Tống Hiểu Thần bước ra ngoài Sở Tâm Lam cũng bước đi theo ra bên ngoài, mỗi người trong lòng đều có những cảm xúc, nhưng suy nghĩ của riêng mình.
“Cô tiếp cận chúng tôi có mục đích gì?” – Tống Hiểu Thần đột ngột dùng bước quay lại nói với Sở Tâm Lam.
“Hả?” – Sở Tâm Lam bị bất ngờ với câu hỏi, theo phản xạ liền thốt ra âm thanh hỏi lại, gương mặt tỏ đầy vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
“Cô đừng làm ra vẻ vô tội đó. Cô tiếp cận tôi rồi lại tiếp cận Hiểu Thiên, nhận được sự chú ý của nó cô có thấy hài lòng chưa?” – Tống Hiểu Thần dùng ánh mắt khinh thường nhìn Sở Tâm Lam, giọng nói đầy vẻ chán ghét.
Sở Tâm Lam như không tin vào tai mình chớp chớp mắt không biết nên nói như thế nào!
“Tôi… Không có… Tôi không có cố ý tiếp cận Hiểu Thiên!” – Sở Tâm Lam sau khi tiêu háo được những gì Tống Hiểu Thần nói liền nhanh chóng lớn tiếng nói lại.
“Hiểu Thiên coi bộ cũng thân thiết lắm! Nhưng cô nên biết thân phận của mình! Đừng tơ tưởng bước vào Tống gia cô nên biết mình ở đâu? Những trò cô dang làm như thế này tôi cảm thấy rất chướng mắt!” – Tống Hiểu Thần nói những lời nói như nhát dao đâm vào trái tim của Tâm Lam. Ánh mắt anh chứa đầy sự chán ghét nhìn cô, ánh mắt đó khiến Sở Tâm Lam có cảm giác mình như con gián dơ bẩn trong mắt anh, chỉ nhìn đến thôi cũng khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng.
“Anh nói cái gì? Tôi không phải hạn người như vậy! Tôi không tiếp cận em trai anh!” – Không nhịn được khi bị nói những lời xúc phạm như vậy Sở Tâm Lam nhanh chóng lên tiếng, cản bước chân đi của Tống Hiểu Thần lại.“Nếu không sao cô cứ cố gắng xuất hiện trước mắt tôi như vậy! Rồi cố ý gây sự chú ý lên tôi! Phụ nữ như cô tôi gặp rất nhiều nên cô ãy dừng lại trước khi quá muộn đi!” – Tống Hiểu Thần không quá ngạc nhiên trước biểu hiện của Sở Tâm Lam, cười nhạt rồi xoay người rời đi.
“Tống Hiểu Thần!” – Sở Tâm Lam gọi lớn tiếng, cánh tay nhanh chóng nắm lấy tay Tống Hiểu Thần kéo ngược lại, Tống Hiểu Thần bị bất ngờ xoay lại nhìn cô.
– Sở Tâm Lam ném túi xách của mình về phía anh, Hểu Thần bị bất ngờ phản ứng không kịp trừng mắt ngạc nhiên nhìn cô.
“Cô nổi điên cái gì vậy?” – Tống Hiểu Thần không lường trước bản thân bị hành hung, có chút tức giận gầm lên, nếu người khác trước mặt anh chắc chắn thật sự rung sợ.
“Đúng rồi tôi điên nên tôi muốn giết anh ngây ấy! Đừng xem thường người khác như vậy chứ! Tôi muốn nói anh biết tôi không có bất kì ý định nào với em trai của anh!” – Sở Tâm Lam hét toàng lên, lấy lại túi xách gương mặt cô kề sát anh hét lên, làm Hiểu Thần vô cùng lung túng. Đó giờ chưa người nào cư xử với anh như vậy cả.
“Sở tâm Lam cô đứng lại cho tôi” – Hiểu Thần hét lên. Khi thấy Sở Tâm Lam đùng đùng bỏ đi.
Sở Tâm Lam xoay người đi cô không dám nhìn lại, cô sợ anh sẽ nhìn thấy cô khóc. Tâm Lam thật sự rất đau lòng, chưa bao giờ cô nghĩ ánh mắt chán ghét, ánh mắt khó chịu của Hiểu Thần có thể dành cho cô, trái tim Tâm Lam đau nhói lên như thế ai đang dùng dao cứa vào khiến nó rỉ máu.….
“Lãnh tiểu thư! Đồ của cô đã xong, cô thử nhé!” – Sở Tâm Lam mang chiếc váy màu đỏ lộng lẫy đến đưa cho Lãnh Y Nặc.
“Đẹp thật! Để tôi đi thử!” – Lãnh Y Nặc nói đoạn nhanh chóng bước vào bên trong – “Cô Sở, chẳng phải tôi nói với cô phần ngực nên trễ một chút rồi cái vải voan này là gì? – Lãnh Y Nặc vừa nói gương mặt vô cùng khó chịu khác hẳn với thái độ nhã nhặn thường thấy, tay nhanh chóng quăng chiếc váy về phía Sở Tâm Lam.
“Kiểu này thì như vậy mới tôn lên đươc phong cách cao quý! Nếu tháo cái đó ra…” – Tâm Lam cố gắng giải thích.
“Tháo ra cho tôi, cao quý hay không do tôi chứ không phải do bộ quần áo! Giống như con người vậy, phải biết thân phận mình ở đâu!” – Lãnh Y nặc nhanh chóng cắt lời Tâm Lam. Hôm Tâm Lam và Tống Hiểu Thần gặp nhau tình cờ tại nhà im lặng (nơi gửi hài cốt!) Y Nặc cũng có mặt, cô tính đi theo Hiểu Thần nhưng cuối cùng lại chứng kiến chuyện nọ. Y Nặc đưa mắt nhìn Tâm Lam như trong thấy kẻ thù.
“Lãnh tiểu thư có thể cô không hiểu nhưng thiết kế thì nên tôn trọng ý kiến của người thiết…” – Y Nặc quăng ly nước đang cầm trên tay về phía Tâm Lam khiến cô bất ngờ nên không né tránh kịp, nước đổ thẳng lên người Sở Tâm Lam, chiếc ly rớt xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
“Tôn trọng, người thấp kém như cô mà cũng được xem là nhà thiết kế! Quản lý làm lại theo ý tôi! Tôi không biết cô vì sao được nhận vào làm nhưng sau này Teresa này do tôi quản lý rồi thì cô đừng trông chờ gì nữa! hứ!” – Y Nặc đanh đá nói, rồi quay quắc người đi ra bên ngoài Tâm Lam ngỡ ngàng. Hóa ra con người ta có thể hay như vậy, có thể giả tạo đến mức bất ngờ. Cô không biết Tống Hiểu Thần có biết bộ mặt thật của Lãnh Y Nặc hay không, Tâm Lam chỉ biết thở dài.