạnh. Đao xuống, tiên lên, đao ngắn, tiên dài, tiên vẫn chưa đổi hướng,bắt buộc Lệ Tuyệt Linh phải tràn mình đáp chênh chếch xuống một bên. Oanh Tế
Nhân lướt tới liền.
Không nao núng, Lệ Tuyệt Linh vung đao nghinh đón Tượng Vĩ Tiên. Đao pháp
cực nhanh, vừa thấy bên tả lại chuyển sang bên hữu liền, mường tượng chàng dùng
song đao mà giao đấu.
Đao quang càng phút càng tỏa rộng, đao phong rít lên vù vù. Oanh Tế Nhân xuất
phát đúng mười chín chiêu song không áp đảo nổi, bắt buộc phải lùi hơn bảy bước. Y
lùi thì Lệ Tuyệt Linh tiến. Tiên dài, đao ngắn, đánh cận càng có lợi, Oanh Tế Nhân
càng lúng túng với chiếc roi dài.
Nhưng y không thể bỏ cuộc, vung loạn ngọn roi đánh ra bốn phương tám hướng.
Đánh như không còn tuân theo một quy củ nào.
Lệ Tuyệt Linh tràn tả, tạt hữu, luôn luôn xoắn tít bên mình y, đao chớp ngời ngời.
Rồi Oanh Tế Nhân cũng phải thoái hậu, thoái hậu mãi. Rút mình ra khỏi vùng đao
quang song đao quang cứ bám y như hình với bóng. Y đến đâu là Lệ Tuyệt Linh theo
dến đó. Bỗng Lệ Tuyệt Linh nhân né tránh một ngọn roi trí mạng của Oanh Tế Nhân,
vút mình ra ngoài vòng chiến rồi vung tay, thanh đao bay đi. Oanh Tế Nhân chỉ kịp rú
lên một tiếng, không phản ứng kịp, thanh đao bay qua tiện mất bàn tay hữu của y.
Y gào lên thảm thiết, lùi lại năm sáu thước. Máu từ cổ tay vọt ra vẽ trên mặt đất
thành một vệt dài. Thân Xương Ngọc khen:
– Được lắm!
Trong khi đó, thanh đao đi chưa hết đà, còn bay vèo vèo. Lệ Tuyệt Linh nhón
chân tung mình theo, chụp trước khi thanh đao rơi xuống đất.
Chàng đáp xuống luôn, điểm nhẹ một nụ cười, từ từ bước đến gần Oanh Tế Nhân.
Đuối sức, Oanh Tế Nhân phải ngồi xuống. Thấy chàng tiếp cận, y vội gượng đứng lên
nhưng không đứng vững nổi. Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng nhìn y mộ lúc lâu, thong thả cử
đao lên, cất giọng trầm trầm:
– Bây giờ ngươi mãn nguyện chứ ? Ngươi muốn có sự công bình thì ta đã chấp
nhận cho ngươi một cơ hội. Dù là ta biết trước, cái kết quả cũng thế mà thôi !
Oanh Tế Nhân sợ hãi đến cực độ, niềm tuyệt vọng hiện rõ nơi gương mặt bi
thảm. Y muốn nói gì đó song âm thanh biến cải, gia dĩ có tiếng khóc chen lẫn vào
thành ra tiếng nói phát xuất vừa khó nghe vừa quái dị.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
– Sao lại hèn thế ? Hãy cho ta thấy một điểm khí cốt của người anh hùng đi nào ?
Sống là nam tử hán thì chết cũng phải là đại trượng phu chứ !Đem lửa mà đốt sau lưng y, chưa chắc gì y nói được một tiếng nào, y chỉ giương
tròn đôi mắt khủng khiếp nhìn đối tượng. Tay này nắm chặt cổ tay kia, vừa gào vừa
nhăn nhó, uốn éo thân hình.
Lệ Tuyệt Linh toan hạ đao xuống, kết liễu tính mạng của con người hèn nhát đó.
Bỗng chàng thấy một bóng người xuất hiện sau cây cột.
Bóng đó là Hoàng Quân Nhã .
Lệ Tuyệt Linh thoáng giật mình, hỏi:
– Cô nương ra đây làm gì? Tại hạ đã bảo cô nương nên ở tại tòa lương đình đó,
chờ đợi mà?
Niềm sợ hãi hiện lộ nơi gương mặt nàng rất rõ rệt, hơn hẵn Oanh Tế Nhân là kẻ
đang chờ chết. Trong vẻ khiếp sợ ẩn ước có sự oán hận, ánh mắt nói lên phần nào sự
bi thương, bằng cớ là nàng đang khóc. Nàng quỳ xuống.
Lệ Tuyệt Linh giật mình hét:
– Đứng lên đi, cô nương làm gì kì thế?
Hoàng Quân Nhã cất giọng run run:
– Lệ đại hiệp…tiểu nữ cầu xin đại hiệp tha cho y …
Lệ Tuyệt Linh sững sờ một chút.
Rồi chàng nổi giận , cất cao giọng:
– Đừng có gây rối! Việc không liên can đến cô nương, hãy tránh qua một bên…
Hoàng Quân Nhã vẫn quỳ, vẫn khóc, vẫn van cầu:
– Lệ đại hiệp … y thọ thương nặng…y đáng thương hại… đại hiệp nhẫn tâm được
sao ? Y còn gia quyến, có cha mẹ, anh em … y là cột trụ gia đình… y chết là bao nhiêu
người đói …