Sanh Tử Kiều

Chương 39 - Trùng Trùng Sát Khí

trước
tiếp

Đại hán mặt đỏ kêu lên một tiếng quái dị, cấp tốc lùi lại, rồi thốt oang oang:

– Hay chưa ! Ta biết các ngươi đến đây với ác ý mà! Các ngươi to gan lắm đấy

mới dám vào tận hang cọp mà vuốt râu hùm.

Rồi hắn gọi to:

– Các ngươi đâu? Địch đã đến kìa!

Từ trong khu rừng trúc, do bốn phía ập vào, hơn mười người xuất hiện, ánh đao chớp

chớp, khí thế vừa nhanh vừa mạnh.

Chúng vây quanh bọn Lệ Tuyệt Linh. Hoàng Quân Nhã run sợ, lí nhí:

– Thân đại hiệp … đại hiệp đã nói đây là nhà của một vị lão hữu mà… Sao…

Thân Xương Ngọc gật đầu:

– Phải! Song chừng như bọn này điên hết rồi!

Lệ Tuyệt Linh bực quá, càu nhàu:

– Đúng là một bọn vô dụng. Đầu óc của chúng bay mất phương trời nào rồi. Trì

Cung nuôi cái thứ phế vật này thật là vừa tốn kém vừa phiền phức, cho y mà cũng cho

ngoại nhân luôn.

Thân Xương Ngọc cười nhẹ:

– Cứ theo ta nghĩ thì Trì Cung đang gặp rắc rối chi đây. Nếu không thì bọn này đâu

đến nổi mất bình tĩnh như vậy chứ!

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực thốt:

-Đệ chán quá! Lão ca có hứng thú thì đối phó với bọn chúng cho đệ xem nhiệt náo

đi!

Thân Xương Ngọc đằng hắng một tiếng, đảo mắt nhìn quanh bọn đại hán. Thấy tên

nào cũng khẩn trương, hơi thở dồn dập, đao hoành trước ngực, sẵn sàng vung ra. Đại

hán mặt đỏ hét:

– Ba tên kia sao chưa chịu xuống ngựa nạp mạng? Phải biết chủ nhân của chúng ta

chẳng phải là tay dễ trêu đấy nhé!

Thân Xương Ngọc bình tĩnh hỏi:

– Các ngươi yên trí đi. Hãy cho ta biết việc gì đã xảy ra tại đây?

Đại hán mặt đỏ hét to hơn:

– Các ngươi còn đóng kịch nữa sao? Rõ ràng là các ngươi do lịnh của cừu nhân đến

đây để do thám sự tình, lại còn giả ma vờ quỷ, định lừa chúng ta à?

Thân Xương Ngọc trầm gương mặt:

– Ngươi ăn nói hồ đồ quá. Đáng tiếp nhận một sự giáo huấn nghiêm khắc!

Đại hán mặt đỏ vẫn hét:

– Rồi ngươi sẽ biết ai giáo huấn ai!

Đaọn hắn ra lịnh:

– Anh em đâu! Nhất tề xông vào!

Chúng đang xốc đao, sắp sửa tấn công thì một bóng người từ trong nhà vọt ra, đồng

thời quát:

– Khoan!

Người đó trạc tứ tuần, thân vóc cao, ốm , mặt trắng, không râu.

Y xuất hiện rồi, bọn đại hán lập tức lùi lại, đứng nghiêm.

Đại hán mặt đỏ nghiêng mình cung kính trình bày:

– Bẩm Sách lão gia ! Mấy tên kia hẳn là gian tế đến đây để dọ thám sự tình. Chúng

biết chủ nhân vắng mặt nên giở thói hoành hành không xem ai ra gì. Bọn thuộc hạ…

Người đó như không nghe đại hán nói gì. Vừa trông thấy Thân Xương Ngọc vội

nghiêng mình làm lễ, vẻ kinh hoàng hiện rõ nơi gương mặt…

Y thốt:

– Đáng chết! Đáng chết! Thân lão gia đến, lại chẳng hay trước thành ra thất lễ tiếp

đón ! Sách Hổ này xin chào mừng lão gia …

Thân Xương Ngọc vòng tay đáp lễ, mỉm cười hỏi:

– Sách tổng quản cứ tự nhiên! Việc gì đã xảy đến cho các vị trong mấy lúc gần đây

vậy?

Sách Hổ đáp :

– Đây không phải là chỗ đàm đạo, xin thỉnh lão gia và hai vị bằng hữu vào nhà

uống chén trà, rồi tại hạ sẽ tường thuật sự tình cho đại gia biết.

Bọn Lệ Tuyệt Linh xuống ngựa, Thân Xương Ngọc chỉ Sách Hổ giới thiệu:

– Vị tổng quản của Trì Cung đó. Một huynh đệ từng theo Trì Cung suốt hai mươi năm

dài, tên Sách Hổ, ngoại hiệu Dương Thế Vô Thường.

Sách Hổ được Thân Xương Ngọc tán dương, bối rối quá gượng cười hỏi:

– Chẳng hay nhị vị là ai ?Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:

– Hoàng Quân Nhã cô nương và Lệ Tuyệt Linh!

Sách Hổ sững sờ, lâu lắm y mới ấp úng:

– Lệ…Tuyệt Linh ! Diêm La Đao Lệ Tuyệt Linh?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Đúng rồi !

Sách Hổ lau mồ hôi trán, không quay đầu lại, cất tiếng gọi to:

– Mã lão tam!

Đại hán mặt đỏ, mồ hôi lạnh ướt mặt, vâng một tiếng bước tới, sợ hãi hỏi:

– Sách gia có điều chi phân phối ?

Đưa tay chỉ Thân Xương Ngọc, Sách Hổ hỏi:

– Ngươi biết ai đó chăng?

Mã lão tam lắc đầu:

– Dạ tiểu nhân không biết!

Sách Hổ cao giọng:

– Đệ nhất cao thủ hạt Sơn Tây, bá chủ trong hắc đạo, tổng thủ lĩnh bảy mươi chín

bang hội tại Trung Điền Sơn, họ Thân, tên Xương Ngọc, ngoại hiệu Huyết Phủ đó !

Gương mặt đỏ của Mã lão tam biến thành xanh rờn, đôi mắt trợn tròn như vượt ra

khỏi trũng rớt ra ngoài. Rồi Sách Hổ chỉ Lệ Tuyệt Linh tiếp:

– Còn vị này là Diêm La Đao Lệ Tuyệt Linh , một tôn sư trong võ lâm, một thiên

thần trong hắc đạo.

Đoạn y gằn từng tiếng:

– Ngươi đã nghe kỹ chưa ?

Mã lão tam sợ quá, rung rung người:

– Biết rồi… Sách gia !

Một tay nắm ngực áo, tay kia tát vào mặt mã lão tam, tát đến trào máu miệng. Sách

Hổ hét:

– Có đến tạ tội với Thân đại gia và Lệ đại ca hay không?

Mã lão tam để nguyên máu me, không dám chùi đi, bước tới trước mặt Thân Xương

Ngọc, trong khi Thân Xương Ngọc bảo:

– Đủ rồi Sách tổng quản ! Cho tại hạ xin đi !

Mã lão tam ấp úng:- Tiểu nhân… đáng tội chết… có mắt mà không thấy Thái Sơn… xin Thân đại gia

và Lệ đại gia tha tội…

Thân Xương Ngọc khoát tay:

– Chẳng có gì! Nên nhớ là từ nay dè dặt thái độ một chút!

Sách Hổ quay mình, định trừng phạt luôn bọn kia. Lệ Tuyệt Linh bước tới, khuyên

giải:

– Thôi, bỏ qua đi Sách tổng quản ! Dù sao thì việc cũng đã qua rồi, trừng trị chúng

cũng muộn, vả lại còn gây ngỡ ngàng cho bọn này nữa. Trì Cung sẽ cho bọn này là hẹp

lượng.

Sách Hổ vội thốt:

– Không giáo huấn chúng một lần cho chúng ghi nhớ thì sau này chúng sẽ tái phạm

nừa đó chứ. Cũng may là chúng gặp Thân đại gia và Lệ đại ca, chứ gặp tay khác thì ít

nhất cũng có mất tên mất mạng rồi. Mà bọn tại hạ lại mang tiếng là kém lễ độ với

khách phương xa.

Dừng lại một chút, y tiếp:

– Giao tình giữa Thân đại gia và chủ nhân tại hạ thâm hậu như thế nào hẳn chúng

phải hiểu chứ ! Có đâu hồ đồ đến bại hoại gia pháp như thế? Ít nhất chúng cũng phải

hỏi han kỹ lưỡng, chứ làm gì vừa gặp khách là quát tháo hùng hổ một cách vô kỷ luật

như vậy được.

Lệ Tuyệt Linh vừa khuyên giải vừa cho biết chàng và Thân Xương Ngọc không hề

lưu ý đến việc nhỏ mọn đó, Sách Hổ mới dịu giận, khoát tay cho bọn thuộc hạ, nạt:

– Trở về vị trí gấp, cho hết bẩn mắt ta!

Hơn mười tên đại hán rút lui ngay. Sách Hổ thỉnh ba người vào nhà. Thân Xương

Ngọc vừa đi vừa hỏi:

– Trì Cung vắng mặt à?

Sách Hổ cười khổ:

– Gần đây có hai vụ rắc rối xảy ra trong thành. Chủ nhân phải đích thân vào đó để

lo liệu. Người mới đi hôm qua thôi, có lẽ đêm nay hay sáng mai sẽ về.

Thân Xương Ngọc cau mày:

– Liên quan đến sanh ý của các vị?

Sách Hổ gật đầu:

– Phải, lần thứ nhất, sự việc xảy ra cách đây độ nửa tháng, chính tại hạ được chủ

nhân sai phái đến nơi xem xét, song chẳng gặp đối phương, ba ngày trước đây, sự việc

đó lại tái diễn cho nên chủ nhân nổi giận, đích thân vào thành.Lệ Tuyệt Linh hỏi:

– Mà việc gì thế?

Sách Hổ thở dài:

– Bọn tại hạ có mở hai toà tửu lâu trong thành, phía trước bán thức ăn, phía sau mở

sòng đổ bạc. Bỗng nhiên có một gã, chẳng biết từ đâu đến đòi tiền. Bọn giữ sòng dĩ

nhiên là không đáp ứng, kết quả là song phương động thủ…

Thân Xương Ngọc bình tĩnh hỏi:

– Rồi sau đó?

Sách Hổ thở dài, tiếp:

– Mười bảy tên gác cổng bị đánh tơi bời, mười bốn thọ thương, ba được thoát nạn.

Đối phương không rụng một sợi lông. Nghe nói hắn không có một tấc sắt, chỉ dùng hai

tay không mà giao chiến, lại đứng nguyên một chỗ mới đáng sợ.

Lệ Tuyệt Linh kêu lên:

– Đúng là một cao thủ!

Thân Xương Ngọc hỏi:

– Không ai chết?

Sách Hổ lắc đầu:

– Mười bốn tên bị đánh ngã chẳng tên nào chết. Bất quá chúng còn thở nhưng tình

trạng có khác gì chết đâu. Chúng như bị trúng phong, cứng đơ thân thể, chỉ còn đôi

mắt là nhấp nháy được thôi. không ai nói năng được một tiếng nào. Gân và xương

không đứt gãy, da thịt còn lành lặn. Chẳng làm sao biết được nguyên nhân.

Thân Xương Ngọc trầm ngâm một chút:

– Thần trí kẻ thọ thương còn sáng suốt chăng? Trên da thịt có dấu vết gì đặc biệt

không ? Ví dụ như màu da biến đổi, hoặc dấu thâm đen hay đỏ?

Sách Hổ suy nghĩ rồi đáp:

– Chừng như chẳng có gì khác biệt hơn lúc thường. Chúng còn sáng suốt lắm, ăn

uống được, ngủ được, chỉ có bất động thôi. chúng trở thành phế vật. Tuy sống đó song

chẳng dùng cho việc gì được. Ngoài ra còn làm phiền lụy cho các huynh đệ khác, phải

săn sóc chúng. Rồi gia quyến của chúng ngày ngày kêu trời kêu đất, thật là khó chịu.

Chúng là những kẻ báo cô, chờ chết, không hơn không kém.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Cho nên người ta thường bảo chết còn sướng hơn sống khổ.

Sách Hổ cười khan:- Cái đó… nói thì như vậy…

Y lúng túng không biết phải nói làm sao, vừa lúc đó, họ vào đến cửa. Y vọt mình

lên trước, vén rèm, mượn động tác đó khỏa lấp cái ngượng ngập.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười, cùng Thân Xương Ngọc và Hoàng Quân Nhã vào nhà.

Khách sảnh rất trang nhã, thanh khiết, vào nơi đó, không ai dám nghĩ cho chủ nhân

từng là một tay khai thác khách điếm, chuyên bán thịt người.

Sau khi uống chén trà do một đại hán mang ra, Thân Xương Ngọc thốt:

– Tại hạ nhận thấy, kẻ sanh sự đó nếu không phải là một người toan dùng bạo lực

mà chia của thì cũng là một cừu nhân mà lão mập họ Trì còn sót lại, mãi đến nay oan

ngiêp mới có dịp gặp nhau.

Sách Hổ cẩn thận đáp:

– Sự thật thế nào thì tại hạ không dám võ đoán. Có diều đối phương cao cường quá

thì đó là cái chắc, không thể phủ nhận được. Hơn thế địch quá bạo gan, không cần tra

cứu xem chủ nhân là ai, vừa đến nơi là đòi cung cấp tiền rồi đánh đập lung tung… ít

nhất đối phương cũng phải hiểu rõ chủ nhân có những ai khả dĩ là viện thủ chứ !

Thân Xương Ngọc biết ngay là Sách Hổ ám chỉ về mình. Họ hy vọng, y xuất thủ

tiếp trợ họ đối phó với hung thủ. Y cười, cho rằng Sách Hổ quá ngu mới hy vọng một

chuyện thừa. Bởi giúp Trì Cung là một việc đương nhiên phải làm, không cần có sự kêu

gọi của Trì Cung hay Sách Hổ.

Lệ Tuyệt Linh cũng nghĩ như y song vẫn hỏi:

– Viện thủ của Trì chủ nhân là ai thế, Sách tổng quản?

Sách Hổ thoáng bối rối:

– Cái đó… Lệ đại ca biết mà … chính Thân đại gia chứ còn ai nữa?

Lệ Tuyệt Linh a lên một tiếng:

– Vậy à? Thân đại ca sẵn sàng tuốt đao ra trợ chiến sao?

Sách Hổ càg bối rối hơn:

– Tại hạ không dám có ý kiến gì song chắc chắn là Thân đại gia không bỏ rơi bọn

tại hạ đâu. Về thực lực thì bọn tại hạ còn lâu lắm mới gây nổi khó khăn cho đối

phương. Chỉ còn có mỗi lối thoát cho bọn tại hạ là Thân đại gia ra tay giúp đỡ.

Lệ Tuyệt Linh bình tĩnh hỏi:

– Với giao tình của Thân đại ca và Trì chủ nhân thì khi nào đại ca lại bàng quan tọa

thị, phải không Sách tổng quản?

Sách Hổ vui vẻ ngay:- Lệ đại ca nói phải quá! Đại nghĩa mà!

– Dĩ nhiên là các vị sẽ yêu cầu và Thân Xương Ngọc sẽ chấp nhận sự thỉnh cầu đó.

Nhưng tại sao Sách tổng quản không nói thẳng ra mà lại còn phải ướm lời thăm dò?

Sách Hổ thoáng đỏ mặt:

– Tại hạ .. không đủ tư cách nói ra sự yêu cầu đó, bất quá tại hạ chỉ nêu lên một hy

vọng thiết tha, vậy thôi. Vạn nhất, nếu Thân đại gia thấy khó khăn thì chẳng hoá ra tạo

sự ngỡ ngàng cho nhau sao?

Thân Xương Ngọc mỉm cười:

– Tuy tại hạ giao tình với Trì Cung, song thường gặp mặt Sách Tổng quản thì tổng

quản dù muốn dù không cũng là người thân của tại hạ rồi. Như vậy giữa chúng ta đâu

còn có sự gì mà phải ngại ngùng nữa.

Lệ Tuyệt Linh thốt:

– Ta xem Trì Cung cũng không phải là mẫu người thích khách sáo!

Thân Xương Ngọc gật đầu:

– Đương nhiên, y là con người bộc trực nhất trần đời!

Mọi người cười vang.

Lệ Tuyệt Linh lại hỏi:

– Sách tổng quản nói là sự tình xảy ra trong thành nhưng thực sự ở đâu?

Sách Hổ nghe hỏi vội vàng đáp nhay.

– Sòng bạc đó ở Hồng Khẩu Phụ. Hiện giờ chủ nhân của tại hạ đang ở đó để xử lý

mọi việc.

Thân Xương Ngọc trầm ngâm một hồi rồi nói:

– Căn cứ tho lời của tổng quản thì gã đó quả là một tay cao thủ hiếm có trên đời. Ta

e rằng lão Trì không đối phó nổi đâu.

Nghe Thân Xương Ngọc nói như vậy, Sách Hổ mừng thầm trong bụng. Vì y biết rằng

Thân Xương Ngọc sẽ tiếp trợ cho chủ nhân của y rồi.

Sách Hổ liền tán thêm:

– Con người đó có võ công như thế hẳn là phải là một tay hữu danh. Thực tình mà

nói thì tại hạ chỉ cần có được một nửa võ công của hắn thôi là cũng đủ thoả nguyện

rồi.

Thân Xương Ngọc chép miệng:

– Ta tin rằng rồi mình cũng gặp y !

Sách Hổ lộ vẻ cảm kích:- Thật là phiền chi hai vị quá …

Thân Xương Ngọc cao giọng:

– Sơn Tây là địa phận của họ Thân này mà. Trì Cung lại là bằng hữu của ta. Chạm

đến Trì Cung là chạm đến ta, hoành hành tại Sơn Tây là khinh thường ta. Ta phải thu

xếp việc này, chẳng đợi Trì Cung phải mời thỉnh.

Lệ Tuyệt Linh bật cười hắc hắc:

– Lệ Tuyệt Linh này cũng nghĩa bất dung từ !

Hoàng Quân Nhã chợt hỏi:

– Chúng ta lưu lại đây sao ?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Phải vậy rồi ! Tạm thời trong mấy hôm nữa !

Thân Xương Ngọc tiếp:

– Cô nương cứ tự tiện cho, cứ xem như ở tại chính nhà mình vậy. Muốn thì thì cô

nương cứ hỏi Sách tổng quản, y sẽ lo liệu chu đáo cho !


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.