Ngồi một mình trong gian thủy xá, A Tú bứt từng nhánh hoa thả xuống nước :
– Lãnh đại ca, sao chàng lại là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.
Nàng lắc đầu :
– Tại sao như vậy được chứ. Muội sẽ trả thù sao đây. Tại sao Thần Kiếm Giang Ðông kẻ thù của muội lại là Lãnh huynh.
Nàng nhìn những cánh hoa dập dềnh bởi những con sóng lăn tăn :
– A Tú có thể giết Lãnh huynh được không?
– Nàng lại ngắt một nhánh hoa khác thả xuống nước. A Tú nhìn nhánh hoa đó mà tự trách ông trời sao khéo bày chi trò éo le này.
Nàng nhìn bóng mình trong làn nước trong vắt, mà trong đó có áng mây trôi mập mờ.
– A Tú… Ngươi đã yêu Lãnh Nhật Phong rồi sao?
Nàng lắc đầu :
– Không… Mình không yêu Lãnh Nhật Phong. Hắn là kẻ thù của mình. Chẳng lẽ cái hận hắn giết đại ca của mình, mình có thể bỏ qua được sao. Không, mình sẽ giết Lãnh Nhật Phong để trả thù cho đại ca, để không phụ ba năm rèn kiếm của nội tổ.
A Tú nhìn chằm chằm xuống làn nước trong xanh :
– Lãnh Nhật Phong, ngươi phải chết.
Nói như thế nhưng nước mắt của nàng lại trào ra khi vừa liên tưởng đến cái ngày mà Lãnh Nhật Phong phải gục xuống bởi sự hận thù của nàng.
Nàng nấc nghẹn :
– Lãnh Nhật Phong, sao muội lại yêu huynh. Sao muội lại có thể yêu kẻ thù của muội. Huynh có hiểu cho A Tú không?
Có tiếng chân ai đó bước đến sau lưng A Tú. Người đó đứng ngay sau lưng nàng, A Tú đang buồn phiền đâu muốn gặp ai lúc này, nàng chỉ muốn ngồi một mình để tự vấn mình, và trách số mệnh.
Ðôi chân mày vòng nguyệt của A Tú cau lại. Nàng lạnh nhạt nói :
– Bổn cô nương không thích gặp ai đâu, ngươi hãy mau ra khỏi căn nhà thủy xá này.
– Sao tiểu thư khó tính như vậy. Chưa biết người mà lại vội đuổi khách đi.
Nghe giọng nói rất từ tốn, trầm ấm, A Tú quay lại để xem người đứng sau lưng mình là ai. Ðối diện với nàng là Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc, với chiếc quạt trầm phe phẩy, trong trang phục thanh y nho sinh, tướng mạo khôi ngô.
Hồ Phúc mỉm cười :
– Tiểu thư thích ngắt hoa, mà tại hạ cũng thích cái thú tiểu khiển đó nên mới vãn ghé qua thủy xá của tiểu thư.
Hồ Phúc nói xong thì một ả nữ nô từ ngoài bước vào, trên tay là một giỏ hoa tươi tỏa mùi hương ngây ngất. Hồ Phúc đón lấy giỏ hoa đặt xuống bàn.
Ả nô nữ kính cẩn nói :
– Công tử có còn điều chi chỉ bảo?
Hồ Phúc mỉm cười :
– Cho nàng lui, khi nào cần ta sẽ gọi.
Ả nô nữ lui gót trở ra.
Hồ Phúc ngồi xuống bàn đối mặt với A Tú :
– Tại hạ ngoại danh họ Hồ tên Phúc. Còn tiểu thư?
– Hồ công tử hỏi tên tôi để làm gì.
– Nếu là tri kỷ ắt cũng phải biết tên.
– Thế thì công tử cứ gọi tôi là A Tú.
Hồ Phúc mỉm cười. Chiếc quạt trầm trên tay gã lúc nào cũng phe phẩy :
– A Tú tiểu thư. Tại hạ ngồi trong gian thủy xá bên kia, thấy tiểu thư bên này ngắt hoa trông thật là thanh cao, thanh thoát, nên mới mạo muội bước qua để diện kiến.
– Công tử dừng khách sáo quá.
– Không, tiểu thư đừng nói tại hạ khách sáo, mà tại hạ đang ngưỡng mộ.
A Tú nhướng đôi mày vòng nguyệt nhìn Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc :
– Hồ Phúc công tử ngưỡng mộ ai?
– Trên thế gian này có rất nhiều người đáng để tại hạ nghiêng mình kính cẩn, nhưng chỉ có A Tú tiểu thư là người tại hạ vừa gặp trong tâm đã rộn lên những điều khó tả. Phảichăng đó chính là lòng thành ngưỡng mộ của tại hạ đối với tiểu thư.
A Tú mỉm cười :
– Tôi không đáng để Hồ công tử nhìn tới đâu.
Hồ Phúc đặt chiếc quạt trầm xuống bàn :
– Tiểu thư nói vậy, tại hạ áy náy vô cùng.
Y chống cằm chiêm ngưỡng A Tú, đổi giọng thật là diễn cảm :
– Có những khoảnh khắc mà người ta không thể lý giải được. Những khoảng khắc đó đến rất đột ngột và ra đi cũng rất đột ngột.
– Hồ công tử nói chuyện hay quá.
Hồ Phúc cầm quạt :
– Tại hạ không có võ công quán tuyệt như Triển Xí Phi Vân Lâm Thanh Tử, hay chỉ bằng một nửa của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong, nhưng ông trời lại cho tại hạ một cái đầu của Gia Cát Khổng Minh.
– Công tử thị mình là người thông minh?
Hồ Phúc gật đầu :
– Không có cái này, ắt phải có cái khác.
– Thế công tử có thể đoán xem A Tú đang nghĩ gì không?
Hồ Phúc nhìn thẳng vào đáy mắt nàng :
– Tiểu thư đang nghĩ về một người.
A Tú trố mắt nhìn Hồ Phúc :
– A Tú đang nghĩ về một người?
Hồ Phúc mỉm cười :
– Có đúng không?
A Tú thở hắt ra một tiếng :
– Ðúng. Công tử có thể đoán được người đó là ai không?
– Tại hạ không thể đọc được ý tưởng trong đầu tiểu thư nhưng cũng có thể nói người kia đang khiến tiểu thư buồn phiền.
– Nguyên cớ nào Hồ công tử lại nghĩ như vậy?
Hồ Phúc khẽ quạt một cái, nhún vai trả lời nàng :
– Khi người ta buồn phiền thì dung nhan khô cằn và có những hành động vô thức.
Hồ Phúc lại đặt cây quạt xuống bàn :
– Hồi đó Tể tướng nước Sở là Khuất Nguyên cũng vì buồn phiền quốc gia đại sự mà đi dọc theo sông Mịch La chỉ để tìm lại mình, cuối cùng ông ấy thốt lên “Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, thế nhân gia túy ngã độc tỉnh.” (Tất cả thiên hạ dơ riêng ta sạch, tất cả thiên hạ say riêng ta tỉnh). Sau câu nói đó mới tìm thấy chính mình trong dòng Mịch La.
A Tú nheo mày nhìn Hồ Phúc :
– Công tử nói ra điển tích đó có ý gì?
Hồ Phúc chọn lấy một nhánh bông đẹp nhất trong giỏ hoa. Y trịnh trọng đưa đến trước mặt A Tú :
– A Tú tiểu thư xem cánh hoa này có đẹp không?
A Tú nhìn cánh hoa trên tay Hồ Phúc :
– Rất đẹp, trong giỏ hoa này nó là cánh hoa đẹp nhất.
– Ðúng. Ðây là cánh hoa đẹp nhất trong giỏ hoa này. Cũng như trong thiên hạ có bao nhiêu mỹ nhân thì A Tú tiểu thư là người đẹp nhất trong những mỹ nhân đó.
Hai gò má A Tú ửng đỏ :
– Công tử nói làm A Tú thẹn. Ðừng so sánh như vậy nữa nhé.
Hồ Phúc mỉm cười :
– Tại hạ so sánh không quá lời đâu.
Hồ Phúc trao cánh hoa qua tay A Tú. Y vừa trao hoa vừa nói :
– Tại hạ sợ những cánh hoa đã xơ xác rơi vãi xuống nước và mong rằng nó không như những cánh hoa kia.
Nghe Hồ Phúc nói chuyện, A Tú cảm nhận có một cái gì lâng lâng khiến nàng khuây khỏa vơi bớt nỗi buồn phiền đối với Lãnh Nhật Phong.
Những nét ưu tư trên dung diện của nàng thoáng chốc tan biến. Nàng nhìn Hồ Phúc hỏi :
– Hồ công tử sợ A Tú sẽ tan tác như những cánh hoa đã bị nước cuốn trôi ư?
Hồ Phúc trầm mặt, thở dài một tiếng. Y ôn nhu nói :
– Người xưa có câu “Hoa rơi hữu ý, nhưng nước chảy vô tình”. Câu nói đó e rằng không đúng với những bậc chính nhân quân tử trong giang hồ nhưng lại đúng với những kẻ đang yêu.
– Vậy Hồ công tử nói A Tú đang yêu?
Hồ Phúc nhìn thẳng vào mặt nàng :
– Tiểu thư đang yêu. Nhưng người yêu của tiểu thư khiến tiểu thư không được vui. Tại hạ dám khẳng định tất cả nam nhân trên cõi đời này đều mang đến sự phiền muộn cho nữ nhân.
– Công tử cũng là một nam nhân
– Tại hạ không phủ nhận, nhưng tại hạ khác những nam nhân trong giang hồ.
– Khác chỗ nào?
– Tại hạ biết đâu là đóa hoa đẹp để mình sùng kính và tôn thờ.
– Vậy ngoài Hồ công tử ra, trong thiên hạ tất cả nam nhân không biết phân biệt đâu là đẹp đâu là xấu à?
– Tại hạ không dám nói như vậy, nhưng tìm được một người biết phân định cái đẹp, cái xấu chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc nhìn ra ngoài :
– Tại hạ mạo muội mời tiểu thư cùng thả bước với tại hạ đi trên những chiếc cầu ngoài kia chứ.
Chúng ta sẽ cùng thả hoa để chúng được rong ruổi theo chân mình.
– Công tử thích thả hoa chứ không thích bẻ hoa?
– Một đóa hoa vẫn đầy đủ những nét kiêu sa của nó hơn là những cánh hoa xơ xác.
A Tú mỉm cười :
– Công tử đã mời thì A Tú không từ chối.
– Ðại hạnh cho tại hạ quá.
Hồ Phúc đứng lên cùng với A Tú bước ra ngoài gian thủy xá. Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc chấp tay sau lưng, một tay phe phẩy chiếc quạt trầm, phong thái thật khoan thai khoáng đạt, vừa đi vừa thả những đóa hoa xuống hồ nước.
A Tú đi bên cạnh gã, thỉnh thoảng lại liếc trộm gã rồi lại liên tưởng đến Lãnh Nhật Phong mà nghĩ thầm :
– Sao người này không phải là Lãnh đại ca?
Ý niệm đó khiến nàng bâng quơ nhìn những đóa hoa dập dềnh trên mặt nước.
Hồ Phúc dừng chân chỉ tay xuống một đóa hoa vừa thả xuống :
– Tiểu thư xem kìa!
A Tú nhìn cánh hoa đó :
– A Tú có thấy gì đâu.
Hồ Phúc mỉm cười :
– Tiểu thư nhìn kỹ đi.
A Tú lắc đầu :
– Tôi đâu có thấy gì?
– Những đóa hoa đang vội vã đuổi theo mình.
A Tú ngẩng mặt lên nhìn Hồ Phúc, đôi mày vòng nguyệt của nàng thoáng cau lại.
Hồ Phúc mỉm cười, ôn nhu nói :
– Với tiểu thư thì hoa còn phải theo huống chi là người.
– A Tú không thích nghe những lời khách sáo đó đâu.
– Tại hạ có lỗi quá. A Tú đừng để tâm vì những lời nói của Hồ Phúc nghe.
A Tú mỉm cười :
– A Tú cũng không nặng tiểu tiết.
– Không biết tại sao tại hạ cứ bồn chồn lo lắng khi lỡ thốt những lời khiến tiểu thư phiền muộn.
– Công tử không nên trách mình.
Nàng vừa nói vừa quay lưng toan thả bước đi tiếp thì bất chợt thấy hai gã vận hắc y, mặt che bằng vuông lụa đen, kiếm tuốt trần, trổ khinh công thượng thặng đạp trên sóng nước lướt về phía nàng.
A Tú cau mày. Nhưng hiện tại trong tay nàng chẳng có thanh Huyết Hận kiếm nên thoáng bối rối.
Hai gã vận hắc y đạp chân lên thành cầu, miệng đồng thanh quát :
– Nha đầu, ngươi chạy đâu thoát khỏi tay chúng ta?
A Tú bối rối, không biết hai gã hắc y nhân kia là ai mà tại sao lại muốn hành hung nàng.
Nàng còn đang phân vân chưa biết phải xử trí như thế nào thì Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc quát lớn :
– Tiểu nhân, hỗn láo.
Y điểm mũi giầy lướt qua mặt A Tú, cây quạt trầm nhanh hơn một cái chớp mắt điểm lấy đầu ngọn kiếm của gã hắc y nhân toan đâm thẳng vào vùng thượng đẳng của A Tú.
– Cạch…
Không biết nội lực của Hồ Phúc cao thâm đến mức nào, nhưng khi hai thứ binh khí chạm vào nhau thì gã hắc y nhân phải thối lui ba bộ.
Tên thứ hai đâm đến sau lưng Hồ Phúc. Kiếm quang của gã nhoáng lên nhanh không thể tưởng.
Lưỡi kiếm lướt qua vai Hồ Phúc cùng lúc cước pháp của Bạch Diện thư sinh cũng kịp nện vào vùng hạ đẳng của gã hắc y nhân.
– Bịch…
Gã hắc y nhân hứng trọn ngọn cước của Hồ Phúc thối luôn đến bên cạnh tên kia.
Hồ Phúc xòe quạt rít lên :
– Tiểu nhân, các ngươi muốn cheết.
Hồ Phúc vừa nói vừa toan đảo bộ lướt đến, nhưng hai gã hắc y nhân thoạt chớp mắt với nhau rồi đồng loạt quay lưng trổ luôn khinh công thoát đi chẳng để lại dấu tích gì cả.
Hai gã kia vừa mất dạng thì Bạch Diện thư sinh cũng ôm vai, lảo đảo.
A Tú hoảng hốt đỡ lấy Hồ Phúc :
– Hồ công tử có sao không?
Hồ Phúc thẫn thờ nhìn nàng :
– Tại hạ đã bị thương ở vai, không ngờ bọn tiểu nhân lại dụng kiếm có tẩm độc.
– Hồ công tử, để A Tú đưa công tử về thư phòng của công tử rồi xem vết thương của người như thế nào.
Hồ Phúc thở hắt ra một tiếng :
– Bọn tiểu nhân trong giang hồ thật là bỉ ổi. Tại hạ bất tài… Tại hạ làm phiền tiểu thư.
A Tú lắc đầu :
– Hồ công tử đừng nói vậy. A Tú không phiền gì đâu. Ðể A Tú dìu công tử về thủy xá của người.
Hồ Phúc thở hắt ra :
– Tại hạ có lỗi với tiểu thư.
– Công tử đừng nặng tiểu tiết nữa có được không?
Hồ Phúc gượng đứng lên, nhưng rồi lại khụy một chân xuống. Gã nhìn A Tú :
– Chất độc đã phát tác khiến tại hạ không còn đủ sức đi được nữa.
A Tú đỡ lấy gã :
– Ðể A Tú đưa công tử về thủy xá rồi sẽ đi tìm đại phu về giải chất độc cho công tử.
Nàng vừa nói vừa dìu Bạch Diện thư sinh Hà Tổ Tổ đứng lên. Hồ Phúc dựa hẳn vào vai A Tú. Hai cánh mũi của y như phập phồng hẳn lên để thu lấy mùi hương từ mái tóc của nàng phà ra.
A Tú đưa Hồ Phúc về đến thủy xá của gã. Nàng chưa kịp dì y đến chiếc ghế đôn thì đã bị Hồ Phúc điểm chỉ vào đại huyệt linh đài.
A Tú thốt lên :
– Ôi cha!…
Sau tiếng thốt đó, A Tú cảm nhận mình như người mất hết võ công, chẳng còn chi lực nhấc nổi một cánh tay. Trong khi đó Hồ Phúc đã vòng tay qua tiểu yêu của nàng.
Da thịt A Tú nổi đầy những gai ốc và xương sống ớn lạnh.
Nàng trừng mắt nhìn Hồ Phúc :
– Hồ công tử…
Hồ Phúc mỉm cười nhìn nàng.
A Tú cau mày :
– Tại sao Hồ công tử lại điểm huyệt A Tú?
Hồ Phúc cười khẩy bế xốc nàng lên :
– Nàng muốn biết vì sao ư? Ta sẽ trả lời, bởi vì ta là kẻ thương hoa tiếc ngọc, mà nàng là đóa hoa từ trước đến nay Hồ mỗ mới gặp lần đầu.
A Tú biến sắc :
– Ngươi… ngươi buông ta xuống ngay.
– Tại sao nàng lại giận dữ như vậy? Thế nàng không lo lắng khi ta bị thương à?
– Ngươi…
Hồ Phúc cười mỉm, bế xốc A Tú đi về phía tràng kỹ. Gã vừa đi vừa nói :
– Ta có thể ngửi được mùi băng trinh của nàng. Ôi! Ðóa hoa băng trinh mà lần đầu tiên khiến tim ta thổn thức.
A Tú rít lên the thé :
– Ngươi buông ta xuống ngay. Nếu không đừng trách ta…
Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc không màng đến sự phẫn nộ của A Tú mà thản nhiên đặt nàng nằm xuống tràng kỷ.
Gã mỉm cười ngồi xuống bên nàng :
– Nàng càng nổi giận thì ta càng hứng thú vô cùng.
A Tú nghiến răng :
– Bỉ ổi. Nếu ngươi làm nhục ta thì Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Hồ Phúc cau mày :
– Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong. Nàng có quan hệ với y à? Hắn là gì của nàng?
A Tú nghiêm mặt :
– Ngươi muốn biết à?
Hồ Phúc gật đầu.
A Tú lạnh lùng nói :
– Lãnh Nhật Phong chính là tướng công của ta.
– Lãnh Nhật Phong là tướng công của nàng?
– Ðúng như vậy đó.
Hồ Phúc ngửa mặt cười khành khạch. Y cắt tràng cười dâm dật, nhìn thẳng vào mắt A Tú :
– Nếu Lãnh Nhật Phong là tướng công của nàng thì ta càng có hứng thú hơn nữa.
Hồ Phúc vừa nói vừa đặt tay lên hai bờ vai thon thả của A Tú.
A Tú rít lên :
– Buông tay ngươi ra.
Hồ Phúc cười mỉm :
– Ta có thể nói với thiên hạ rằng nương tử của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong đã từng nằm gọn trong vòng tay Bạch Diện thư sinh Hồ Phúc như một con cừu non, vừa ngoan ngoãn vừa tội nghiệp.
Y vuốt má nàng :
– Lúc bấy giờ không biết cái gã Thần Kiếm Giang Ðông kia sẽ như thế nào? Ta có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của y tràn đầy sát khí của sự phẫn uất. Cũng có thể y không dằn được mà ngã ra chết, tất Hồ mỗ lập được công lớn với Thiên Luân giáo chủ.
A Tú thở gấp :
– Ngươi… Ngươi không sợ Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh ư?
Hồ Phúc tròn mắt :
– Nàng cũng có quan hệ với Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh nữa à?
– Vũ Minh chính là đại ca của ta.
– Thế thì ta biết vì sao nàng bẻ hoa thả xuống nước rồi.
Hồ Phúc ghé mặt mình xuống sát mặt A Tú :
– Hãy quên Lãnh Nhật Phong đi. Gã không sống được bao lâu nữa đâu. Hãy về cùng với Hồ mỗ rồi nàng sẽ có được những khoảng khắc thật tuyệt diệu khi ở bên ta.
Hồ Phúc nói xong toan cởi trang y cho A Tú.
A Tú thét lên :
– Dâm tặc, buông ta ra ngay.
Hồ Phúc lắc đầu :
– Hao đã nở, bướm đã đậu, sao ta có thể buông nàng ra được.
A Tú bật khóc :
– A Tú van Hồ công tử đừng xúc phạm đến A Tú. Nếu công tử không xúc phạm đến A Tú thì A Tú sẽ mang ơn người và nhất định có ngày báo đáp.
Hồ Phúc nhướng mắt nhìn nàng :
– Nàng biết để có được nàng trong tay thì Hồ mỗ đã phải mất đến mười lạng bạc để thuê người cải trang hành thích, tạo cơ hội này cho Hồ mỗ. Hoa đã ở trong tay, làm sao Hồ mỗ có thể ngoảnh mặt mà bỏ đi được.
– Công tử làm vậy có ích gì?
– Ai cũng có cái thú tiêu khiển riêng. Ngươi thì ham võ công, kẻ thì mơ tưởng đến kim lượng, danh vọng nhưng riêng Hồ mỗ thì chỉ thích chinh phục những bông hoa biết nói. Mà nàng là đóa hoa mà Hồ mỗ cảm thấy hứng thú nhất.
Y khịt mũi :
– Hồ mỗ có thể nói với nàng. Ta đang ngửi mùi băng trinh từ người nàng tỏa ra.
Hồ Phúc le lưỡi liếm mép.
Ðối mặt với một đại đạo hái hoa, A Tú tưởng như toàn thân mình đang bị đóng băng, thỉnh thoảng lại nổi gai ốc, xương sống lạnh ngắt.
A Tú khẩn thiết nói :
– Trong thiên hạ đâu thiếu nữ nhân, sao Hồ công tử lại chỉ muốn hại A Tú? A Tú không có oán thù gì với công tử kia mà.
Hồ Phúc sa sầm mặt :
– Nàng đừng nói nhiều nữa khiến Hồ mỗ không được vui.
Gã vừa nói vừa ghé sát mặt mình vào mặt A Tú.
– Rầm…
– Bịch… bịch…
Hồ Phúc bật ngồi thẳng lên quay ngoắt lại. Lọt ngay vào đôi mắt háo hức của gã là hai chiếc thủ cấp mà chỉ có Hồ Phúc mới biết đó là thủ cấp của ai.