Phó Vãn Phi không hề biết rằng, sau khi chàng ra đi, ở nơi vườn hoang lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Nếu biết, có chết chàng cũng chẳng đi.
Thật ra nếu chàng biết, kết quả của việc có chết cũng không đi cũng là chết.
Vãn Phi chạy, chạy vắt giò lên cổ, chàng phải về Phi Ngư sơn trang cho sư phụ biết những chuyện đã xảy ra.
Thiên Dục cung thật bỉ ổi, sư phụ và các sư thúc sư bá trong đao bính sẽ có cách phá gian kế của chúng.
Phi Ngư sơn trang có 36 cửa ải, người thường không xông vào được, cao thủ cũng không xông vào được, dù có thiên quân vạn mã cũng chẳng làm gì nổi.
Cho nên Phi Ngư sơn trang đươc thành lập 170 năm mà chưa hề thất thủ.
Bên ngoài Phi Ngư sơn trang là một thôn trang trên núi có địa hình hiểm trở như phong cảnh hữu tình, tên gọi là Lạc Thần lĩnh.
Phó Vãn Phi gặp một người ở Lạc Thần lĩnh.
Một người mà chàng nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ gặp ở đây.
Chàng gặp Thu Hồ phu nhân.
Thu Hồ thê là một mỹ nữ thời cổ, theo “Liệt Nữ truyện” ghi chép:
“Thu Hồ, người nước Lỗ lấy vợ năm ngày thì đến nước trần, năm năm sau quay về Lỗ. Trên đường đi, gặp cô gái hái dâu xinh đẹp, xuống xe buông lời chòng ghẹo: ” Làm ruộng chẳng may gặp thất mùa, hái dâu không bằng thấy quốc khanh. Nay ta có vàng, nguyện cùng nên duyên”. Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nửa thật nửa đùa, vừa khoe khoang địa vị vừa lấy của cải dụ dỗ. Ấy thế mà cô gái hái dâu từ chối: ” Hái dâu làm đồng để phụng dưỡng song thân. Không dám trèo cao. ” Thu Hồ đành bỏ đi. Thu Hồ về nhà, sai người gọi vợ ra, nào người đó chính là cô gái hái dâu. Thu Hồ ngạc nhiên, mừng rỡ, nhưn người vợ xấu hổ vì hành vi của chồng nên đi về phía động, dâm dầu xuống sông tự sát. ” Đó là câu chuyện “Thu Hồ hí thiếp” trong lịch sử.
Người thời Nguyên Thạch Quân Bảo dựa vào câu chuyện này biên soạn vở tạp kịch ” Lỗ đại phu Thu Hồ hí thê”.
Đây là vở tuồng hôm nay họ xem.
Sau đó xảy ra vụ ám sát.
Sau khi Tống Vãn Đăng bị giết, người trong rạp hát chạy tứ tán, sau đó giáng hồng, vãn đường, vãn cung và Vãn Phi bị truy sát. Vãn Cung chết tại trận, Vãn Phi yểm hộ Giáng Hồng và Vãn Đường chạy trốn.
Nếu không có Lý Bố Y ra tay, Vãn Phi đã mất mạng.
Nhưng chàng gặp Thu Hồ thê ở trước căn nhà hoang trên trên Lạc Thần lĩnh.
Thu Hồ thê đương nhiên là tiểu nương tử trên sân khấu.
Nàng tiểu nương tử hát, mủa đều nhất tuyệt, dáng vẻ yểu điệu, đôi mắt phượng long lanh làm bao tao nhân mặc khách điêu đứng.
Thu Hồ thê chưa tẩy trang, vẫn còn mặc bộ áo đen trên sân khấu, khuôn mặt ửng hồng nhưng xem ra nàng đang hốt hoảng.
Bởi vì nàng bị truy sát.
Kẻ truy sát nàng là một hán tử mặt sắt đen xì, toát lên vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, trước trán của y có cắm năm cây ngân châm dài khoảng hai tấc, trông như mọc từ trán ra.
Hán tử mặt đen dùng một cây đại đao có khắc hình đầu lâu đầu lâu rất sống động.
Hai ống tay áo của tiểu nương tử múa tít tựa như thanh long uốn lượn, lại như bạch xà phun nọc, xem ra võ công của nàng không tệ.
Soạt một tiếng, ống tay phải của tiểu nương tử bị xé toạt, lộ ra cánh tay ngọc ngà.
Vãn Phi thấy thế, không kìm được, quát to:
– Ngừng tay!
Hán tử mặt đen chẳng những không ngừng tay mà còn chém tiếp một đao, tiểu nương tử cũng né thật nhanh nhưng đao phong đã quét trúng búi tóc, mái tóc đổ ra rối bời.
Vãn Phi trầm eo tọa mã, quát lớn:
– Xem chiêu!
Rồi đấm tới một quyền.
Hán tử rút đao về, chém ngược về phía Vãn Phi.
Vãn Phi thu quyền, hộ bên trái của mình.
Vừa mới giao thủ, cả hai đều biết gặp phải đối thủ đáng gờm.
Vãn Phi quát lớn:
– Hảo hán, giữa ban ngày ban mặt, cớ sao động đao động thương với thiếu nữ yếu đuối?
– Việc quái gì đến ngươi?
– Ngươi giết người vô cứ tức là đã liên quan tới ta!
– Ngươi còn nhiều chuyện, ta giết luôn cả ngươi.
Tiểu nương tử vội lên tiếng:
– Hiệp sĩ, bọn người này điên cuồng hung ác, chúng tôi đang hát, bọn chúng xông lên chém giết, sư huynh đệ của tiểu nữ đều chết dưới đao của hắn….
Vãn Phi vừa nghe đã biết rõ, nổi giận đùng đùng.
Hán tử mặt đen này là người của Thiên Dục cung, vì Tâm Ma giết Vãn Đăng, lộ hành tung nên chúngrắp tâm giết hết tất cả những người đã chứng kiến.
… Nghe tiểu nương tử nói thế, chàng cũng không biết có bao nhiêu người bị giết oan, có thể nói sư huynh đệ chàng đã liên lụy họ.
Người làm nghề này thường thủ vài miếng phòng thân, xem ra thường ngày tiểu nương tử tập tành siêng năng nên có thể cầm cự đến giờ này.
Nghĩ đến đây, Vãn Phi chợt thấy hổ thẹn vì mình liên lụy đến người khác, chàng quyết định phải liều thân bảo vệ cho tiểu nương tử này.
Hán tử mặt đen vung đao, gầm lên:
– Tránh ra…
Nếu võ công Vãn Phi chẳng vừa, hắn đã chém bay đầu chàng rồi.
Vãn Phi tức khí quát:
– Ngươi mới tránh ra!
Hán tử mặt đen thét:
– Ngươi có tránh ra hay không?
Vãn Phi trừng mắt:
– Bọn người Thiên Dục cung các ngươi làm toàn chuyện ác, giết người vô số, hôm nay bổn thiếu gia quyết hàng ma diệt yêu, không cho ngươi ngang ngược…
hán tử mặt đen nổi quạu:
– Hành vi của bọn ta việc quái gì đến ngươi!
Vãn Phi thét:
– Liên quan rắm thối của ta!
Hán tử mặt đen gầm lên bổ xuống một đao.
Vãn Phi triển khai Ngư dược long môn bộ pháp né tránh, dùng Du ngư quyền pháp ứng địch.
Võ công của trang chủ Thẩm Tinh Nam nội ngoại kiêm tu, nổi danh thiên hạ nhờ kim cung và ngân tiễn. Không những thế ông còn phát dương quang đại nhiều môn võ công của bổn môn như Phi Ngư kiếm pháp, Du ngư quyền pháp, Ngư dược long môn bộ pháp và Trầm ngư đao pháp…
Vãn Đăng giỏi nhất trong bốn đệ tử nên được luyện kim cung ngân tiễn.
Ngư dược dược long môn bộ pháp tức là bộ pháp di chuyển theo lối cá bơi, đệ tử Phi Ngư sơn trang đều phải tập
Vãn Đăng giỏi nhất trong số bốn sư huynh đệ nên được kim cung ngân tiễn.
Ngư dược long môn bộ pháp là loại bộ pháp cơ bản mà đệ tử Phi Ngư sơn trang phải tập, Vãn Phi chủ yếu tập Du ngư quyền pháp và Trầm ngư đao pháp.
Lúc này chàng không có đao nên chỉ dùng Du ngư quyền pháp.
Du ngư quyền pháp cơ mẫn đa biến, thần tốc quỷ dị, khi xuất chiêu như linh dương treo sừng, chẳng có dấu vết, Vãn Phi chỉ tinh thông vài phần nhưng người bình thường trong võ lâm đã khó chống đỡ.
Nhưng hán tử mặt mặt đen cũng chẳng phải tay vừa.
Quyền của Vãn Phi đến đâu, đao của hắn chém tới đó. Vãn Phi lách người đến đâu đao của hắn đuổi theo sát phía sau.
Vãn Phi và hán tử mặt đen đánh nhầu một trận, hán tử mặt đen chợt nghiến răng hỏi:
– Người là người thế nào với Phi Ngư sơn trang?
Vãn Phi vỗ ngực:
– Trong năm đệ tử của Phi Ngư sơn trang, ta xếp thứ năm!
– Hán tử mặt đen ngửa mặt cười lớn.
Vãn Phi quắc mắt hỏi lại:
– Ngươi là ai?
Kim đao ngân châm trêntrán hán tử mặt đen ánh lên tia sáng kì dị dưới ánh nắng:
– Thiên Dục cung Phục Hổ đường đàn chủ Câu Kì Phong!
Rồi gã cười ha hả:
– Giết đệ tử của Thẩm Tinh Nam cũng là công lớn, hôm nay đúng là nhất cử lưỡng đắc.
Vãn Phi cười nhạt nói:
– Ngươi thử xem! Rồi chàng vung quyền đánh tới, đột nhiên ba mũi ngân châm trên trán hán tử mặt đen phóng ra loang loáng.
Vãn Phi không ngờ cây ngân châm trên trán của gã bay vèo ra, chàng vội vung hai quyền đánh rơi hai cây, còn một cây phóng vút vào ngực chàng.
Ngay lúc này, soạt một tiếng, một cây trâm ngọc bay tới kịp thời đánh rơi cây ngâm châm.
Người phóng trâm ngọc cứu nguy cho Vãn Phi chính là tiểu nương tử.
Nhân lúc hán tử mặt đen tưởng ngân châm đã trúng vào mình đối phương, Vãn Phi lăn mình tới, tung một quyền vào bụng gã.
Câu Kì Phong oằn người xuống như một con tôm, Vãn Phi bồi thêm mấy quyền nữa.
Chợt hai cây ngân châm từ trên trán của Câu Kì Phong phóng vèo ra.
Vãn Phi biết món ám khí này rất lợi hại nên không dám tiếp, vội vàng lột áo quét hai cây ngân châm văng ra ngoài.
Câu Kì Phong gầm lên, bắn tiếp một cây ngân châm!
Vãn Phi biết mình không tiếp được loại ám khí độc địa này nên lăn người tránh ra, một tay ôm eo tiểu nương tử, phóng người qua tường.
Câu Kì Phong bị trúng bảy tám quyền, chưa hết đau, Vãn Phi đã cắp tiểu nương tử phóng vào trong mất, gã cũng phóng tót lên bờ tường, từ trên nhìn xuống thấy một đống cỏ lớn. Câu Kì Phong cười nhạt, gã không nhảy xuống, ánh hàn quang trên trán lóe lên, hai mũi ngân châm phóng vút vào đống cỏ.
Nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì.
Ngay lúc này trong căn nhà hoang chợt vọng ra tiếng soạt.
Hai lỗ tai Câu Kì Phong không hỏi nhếch nhẹ một cái, gã bốc người lướt vào nhà như con quái điểu.
Bóng người gã vừa lẫn vào trong, nơi đống cỏ có hai người hiện ra, đó là Vãn Phi và tiểu nương tử.
Nhờ tiểu nương tử gạt được cây ngân châm, Vãn Phi mới tấn công được Câu Kì Phong, nhưng võ công của Câu Kì Phong cao hơn Vãn Phi nhiều nhiều lần, nên nhân lúc Câu Kì Phong trúng đòn đau, chàng và tiểu nương tử phóng vào trong.
Câu Kì Phong cũng phản ứng nhanh nhạy, nhưng khi Vãn Phi lẫn vào đống cỏ cũng kịp thời ném một viên sỏi vào cửa sổ nhà hoang.
Khi Câu Kì Phong tính phóng ngân châm vào đống cỏ, viên sỏi của Vãn Phi đã rơi xuống nền nhà khiến gã tưởng trong nhà có người, nên lập tức phóng vào.
Còn Vãn Phi và tiểu nương tử cũng lập tức vượt tường ra ngoài.
Cây ngân châm cắm vào mái tóc tiểu nương tử, xuyên qua áo ngực Vãn Phi khiến cả hai toát mồ hôi lạnh.
Những ám khí loại này thườngtẩm độc, thấy máu phong hầu, hễ trúng là chết.
Đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, Vãn Phi và tiểu nương tử vừa vượt tường ra ngoài đã nghe bên trong vang lên tiếng rú thê thảm ghê rơn.
Câu Kì Phong phát ra tiếng rú này.
Vãn Phi và tiểu nương tử khựng người lại.
Trong căn nhà hoang xảy ra chuyện gì?
Vãn Phi quyết định cùng tiểu nương tử quay lại xem thử.
Tiểu nương tử như hiểu ý chàng, nàng nắm chặt tay chàng, khẽ nói:
– Để tiểu nữ lại càng nguy hiểm hơn.
Vãn Phi thấy lòng bàn tayấm áp, chàng giật thót tim, ngẩng nhìn lên, khuôn mặt mỹ miều của tiểu nương tử kề ngay trước mắt mình, bờ môi mọng chín, hơi thở thoảng hương, chàng thấy lòng xao xuyến, mặt đỏ ửng như gấc chín.
Tiểu nương tử phì cười.
Vãn Phi đỏ mặt, lung túng buông tay, tim cứ đập thình thịch, cũng chẳng biết là bởi làn hương thoang thoảng từ người tiểu nương tử hay không khí quỷ dị trong căn nhà hoang.
Đây vốn là căn nhà bỏ hoang từ lâu, trong ngoài âm u, cỏ dại mọc đầy, trước cửa mạnh nhện giăng đầy, bậc thềm đầy rêu.
Cánh cửa đã bật ra, người phá cửa là Câu Kì Phong.
Ánh sáng trong nhà tù mù, chẳng tỏ mặt người.
Vãn Phi thấy tiểu nương tử áp sát mình hơn.
Chàng hít một hơi:
– Nàng, nàng… đừng sợ, ta…
Chợt trong sánh đường vang lên một tiếng “cạch”
Vãn Phi và tiểu nương tử giật nảy mình.
Tiểu nương tử run rẩy nói:
– Bên trong, nên trong…
Vãn phí cố giả vờ bình tĩnh, chàng nuốt nước bọt, cẩn thận nhích về phía trước, nói:
– Không sao, nhất định không sao….
Trong lòng thì kêu khổ, té ra chàng tuy gan dạ nhưng lại sợ đàn bà con gái và ma quỷ nhất thế mà hôm nay chàng gặp cả hai.
Tiểu nương tử rụt rè nói:
– Hình như có… có…
Vãn Phi sợ xanh mặt:
– Không có, không…
Chàng cố ý cao giọng nói.
Ngay lúc này, chàng vấp một vật gì đó, tim chàng hầu như nhảy tọt ra ngoài, chàng chúi nhủi về phía trước, chỉ nghe tiểu nương tử kêu thét lên.
Chàng tưởng nàng bị đánh lén, vội ngoái nhìn lại, chỉ thấy tiểu nương tử che mặt kêu hoảng, Vãn Phi vội hỏi:
– Chuyện gì, chuyện gì…
Tiểu nương tử kinh hãi chỉ xuống đất.
Thì ra trong bóng chiều yếu ớt chiếu vào từ cửa lớn, có một xác người nằm dưới đất.
Người này hai mắt trợn ngược, da đầu bị gọt sạch, cái đầu đầy máu me nhầy nhụa, trông thật ghớm chết.
Xác người này chính là Câu Kì Phong.
Vãn Phi tuy kinh khíếp nhưng cũng chẳng phải hạng nhát gan, chàng hiểu ngay Câu Kì Phong vừa bước vào cửa đã bị một người võ công cao cường dung kiếm chém trước trán, khiến y chưa kịp phóng ngân châm đã mất mạng.
Vãn Phi Người lại, quát lớn:
– Ai ?
Chợt “keng’ một tiếng, đom đóm chói mắt, ánh tinh quang lóe lên.
Trong khoảng sát na ánh tinh quang chói lòa, Vãn Phi nhận ra đó là do hai thanh kiếm chạm nhau đến toé lửa.
Cũng trong lúc này, có hai thanh kiếm kề trên cổ.
Hai thanh kiếm chặn trên cổ khiến chàng thấy lạnh ngắt thậm chí nhói đau.
Kiếm chưa thấy máu, kiếm chưa cứa cổ, chỉ có kiếm khí cũng đủ khiến chàng lạnh lẽo toàn thân.
Cả nước miếng chàng cũng chẳng dám nuốc.
Trong xó tối bên trái có giọng nói già nua lạnh lẽo vang lên:
– Thần Châu huynh đệ đang ở đâu?
Vãn Phi hai mắt ánh lên tia nhìn khác lạ, vội nói:
– Kẻ chết thì chết, kẻ chạy thì chạy, kẻ bị thương thì bị thương.
Thanh kiếm bên phải hơi nhích nhẹ, một giọng nói trẻ hơn lạnh như băng vang lên:
– Chết ra sao? Chạy ra sao? Bị thương ở đâu?
– Chết tức tưởi, đau lòng khó quên. Chạy mỗi người một phương.
“Keng” một tiếng, hai thanh kiếm chợt biến mất.
Rồi có tiếng tra kiếm vào vỏ.
Lúc này Vãn Phi mới dám nháy mắt và nuốc nước bọt.