Khi Lâm Thanh Tử tỉnh lại, y vừa toan bật ngồi lên thì đập ngay vào mắt Lâm Thanh Tử là hình ảnh tiểu yêu của một giai nhân khiến Lâm Thanh Tử đến Nhược Mai Lâm, liền buộc miệng nói :
– Mai Lâm… Cô chưa bỏ Lâm mỗ mà đi à?
Nữ nhân không quay lại mà cất tiếng nói :
– Ngươi vẫn không quên được ả à?
Nghe giọng nói của nàng. Thành Tử mới sững sờ nhận ra nữ nhân kia không phải là Nhược Mai Lâm.
Thành Tử buột miệng hỏi :
– Cô nương là ai?
Nàng chấp tay sau lưng từ từ quay lại.
Thành Tử cau mày :
– Chu Thể Loan.
Thể Loan nghiêm mặt nhìn Thành Tử :
– Lâm công tử vẫn nhận ra Chu Thể Loan?
Thành Tử bật dậy khi Thể Loan toan bước lại gần bên gã. Y khoát tay :
– Tránh xa ta ra!
Thể Loan chau mày :
– Lâm công tử không nghĩ Thể Loan là ân nhân cứu mạng cho ngươi sao mà lại có lối hành xử càn rỡ như vậy?
– Nàng cứu mạng cho Thành Tử à?
Thành Tử nói xong ngửa cổ cười khanh khách. Y cắt tràng cười đó, trổ hung quang nhìn Thể Loan :
– Cứu mạng Lâm mỗ làm chi? Nếu không có nàng thì Tống đại ca, Kha đại ca, và cả Mộng muội muội lẫn Lãnh Nhật Phong đâu đến nỗi này?
Thành Tử hừ nhạt một tiếng :
– Trong khuôn mặt xinh đẹp của Thể Loan là tâm địa của một con rắn độc.
Thể Loan mỉm cười với những lời mắng nhiếc không một chút biểu cảm nào :
– Lâm công tử nói đủ rồi chứ?
– Ðủ rồi.
Thành Tử xoa bụng mình.
Thể Loan mỉm cười :
– Lâm công tử đang đói.
Thành Tử nạt ngang :
– Ừ… Lâm mỗ đang đói, nhưng sẽ không ăn bất cứ thứ gì của nàng.
– Ðói thì phải ăn, khát tất phải uống. Nếu vì tiểu tiết mà không ăn, không uống, làm sao có sức mà thi triển được khinh công Triển Xí Phi Vân.
– Bộ Lâm mỗ phải dùng sức để chạy nữa à?
Thành Tử gãi đầu nhìn Thể Loan nói tiếp :
– Lâm mỗ không có cao hứng dụng Triển Xí Phi Vân đâu. Bây giờ Thành Tử chỉ muốn ăn và nằm ường ra ngủ thôi.
Thể Loan nheo mắt :
– Bổn cô nương nghe nói Lâm Thanh Tử là một kẻ lười biếng nhất trong thiên hạ, chỉ biết ăn và ngủ, xem ra lời đồn chẳng sai chút nào.
– Người ta nói Thành Tử sao thì ta là vậy, có gì là lạ.
Thành Tử lại xoa bụng :
– Nói nhiều quá nhưng cô nương chưa dọn cái gì cho Lâm mỗ ăn cả.
– Ta tưởng Lâm công tử không biết đói chứ.
Thể Loan quay lưng bước ra khỏi phòng.
Thành Tử vừa thấy nàng khuất dạng sau cánh cửa bật đứng lên, nhưng bắp chân của y nhói buốt, khuỵu ngay xuống sàn. Cảm giác lạ lùng đó khiến Thành Tử buột miệng thốt :
– Ui cha!
Thành Tử gượng đứng, nhưng đôi chân của y chẳng còn lực để thực hiện ý định đơn giản đó.
Ngỡ rằng mình bị Thể Loan điểm huyệt, Thành Tử vận công toan giải tỏa các huyệt đạo dưới hai chân của mình, nhưng khi vừa vận công thì cảm giác đau nhói lại xuất hiện dưới hai bắp chân.
Thành Tử cau mày :
– Sao kỳ lạ thế này?
Thể Loan bước vào :
– Lâm công tử đừng cố công vô ích.
Thành Tử quay nhìn nàng.
Thể Loan mỉm cười, bước đến trước mặt gã đặt xuống hai chiếc bánh bao đã lên mốc.
Thành Tử nhìn hai chiếc bánh bao, chân mày cau hẳn lại :
– Cô nương cho Lâm mỗ ăn thứ bánh mốc này à?
– Chỉ có bánh bao mốc thôi, ăn hay không là quyền của công tử.
Thành Tử nhướn mày nhìn nàng :
– Tất nhiên Lâm mỗ không ăn rồi.
– Không ăn thì cứ để đó.
Thành Tử chỉ hai chân mình :
– Cô nương đã làm gì hai cái chân của Lâm mỗ mà chúng không chịu tuân theo ý tưởng của ta nữa?
– Tại chúng đã không thuộc về Lâm công tử, mà thuộc về Chu Thể Loan rồi.
Thành Tử trợn mắt :
– Cái gì… Chân của Lâm mỗ mà thuộc về Chu cô nương? Cô nương nói nghe lạ quá đó.
– Không lạ đâu mà đó là sự thật. Khi nào Lâm công tử thuận nghe theo Thể Loan thì nó sẽ lại thuộc về người.
Thành Tử nhếch mép :
– À… Lâm mỗ hiểu rồi, cô nương muốn tại hạ phục vụ cho cô nương.
Thể Loan gật đầu.
Thành Tử gõ tay vào trán mình :
– Nam nhân hầu dịch nữ nhân thì làm chuyện gì nhỉ?
Thể Loan cau mày nhìn Thành Tử.
Thành Tử ngẩng lên toét miệng cười :
– Chu cô nương. Lâm mỗ hỏi thật cô cũng phải trả lời thật đấy nhé.
Thể Loan ôn nhu đáp lời :
– Lâm công tử muốn hỏi gì?
Thành Tử mỉm cười hóm hỉnh :
– Lâm mỗ hỏi Chu cô nương thay đổi từ bao giờ vậy?
Thể Loan lắc đầu :
– Thể Loan không hiểu lời của công tử.
Thành Tử sa sầm mặt :
– Có gì mà không hiểu. Tại hạ chỉ hỏi sao cô nương lại chọn tại hạ mà không chọn Lãnh Nhật Phong hầu dịch cô nương.
– Lâm công tử nói vậy có ẩn ý gì?
Thành Tử chỉ tay vào mặt Chu Thể Loan :
– Cô nương dấu Lâm mỗ hoài. Thấy cô nương là tại hạ biết ngay tâm cô nương đã thay đổi.
Thể Loan đỏ mặt :
– Thể Loan thay đổi gì?
– Cô còn giả vờ làm gì. Chắc cô nương thấy Lâm mỗ khôi ngô, tuấn tú hơn Lãnh Nhật Phong nên mới bức ép tại hạ hầu dịch cô nương.
Thành Tử thở dài, lắc đầu rên lên :
– Ôi… Tâm địa nữ nhân. Bởi vậy người xưa nói không ngoa chút nào. Tối độc phụ nhân tâm, không có gì độc hơn nữ nhân mà. Người tình vừa chết đuối thì chạy tìm người khác thế vào.
Thể Loan thẹn đến chín mặt. Nàng rít lên bằng giọng căm phẫn :
– Lâm Thanh Tử… ngươi…
Thể Loan vừa nói vừa rút ngọn trủy thủ dấu trong tay áo giơ lên cao.
Thành Tử mặc nhiên với hành động của nàng. Y còn nhoẻn miệng cười chờ Thể Loan hạ ngọn trủy thủy xuống lấy mạng mình.
Thể Loan thở hắt ra, từ từ rút ngọn trủy thủ lại :
– Tại sao Lâm công tử cười?
– Thấy nàng giận tại hạ cười.
– Thể Loan giận mà Lâm công tử có thể cười được à?
Thành Tử gật đầu :
– Tại nàng không thấy đó thôi, chứ nàng giận thì mặt đỏ, mắt to trông ngộ lắm. Hồi đó tại hạ nghe nói Chu Thể Loan là giai nhân đứng thứ nhất trong thiên hạ, nhưng xem ra lời đồn đãi đó không đúng chút nào.
Thể Loan cau mày.
Lâm Thanh Tử mỉm cười nói tiếp :
– Lâm mỗ cười Lãnh Nhật Phong.
Y lắc đầu thở dài :
– Tại sao một người như Chu cô nương mà Lãnh Nhật Phong lại không từ nan một việc gì chỉ để có được một chữ tình dối trá. Nếu có chiếc gương đồng ở đây, nhất định Chu cô nương sẽ thấy mình không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà đứng sánh với Thần Kiếm Giang Ðông thì quả là cô nương có phúc rồi. Rất tiếc Chu cô nương đã mất Lãnh Nhật Phong.
Thể Loan rít lên :
– Ngươi im đi, kẻo Thể Loan không dằn được thì lưỡi trủy thủ này sẽ lấy mạng ngươi.
Thành Tử nhún vai :
– Tại hạ tin ngọn trủy thủ kia không lấy mạng Lâm Thanh Tử.
– Nguyên cớ nào Lâm công tử khẳng định ta không dám giết ngươi?
– Dễ quá, có khó gì mà không hiểu. Nếu Chu cô nương muốn lấy mạng tại hạ thì đã lấy từ lâu rồi, chứ đâu có tốn hơi tốn lời với Lâm mỗ.
Y cười khẩy nói tiếp :
– Ðã cứu người rồi chẳng lẽ giết người. Cô nương đang có ý lợi dụng Lâm mỗ làm một việc gì đó, phải không nào? Hay chỉ ít ra Thành Tử cũng có một chút tình yêu trong trái tim cô nương.
Mặt Thể Loan đỏ gấc :
– Thể Loan mà có thể yêu được Lâm Thanh Tử à?
– Nếu không yêu thì giữ Lâm mỗ ở đây làm gì? Cô nương giữ Lâm mỗ ắt sẽ phải nghe những lời xúc xiểm của Lâm mỗ, thôi thì cứ giúp cho Lâm mỗ cử động hai chân, để tại hạ kiếu biệt cô nương, thế có phải hay hơn không.
Thể Loan nghe Thành Tử vừa nói dứt lời, bật cười khanh khách. Nàng cắt tràng tiếu ngạo đó nhìn Lâm Thanh Tử :
– Lâm công tử học được kiểu cách khích tướng này ở đâu thế? Hay công tử ngỡ Chu Thể Loan là một đứa bé lên hai, lên ba.
Thành Tử khoát tay :
– Tại hạ làm gì dám khích Chu cô nương mà chỉ nghĩ đến cái lợi cho cô thôi.
Thể Loan lắc đầu :
– Thể Loan còn cần đến Lâm công tử mà.
Thành Tử chỉ vào ngực mình :
– Cần đến Lâm mỗ?
Y lắc đầu :
– Không, không, Lâm mỗ không phải là Lãnh Nhật Phong để cho cô nương cần đến tại hạ như một tướng công của cô nương.
Thể Loan cau mày hừ nhạt :
– Thể Loan mà cần ngươi à?
Nàng lắc đầu :
– Ta không thiếu một vị tướng công đâu.
– Nhưng tướng công của Chu cô nương chưa hẳn đã bằng Lâm Thanh Tử.
Thể Loan cắn răng vào môi. Càng nghe Thành Tử nói, nàng càng thẹn đến đỏ mặt.
Thể Loan ngồi xuống trước mặt Thành Tử, gằn giọng nói từng tiếng :
– Ngươi nói nữa thì Thể Loan sẽ cắt lưỡi ngươi đó. Thể Loan cắt lưỡi ngươi, ngươi không chết nhưng sẽ trở thành một kẻ câm suốt đời đó.
Thành Tử nhún vai :
– Thôi, thôi, Lâm mỗ sẽ không nói nữa. Nhưng nàng muốn lợi dụng tại hạ vào việc gì?
– Lấy lại Lãnh Nhật Phong.
Thành Tử trợn mắt biểu lộ sự sửng sốt tột cùng :
– Cái gì mà lấy lại Lãnh Nhật Phong. Bộ nàng muốn Thành Tử trở thành diêm chúa phán cho Lãnh Nhật Phong từ dưới âm phủ trở lại thế gian à?
Thể Loan nheo mày :
– Nhật Phong sao? Ngươi nói vậy có ý gì?
Thành Tử nghiêm mặt thuật lại mọi chuyện mà Nhược Mai Lâm đã kể với y.
Nghe xong, Thể Loan cười khanh khách. Nàng cắt tràng cười nhìn Thành Tử.
– Bộ Lâm công tử nghĩ Nhật Phong dễ chết như vậy sao? Mạng số của chàng không yểu như vậy đâu.
– Nói như Chu cô nương, Nhật Phong chưa chết?
– Nếu như Nhật Phong chết thì Thể Loan chẳng cần gì phải tốn nguyên ngươn để cứu Lâm công tử.
– Vậy tại hạ đã thiếp đi bao nhiêu ngày rồi?
– Ba ngày ba đêm.
Thành Tử thay đổi hẳn những nét hóm hỉnh :
– Nhật Phong hiện đang ở đâu?
Thể Loan nghiêm mặt :
– Thể Loan không biết giờ Nhật Phong đang ở đâu, nhưng Lâm công tử có thể biết. Thể Loan chỉ biết Vọng Nguyệt lâu đã biến thành tro bụi. Ai đốt Vọng Nguyệt lâu, ngoài Thành Tử ra thì chỉ có Lãnh Nhật Phong.
– Vọng Nguyệt lâu đã bị cháy rồi ư?
Thể Loan gật đầu.
Thành Tử nhướn mắt nhìn nàng :
– Chu cô nương là ý trung nhân của Lãnh Nhật Phong mà không biết Lãnh Nhật Phong đang ở đâu, làm sao Lâm Thanh Tử biết được.
– Lâm công tử hiểu Nhật Phong hơn Thể Loan, dù Nhật Phong có thời dâng trọn chữ tình cho Thể Loan.
Thành Tử nhăn mặt :
– Nhật Phong yêu cô trọn tình, trọn nghĩa, thế mà cô không hiểu gì về người tình của mình?
Thể Loan gục đầu nhìn xuống, nàng ôn nhu nói :
– Chỉ cần Lâm công tử để Thể Loan gặp lại Nhật Phong thì ta sẽ phục hồi lại hai chân của ngươi.
– Nghe Chu cô nương nói, tại hạ đoán Nhật Phong đã lấy lại thần thức của mình.
– Nhật Phong có phục hồi thần thức mới đến Vọng Nguyệt lâu.
Thành Tử ngửa mặt cười ha hả.
Thể Loan nhìn Thành Tử, cau mày hỏi :
– Sao ngươi lại cười?
Thành Tử nhìn trở lại nàng :
– Ông trời còn có mắt. Nêu như Nhật Phong đã phục hồi lại thần thức thì Chu cô nương nên tránh mặt Lãnh huynh là vừa rồi đó. Bởi gặp cô nương, tại hạ e rằng thanh Long kiếm của Nhật Phong khó mà nằm yên trong vỏ.
Thể Loan nheo mày, lộ vẻ suy tư :
– Lâm công tử nói vậy có ý gì?
– Chu cô nương không hiểu à? Nếu ở Ải đầu quỷ, không có Chu cô nương giả vờ trong vai tù phạm thì Nhật Phong đâu thể để cho Kha Bạc Kim, Mộng Ðình Hoa và cả Tống đại ca phải hóa ra người thiên cổ. Thấy Chu cô nương, nhất định Nhật Phong sẽ nhớ lại cảnh máu chảy đầu rơi hôm đó, thử hỏi thanh Long kiếm có còn nằm yên trong vỏ được nữa không?
Thể Loan đứng lên :
– Bây giờ thì Thể Loan có thể biết Nhật Phong đang ở đâu.
Nàng bất giác rùng mình, cùng lúc Thành Tử nhận ra một giọt máu thấm qua xiêm y của Thể Loan. Y chỉ giọt máu đỏ vừa thấm lộ qua xiêm y của nàng :
– Chu cô nương đã bị thương.
Thể Loan nhìn xuống, khẽ gật đầu.
Thành Tử hỏi :
– Ai đã hạ thủ nặng tay với Chu cô nương?
– Nhược Mai Lâm. Ả đã cướp Nhật Phong trên tay Thể Loan.
Thể Loan lơ đễnh nhìn ra ngoài :
– Thể Loan muốn gặp Nhật Phong.
Nhìn vẻ mặt với những nét u hoài của Thể Loan. Thành Tử cảm nhận trong tâm tư của nàng đang có bao nhiêu điều muốn nói. Một nỗi u hoài mà nàng không thể nói ra được.
– Vậy chỉ có Lãnh Nhật Phong mới khiến cô nương tỏ bày nội tâm của mình?
Thể Loan nhìn Thành Tử gật đầu.
Thành Tử chớp mắt :
– Lâm mỗ sẽ giúp cô nương, nếu sự thật Lãnh huynh đã phục hồi thần thức.
Thể Loan nhìn Thành Tử rồi bất ngờ quì thụp xuống :
– Ða tạ Lâm công tử.
Thành Tử vội chụp lấy vai nàng :
– Chu cô nương đừng làm vậy.
Y chỉ vào hai chân mình :
– Chỉ cần chân của Lâm mỗ bình thường lại là được rồi.
Thể Loan nhìn Thành Tử :
– Thể Loan sẽ phục hồi đôi chân cho Lâm công tử.
Nàng vừa nói vừa kéo hai ống quần của Lâm Thanh Tử lên. Thể Loan nói :
– Ðây là thủ pháp độc môn mà Thiên Luân giáo chủ Lập Ái truyền cho Thể Loan. Trên giang hồ ngoài Thiên Luân giáo chủ và Thể Loan ra không còn ai giải được thủ pháp này.
– Ngay cả Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ cũng không giải được à?
Thể Loan chưa kịp trả lời Thành Tử thì giọng nói của Lập Ái cất lên ngay cửa vào khoang thuyền.
– Ngươi đâu còn cơ hội tìm lão quỉ Hà Tổ Tổ mà lấy kim chân trong đại huyệt khiếu hóa ra được.