Chàng biết người trong xó tối là ai.
Trong xó tối có hai người.
Một già một trẻ.
Phi Ngư sơn trang không phân đường chủ, đàn chủ, hương chủ, kì chủ, đà chủ, chỉ có tân tú, trung tú, lão đầu tử, tử nhân, anh hài, khác hẳn cách phân của Thiên Dục cung. Võ công và vai vế của Vãn Phi cao lắm chỉ là trung tú, nhưng chàng là một trong những đệ tử của trang chủ Thẩm Tinh Nam nên được xếp vào hàng lão tú.
Còn đại sư huynh tống vãn đăng, võ công vai vế đều vượt hẳn lão tú, nhưng vẫn chưa được thăng lên tới lão đầu tử.
Đó là vì tiêu chuẩn thăng cấp ở Phi Ngư sơn trang rất khắc khe. Lão đầu tử đã là cấp bậc rất vinh dự, phải có công trạng, phẩm đức hơn người mới lên đến cấp bậc này.
Rất ít người đạt được cấp bật tử nhân, trang chủ Thẩm Tinh Nam là một trong hai đại tử nhân.
Còn anh hài càng hiếm hơn, chỉ có một người mà thôi, nhưng người đó là ai, không ai nhìn thấy, cũng không ai biết.
Người trong Phi Ngư sơn trang thân thiết như một đại gia tộc, cho nên danh xưng khác hẳn các phái khác trên giang hồ, các lão đầu tử quan sát việc thăng lên hay giáng xuống của một người, sau đó lão đầu tử sẽ trình lên tử nhân, tử nhân quyết định việc thăng giáng. Cao thủ gia nhập Phi Ngư sơn trang cao lắm là chỉ đạt đến mức Phi Ngư nhân, cả tân tú cũng chẳng bằng, cho nên có thể thắng lên tân tú, đối với họ đã là niềm vinh dự lắm rồi.
Một chế độ được xây dựng nên, người trong chế độ đương nhiên xem trọng sự thành bại của chế độ, đó là điều người ngoài không thể nào hiểu được.
Nhưng một khi chế độ đã vững chãi, ai cũng thấy vinh quang, đương nhiên sẽ có người sinh lòng tiêng. Đương nhiên, rôì cũng có lúc chế độ đó suy yếu, cũng giống như mặt trời có sáng chói cũng phải ngả về chiều.
Chuyện gì có mặt trái thì phải có mặt phải, cho nên lợi chưa chắc đã là lợi hết, hại chưa chắc đã là hại hết.
Một già một trẻ chính là hai người quan trọng xây dựng chế trong Phi Ngư sơn trang,
Ít người nhắc tới tên họ.
Trên giang hồ gọi người già là Kiếm Si, người trẻ là Kiếm Mê
Không phải là họ không có tên, mà vì họ say mê kiếm đến nỗi quên cả tên thật của mình.
Kiếm Si si kiếm và Kiếm Mê mê kiếm.
Kiếm Si và Kiếm Mê chính là hai đại lão đầu canh Phi Ngư sơn trang ở ngoài rìa.
Vãn Phi không khỏi mừng rỡ, sau cuộc đối đáp vừa rồi, chàng biết đó là ai.
Chàng ôm quyền vái dài:
– Si bá, Mê ca!
Kiếm Si hờ hững nói:
– Thì ra là tiểu phi!
Vãn Phi mừng rở nói:
– May mà có hai vị, nếu không…
Kiếm Si nói:
– Ta còn tưởng là bọn người Thiên Dục cung, sao ngươi không thẳng đường mà về, đến đây làm gì?
Vãn Phi đáp:
– Vãn bối bị Câu Kì Phong truy sát chạy đến đây, may mà…
Kiếm Si nhướng đôi mày bạc, cắt lời:
– Bây giờ ngươi tính đi đâu?
Vãn Phi đáp:
– Về sơn trang!
Kiếm Si hỏi:
– Về sơn trang làm gì?
Vãn Phi không hiểu sao Kiếm Si hỏi thế, nhưng vẫn đáp:
– Vãn bối có chuyện bẩm báo sư phụ.
Kiếm Si hỏi tiếp:
– Ngươi muốn gặp Thẩm trang chủ sao?
Vãn Phi chưa kịp gật đầu, Kiếm Mê đã lạnh lùng nói:
– Ngươi không cần đi nữa. bởi vì trang chủ sẽ đến đây.
Vãn Phi ngạc nhiên lắp bắp:
– Sư phụ… đến đây sao?
Kiếm Si và Kiếm Mê nhìn chàng với ánh mắt lạnh lẽo.
Vãn Phi vẫn thắc mắc:
– Đến… đến đây?
Lạc Thần lĩnh là nơi quái lạ, cũng là nơi cửa ải hiểm yếu của Phi Ngư sơn trang, lại nằm trên núi. Nhưng trước khi tới Nhân Chỉ quan, người ta chẳng thể nào thấy nổi Phi Ngư sơn trang.
Chả thế mà giang hồ có câu ca rằng: ” trên Lạc Thần lĩnh, sơn cùng thủy tận, vừa qua Nhân Chỉ, ngư dược tinh phi”
Ngư chính là Phi Ngư sơn trang, tinh chính là Thẩm Tinh Nam.
Tuy nơi đây là chỗ xung yếum nhưng thường ngày nếu không có việc gì quan trọng, Thẩm Tinh Nam không đặt chân tới đây.
Vãn Phi vẫn chưa hiểu.
Kiếm Si hờ hững nói:
– Ngươi sẽ hiểu.
Chợt nghe tiều nương tử quát:
– Ngươi là ai?
Tiếng quát ấy lanh lảnh, Vãn Phi giật nảy mình.
Căn nhà nhưng rung rinh như bị sét đánh, chuột bên trong kéo ra thành đàn.
Trên mái nhà nghe tiếng đập cánh phành phạch, chim chóc và dơi đập cánh bay vút lên.
Ngôi nhà này cũ cũ kĩ quá rồi.
Tiểu nương tử kêu hoảng, ngã chúi người, thì ra nàng bị hai con quái điểu đâm phải.
Vãn Phi vội đỡ nàng.
Kiếm Si nhìn hấp háy mắt nhìn Vãn Phi:
– ả là ai?
Vãn Phi đáp ngay:
– Thu Hồ Thê!
Kiếm Si châu mày, giận dữ:
– Thu Hồ Thê?
Lúc này Vãn Phi mới niết mình nói sai, nhưng chàng cũng không biết htu hồ thề lài ai, lo quá chẳng biết đáp thế nào.
Tiểu nương tử sợ xanh mặt, đáp:
– Tiểu nữ không quen biết vị công tử này, tiểu nữ hát tuồng trong thành, chợt dưới đài có kẻ giết người, chẳng biết thế nào mà bọn người này muốn giết cả chúng tôi, tiểu nữ cùng hai vị sư huynh chạy đến đây, cường đồ đuổi đến đây, hai vị sư huynh bị hắn giết, cường đồ ép tiểu nữ phải ngoan ngoãn, tiểu nữ không chịu, liều chết chống cự, công tử liền tương trợ…
Nói đến đây, nàng bật khóc rưng rức.
Vãn Phi lúng túng chem. Thêm một câu:
– Vâng, nàng… nàng hát Thu Hồ Thê.
Kiếm Si chợt hỏi:
– Đánh nhau dưới đài à? Đại sư huynh ngươi đâu?
Vãn Phi nghẹn ngào nói:
– Đại sư huynh.. chết rồi.
Kiếm Si lạnh lùng hỏi:
– Thế còn Vãn Cung?
Vãn Phi đau đớn nói:
– Cũng… cũng chết rồi.
Kiếm Si lại hỏi:
– Vãn Đường thì sao?
Vãn Phi đáp:
– Huynh ấy… huynh ấy chưa về sao?
Kiếm Si không đáp, hỏi tiếp:
– Hồng nhi đâu?
Hồng nhi tức là Thẩm Giáng Hồng, cũng là viên ngọc quý của Thẩm Tinh Nam.
Vãn Phi ngạc nhiên:
– Chẳng phải tiểu sư muội đã về cùng tam ca sao? Chả lẽ đã bị…
Kiếm Si mỉm cười:
– Nó không bị gì cả…
Vãn Phi vừa thở phào, chợt Kiếm Mê nói:
– Nó đã gặp…
Vãn Phi chưng hửng, chợt ánh tà dương mờ hẳn, hai bóng người lướt vào.
Một người mặt mày sáng láng, ăn mặc chính tề, mặt ngược hướng nắng, hông đao một cây cung và ba mũi tên, hệt như đã đứng đó từ lâu.
Nhưng ai nấy đềy biết rằng lúc đây một khắc, nơi này chẳng có lấy nửa bóng người.
Vãn Phi quay đầu, giật thót tim, biết ngay người ấy là ai, mừng quá, quỳ xuống gọi:
– Sư phụ!
Kiếm Si, Kiếm Mê đều gật đầu với người ấy.
Người này chính là trang chủ Phi Ngư đường, tổng minh chủ của bạch đạo danh lừng trời nam Thẩm Tinh Nam.
Thẩm Tinh Nam khẽ gật đầu mỉm cười.
Phía sau Thẩm Tinh Nam còn có một người.
Người ấy chỉ Vãn Phi nói:
– Chính hắn, chính hắn đã quỳ gối trước kẻ địch.
Vãn Phi chưng hửng nhưng chàng mừng rỡ kêu lên:
– Tam ca, huynh huynh về rồi đấy à?
Người này chính là Vãn Đường, kẻ đã dẫn giáng hồng chạy trốn khi được Vãn Phi liều mình yểm trợ.
Mặt Vãn Đường tái xanh, đầy vẻ giận dữ, chẳng hề có nét cười, mồm vẫn mắng:
– Phó Vãn Phi, ngươi là đồ vô sỉ, ngươi đã làm gì sư muội rồi?
Vãn Phi nghe gã nói vậy, liền hỏi:
– Hồng muội? muội ấy chẳng phải…
Vãn Đường giận dữ mắng:
– Ngươi đừng già hàm, ngươi và ba tên sát tinh đó làm gì sư muội?
Vãn Phi vừa nghe, vôi kêu lên:
– Sư muội làm sao rồi?
Vãn Đường nói:
– Ngươi chớ có vờ vịt nữa!
Vãn Phi ngẩn ra, nhưng vẫn chưa hiểu, hỏi dồn:
– Tiểu sư muội làm sao rồi? Đệ không thấy muội ấy…
Kiếm Si nổi giận quát một tiếng, trở tay chộp bả vai Vãn Phi, ngón tay bấm sâu vào da thịt, Vãn Phi đau đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, Kiếm Si gằn giọng hỏi:
– Ngươi có nói thật không?
Vãn Phi cắn răn, nói:
– Chuyện… chuyện gì thế này?
Kiếm Si cười nhạt, Vãn Phi thấy thấy vai mình tê nhói, đau đến oằn người.
Thẩm Tinh Nam lên tiếng:
– Để hắn nói.
Kiếm Si nới tay.
Vãn Phi quỳ sụp xuống, khóc rằng:
– Sư phụ, xin cứ trừng phạt đệ tử, đệ tử nguyện chấp nhận chẳng oán than.
Thẩm Tinh Nam nhẹ giọng nói:
– Tiểu Phi, ngươi chịu phạt, tốt lắm, nhưng ngươi có biết đã phạm tội gì không?
Vãn Phi nghẹn ngào nói:
– Đệ tử không bảo vệ nổi tiểu sư muội, đã khiến sư muội gặp nạn, đệ tử tội đáng muôn chết!
Thẩm Tinh Nam kêu ồ một tiếng, nhưng vẫn ôn tồn nói:
– Ngươi không phải phạm tội này.
Vãn Phi ngẩn ra, Thẩm Tinh Nam nói:
– Vãn Đường, nói đi!
Vãn Phi nghe sư phụ gọi vẫn gọi mình là “Tiểu Phi”, trong lòng thấy ấm áp, nén không được muốn khóc oà lên.
Nhưng chàng vừa nghe Vãn Đường nói thì sững sờ, chẳng khóc được nữa.
– Ngươi tư thông hắc đạo, cấu kết phỉ đảng, tàn sát đồng môn, lại cưỡng bức sư muội, tội đáng muôn chết, đáng chịu cửu tử chi hình.
Cửu tử chi hình là hình phạt cực kì tàn khốc của Phi Ngư sơn trang. Hình phạt này chỉ dành cho kẻ cùng hung cực ác, Vãn Phi nghe như sấm nổ bên tai không phải là vì nghĩ đến cửu tử chi hình mà là lời lẽ của Vãn Đường.
Vãn Phi bật dậy, kêu rú lên:
– Không có, tôi không có…
Chàng mới bật được nửa chừng, Kiếm Si đã vươn tay ra đè xuống, khiến chàng sụmxuống, gối gõ xuống đất kêu bốp một tiếng khô khốc.
Vãn Phi quên cả đau, gào thét:
– Không có, sư phụ, con không có…
Nơi my tâm của Kiếm Si hiện khí đỏ, ông ta nhún vai, lướt sát tới, nhưng Thẩm Tinh Nam khẽ lắc đầu, Kiếm Si buông tay lui xuống.
Thẩm Tinh Nam từ tốn nói:
– Con đừng lo, ta sẽ cho con cơ hội giãi bày.
Vãn Phi nghẹn ngào, van vỉ:
– Sư phụ, con không có, con thật sự không làm…
Thẩm Tinh Nam hỏi:
– Con không làm gì?
Vãn Phi ngẩn ra, nói:
– Không làm… chuyện tam sư ca vừa nói.
Vãn Đường giận dữ nói:
– Ngươi không thừa nhận, vậy là ta vu oan cho ngươi chắc, nếu vậy, ngươi phải chịu hình phạt nặng hơn.
Vãn Phi đau đớn kêu:
– Tiểu sư muội… làm sao rồi?
Vãn Đường quát:
– Ngươi có nhận chưa?
Thẩm Tinh Nam từ tốn nói:
– Con khoan hỏi đã, lúc nãy khi ta mới tới, sao con thất kinh?
Vãn Phi ngập ngừng nói:
– Đột nhiên gặp sư phụ ở đây nên con giật mình.
Vãn Đường buông ra một câu:
– Có tật giật mình!
Thẩm Tinh Nam khẽ xua tay, Vãn Đường nín thinh.
Thẩm Tinh Nam nheo mắt nhìn Vãn Phi, nói:
– Ý con nói là thấy ta đột nhiên xuất hiện nên sợ hãi?
Vãn Phi phân bua:
– Con không sợ, con chỉ giật mình.
Thẩm Tinh Nam cười, hỏi:
– Tốt, tại sao lại giật mình?
Vãn Phi gãi gãi đầu, nghĩ ngợi rồi nói:
– Bởi vì con không biết người đột nhiên… đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Chàng lí nhí đáp, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Tinh Nam mỉm cười:
– Con sợ ta?
Vãn Phi chưa kịp phản ứng, Thẩm Tinh Nam đã gằn giọng:
– Ngươi sợ ta sao còn làm chuyện như thế?
Vãn Phi lại quỳ sụp xuống.
Thẩm Tinh Nam vẫn nói:
– Vãn Đường về nói, ngươi cấu kết Thiên Dục cung, ám sát đại sư huynh, còn nhổ cỏ tận gốc, cả nhị sư ca ngươi cũng giết hại, còn bắt cóc Hồng nhi, tam sư ca của ngươi không chạy nhanh e rằng đã mất mạng trong tay ngươi. Người còn nói điều gì nữa?
Vãn Phi nghe từng câu của Thẩm Tinh Nam mà như sấm nổ bên tai, chàng chỉ hỏi một câu:
– Tiểu sư muội… muội ấy làm sao rồi?
Thẩm Tinh Nam gằn từng chữ:
– Ta không xử tệ với ngươi, tại sao ngươi làm thế?
Vãn Phi chợt vùng dậy, chỉ Vãn Đường, gằn giọng:
– Tam sư ca, tại sao huynh nói thế?
Vãn Đường chột dạ, thối lui, lớn giọng nói:
– Tứ sư đệ, ngươi làm nhục sư môn, ta không dám dấu diếm, đành phải nói thật.
Trông chốc lát, Vãn Phi hiểu tất cả.
Y hệt nhưng ngày thường huynh đệ đồng môn gây chuyện, đến khi truy ra chỉ có mình chàng gánh tội, cũng giống như tiểu sư mội bỏ thuốc tả cho Vãn Đường uống, cuối cùng đổ hết cho chàng. Chuyện hôm nay cũng thế.
Tam sư huynh quỳ giữa phố, chẳng có công trạng, lại sợ tiểu sư muội lỡ miệng nói ra nói xấu chàng trước mặt sư phụ.
Nhưng chuyện này đâu phải tầm thường, chàng làm sao gánh nổi?
Vãn Phi chợt giật thót tim.
Bởi vì chàng nghĩ rằng: tam sư ca làm thế hoàn toàn vì đùn đẩy trách nhiệm, giá họa cho mình, nhưng còn tiểu sư muội thì sao?
Chàng nhảy dựng lên như lửa đốt, chỉ Vãn Đường quát:
– Ngươi…
Vãn Đường mắt lộ hung quang, quát:
– Ngươi đã làm gì tiểu sư muội rồi?
Vãn Phi hoảng lên:
– Ta không làm gì cả, là ngươi!
Vãn Đường cười nhạt:
– Tứ sư đệ, bình thường ngươi ganh tỵ đạisư huynh, nhị sư huynh được sư phụ thương yêu nêu cấu kết người ngoài, ra tay tàn độc, lại còn hại cả sư muội.
Vãn Phi lớn tiếng nói:
– Ta không có, ta không có!
Kiếm Si chợt nói:
– Ngươi không có, vậy tại sao vãn đăng bị giết từ lâu, Vãn Đường đã về sơn trang từ sớm, còn ngươi sao bây giờ mới về hơn nữa…
Ông ta chầm chậm nói từng chữ:
– Ngươi xem quần áo của ngươi có ra thể thống gì không?
Vãn Phi cầm chân Trương Hạnh Thủ, Văn Cửu Công, Thù Ngũ Hoa cho tiểu sư muội, tam sư huynh chạy thoát, lại gặp lý bố y, cầu tử đại sư, đương nhiên phải mất nhiều thời gian, huống chi chàng lại còn cứu tiểu nương tử, lúc đánh nhau với Câu Kì Phong, chàng lấy áo quét ám khí, nên áo ngoài không còn nữa, bộ đồ chẽn đang mặc thì rách lỗ chỗ, lại thêm trên người cỏ rác bám đầy, trông thật hảm hại.
Thẩm Tinh Nam nheo mắt nhìn Vãn Phi, nói:
– cứ cho là ngươi có thể giải thích được những chuyện này, nhưng ngươi có thể cho ta biết tại sao ngươi đưa nữ nhân này đến đây không?
Vãn Phi quay đầu, lắp bắp:
– Nàng…
Thẩm Tinh Nam nói:
– Ta biết, ả chính là một trong năm người của Thiên Dục cung tham gia vào trận chiến kim ấn hôm nay, Hiêu thần nương Khuông Tuyết Quân.
Vãn Phi há hốc mồm, trong nhất tời chẳng biết thanh minh thế nào, hơn nữa, chàng chẳng hề có cách nào thanh minh