Sát Nhân Đích Tâm Khiêu

Chương 10 - Hiêu Thần Nương

trước
tiếp

Tiểu nương tử mặt tái nhợt.

Mặt nàng vốn phấn, lại phết thêm một lớp phấn đỏ, nhưng sắc mặt nàng lại khiến người ta càng lạnh mình.

Nàng cố tình nhìn Thẩm Tinh Nam, hỏi:

– Sao ông biết?

Thẩm Tinh Nam không trả lời ngay, lấy ra một vật.

Đó là một con dơi.

Một con dơi chết.

Trên mình con dơi có một sợi dây màu xám, phải nhìn kĩ mới thấy.

Thẩm Tinh Nam mở sợi dây, trong sợi là một mẩu giấy nhỏ.

Thẩm Tinh Nam hỏi:

– Có cần ta đọc không?

Tiểu nương tử nói:

– Không cần, ta biết đó là mấychữ ” Thẩm đến Lạc Thần, Tây Bắc cổ trạch, mau đến giết ngay”.

Thẩm Tinh Nam nói:

– Mặt sau còn vẽ một mặt người không có ngũ quan, phủ tóc dài.

Tiểu nương tử nói:

– Đó là ta, ám hiệu hiệu của hiêu thần nương.

Kiếm Si chợt nói:

– Hổ thẹn.

Đến lúc này ông ta mới biết hiêu thần nương Khuông Tuyết Quân cùng Vãn Phi vào đây, sau khi mình tiết lộ trang chủ sắp tới, Khuông Tuyết Quân bị mình hù chết khiếp, nhưng lại ngầm thả dơi truyền tin, ả làm hcuyện này hcỉ trong chớp mắt, có thể qua mặt mình, nếu Thẩm Tinh Nam không phát giác, hậu quả không thể tưởng tượng nữa.

Thẩm Tinh Nam hỏi:

– Ngươi tính báo tin cho ai?

Khuông Tuyết Quân làm mặt lạnh, không đáp.

Thẩm Tinh Nam nhướn mày, hỏi:

– Nghe nói tâm ma cao vị mạt muốn giết ta, đúng không?

Vãn Phi nghe nói tới tâm ma, chợt như tỉnh cơn mê, la lớn:

– Chính là Tâm Ma, đúng, sư phụ, tất cả là kế hoạch của Thiên Dục cung đều do Tâm Ma thực hiện…

Thẩm Tinh Nam nhíu mày:

– Kế hoạch gì?

Vãn Phi hấp tấp nói:

– Con… ba tên sát tinh liên thủ, con đánh nhau với chúng, lúc đó tam ca và sư muội đã chạy rồi, sau đó có người xuất hiện, lại đánh nhau… sau đó bám đuôi theo dõi, mới biết chúng có âm mưu… rồi con gặp tiểu nương tử… chính là hiêu.. hiêu thần nương này, con cứu nàng, đánh nhau với câu kỳ phong…đánh nhau…

Thẩm Tinh Nam chẳng hiểu đầu cua tai nheo, gắt lên:

– Đánh, đánh cái gì? Mau nói lại từ đầu, đừng cứ như gà mắc tóc thế.

Vãn Phi đến giờ mới bình tâm, kể lại từ đầu đến cuối.

Xong xuôi chàng mới thở phào.

Còn Vãn Đường thì không dám thở mạnh, chỉ nhìn sắc mặt Thẩm Tinh Nam, một lúc lâu mới cất tiếng:

– Con nói toàn là sự thật cả sao?

– Vâng!

Được, vậy vị tiền bối dị nhân giúp con đánh lui ba tên sát tinh rồi dắt con nghe lén kế hoạch của Thiên Dục cung là ai?

Vãn Phi không kịp suy nghĩ, đáp ngay:

– Là…

Chàng sực nhớ lời hứa với lý bố y nên im bặt.

Thẩm Tinh Nam nghiêng đầu:

– Hử?

Vãn Phi nhăn nhó mặt mũi:

– Sư phụ, con, con… không thể nói…

Kiếm Si quát lớn:

– To gan…

Vãn Phi hoảng hồn cúi đầu.

Thẩm Tinh Nam nói:

– Có gì mà không thể nói?

Vãn Phi há hốc mồm, chẳng nói được một chữ.

Thẩm Tinh Nam nói:

– Trong võ lâm, hiếm có cao thủ nào dễ dàng thắng Trương Hạnh Thủ, Văn Cửu Công, Thù Ngũ Hoa, con cứ nói thử xem, có thể là chỗ quen biết cũ với ta.

Vãn Phi ấp úng:

– sư phụ, con đã hứa không thể nói…

Kiếm Si mắng:

– sao không nói được? trừ phi đó là hạnh tà ma ngoại đạo, bại hoại võ lâm.

Thẩm Tinh Nam hỏi:

– Hay là con không biết tên của ông ta?

Nếu là người sẽ thuận miệng đáp luôn là không biết. nhưng Vãn Phi vừa không dám dấu sư phụ, vừa không muốn nuốt lời hứa nên lắc đầu nói:

– Con biết chứ!

Vãn Đường xen vào:

– Biết mà không nói, chả lẽ sư phụ không gần bằng người ngoàic sao?

Vãn Phi cuống lên:

– Tam sư huynh, sao huynh lại nói thế!

Lúc nãy chàng không nhắc đến việc Vãn Đường quỳ giữa phố cầu xin tha mạng.

Vãn Đường được nước dấn tới:

– Tứ sư đệ, ngươi cấu kế người ngoài, còn dám lếu láo trước mặt sư phụ.

Thẩm Tinh Nam nói:

– Tiểu phi!

– Có đệ tử!

Thẩm Tinh Nam vỗ vai chàng, ôn tồn nói:

– Con phải biết, nếu con không nói ra tên vị kì nhân tiền bối đó, thì tất cả những điều con nói đếu không cò bằng chứng, trừ phi bọn Trương Hạnh Thủ là chứng cho con, nếu không tất đều là giả trá.

Rồi ông ta trầm giọng nói tiếp:

– Hay là con hãy nói tên người đó ra đi.

Ai cũng có thể hiểu đó là cơ hội cuối cùng cho Vãn Phi.

Vãn Phi ứa nước mắt, nói:

– Sư phụ, người thường dạy đại trượng phu phải giữ lời hứa, con… con đã hứa không nói tên người đó, sao có thể bội tín?

Thẩm Tinh Nam nghiêm mặt, nói:

– Hay nhỉ, viện dẫn cả lời dạy của ta!

Vãn Phi sợ quá dập đầu kêu rõ to, Khuông Tuyết Quân thấy chướng mắt, nói:

– không không rảnh đoán hắn có nó nói thật hay không, nhưng chuyện hắn với ta đánh đấu câu kỳ phong là sự thật, ta định lợi dụng hắn xông lên lạc thần lĩnh, đột nhập và Phi Ngư sơn trang, giết lão lẩm cẩm nhà ngươi!

Kiếm Si quát:

– To gan!

Kiếm mê nạt:

– Càn rỡ!

Thẩm Tinh Nam cười:

– Tại sao ngươi lên tiếng hắn?

Khuông Tuyết Quân trừng mắt:

– Bởi vì ai có tai có mắt, đều biết hắn nói thật hay không?

Vãn Đường lớn tiếng:

– Xem ra ả cùng một giuộc với tứ sư đệ!

Khuông Tuyết Quân mắng:

– Cút con mẹ ngươi đi, hạng ngươi cứ muốn sư đệ chết mới sung sướng như ngươi, trong Thiên Dục cung cũng hiếm thấy.

Vãn Phi mắng:

– Chớ làm nhục sư huynh ta!

Khuông Tuyết Quân không ngờ Vãn Phi nổi xung, bực mình nói:

– Được thôi, ngươi cứ chết vì tận trung đi.

Vãn Đường bước ra, nói với Thẩm Tinh Nam:

– Sư phụ, giết con yêu nghiệt này đi!

Khuông Tuyết Quân bước tới, nói:

– Ngươi giết ta được sao?

Vãn Đường lùi ra sau, lại nói với thẩm tiinh nam:

– Sư phụ, tứ sư đệ đại nghịch bất đạo, cứ giao hắn cho con, con sẽ buộc hắn nói ra sự thật.

Thẩm Tinh Nam gật đầu:

– Được!

Vãn Phi òa khóc:

– Sư phụ, oan quá, oan quá…

Thẩm Tinh Nam thở dài, hỏi:

– Con vẫn không chịu nói người đó là ai?

Vãn Phi mếu máo:

– Con không thể nói, con không thể nói…

Vãn Đường cười mỉa mai, Thẩm Tinh Nam nhìn Vãn Phi, lắc đầu thở dài:

– Con đã làm gì Hồng nhi rồi?

Thẩm Tinh Nam nói câu đó với Vãn Đường.

Vãn Đường vừa mới cười.

Gã nghĩ Vãn Phi đã đã xui tận mạng.

Gã chỉ mỉm cười được một nửa, nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của sư phụ, hình như ông ta nhìn thấu nội tâm của mình, gã rùng mình, nụ cười như đóng băng trên mặt gã khiến sắc mặtcủa gã trông quái dị hơn.

Thẩm Tinh Nam nói:

– Con không nghe thấy gì sao?

Vãn Đường cảm thấy như tê cứng người, gã lắp bắp:

– Sư… sư phụ… người… người… nói.. gì?

Gã càng muốn trấn tỉnh thì càng run sợ.

Thẩm Tinh Nam như nhìn thấu xương cốt gã, gằn từng chữ:

– Con nghe đây, đối với người ta thật sự muốn hỏi, ta không bao giờ hỏi đến lần thứ hai, hỏi thêm một lần, tứ chi của con sẽ mất một thứ.

Ánh hào quang lóe lên, tiếp theo là tiếng rú thê thảm của Vãn Đường.

Kiếm Si vẫn đứng nín thinh nhưng đã ra tay.

Thanh kiếm sắc lạnh rung lên bần bật, mũi kiếm đã găm tay phải của Vãn Đường lên vách tường.

Máu từ bàn tay tươm ra.

Vãn Đường rên rỉ thảm thiết.

Thẩm Tinh Nam lúc này mới nói:

– Đươc, ta lại hỏi lần nữa, ngươi đã làm gì Hồng nhi rồi?

Vãn Đường há mồm thở dốc.

Thẩm Tinh Nam mỉm cười:

– Ngươi có muốn ta hỏi lần thứ ba không?

Vãn Đường chợt gào lên như lợn bị chọc tiết:

– Không, không, sư phụ, xin người tha cho con, tha cho con…

Thẩm Tinh Nam lắc đầu thở dài:

– Ta không hỏi chuyện này…

Vãn Đường xua tay lia lịa:

– Không, không phải, sư phụ, con đáng chết, con cưỡng hiếp không được, đã… đã…

Thẩm Tinh Nam sầm mặt, quát:

– Nói!

Vút một tiếng, thanh kiếm trên vách tường rung lên như dây đàn, chuôi kiếm đong đưa, Vãn Đường toát mồ hôi ròng ròng.

Gã gào to:

– Con nói, con nói, con không cưỡng dâm được, xé rách áo sư muội, sư muội vừa mắng vừa chạy, đến bên mép vực, sư muội bảo con không được tới gần rồi…

Con nhà cổ tĩnh lặng đến cực điểm, hệt như tất cả mọi người đều bị đông cứng hết.

Hồi sau, Thẩm Tinh Nam mới lên tiếng:

– Nhưng ngươi vẫn bước tới chứ gì?

Vãn Đường rên rỉ:

– Sư phụ, con…

Chợt gã nhớ lời Thẩm Tinh Nam, vội nói:

– Con, con, con bước tới, sư muội liền nhảy xuống, con… con…

Thẩm Tinh Nam hỏi tiếp:

– ở đâu?

Nghe có vẻ ông ta già đi rất nhiều.

Vãn Đường nói:

– ở… ở ngọn Đệ Cửu!

Ngọn Đệ Cửu là dịch trạm đầu tiên của Lạc Thần Lĩnh, đó là ngọn nói hoang vắng nhất Lạc Thần Lĩnh.

Thẩm Tinh Nam im lặng, lấy cục than viết vội mấy chữ lên mảnh giấy, Kiếm Si đưa cho ông ta con chim bồ câu, Thẩm Tinh Nam buộc mảnh giấy vào con chim rồi thả đi.

Khuông Tuyết Quân ra chiều ngẫm nghĩ.

Kiếm Si nói:

– Trang chủ… tiểu thư nguy cấp, có cần chúng tôi đến ngọn đệ cửu…

Thẩm Tinh Nam xua tay chép miệng:

– Sống chết có số, nếu hồng nhi gặp nạn, thì cũng đã không tránh khỏi, có gấp cũng vô ích, ta đã dung phi cáp truyền tin, lệnh cho đệ tử ở ngọn đệ cửu tìm kiếm rồi.

Kiếm khi khẽ nói:

– Vâng!

Chợt Thẩm Tinh Nam rơm rớm nước mắt.

Vãn Đường run rẩy kêu:

– Sư phụ…

Thẩm Tinh Nam chợt quát:

– Đừng gọi ta là sư phụ!

Vãn Đường im re. Thẩm Tinh Nam:

– Ngươi quỳ xuống giữa phố, năn nỉ người ta tha mạn, ta có thể bỏ qua, ngươi cưỡng bức Hồng nhi, ép nó nhảy xuống vực, lại còn gạt ta, đổ tội cho tiểu phi, ngươi có còn là người không?

Ông ta lạnh lùng nói tiếp:

– Trước khi nghe ngươi tráo trở thị phi, ta đã nghe chuyện Vãn Đăng bị giết, ta gọi những người chứng kiến đến hỏi rõ, biết ngươi quỳ mọp xuống xin tha, Tiểu Phi liều mạng igúp ngươi chạy trốn. Sư huynh đệ các ngươi thường ngày thích bắt nạt hắn, ta có thể xem như đó là chuyện trẻ con, nhưng hôm nay đối mặt với kẻ địch mà ngươi là ra chuyện tàn sát lẫn nhau.

Ông ta lia ánh mắt như điện nhìn Vãn Đường chằm chằm:

– Nói… có phải ngươi sợ Hồng nhi vạch chuyện xấu của ngươi nên muốn uy hiếp nó…

Vãn Đường nói:

– Con… con… tưởng sư muội sẽ nghe theo, chỉ cần muội ấy trở thầnh người của con, đương nhiên sẽ không nói ra…

Trong mắt Thẩm Tinh Nam hiện lên sát cơ.

Vãn Đường lạnh mình, láp bắp kêu:

– Sư phụ!

Ánh tinh quanh loé lên, lại một thanh kiếm xuyên qua bắp đùi Vãn Đường cắm vào vách tường.

Vãn Đường rú lên, ngươi xuất kiếmlà Kiếm Si. Kiếm Si nói:

Thẩm Tinh Nam không muốn Vãn Đường gọi mình là sư phụ mà gã lại cãi lời.

Thẩm Tinh Nam lạnh lùng nói:

– Thường ngày, ta đã hiểu rõ tính cách của ngươi và tiểu phi, tiểu phi chẳng thể nào cưỡng bức hồng nhi. Ta thử hỏi hắn, hắn ấp a ấp úng, nhưng vẫn không cáo tội ngươi, thử hỏi, nếu hắn không hổ thẹn, ta hỏi hắn tại sao hắn sợ hãi khi thấy ta đột ngột xuất hiện, hắn trả lời hàm hồ, nếu hắn thực sự đã làm chuyện táng tận lương tâm, khi hỏi hắn tên họ của vị kỳ nhân dị sĩ kia, hắn có một mực không chịu nói không?

Ông ta liếc Khuông Tuyết Quân, nói:

– Ta tuy già nhưng chưa lẩm cẩm.

Lúc này Khuông Tuyết Quân đang run trong bụng, chả trách nào Thiên Dục cung không làm gì được đao bính hội, xem ra lão cáo già này giả vờ lẩm cẩm.

Cáo già biết giả vờ lẩm cẩm mới là cáo già.

Mà ả lại rơi vào tay cáo già.

Thẩm Tinh Nam chợt quay sang Vãn Phi hỏi:

– Con không nói tên họ của người đó cũng được, nhưng chắc con có thể cho ta biết ông ta dung binh khí gì chứ?

Vãn Phi như tỉnh cơn mê, nói:

– Một… cây gậy tre!

Thẩm Tinh Nam sầm mặt, nói:

– Có phải cây gậy dài bảy tám thước, màu xanh lục pha vàng, đầu nhọn hoắc đúng không?

Vãn Phi lấy làm lạ tại sao sư phụ biết rõ đến thế, chỉ nghe Thẩm Tinh Nam lại nói:

– Người này hơn 30 tuổi, để râu năm chòm, má phải có nốt ruồi đỏ, hai mắt mơ màng nhìn như một ông già lụ khụ, đúng không?

Vãn Phi nghĩ ngợi, đúng là Lý Bố Y cũng như thế, còn chi tiết nốt ruồi thì chàng không nhớ nổi, nhưng cũng gật đầu đáp:

– Vâng

Lần này cả Kiếm Si cũng đổi sắc mặt.

Thẩm Tinh Nam gằn từng chữ:

– Là hắn.

Vãn Phi không khỏi ngạc nhiên:

– Là ai?

Thẩm Tinh Nam rít qua kẽ răng:

– Thần tướng Lý Bố Y!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.