Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 26 - Cạm Bẫy Mỹ Nhân

trước
tiếp

Trong màn sương khuya dầy đặc trên dòng Hoàng Hà, những chiếc lâu thuyền vẫn hiện ra rõ mồn một lướt trên mặt nước. Lâm Thanh Tử ngồi trên một gờ đá ven sông, trầm tưởng nhớ lại những gì đã xảy ra tại Vọng Nguyệt lầu mà khẽ thở dài. Cái chết của Cúc Cúc, Xuân Xuân, Thah Thanh và cả Phùng Phùng khiến Lâm Thanh Tử ân hận.

Y nhìn những sóng nước vỗ lách chách vào gờ đá mà than vãn :

– Tống đại ca, Kha đại ca, Lâm Thanh Tử này bất tài vô dụng nên không làm tròn ước nguyện của Kha đại ca.

Chiếc lâu thuyền xa xa lướt đến khi nó lọt vào tầm mắt của Lâm Thanh Tử. Họ Lâm nhìn con thuyền đó chằm chằm.

Mũi chiếc lâu thuyền được khắc tạo thành đầu của một con thủy quái mới khiến ánh mắt đang trầm mặc của Lâm Thanh Tử chú nhãn đến. Lâm Thanh Tử đứng nhìn chiếc lâu thuyền đang hướng về phía mình. Y lảm nhảm nói :

– Mộc Liễn Bân cũng đến Dương Châu Thành à?

Ðối với Lâm Thanh Tử đâu còn xa lạ đối với con thuyền này, bởi nó là con thuyền duy nhất mang hình dạng kỳ dị vì chủ nhân của chiếc lâu thuyền là Mộc Liễu Bân, một thủy nhân khét tiếng của dòng Dương Tử.

Thành Tử lưỡng lự nhìn những sóng nước dập dềnh rồi như đã quyết định xong liền vận hóa chân khí vào đôi chân Triển Xí Phi Vân. Lúc này vết thương do Lộc Ðại Kỷ để lại trên bắp chân phải của Thành Tử đã lành miệng rồi và độc chất trong Vô Ảnh Kim Tiền đã được trục bởi hai hoàn dược của Vạn Dược Thần Y.

Thành Tử nhìn con thuyền đang lướt tới gần rồi đạp nhẹ mũi giầy. Thân pháp như cánh chim cắt lướt vụt đi về phía con thuyền. Mũi giầy của Thành Tử như đạp lên bọt sóng mà chạy, khinh công này có lẽ trên giang hồ có một mình y có thể thi triển được.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Thành Tử đã lướt lên be thuyền rồi hạ thân nhẹ nhàng, đến ngay cả bốn gã phu chèo lặc lưỡng cũng không phát hiện được.

Trong khoang thuyền tiếng cười của Mộc Liễu Bân cất lên khằng khặc. Tiếng cười của họ Mộc biểu lộ sự sảng khoái và tự mãn.

Chính tiếng cười của Mộc Liễu Bân khiến Lâm Thanh Tử thắc mắc, y tự hỏi :

– Trong khoang thuyền, gã thủy nhân này có chuyện gì mà có vẻ tự mãn như vậy.

Chính sự tò mò đó bắt Lâm Thanh Tử không dằn được, rón rén chẳng khác nào con mèo bước đến cửa sổ của khoang thuyền. Thành Tử vén rèm nhìn vào trong khoang.

Nhược Mai Lâm nằm sóng soài trên mặt sàn thuyền, còn Mộc Liễu Bân thì đang chăm chú nhìn những miếng da họa đồ.

Y chắt lưỡi quay lại Nhược Mai Lâm :

– Lão Mộc này thật tốt phúc quá, tự nhiên ta lại có được báu vật ngàn năm này. Nàng đúng là quới nhân của lão Mộc.

Mai Lâm mỉm cười với Mộc Liễu Bân :

– Nếu Mộc huynh cho Mai Lâm là quới nhân sao chưa chịu giải huyệt cho tôi đi.

Mộc Liễu Bân xoa chiếc đầu không tóc, nheo mắt với nàng :

– Mộc mỗ sẽ giải huyệt cho nàng mà. Nhưng trước khi lão Mộc giải huyệt cho nàng ta phải cất những miếng họa đồ này đã.

Mộc Liễu Bân vừa nói vừa xăm xăm bước ra khỏi khoang thuyền.

Lâm Thanh Tử lợi dụng ngay cơ hội đó liền lẻn vào trong khoang.

Mai Lâm nhận ra Thành Tử. Nàng buột miệng nói :

– Lâm công tử lại có mặt trên chiếc lâu thuyền này à?

– Không có chỗ nào mà Lâm Thanh Tử không đến được.

– Mai Lâm đã bị gã thủy nhân Mộc Liễu Bân điểm vào tĩnh huyệt. Lâm công tử hãy giải huyệt cho ta.

– Tại hạ sẽ giải huyệt cho cô nương, nhưng trước khi giải huyệt, Lâm mỗ muốn hỏi một câu.

– Hỏi nhanh đi.

Lâm Thanh Tử ngồi xuống bên nàng :

– Ở đâu Nhược cô nương có những miếng da họa đồ?

– Mai Lâm lấy từ tay Thiên Luân giáo chủ.

– Lấy từ tay Lập Ái?

Mai Lâm gật đầu.

Lâm Thanh Tử hỏi tiếp :

– Vậy Nhược cô nương phải biết Lãnh Nhật Phong đang ở đâu.

Mai Lâm nhìn Thành Tử :

– Chỉ cần Lãnh công tử giải huyệt cho Mai Lâm, thì Mai Lâm sẽ nói Lãnh Nhật Phong ở đâu.

– Nhược cô nương hứa với Thành Tử chứ.

Mai Lâm khẳng khái gật đầu :

– Mai Lâm hứa.

– Ðược.

Thành Tử liền vận công điểm chỉ vào ba đại huyệt trên người nàng. Mai Lâm rùng mình. Cùng lúc đó thì có tiếng chân của Mộc Liễu Bân dội đến.

Thành Tử liếc ra ngoài, rồi nhanh như cắt lẫn vào tấm rèm ngăn đôi khoang thuyền.

Mộc Liễu Bân vừa bước vào khoang thuyền vừa nói :

– Mai Lâm… Nàng chờ lão Mộc có lâu không?

– Không thể cử động được, tất phải có cảm giác lâu rồi.

Mộc Liễu Bân bước đến bên nàng. Y ngồi xổm xuống khoang thuyền, đưa mắt ngắm Nhược Mai Lâm :

– Lão Mộc từng ước ao tao ngộ với chủ nhân Ðằng Vương cung, không ngờ chỉ một cơ hội lão Mộc lại có được hai điều ước đó.

Mai Lâm mỉm cười :

– Lão ước gì ở Mai Lâm?

– Lão Mộc ước được ân ái với nàng?

– Ðã ước thế còn chần chờ gì nữa, nhưng chẳng lẽ lão Mộc để Mai Lâm bất động mà ân ái sao?

Mộc Liễu Bân xoa chiếc đầu trọc :

– Nàng muốn lão Mộc này ân ái với nàng lắm à?

Mai Lâm chớp mắt, đôi thu nhãn như ánh lên những tia nhìn long lanh gợi dục :

– Tại sao không chứ?

– Thế thì lão Mộc chẳng khách sáo với nàng đâu.

Mộc Liễu Bân vừa nói vừa cúi xuống toan đặt hai cánh môi mỏng dính vào trán Mai Lâm.

Nhược Mai Lâm bật cười khanh khách.

Mộc Liễu Bân nheo mày :

– Sao nàng lại cười?

– Mai Lâm cười khuôn mặt của lão.

– Khuôn mặt của lão Mộc như thế nào?

– Giống con cá ngáo chết sình.

Mộc Liễu Bân trợn mắt :

– Lão Mộc mà giống con cá ngáo chết sình à?

– Ðúng như vậy đó. Thế lão có biết con cá ngáo chết sình không?

Mộc Liễu Bân lắc đầu.

Mai Lâm mỉm cười nói :

– Cá mà chết sình thì vừa thối lại vừa tanh.

Mộc Liễu Bân đỏ mặt :

– Nàng đang mắng chửi lão Mộc đó à?

– Mai Lâm thấy sao thì nói vậy thôi. Lúc này thì lão chưa thối chưa tanh nhưng chỉ chút nữa thôi nhất định lão sẽ thối và tanh.

Mộc Liễu Bân nhún vai :

– Lão Mộc có chết đâu mà thối với tanh. Ta thối và tanh chắc nàng thơm lắm.

– Tất nhiên rồi. Hữu xạ tự nhiên hương mà.

– Nếu nàng nói vậy thì lão Mộc phải ngửi qua cái mùi hương đó như thế nào.

Mai Lâm nhìn thẳng vào mắt Mộc Liễu Bân :

– Lão Mộc cứ tự nhiên ngửi. Mai Lâm chưa hề ngoa ngôn với ai bao giờ.

Mai Lâm vừa nói vừa từ từ nhắm mắt lại. Thà là nàng mở mắt nhìn Mộc Liễu Bân, gã còn có chút lưỡng lự nhưng một khi hai mi mắt khép lại, chẳng khác nào Mai Lâm đang mời mọc gã tận hưởng những gì mà Mộc Liễu Bân đang có.

Hai cánh mũi của Mộc Liễu Bân phồng to lên như đang cố hít lấy những mùi thơm tự nhiên từ cơ thể Mai Lâm toát ra. Lão nhìn nàng không chớp mắt.

Mộc Liễu Bân từ từ đặt tay lên hai bờ vai của Mai Lâm. Y cảm nhận sự êm ái mát lạnh khiến trái tim đập như trống trận.

Mộc Liễu Bân buột miệng nói :

– Nương tử thơm quá.

Gã kéo trễ xiêm y của Mai Lâm xuống để lộ ra đôi bờ vai thanh tú, trắng ngần như bông bưởi.

Làn da trắng mịn màng êm ái, một làn da mà trên cõi nhân gian này có lẽ chỉ có ở Mai Lâm mà thôi.

Xiêm y của Mai Lâm được Mộc Liễu Bân háo hức kéo trễ xuống sâu hơn.

Tất cả những gì trên cơ thể của Mai Lâm đập vào mắt gã khiến gã đờ đẫn. Ðôi con ngươi của gã thủy nhân ánh lên những tia mắt dục vọng.

Mai Lâm mỉm cười thỏ thẻ nói :

– Lão Mộc chỉ biết nhìn Mai Lâm thôi sao?

Mộc Liễu Bân như cuống quýt hẳn lên. Gã lập bập nói :

– Lão Mộc biết… biết làm gì nữa đây?

– Lão đúng là con cá chết sình hôi tanh.

– Mộc Liễu Bân biết phải làm gì đây?

– Lão chưa từnb biết nữ nhân à?

Mộc Liễu Bân gật đầu :

– Lão Mộc chưa từng biết nữ nhân. Ta chỉ ao ước có mình nương tử thôi.

– Tội nghiệp cho Mộc huynh quá.

Cùng với câu nói của nàng thì Mộc Liễu Bân thét lên :

– Ui cha…

Gã ưỡn người bởi cái nhói buốt ở đại huyệt thần khuyết, đại huyệt tối kỵ của nam nhân, mỗi khi hỏa dục tụ thành. Sau cái buốt nhói đó, toàn thân Mộc Liễu Bân như mất hẳn khí lực. Gã nhũn ra và chỉ cần Mai Lâm gạt nhẹ một cái thì đã đổ lăn ra sàn thuyền.

Mộc Liễu Bân nhìn nàng ngơ ngác hỏi :

– Nàng đã tự giải huyệt được à?

Mai Lâm sửa lại trang y :

– Nếu không có người thứ ba thì làm sao Mai Lâm có thể tự giải được tĩnh huyệt.

Mộc Liễu Bân cau mày :

– Người thứ ba trên thuyền của ta, ai dám làm vậy?

Mai Lâm nhìn về phía rèm lụa. Nàng bước đến vén rèm. Nàng thấy Thành Tử quay mặt vào trong vách thuyền.

– Lâm công tử đứng mãi như vậy à?

Thành Tử nhăn nhó khoát tay :

– Hai con mắt của Lâm mỗ sao thấy toàn những cảnh dị hợm như thế này.

– Lâm công tử khỏi nhìn vào vách thuyền nữa. Mai Lâm đã giải quyết xong lão Mộc rồi.

Thành Tử thở dài một tiếng :

– Nam nhân háo sắc thường chuốc hận qua từ nữ nhân.

– Lâm công tử đừng nói lý nữa. Mai Lâm chẳng muốn nghe đâu.

Mai Lâm giật tay Thành Tử.

Hai người bước ra ngoài. Mộc Liễu Bân nhận ra Thành Tử. Lão buột miệng nói :

– Ngươi lên thuyền của lão Mộc từ lúc nào vậy?

– Từ lúc lão Mộc đi cất mấy tấm da họa đồ.

Mai Lâm mỉm cười với Mộc Liễu Bân :

– Bây giờ cờ đã đổi chủ, lão Mộc khỏi thắc mắc về những tiểu tiết đó làm gì.

Mai Lâm lườm Mộc Liễu Bân :

– Những miếng da kia lão cất ở đâu?

Mộc Liễu Bân ngoảnh mặt nhìn vào vách :

– Ta không nói đâu, nàng đừng hỏi vô ích, tốn công.

Mai Lâm mỉm cười :

– Lão không nói à?

Mộc Liễu Bân gật đầu :

– Ờ, ta không nói đó. Không nói thì ta còn có thể sống, nói ra sợ cái mạng của ta không còn.

– Lão cương quyết quá.

– Không cương quyết với nàng không được.

– Nhưng Mai Lâm vẫn có cách bắt lão nói.

– Nàng tốn công vô ích mà thôi.

– Ðể xem lão huynh chịu đến mức nào.

Mai Lâm quay lại Lâm Thanh Tử :

– Lâm đại ca có thể giúp Mai Lâm thanh toán mấy gã phu chèo rồi lấy dùm một sợi dây thừng.

Lâm Thanh Tử nheo mày :

– Nàng tính làm gì?

Mai Lâm nhún vai :

– Cá thì phải sống dưới nước, chứ ở trên cạn ắt chết mất.

Lâm Thanh Tử nhăn mặt chỉ Mộc Liễu Bân :

– Nàng tính cho lão Mộc xuống nước hả?

– Lâm đại ca cứ hành sự đi rồi sẽ biết mà.

Lâm Thanh Tử lưỡng lự một lúc rồi bước ra ngoài khoang. Chỉ trong thời gian rất ngắn Thành Tử quay vào, trên tay cầm sẵn sợi dây thừng. Y trao cho Mai Lâm :

– Những gã phu chèo không ai biết võ công, Lâm mỗ đã điểm huyệt hết bọn chúng rồi.

Mai Lâm lấy dây thừng trói Mộc Liễu Bân. Nàng nhìn Lâm Thanh Tử :

– Lâm đại ca giúp Mai Lâm chứ?

Mộc Liễu Bân lắc đầu :

– Ê… Nàng định quẳng Mộc Liễu Bân này xuống nước thiệt à?

Mai Lâm gật đầu :

– Tất nhiên rồi.

Mộc Liễu Bân trợn to hai mắt ti hí :

– Nàng đừng quên ta là người không phải là cá đâu đấy nhé.

– Nếu lão không muốn biến thành cá thì nói cho Mai Lâm biết nơi cất mấy miếng da kia.

Mộc Liễu Bân sa sầm mặt.

Mai Lâm nheo mắt :

– Thế nào, lão không nói à?

– Nói cũng chết, không nói cũng chết, ta không nói.

Mai Lâm hừ nhạt một tiếng rồi xốc Mộc Liễu Bân quẳng xuống dòng sông Hoàng Hà.

– Bủm…

Mộc Liễu Bân trồi lên, rồi ngụp xuống. Lão bị trói không sao thi thố được bản lĩnh dưới nước của gã, nên chỉ biết uống nước ừng ực.

Mộc Liễu Bân gào lên :

– Kéo ta lên!

Mai Lâm thản nhiên nhìn Mộc Liễu Bân trồi lên ngụp xuống rồi lại ho sặc. Nàng chờ cho Mộc Liễu Bân gần đuối sức mới ghịt dây thừng kéo lão lên be thuyền.

Mộc Liễu Bân thở hổn hển. Lão vừa thở vừa nói :

– Nàng tàn nhẫn với ta như vậy à.

– Lão không muốn Mai Lâm tàn nhẫn thì hãy nói nơi dấu mấy miếng da họa đồ.

Mộc Liễu Bân lưỡng lự.

Mai Lâm nheo mày :

– Lão lại muốn biến thành cá nữa rồi. Thủy nhân ắt phải sống dưới nước.

Mai Lâm vừa nói vừa thộp trảo, ghịt lấy ngực áo Mộc Liễu Bân.

Mộc Liễu Bân biến sắc, hốt hoảng nói :

– Nàng đừng quẳng ta xuống nước. Ta… ta nói…

Mai Lâm gật đầu :

– Tốt lắm. Nếu lão ngoan ngoãn thì không biến thành cá chết sình đâu.

Mộc Liễu Bân nhìn Thành Tử rồi nói với Mai Lâm :

– Ta dấu mấy miếng họa đồ trong…trong…

Y thở dài nói tiếp :

– Trước khi Mộc mỗ nói nàng hứa không được lấy tính mạng của ta.

Mai Lâm gật đầu :

– Ta hứa.

Mộc Liễu Bân nói :

– Ta dấu mấy miếng da đó trong cái hốc bí mật đặt ở đầu mũi thuyền.

Mai Lâm nhìn Lâm Thanh Tử :

– Lâm đại ca kiểm chứng lời nói của lão Mộc dùm Mai Lâm.

Thành Tử gật đầu bỏ đi về phía mũi thuyền. Một lúc sau quay trở lại trên tay đã có những miếng da họa đồ. Mắt Mai Lâm nhìn chằm chằm vào những miếng da trên tay Lâm Thanh Tử.

Lâm Thanh Tử nói :

– Lão Mộc nói đúng, nàng hãy thả lão ra đi.

Mai Lâm gật đầu. Nàng nói với Thành Tử :

– Lâm đại ca vào khoang thuyền lấy cho Mai Lâm ít vật dụng rồi chúng ta sẽ rời khỏi chiếc thuyền này.

Lâm Thanh Tử lại trở vào trong khoang.

Mai Lâm chờ cho Thành Tử vừa khuất hẳn trong khoang thuyền liền thộp lấy ngực áo Mộc Liễu Bân.

Mộc Liễu Bân hốt hoảng nói :

– Nàng làm gì vậy?

– Lão là Thủy nhân thì phải sống dưới nước và chết cũng dưới nước.

Mai Lâm vừa dứt lời, quẳng luôn Mộc Liễu Bân xuống dòng Hoàng Hà.

Mộc Liễu Bân gào lên :

– Nàng…

Y trồi lên ngụp xuống cốt không cho mình chìm, nhưng sức Mộc Liễu Bân đã cạn kiệt nên trong khoảnh khắc y đã mất dạng dưới dòng Hoàng Hà.

Mai Lâm chờ cho Mộc Liễu Bân chìm hẳn, mới thét lên :

– Lâm đại ca…

Nàng khụy xuống đầu dựa vào be thuyền.

Nghe tiếng nàng có vẻ khẩn trương, Lâm Thanh Tử từ trong khoang thuyền băng ra.

Thành Tử thấy Nhược Mai Lâm như bị nội thương trầm trọng, bèn lướt đến bên, nâng đầu nàng lên.

Thành Tử nói :

– Nhược cô nương, chuyện gì xảy ra?

Mai Lâm nhắm mắt, gượng nói :

– Lão Mộc đã… đã chưởng Mai Lâm… rồi nhảy xuống sông.

Nàng gục đầu vào vai Thành Tử.

Thành Tử rối rít nói :

– Nhược cô nương, cô nương có sao không?

– Mai Lâm thấy mệt lắm… Có lẽ…

Nàng thở gấp rồi gục đầu, hai mắt nhắm nghiền. Thành Tử lo lắng bế nàng vào khoang thuyền.

Thành Tử vỗ má Mai Lâm :

– Mai Lâm hãy tĩnh dậy đi.

Mai Lâm hé mắt :

– Cứu Mai Lâm với, kinh mạch của Mai Lâm như đảo lộn hết rồi.

Nàng thều thào nói tiếp :

– Thành Tử không còn cách nào khác, quyết định dựng Mai Lâm ngồi kiết đà rồi vận công chuyển hóa vào song thủ truyền nội lực để hỗ trợ nguyên khí cho nàng.

Thành Tử vừa truyền công lực vừa nói :

– Nhược cô nương hãy nhận nội lực của Lâm mỗ mà điều hòa nguyên ngươn lấy lại kinh mạch.

Thành Tử vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài, rồi áp tay vào lưng Mai Lâm. Thành Tử đâu biết được khi bắt đầu dẫn nội lực từ Đan điền của mình qua Mai Lâm thì miệng của nàng nhoẻn một nụ cười đắc ý. Trong nụ cười của nàng hàm chứa một ý niệm đen tối và tự mãn.

Những làn khói trắng tỏa ra từ hai bàn tay Thành Tử, trên mặt thì xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài xuống hai bên thái dương.

Trong khi đó hai cánh mũi của Mai Lâm cũng xuất hiện làn khói mờ nhạt, nhưng thần sắc của nàng tươi tỉnh lạ lùng.

Thành Tử truyền công một lúc rồi rút tay lại, ôn nhu nói :

– Nhược cô nương thấy trong người thế nào?

Mai Lâm quay lại nhìn Thành Tử :

– Ða tạ Lâm đại ca đã truyền công cho Mai Lâm.

Nghe nàng nói, Thành Tử chau mày.

Mai Lâm mỉm cười nói :

– Thật ra Mai Lâm chẳng có trúng chưởng gì cả, mà chỉ giả vờ thôi.

Nàng vừa nói vừa phóng chỉ điểm thẳng vào Đan điền, tố liễu và thần khuyết của Lâm Thanh Tử.

Thành Tử vừa mới truyền công cho Mai Lâm chưa kịp vận công điều tức, hứng luông một lúc ba đạo chỉ của Mai Lâm công thẳng vào ba yếu huyệt, liền rùng mình, miệng rỉ máu tươi.

Thành Tử nghiến răng :

– Mai Lâm…

Y chỉ nói được bấy nhiêu đó thì bật ra sau bất tỉnh.

Mai Lâm nhìn Thành Tử cười khẩy rồi bình thản lấy những miếng da họa đồ của nàng và của Thành Tử gộp chung lại, cất vào yếm.

Nàng nhìn Thành Tử nói :

– Nam nhân thường mềm lòng và ngu xuẩn trước giai nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.