Lệ Tuyệt Linh không nói gì, phóng mình đuổi theo, thì chợt có tiếng cười
vang lanh lảnh vọng ra, giọng cười lộ vẻ đắc ý. Giọng cười đó cản bước
chân Lệ Tuyệt Linh, làm cho chàng dừng lại. Chung quanh chàng những
ngọn đuốc được thắp sáng lên soi rõ bóng hình cô độc của chàng.
Sáu bóng người từ từ hiện ra nơi gò đất cao và đá tảng. Họ ung dung tiến tới phía
Lệ Tuyệt Linh. Chàng đưa mắt nhìn người đi đầu, ở chính giữa, đó là một đại hán măïc
áo cẩm bào. Tướng người to con vạm vỡ. Mắt lồi ra, miệng há hốc rộng mở, lỗ mũi to
bè chiếm cả gương mặt. Hắn đang mở rộng miệng ra mà cười.
Chàng công nhận Thân Xương Ngọc quả có tài tả hình tả dáng, khéo tả cả những
đặc điểm của con người …
Tào Nghệ ngoại hiệu là Tú Kiếm Tà Võng, ghê gớm vì tài năng ghê gớm với cái
danh sâu hiểm bạo tàn, ghê gớm luôn với tướng mạo. Con người đó đang ở trước mặt
chàng. Chung quy rồi cũng có cuộc đối diện này. Một cuộc đối diện song phương hằng
mong đợi.
Bên hữu Tào Nghệ là một nhân vật có gương mặt trắng xanh vóc ốm, không râu
niên kỷ độ ba mươi hơn một vài năm, hai cánh tay quá dài, khỏi gối, thần thái âm
trầm. Đôi mắt của y rất nhỏ, suýt soát đôi mắt một con mãng xà. Bên cạnh người đó, là
một đó là một người không xa lạ, chính là Cự Linh Sát Quý Ca.
Nơi phía tả Tào Nghệ là một nhân vật mặt dài, trán vuông mắt phụng thần sắc
lạnh lùng, khí độ ung dung, đầy vẻ tự tin, mà cũng tự cao. Y không cần mở miệng, cái
oai khí cũng bốc tỏa như thường. Trời sanh mẫu người đó để mà phát lịnh chứ không
tiếp lệnh bao giờ. Bên cạnh y, là một người râu ngắn điểm bạc, tác cao niên, thân hình
ngũ đoản, cũng lạnh lùng đanh ác, cặp mắt lồi miệng hô, ánh mắt lúc chớp lên, để lộ
cái nét hoang tàn như mắt con dã thú. Cuối tả, là một lào nhân độ thất tuần tinh thần
còn quắc thước, da nhăn, tóc bạc nét lão luyện hiện rõ qua thần sắc.
Những người đó trừ Tào Nghệ và Quý Ca ra, dù không hề gặp mặt lần nào, Lệ
Tuyệt Linh cũng biết thân phận tên họ tất cả. Người có đôi tay dài, là nghĩa tử của Tào
Nghệ tên là Lôi Nhất Phong, ngoại hiệu Thiên Lý Đồng Tử, người mặt dài trán vuông là
Phó Lâu chủ Càn Khôn Nhất Chỉ Đỗ Vô Song. Người râu ngắn điểm bạc là vị chấp
pháp tên Dư Phi ngoại hiệu là Thủ Kiếm. Lão nhân bên cạnh Dư Phi hẳn là Trần Tông,
vị chấp pháp tiền nhậm.
Trần Tông có biệt hiệu là Vô Thượng Tam Kiếm với ngoại hiệu đó, lão phải là
một tay kiếm thuật tinh kỳ. Đã có bao nhiêu anh hùng hào kiệt táng mạng vì tay lão
trong thời gian lão đương quyền chấp pháp tại Hắc Lâu. Mà cũng chẳng biết ba nhiêu
thuộc hạ Hắc Lâu giã từ cuộc sống. Bởi lão là con người nghiêm khắc đến tàn khốc, chỉ
có kỷ luật mà không cần khía cạnh nhân tình. Ngày nay tuổi cao Tào Nghệ cho thay
thế lão, để lão hưởng nhà sau thời gian dài tận tụy với chúc vụ, chứ không phải là mất
tínnhiệm nơi lão. Trái lại kẻ khác hơn lúc nào hết, Tào Nghệ cực kỳ trọng dụng lão.
Bằng cớ là trong chiến dịch này, Tào Nghệ mang lão cùng đi theo.
Và sự có mặt của lão nói lên tầm quan trọng của chiến dịch hay đúng hơn Tào
Nghệ cũng biết người biết ta lắm, lão đánh giá Lệ Tuyệt Linh không quá thấp. Huống
chi sau lưng Lệ Tuyệt Linh còn có lực lượng Trung Điền Sơn. Sáu người đối lập cách Lệ
Tuyệt Linh vừa tầm đàm thoại, sau cặp mắt chớp chớp không ngừng.
Trừ Quý Ca có vẻ áy náy xốn xang năm người kia âm trầm như biển tịnh, không
xao dợn vì những cơn sóng ngầm. Gió núi cứ rít từng cơn, ào ào, vi vu. Đuốc cứ cháy
bập bùng, chập chờn…
Tào Nghệ lên tiếng trước:
– Ta thiệt tiếc cho các hạ!
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
– Ngươi cũng dư công đa sầu đa cảm nữa ư?
Tào Nghệ bật cười quái dị:
– Nếu ta ở vào địa vị ngươi, trong trường hợp này ta cũng đầu hàng ngay. Bởi
chống lại ta là ngươi nuôi mộng vá trời, đừng hòng làm một việc vô ích.
Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:
– Thực ra ngươi cũng là một mối hận của ta, cho nên ta chỉ mong có những dịp
như đêm nay để dứt khoát một lần để vĩnh viễn hưởng an nhàn thanh tịnh.
Cả hai buông toàn những câu cao thấp, tỏ rõ cái khí hùng thà chết chứ không
nhượng bộ. Lôi Nhất Phong cất giọng lạnh lùng, chen vào:
– Lệ Tuyệt Linh! Ngươi đừng ngông cuồng thái quá, chỉ làm cho ngươi mất mạng
sớm chứ chẳng ích gì.
Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:- Ta biết ngươi là Lôi Nhất Phong, nhưng ngươi chỉ là một tên Lôi Nhất Phong chứ
chẳng phải là hoàng đế gì hết, nếu cần, ta cũng chặt rụng đầu ngươi như thường chẳng
chút nương tay.
Lôi Nhất Phong sôi giận, quắc mắt đỏ ngầu, cao giọng thốt oang oang:
– Ngươi đừng hòng lớn lối, ta thấy ngươi đáng thương hại quá, tử thần ở kề cận
vậy mà vẫn còn nói sảng trong cơn mơ.
Lệ Tuyệt Linh gật gù:
– Tử thần có muốn rước ta, hẳn phải đưa các ngươi về âm cảnh trước. Từ xưa đến
nay, không một kẻ nào dám chạm đến ta mà còn sống sót được.
Lôi Nhất Phong suýt nhảy dựng lên, song chưa dám vọng động day qua Tào Nghệ
lấy mắt hỏi ý. Tào Nghệ khoát tay cười mỉa:
– Vội gì Phong Nhi. Kiến trong miệng chén có bò đi đâu mà sợ? Rồi Phong Nhi sẽ
có dịp nhả cái tức khí dang uất nghẹn trong tâm.
Đằng hắng một tiếng, Đỗ Vô Song tiếp lời:
– Họ Lệ kia, ngươi hãy chuẩn bị đi, hẳn ngươi cũng biết là chẳng bao giờ bọn ta
khách khí đến độ dành cho ngươi một ưu thế độc chiến độc đấu.
Lệ Tuyệt Linh ngẩng cao đầu:
– Ta còn lạ gì tác phong của bọn vô sĩ các ngươi, từ lúc nào cũng thế, các ngươi
quen thói dùng số đông lấp áp ít mà.
Trần Tông quát lên một tiếng, lớp da nhăn rung động mớ tóc bạc dựng đứng lên.
Lão hét lên:
– Giỏi cho thằng con nít, ngươi dám dùng mưu sát hại thuộc hạ của lão phu đến
hai lượt, ngươi còn dụ hoặc hảo thủ của bổn lâu là Thân Xương Ngọc phản bạn bội chủ,
bỏ đi theo ngươi, tội trạng của ngươi to lớn vô cùng, ngươi gây cừu hận chất chồng trời
cao có mắt không dung dưỡng cho ngươi sống mãi đến hai đời. Hắc Lâu có bổn phận
trừ diệt ngươi, tái tạo thanh bình trong võ lâm. Ngươi không cúi đầu chịu tội để cầu may
một lượng khoan hồng, lại còn diệu võ dương oai hẳn là ngươi chán sống.
Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:
– Lão quỷ kia, sắp sửa về lòng đất mà còn toan giáo huấn ai? Người ta nói, lão giả
an chi, sao ngưoi còn buông lung ngông cuồng? Nếu ngươi khôn một chút, thì những cục
diện như thế này ngưoi nên tránh xa mới có lợi cho ngươi? Oai gì mà ngươi toan sính
cường cùng ta? Muốn chết còn xác cho gia đình tẩm liệm mai táng thì ngay từ phút giây
này ly khai Trung Điền Sơn gấp. Ta hứa sẽ để cho ngươi ra đi thong thả. Bằng ngoan cốthì xương ngươi sẽ tàn rũ lại đấy, thịt ngươi sẽ làm mồi cho chim thú. Chạm vào ta là ô
hô cái hiệu Vô Thượng Tam Kiếm của ngươi đấy.
Trần Tông giận sùi bọt mép tuy già vẫn nhảy choi choi vừa hét vang ầm:
– Tiểu súc sanh dám buông lời phạm thượng. Xem ta bắt sống ngươi đây.
Lệ Tuyệt Linh ưỡn ngực ngẩng cao đầu:
– Sông rộng sóng sau đùa sóng trước, trường đời đào thải trẻ thay già. Giai đoạn
của ngươi chấm dứt từ lâu, tốt hơn hết là im hơi lặng tiếng cho ta nhờ.
Trần Tông dợm vọt mình tới, Đỗ Vô Song vươn tay nắm áo lão, ngăn lại. Rồi y
cất giọng trầm trầm:
– Ngươi dù sao cũng là một nhân vật có thịnh danh, cái lối đấu khẩu đó không
xứng đáng với bậc anh hùng hảo hán đâu.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
– Còn như lấy đông hiếp ít là anh hùng hảo hán ư? Ta cứ tưởng chỉ có loài heo
chó mới hùa theo thôi, không ngờ Hắc Lâu cũng có gan làm được.
Lôi Nhất Phong gầm lên:
– Câm! Câm!
Lệ Tuyệt Linh bật cười hắc hắc:
– Hãy để cho cha nuôi ngươi đối thoại với ta, một nghĩa tử trong trường hợp này
không có quyền chủ động. Huống chi, ngươi đâu có ba đầu sáu tay mà hòng làm nổi
mọi việc phi thường đánh bại Diêm La Đao Lệ Tuyệt Linh, để mua chuộc ưu ái của cha
nuôi. Thật tình ta rất ghét mẫu người nịnh bợ như ngươi lắm đó.
Lôi Nhất Phong quắc mắt bốc lửa, hét oang oang:
– Ngươi đừng hòng khua môi múa lưỡi, ta thừa sức rút lưỡi bẻ từng cái răng của
ngươi.
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
– Ghê đến thế kia à, vậy ngươi cứ thực nghiệm xem nào? Chỉ sợ ngươi khoa
trương khoác lác dọa người thôi.
Tào Nghệ liếc mắt sang Lôi Nhất Phong, đoạn dùng giọng trống mái thốt:
– Lệ Tuyệt Linh! Trong tình hình này mà ngươi còn giữ được khí phách như vậy kể
cũng đáng khen đấy, nhưng nếu ta là ngươi thì ta không nói nhiều. Ta cứ giữ bình tĩnh
chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến sanh tử.
Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:- Ngươi đâu phải là ta, bởi nếu ngươi là ta thì không bao giờ tin theo lời anh vợ
ngươi là Cam Bang mà gây sự vì một chuyện nhỏ nhen.
Tào Nghệ lạnh lùng:
– Ngươi dám mắng ta, ngươi chỉ trích ta?
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Rồi có sao không?
Lôi Nhất Phong hét:
– Giết chết hắn! Giết!
Tào Nghệ cười ha hả:
– Giỏi cho thằng nhỏ, có hạng lắm đó nhé, ta hy vọng ngươi giữ mãi hạng đó đến
giây phút cuối cùng.
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Ngươi không thất vọng đâu!
Tào Nghệ nhìn Lệ Tuyệt Linh ánh mắt chớp, lâu lắm y khoát tay ra. Năm người
hai bên tả hữu của y lập tức tản mác ra rồi từ từ bước tới, định tạo một vòng vây cận
nội. Lệ Tuyệt Linh cao giọng:
– Hãy khoan!
Tào Nghệ cười vang:
– Gì nữa? Ngươi khiếp rồi phải không?
Lệ Tuyệt Linh buông sang sảng:
– Trước khi động thủ, ta muốn hỏi các ngươi mấy điều.
Tào Nghệ đáp nhanh:
– Ta biết rồi, ngươi muốn hiểu lý do nào Bạch cô nương bán đứng ngươi phải
không?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Đúng vậy!
Tào Nghệ lại cười lên ha hả một lúc. Y đáp:
– Được, ngươi muốn hiểu ta nói cho mà hiểu. Thực ra thì chẳng có gì phức tạp cả.
Một tháng trước đây Kim San Khách Mạnh Ngạn và Thư Hùng Kiếm Phan Tuấn có đến
Hắc Lâu tìm ta, chắc ngươi biết rõ hai người đó chứ? Mục đích của họ lúc đến tìm ta rất
đơn giản. Họ muốn hiệp lực với Hắc Lâu để đối phó với ngươi. Ngươi đã đoạt hết tài
vật của Mạnh Ngạn ngươi sát hại người trong Thập Toàn Phái, họ thù hận ngươi đếntận xương tủy. Sở dĩ họ đến tìm ta là vì họ cũng biết ta có thâm thù đối với ngươi. Họ tự
nguyện hiến công ra sức với Hắc Lâu, hy vọng cùng báo phục một mối thù chung…
Lệ Tuyệt Linh chớp mắt, ánh mắt sáng lạnh chiếu ngời. Chàng bình tĩnh nghe,
không hề hỏi chặn. Tào Nghệ tiếp:
– Sự đời có nhiều cái tấu xảo lạ kỳ. Cái hôm Mạnh Ngạn và Phan Tuấn đến Hắc
Lâu tìm ta thì Bạch Liên Bình, cái con tiện nhân đó cũng đến tìm đại sư huynh của
nàng là Doãn Thanh, viên thủ lãnh đoàn hộ vệ của ta. Trước kia Bạch Liên Bình có đến
vài lần, ta biết nàng ở trong Đại Chân phái và biết rõ cả hai là một đôi tình nhân cho
nên nàng hay đến Hắc Lâu tìm người yêu, ta cho là hợp lý, không bao giờ lưu ý tới
nàng, cứ để cho Doãn Thanh tùy tiện tiếp xúc. Bỗng một hôm Mạnh Ngạn nhận ra
nàng có liên quan mật thiết với ngươi. Ta vốn tánh đa nghi, nghe Mạnh Ngạn nói thế,
ta đề phòng ngay, ta hỏi thì Mạnh Ngạn thuật rõ sự tình phân chia số ngọc giữa nàng
và ngươi. Do đó ta quyết tâm làm một cuộc thực nghiệm, xem lòng trung thành của
Doãn Thanh như thế nào, đồng thời tìm hiểu có quả là Bạch Liên Bình đồng lõa với
ngươi chăng? Lúc ta và Mạnh Ngạn ngồi đàm đạo trong phòng khách bên ngoài Bạch
Liên Bình và Doãn Thanh đi ngang qua cửa sổ, nàng không thấy Mạnh Ngạn. Nhờ thế
ta thực hiện cơ mưu không chút khó khăn lắm.
Lệ Tuyệt Linh than dài trong tâm, chàng biết nỗi khổ của chàng cũng như nỗi khổ
của Bạch Liên Bình, bắt đầu từ mấu chốt đó. Chàng khổ vì bị vây hãm vào vòng vây,
Bạch Liên Bình khổ là vì sơ hở. Cái khổ của nàng lôi kéo luôn chàng.
Tào Nghệ tiếp:
– Cơ mưu của ta như thế này! Lập tức ta triệu tập một hội nghị để thảo luận về
vấn đề đối phó với ngươi. Đương nhiên đó là một cớ giả tạo, ta dùng cuộc họp đó làm
mồi nhử Doãn Thanh. Ta giao cho Doãn Thanh triệu tập những người do ta chỉ định,
chính hắn cũng lãnh luôn phần việc sắp bày tiệc rượu. Đồng thời ta chọn một vài người
âm thầm theo dõi Đoãn Thanh, xem hắn sẽ làm gì sau lúc hội nghị giải tán. Kết quả
không ngoài sở liệu của ta. Sau khi ly khai hội trường, Doãn Thanh về thẳng lều cỏ được
dựng lên bên cạnh khách đường. Hắn tiết lộ với Bạch Liên Bình trọn vẹn những chi tiết
vừa được toàn hội nghị luận bàn, cả hai thương thảo làm tiền người, cuộc thương thảo
giữa chúng ta đều lọt vào tai Lôi Nhất Phong và Đỗ Vô Song, không sót một tiếng.
Lệ Tuyệt Linh hối hận, đã dung tha cho Mạnh Ngạn sống sót. Vì nhân đạo, chàng
tự lưu lại cho mình một mối hậu hoạn lớn lao. Tào Nghệ bật cười ha hả, tiếp:
– Cái bẫy đã sập rồi, hai con mồi nằm rũ chờ chết. Ta mới bảo Bạch Liên Bình
nếu nàng muốn cứu sống Doãn Thanh, thì phải tuân theo kế hoạch của ta, dụ dẫn ngươiđến nơi mai phục. Ta biết, nàng phải thành công nên ta đích thân điều động toàn lực
lượng Hắc Lâu ở đây chờ ngươi.
Lệ Tuyệt Linh vẫn ngậm miệng, chẳng nói tiếng nào. Mà dù chàng muốn nói, thì
còn gì để nói nữa đâu? Tào Nghệ đắc chí tiếp luôn:
– Ngươi thấy chưa? Hắc Lâu cũng có nhiều thủ đoạn lắm chứ? Bất cứ gặp trường
hợp nào ta cũng thừa sức đối phó và bất cứ với phương pháp nào ta cũng thu hoạch
thắng lợi như thường.
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
– Cái cơ mưu của ngươi rất thâm trầm, song ngươi đừng quên nơi đây là phạm vi
thế lực của Thân đại ca. Nếu y biết được các ngươi xâm nhập vào nội điạ chỉ sợ kết
quả không như ngươi dự liệu.
Tào Nghệ bĩu môi:
– Đành rằng Thân Xương Ngọc là tay đáng sợ song ta hành động bí mật, bằng cớ
là ta đã lọt vào tận nơi đây mà bọn tuần tra canh phòng của hắn chẳng hay biết gì cả.
Ta lại giải quyết vấn đề rất nhanh, chỉ sợ khi hắn phát giác ra, thì ta đã chuồn đi xa
ngoài mấy trăm dặm đường rồi.
Lệ Tuyệt Linh thốt:
– Ta chết đi, Thân đại ca sẽ báo thù, y sẽ tìm các ngươi khắp bốn phương trời.
– Thì hắn cứ đến Hắc Lâu, lúc đó ta là chủ, hắn là khách, ta khỏe, hắn mệt, ta có
nhiều phương tiện thủ thắng. Sợ gì chứ!
Lệ Tuyệt Linh thở dài mấy tiếng, day qua Quý Ca chào:
– Lão hữu bình an chứ? Vì bận đối thoại với Tào Nghệ ta không kịp hỏi han chi
đến lão hữu.
Quý Ca mất tự nhiên, nhếch nụ cười khổ, đáp:
– Lệ Tuyệt Linh, hẳn ngươi đã sớm biết, thế nào cũng có ngày hôm nay…
Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:
– Phải, sự tình diễn tiến đúng sở liệu của ta, tuy nhiên ta vẫn còn tiếc là con người
như ngươi lại luôn luôn bám sát cái bọn vô sĩ này.
Quý Ca ấp úng:
– Ai vì chúa nấy… Ta chỉ biết trung thành với chúa thôi. Kẻ bàng quan muốn nghĩ
sao tùy tiện nghĩ.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:- Ngươi đừng lo, ta không bao giờ nghĩ là ngươi đã nợ ta một cái ân nghĩa. Cứ
yên trí mà đi nốt con đường mà ngươi đã chọn.
Quý Ca cảm thấy con tim nhói đau, rung rung giọng khẽ thốt:
– Ngươi không nên trách ta, ngươi nên hiểu hoàn cảnh của ta. Ta …
Tào Nghệ vụt hét:
– Còn nói dông dài chi nữa, giết hắn trước, thu thập Thân Xương Ngọc sau!
Thiên Lý Đồng Tử Lôi Nhất Phong vào cuộc trước. Hắn gầm lên như hổ, phóng
mình vọt tới, hai cánh tay vượn chớp lên, biến thành trăm, thành ngàn cánh tay, nhưng
cánh tay đó chụp xuống mình Lệ Tuyệt Linh. Chàng lùi nhanh rút thanh Sanh Tử Kiều
khoa lên, tạo thành một vầng sáng xanh, bảo vệ quanh mình, ngăn chặn thế tiến của
Lôi Nhất Phong.
Thủ kiếm Dư Phi tiếp nối Lôi Nhất Phong, tung mình lên không, uốn cầu vòng
đáp xuống, hai tay giao quyền tả đánh ra, hữu thu về, như hai thoi dệt, từ bên trên công
xuống. Lệ Tuyệt Linh tràn mình qua một bên, bỏ vị trí ba bước xa, hoành đao trả trái
lại. Dư Phi giật mình, co chân, đạp không khí lấy đà nhảy ra ngoài, tránh đường đao
thần tốc.
Đến lượt Trần Tông vung thanh cổ đồng kiếm tiến lên. Sanh Tử Kiều bay ra,
nghinh đón cổ đồng kiếm. Một tiếng soảng vang lên, lửa toé sáng, song phương chưa
kịp ức độ sức chấn dội của mình, của địch thì Quý Ca lướt tới, chọt kim nhẫn kiếm
thẳng vào ngực Lệ Tuyệt Linh. Không chút nao núng chàng vung tay tả, chiếc vỏ đao từ
bên trên chặt xuống, tà tà đảo ra ngoài, gạt phăng thanh kiếm của Quý Ca, lệch địch
hơn một thước.
Rồi Đỗ Vô Song lại gia nhập cuộc chiến, y không dùng vũ khí, chỉ vươn một ngón
tay, chồm mình, điểm vào giữa đôi mày Lệ Tuyệt Linh. Thân pháp và thủ pháp của y
cực kỳ nhanh. Vẫn bình tĩnh chàng rút đao về, khoát một vòng tròn trước mặt, bắt buộc
Đỗ Vô Song phải bỏ dở thế công.
Cuộc chiến sôi động qua mấy chiêu đầu liền. Bao nhiêu người xuất thủ, vẫn
không làm gì được chàng giữa vòng vây. Tào Nghệ nổi nóng quát:
– Các liệp sát thủ Thiên tổ và Huyền tổ đâu?
Ba bóng người xuất hiện là nhập cuộc ngay. Trong số đó có một sử dụng ngọn
côn sắt vừa nhỏ vừa nặng, cứ mỗi lần vung lên là cuốn gió ào ào. Ngọn côn từ bên trên
giáng xuống như hòn núi đổ. Hai gã kia phân ra tả hữu, tay vừa vươn, hai mũi tên
không lông bay ra, tên không lông có cái lợi không rít gió dễ bắn, địch chẳng phát giác
kịp thời, huống chi bắn kề cận, cái nguy cho đối thủ phải nhiều hơn. Tên của bọn
huyền tổ đương nhiên là có tẩm độc.Lệ Tuyệt Linh biết loại tên đó là Mê Hồn Tiễn, một loại ám khí vô song của Hắc
Lâu, ai bị bắn trúng là không bảo toàn tánh mạng nổi. Lập tức chàng nhào xuống đất,
lăn mình đi một vòng, rồi bật vùng dậy. Với cái nhào đó, chàng tránh được ngọn côn
và hai mũi tên.
Cuộc chiến tiếp tục, càng phút càng ác liệt, riêng Tào Nghệ còn đứng ngoài
vòng, quan sát. Đương nhiên trong trường hợp này, Lệ Tuyệt Linh chủ trương tốc chiến
tốc thắng, cho nên chàng dùng những chiêu thức trong đao pháp lục sát. Chàng dù độc,
đơn thân, đối phương với số đông vẫn không áp đảo nỗi chàng, qua một thời gian khá
lâu rồi. Trái lại lắm lúc chàng còn bức một vài người thoái hậu.
Phải, trong trường hợp này, chàng không thể ham chiến. Thắng là phải thắng
gấp, không thắng nổi, phải chạy đi, chứ không thể liều đồng quy ư tận, trừ khi bị bắt
buộc, và không thể làm gì khác hơn.