“Trộm với lấy thì có gì khác nhau?”
Sương Vũ nói một cách hợp lý hợp lẽ: “Mông Mông không phải là người trong phái Côn Lôn, giữ đạo cụ trọng yếu của Côn Lôn ta vốn là không đúng. Bây giờ chúng ta chỉ là tìm một người thích hợp lấy lại nó mà thôi.”
“Vậy ngươi tìm ai đó trực tiếp đi mua chẳng phải xong à? Cần chi phiền phức như thế?”
“Không ổn!” Sương Vũ lắc đầu: “Tuy Mông Mông không biết bức đồ đó để làm gì, nhưng hệ thống lại ghi rõ đó là ‘đạo cụ trọng yếu’. Tìm nàng hỏi mua, ra tiền ít thì người ta không để ý, ra tiền nhiều thì người ta đâm hoài nghi. Mua bán hàng hóa không sợ cực phẩm, chỉ sợ những thứ hoàn toàn không biết giá trị như vầy này.”
Đường Hoa nói: “Vậy cũng đâu thể là ta chớ, ngươi xem, đầu tiên là phải lừa lấy lòng tín nhiệm của một cô gái, kẻ hèn đây thuộc dạng thần tượng của phụ nữ trung niên lão niên, hoàn toàn không thích hợp mà. Tiếp theo, còn phải khiến một cô gái hồn nhiên hoàn toàn phối hợp ta, trong đây cần nhiều mánh lừa gạt lắm, dễ khiến cô ta sinh ra tâm trạng sa ngã, chán nản hết thảy trần tục, thuần túy là một loại hành vi phạm tội đấy. Cuối cùng, sau khi lấy được đồ vào tay, còn phải nhẫn tâm một cước đá văng cô gái đã bị thương tổn, bị lừa gạt này đi nữa…”
“Bất kể thành công hay không, nợ cũ một gạch xóa hết. Nếu lấy được thì ta thêm cho ngươi một ngàn kim.”
“A… Lại nói, không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng, dưới vòng tay mẹ hiền làm sao trưởng thành nổi. Vì đóa hoa của Tổ quốc, vì tương lai của xã hội, quả thật có tất yếu phải dạy một khóa học cuộc đời, khiến cho nàng sớm ngày trở thành rường cột của quốc gia.”
Sương Vũ thở dài: “Đây cũng là vì sao mà ngươi là ứng cử viên thích hợp nhất đấy.”
“Vì sao thế?”
“Vì ngươi vĩ đại đó thôi.”
* * * * * *
Tuy Hạo Nhiên đã phê chuẩn đơn rời bang của Đường Hoa, nhưng thấy Đường Hoa vẫn hết sức nhiệt tình như cũ. Hắn đang ngồi khoan khoái, lại còn mang theo đồ ăn vặt nữa. Hạo Nhiên không tham gia bao núi, hắn chỉ ở một bên nhìn. Đối với hắn mà nói, Song Sư đã đi vào quỹ đạo, đã có một dàn cơ chế vận tác rồi, hắn không cần phải trực tiếp đi quản lý bang chúng nữa, chỉ cần xử lý tốt quan hệ giữa các đường chủ là được.
Hạo Nhiên không hề đề cập đến chuyện Đường Hoa rời bang, nhưng Tinh Tinh ở bên cạnh hắn lại bất mãn. Nàng hỏi: “Gia Tử, ngươi làm gì lại giết người trong bang?”
Đường Hoa nhún vai: “Tinh Tinh, ta hỏi ngươi, ngươi từ hồi tiểu học trở đi có phải đặc biệt hận mấy người hay đâm thọc mách lẻo với thầy cô không?”
“Không có!” Tinh Tinh trả lời rất uyển chuyển: “Ta luôn là lớp trưởng.” Ý là: cho nên ta chính là kẻ hay đâm thọc mách lẻo.
“Thực ra là… Theo cái nhìn của cá nhân ta thì đó không phải là sai. Nhưng ta biết theo góc độ của các ngươi mà nhìn thì ta lại là làm sai. Cái này… Không có cách nào giải thích được.”
“Vậy vì sao ngươi muốn cướp địa bàn của họ?”
“Họ cũng đi cướp địa bàn của người khác mà.”
“Nhưng mà ngươi cướp của người mình là không đúng.”
“Là Sát Phá Lang cướp, có quan hệ gì đến ta?” Đường Hoa rất kiên nhẫn nói: “Ta nhờ Sát Phá Lang giết các nàng, có một nguyên nhân quan trọng nhất là vì các nàng nói lung tung, đã cực công Sương Vũ phải chạy một chuyến, đồng thời còn khiến Sương Vũ sinh ra bất mãn với ta, tạo thành mâu thuẫn giữa bạn bè. Mà trước khi sự xảy ra, ta không ra mặt đuổi họ đi, cũng không đe dọa họ. Các nàng thà tin tên tiểu nhân kiêm người ngoài như Sát Phá Lang, cũng không bằng lòng tới hỏi ta có ý gì. Có lẽ các nàng vốn không xem ta là người nhà, có điều, dù ngươi không xem ta là người nhà, nhưng ngươi bị người ức hiếp, sao lại đổ hết lên trên đầu ta?”
“… Lẽ nào… Lẽ nào là ta sai rồi?”
“Không, ngươi không sai!” Đường Hoa giải thích: “Ngươi có phần quen thuộc với các nàng, có tin các nàng cũng là bình thường. Chẳng hạn như ta với Sương Vũ là bạn bè, nàng nói Nhất Kiếm Cầu Bại là một nữ nhân, ta tức khắc coi hắn ta là nữ ngay. Cũng chẳng sao cả. Chúng ta đã không phải là bạn bè, quan hệ cũng không thân thiết, ngươi không tin ta là tất phải, là chắc chắn phải thôi. Lại nói, chơi cái trò chơi, làm gì có nhiều cái đúng – sai như thế.”
“…”
Hạo Nhiên thấy em gái mình quẫn bách, bèn vội nói: “Được rồi được rồi. Đều là chuyện quá khứ rồi, miễn bàn nữa. Mọi người vẫn còn là bè bạn. Gia Tử, lúc nào muốn quay về cứ hô một tiếng là xong.”
“Hạo Nhiên, ngươi quá khách khí rồi.” Đường Hoa nhìn nhìn thời gian, xong nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta còn phải về Nữ Nhi quốc giao nhiệm vụ, không quấy rầy các ngươi nữa.”
Tinh Tinh hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Kiếm độ tin cậy đó.”
“Ngươi chạy xa như vậy để kiếm độ tin cậy của Nữ Nhi quốc à?”
Đường Hoa còn chưa trả lời, Sương Vũ đã cười khổ đáp: “Hắn với Sát Phá Lang, hai tên biến thái cùng chạy đến thành Chu Tước lật ổ nhà người ta.”
Hạo Nhiên thở dài gửi một tin nhắn qua cho Tinh Tinh: “Đã bảo muội đừng kích động như vậy muội lại không nghe. Muội biết tin này mà truyền ra, có thể tăng bao nhiêu tiếng tăm cho Song Sư ta không?”
“Cái này… Chẳng phải Sương Vũ tỷ cũng có tham gia đó sao?”
“Tin của Sương Vũ là tin giả. Thôi vậy thôi vậy.”
“Vậy ta xin cáo từ trước.” Đường Hoa nhìn qua Sương Vũ: “Cẩn thận à, vạn nhất thời gian qua đi, người ta có quyền cự tuyệt hối đoái độ tin cậy đó.”
“…” Tên bại hoại này, Sương Vũ bất đắc dĩ nói với Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, ta cũng đi giao nhiệm vụ trước cái đã.”
“Đi đi đi đi, bên này có ta xem, không có việc gì đâu.”
* * * * * *
“Ơ? Đây là trận doanh của hai quân mà.” Đường Hoa từ trên không nhìn xuống, thấy trái phải hai quân đang cắm trại canh giữ lẫn nhau, tràng cảnh kéo dài tới trăm dặm. Đường Hoa nhìn xong cười hè hè, sau đó quăng hoa sen xuống, lập tức dẫn tới một vạn truy binh đuổi theo, Đường Hoa với Sương Vũ cùng cắm đầu chạy trốn.
Đối mặt với trò quái đản này của Đường Hoa, Sương Vũ vừa giận lại vừa buồn cười. Người bao lớn rồi, còn nghịch ngợm như vậy nữa. Nàng nào biết, cái này gọi là lòng hư vinh, có thể bị một vạn NPC truy sát không phải là đãi ngộ mà ai cũng có thể được hưởng.
* * * * * *
932 điểm, cũng tức là đội của Đường Hoa đã xử lý 932 người, đồng thời cũng đại biểu Đường Hoa đã đổi lấy 932 điểm tín dụng của Nữ Nhi quốc. Có độ tín dụng cao như thế thì không cần phải vất vả đánh quái nữa, hoàn toàn có thể an tâm tìm kiếm nhiệm vụ trong Nữ Nhi quốc rồi.
Quả nhiên, chưa đến 5 phút, Đường Hoa đã nhận được một nhiệm vụ Tinh Diệu thạch ngay: chơi trốn tìm, cũng tức là trong thời gian quy định phải tìm được mấy đứa bé đang trốn trong Nữ Nhi quốc. Có chút khó khăn, nhưng quả thật không cao, vì Nữ Nhi quốc không phải là Chu Tước quốc, diện tích có phần nhỏ, từ trên không nhìn xuống một lần rất dễ dàng đã phát hiện được mục tiêu, lại thêm độ tín dụng của Đường Hoa cao, bọn cư dân rất sẵn lòng hỗ trợ, thành ra nhiệm vụ này trở nên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Sương Vũ đổi điểm tín dụng xong thì cáo biệt Đường Hoa để trở về Trường Cổ quốc, đồng thời nhắc nhở Đường Hoa còn phải đi lừa một cô gái nào đó. Còn Sát Phá Lang, mãi vẫn không lộ diện, kênh hảo hữu cũng đóng kín, Đường Hoa thậm chí chẳng biết hắn đã đổi điểm tín dụng hay chưa nữa. Đương nhiên nếu tên ấy lạc đường không về được thì Đường Hoa cũng chẳng đau lòng.
* * * * * *
Suốt cả một ngày, Đường Hoa cơ bản là ngâm người ở trong Nữ Nhi quốc. Giống như phỏng đoán khi trước, nhiệm vụ trong thủ đô này quả thật rất nhiều, tuy không thưởng tiền, nhưng kinh nghiệm với công đức gia tăng rất nhanh. Độ tin cậy của Đường Hoa cũng đã sớm đột phá một ngàn, được quốc vương ban cho danh hiệu ‘thị dân vinh dự vĩnh cửu’. Cũng tức là nói, dù lần sau Đường Hoa đến Sơn Hải giới mà cầm thẻ xanh Chu Tước trong tay, vẫn có thể tự do hành động nơi Nữ Nhi quốc.
Viên Tinh Diệu thạch thứ 13 tới tay xong, Đường Hoa liền bắt đầu đau đầu, nguyên nhân đau đầu rất đơn giản, mình đã không còn có thể xúc phát nhiệm vụ được nữa rồi, dù bỏ ra nửa ngày thời gian đối thoại một lượt với mọi NPC cũng vậy. Cuối cùng dò hỏi quốc vương mới biết, nhiệm vụ Tinh Diệu thạch trong đô thành được tính theo cấp số. Chẳng hạn như lượt 28 viên này, trong đó 100 điểm tín dụng có thể nhận X cái, 300, 500, 1000 cho đến 3000 có thể nhận được X cái. Chỉ dưới điều kiện điểm tín dụng của ngươi đã đạt đến 3000, lại không có ai cướp nhiệm vụ Tinh Diệu thạch với ngươi thì ngươi mới có thể có khả năng độc hưởng 28 viên đá được.
Dựa theo sự hiểu biết về trò chơi của Đường Hoa, lễ vật thần bí mà người đầu tiên đổi Tinh Diệu thạch nhận được phải là cực cực tốt. Cho nên dù thế nào đi nữa cùng phải kiếm đủ 28 viên đá trước đã. Đã không còn nhiệm vụ, vậy chỉ còn đánh quái, nhưng không có Sát Phá Lang bảo vệ, hiệu suất đánh quái của Đường Hoa kém vô cùng. Tên Cẩu chết tiệt kia lại chạy đi đâu mất rồi thế?
Đáp án rất nhanh đã lộ ra, Sát Phá Lang chủ động liên lạc với Đường Hoa, câu đầu tiên chính là: “Ngươi con mợ nó làm sạch hết nhóm nhiệm vụ đầu tiên trong thành đô rồi à?”
“Không có!”
“A?”
“Chỉ 20 cái thôi!”
“Ta đệt!”
Trong tiếng mắng chửi của Sát Phá Lang, rốt cục Đường Hoa cũng biết được cảnh ngộ bi thảm hai ngày nay của hắn. Sát Phá Lang là kẻ đầu tiên trong ba người trở lại đô thành. Khi đó hắn nhận một nhiệm vụ là đưa thư nhà cho một tên lính trong đại doanh minh quân, không quá xa, chỉ nửa giờ lộ trình là tới. Sau đó dò hỏi mới biết được, tên lính này đã được phái đi doanh địa bên địch với tư cách sứ giả rồi. Sát Phá Lang chờ nửa ngày không có kết quả, bèn đến doanh trại liên minh Trục Tâm tìm, kết quả phát hiện tên lính này đã về chầu ông vải. Sát Phá Lang bèn quay về Nữ Nhi quốc, người tuyên bố nhiệm vụ yêu cầu tìm chân tướng vụ sát hại này, nhưng liên minh Trục Tâm kiên quyết phủ nhận hành vi sát hại sứ giả, lại đổ cho người Nữ Nhi quốc tự sát hại tộc nhân… Thế là Sát Phá Lang cứ phải chạy qua chạy lại, nhiệm vụ bị đình trệ như thế.
Đường Hoa bấm ngón tay tính một chút… Có vẻ một tiếng đồng hồ trước khi Sát Phá Lang đi tìm tên lính kia, mình từng oanh tạc liên minh Trục Tâm tà ác một lần thì phải… Đương nhiên chuyện này sẽ không nói cho tiểu Lang biết đâu. Đường Hoa an ủi sơ sài đôi câu xong, Sát Phá Lang thập phần buồn bực tụ với hắn, hai người một lần nữa bắt đầu bao khu vực đánh quái. Đường Hoa đề nghị mình sẽ dùng Đảo Càn Chuyển Khôn kính, Sát Phá Lang kiên quyết phản đối, pháp bảo kia đã lưu lại vết thương quá sâu cho hắn, lần nào cũng đều có cảm giác như bị người ta phi lễ vậy.
Đường Hoa với Sát Phá Lang mà đi bao khu, cơ bản không ai dám cướp quái. Bất kể trong trò chơi hay là hiện thực, chỉ cần ngươi hư hỏng, vậy mọi người sẽ sợ ngươi. Trong trò chơi còn khá, cướp địa bàn với người xấu, xử lý người xấu là xong, chứ ở hiện thực mà ngươi bị ức hiếp, cứ thử xử lý người xấu đi xem, lưới pháp luật là lồng lộng, trái pháp luật là tất toi… Nhưng cũng bực, khi người xấu làm chuyện xấu thì lưới pháp luật ở đâu đấy?
Khu vực tốt như vậy tất nhiên phải có người thèm thuồng, huống chi hai người lại đang chiếm vị trí của hai mươi người nữa. Nhưng… Toàn bộ mọi người đều chỉ nhìn thoáng qua rồi đi. Dù sao bỏ ra 200 kim đến Nữ Nhi quốc một lần cũng không dễ dàng, không tất yếu phải đi tìm chết. Đánh được thì tất nhiên có thể trừ hại cho dân, sẵn tiện khinh bỉ hai người làm màu bị sét đánh, giả ngây ngô bị người luân hãm. Nhưng vấn đề là đánh không lại. Thực lực hai người này dồn lại cũng không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai như rứa.
* * * * * *
“Các ngươi chờ chút.” Đường Hoa bất ngờ mở miệng gọi ngừng một đội người chơi đang sắp phải rời đi. Sát Phá Lang nghi hoặc nhìn đội nhân mã kia, xong lập tức sát khí bắn ra tứ phía. Đây chính là tiểu đội do trưởng lão trước kia của Thiên Đường – Mông Mông đồng học dẫn dắt.
“Ngươi… Ngươi định làm gì?” Mông Mông rất có ý tứ dùng thân thể che trước người bốn tên đội hữu. Đương nhiên, không thể phủ nhận hành vi này có phần ngớ ngẩn, hai người này đều là kẻ có trong tay vũ khí sát thương quy mô lớn, không phải chỉ dùng thân thể là cản được.
“Ừm… Cùng đánh đi.” Đường Hoa nói: “Thực ra bọn ta cũng dùng không hết khu vực lớn đến thế này.”
Lời Đường Hoa nói chính là thật, quả thật không dùng hết được khu vực lớn thế này, nhưng… Sát Phá Lang ngó Đường Hoa một cái: đầu tên tiểu quỷ này bị nước ngấm vào sao? Không đâu không đâu, vậy thì nguyên nhân là gì? Lẽ nào… Hắn đang thiết kế một cách chết cực kỳ tàn khốc, định đánh gục cả thân thể lẫn tâm lý của năm người này sao? Nhất định đúng thế, ừ ừ, tuyệt đối là thế. Giết người bằng thủ đoạn mềm dẻo, tên này lại bắt đầu muốn hại người đây. Sát Phá Lang phát hiện mình đang có phần đồng tình với Mông Mông, đương nhiên Sát Phá Lang cũng sẽ không mở miệng nhắc nàng, dù sao cũng là kẻ thù của mình, kẻ thù đau, mình sẽ khoái mà!
Tính cảnh giác của Mông Mông rất cao, nàng dùng đôi mắt mỹ lệ (…) đề phòng nhìn Đường Hoa: “Vì sao?”
“Vì sao à?” Đường Hoa đau đầu, đúng nhỉ, vì sao vậy? Mình đột nhiên lạc đường biết quay lại, lãng tử hồi đầu à? Mình đột nhiên lương tâm trỗi dậy, đạp địa thành phật á? Ít nhất bản thân mình cũng phải tin được chớ, ngay mình cũng không tin nổi thì lấy cái chi đi thuyết phục người khác tin bây giờ? Ngươi nói xem là vì sao nào?
Ngươi cứ bịa đi! Sát Phá Lang bàng quan xem Đường Hoa biểu diễn, đột nhiên có cảm giác xem diễn kịch như vầy có hứng thú hơn đánh quái nhiều lắm. Hắn thật muốn xem xem làm thế nào Đường Hoa đưa ra được một lý do tối thiếu để vượt qua đây.
“…” Mông Mông không trả lời Đường Hoa, bởi vì nàng căn bản không biết phải trả lời sao cả.
“Hay cứ để ta nghĩ xem vì sao đi.” Đường Hoa vỗ vỗ đầu hỏi: “Ngươi xem, nếu ta vì đẳng cấp các ngươi thấp, mới chừng 40, không dễ lăn lộn nơi đây mà đột nhiên nổi lòng thương hại thì… Ngươi có tin không?”
“…” Tập thể lắc đầu, bao gồm cả Sát Phá Lang. Xem thế nào cũng thấy tên này chẳng phải là người ăn chay. ‘Lòng thương hại’ cái quái gì, theo tin người ta truyền nhau, kẻ này luôn luôn chơi trò bỏ đá xuống giếng, lại đánh chó rớt nước rất hung. Nói hắn có lòng thương hại, ngay cả ma vương cũng không đồng ý.
“Vậy nếu nói hôm nay là sinh nhật của ta…”
“Giết thì giết đi, bày trò cái rắm.” Sát Phá Lang cầm Ma Kiếm nơi tay, toàn thân sát khí loạn xạ. Mặt mày Mông Mông thất sắc…
“Dừng tay!” Đường Hoa vội gọi ngừng Sát Phá Lang lại. Không làm trò không được mà, cái này quan hệ đến mấy ngàn kim đó. Cổ nhân nói rất hay, ‘không vì năm đấu gạo mà khom lưng’, nhưng nếu là sáu đấu thì sao? Dù sao mình vốn đã tính phải khom lưng rồi. Đường Hoa hạ xuống trung gian hai bên, đạp kiếm đứng trên không nói: “Mọi người bình tĩnh, nghe ta bịa… Nghe ta nói xong đã.”
“…” Đám người này thật không biết trong hồ lô của Đường Hoa đang bán thứ thuốc gì. Nói Đường Hoa định dùng thủ đoạn mềm dẻo mà giết người, nhưng nhìn sơ qua, không thấy hắn có chút mưu kế nào cả. Nói Đường Hoa bất mãn với Mông Mông, nhưng hắn lại không có dấu hiệu phải công kích. Trong nhất thời, ngay cả Sát Phá Lang cũng mê mang… Lẽ nào hắn có đam mê gạt người, nhất định phải gạt người chứ không giết, đã đạt tới cảnh giới thà chết tế bào não chứ nhất quyết không dùng vũ lực à?
“Thực ra, thực ra…” Đường Hoa nghiến răng, dậm chân, lại hung tợn tát cho mình một tát, sau đó nhìn vào mắt Mông Mông, nói một cách chân thành: “Thực ra… Huynh nói thật với muội đi, Mông Mông! Huynh đã yêu muội từ lâu, từ lúc thấy muội nơi dòng sông Tương Tư…”
“…” Toàn bộ mọi người lâm vào trạng thái ngắt mạch.
Đường Hoa quỳ một gối xuống đất, tay móc ra một bó hoa hồng, mắt chan chứa tình nói: “Mông Mông… Huynh yêu muội.” Thực là tiện! Đường Hoa nhịn không được phải mắng cho mình một câu.
“…” Chó biết leo cây, vịt nằm liếm giấy, những hành vi của Đường Hoa đã hoàn toàn vượt qua khỏi giới hạn thừa nhận của những người đứng nơi này rồi. Toàn thể nhân viên vẫn bảo trì trạng thái ngắt điện.
Sát Phá Lang không hổ là kẻ từng lêu lổng lâu ngày với Đường Hoa, tức khắc thanh tỉnh lại, nhưng cũng không phải là tỉnh lắm, hắn hỏi: “Ngươi lấy hoa hồng từ đâu ra?”
“Nhiệm vụ thưởng.” Đường Hoa trả lời một câu trong kênh đội ngũ. Sát Phá Lang nhìn Đường Hoa như thể nhìn người trời, có thể bảo trì trấn tĩnh nói rõ ràng như thế trong kênh đội ngũ, hiển nhiên người này đang tỉnh táo vô cùng. Dựa theo đó mà suy tính, giết người chẳng qua chỉ để lại hậu quả có một tiếng đồng hồ, nên kẻ này đang định dùng chiêu tỏ tình để thực hiện được âm mưu lưu lại hậu quả đến vĩnh viễn, thực là xưa nay chưa từng có, ngày sau chẳng ai bằng.
“Oa…” Mông Mông thế mà khóc òa lên rồi xoay người bỏ chạy, Sát Phá Lang xác định, nhận định, khẳng định, nhất định nàng đã bị Đường Hoa làm cho sợ quá mà khóc.
“Baby, No…” Đường Hoa cầm hoa hồng trên tay, bi thảm nhìn Mông Mông đi xa, dường như cõi lòng hắn đang tan nát, dường như trái tim hắn đang bị cào xé, thật là khiến người xem phải rơi lệ, thật là khiến người nghe phải thương tâm.
Không phải là sự thật đó chứ? Sát Phá Lang nhất thời cũng mê mang… Cũng có khả năng, tình yêu đến lặng lẽ, mà đi cũng âm thầm, chẳng hạn như Mặc Tinh… Sát Phá Lang thất thần rồi…
Đường Hoa thấy năm người đã đi xa, bèn thu hoa hồng, kiễng chân ném hoa sen phóng hỏa tiếp. Thấy Sát Phá Lang vẫn ngẩn người đứng đó, bèn cả giận: “Đánh quái đi, đứng thừ người đó làm chi?”
“Ngươi…” Đang mơ thấy hôn môi đấy! Sát Phá Lang nghiến răng, có điều lại không phải là đối thủ của Đường Hoa, bèn xoay người thanh lý lũ quái vật còn sót: “Ngươi… Có ý đồ gì thế?” Xem cái dạng chim bòi này, nào có nửa phần cảm giác thương tâm muốn chết khi người yêu đi xa đâu?
“Không nói ngươi biết!” Đường Hoa trả lời xong, do dự một chút lại hỏi: “Vừa nãy có phải mất mặt lắm không?”
“Không phải là mất mặt… Mà là cực kỳ mất mặt. Không thể phủ nhận, người ngươi yêu bộ dạng cũng không tệ, nhưng người ta ít nhất cũng thua ngươi tới 5 tuổi, ngươi nỡ hạ thủ à?”
“Hạ thủ được hay không, chẳng phải đều phải hạ sao?” Đường Hoa ưu sầu nhìn về nơi xa, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần phải nỗ lực.
“Ừm… Thực ra, tuổi tác không phải là vấn đề, dù sao cũng chỉ mới 5 tuổi thôi.” Lời Sát Phá Lang nói chính là thật, hắn đã nghĩ thật lâu mới nghĩ đến chỗ không tự nhiên trong chuyện này: “Các ngươi… Các ngươi căn bản không có điểm chung nào, thậm chí ngay cả một điểm cũng không có. Giá trị quan của hai người các ngươi cũng hoàn toàn là hai phương diện khác nhau. Gia Tử à! Cái này gọi là khoảng cách lớn đấy… Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì cơ?”
“Hơn nữa… Ngươi trừ chuyện đánh giỏi ra, còn có chỗ nào có thể hấp dẫn nữ giới nào? Không những không có tiền, mà bộ dạng lại như vậy nữa…”
“Bộ dạng lại như vậy? Là ý gì?”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là ‘chỉ trung bình’.” Sát Phá Lang cũng chẳng biết vì sao hôm nay mình lại nói nhiều như thế: “Nhân phẩm… Ngươi cũng không có! Người ta từ điểm nào mà để ý đến ngươi? Ngươi nói cho ta xem?”
“Ta có nói bất kể thế nào cũng phải khiến cô ta có ý với ta à?” Đường Hoa nói: “Ta chỉ cần khiến cô ta nghĩ rằng ta bất kể ra sao cũng phải khiến cô ta có ý với ta là được.”
“… Ngươi có âm mưu!”
“Có âm mưu cũng không nói ngươi biết! Đánh quái đi, nhìn cái gì mà nhìn!”
* * * * * *
Rất nhanh, tin nhắn của Tôn Minh bay tới: “Ha ha, khoái chết ta rồi, có người báo cho ta, ngươi tỏ tình với Mông Mông.”
“…” Anh danh một đời là trọng yếu, hay kim tiền là trọng yếu? Đường Hoa tỏ vẻ rối rắm hỏi Sát Phá Lang: “Ngươi nói xem… Nếu cho ngươi một ngàn kim, ngươi có bằng lòng làm chuyện mất mặt hay không?”
“?”
“Ta đang nghĩ chuyện hồi nãy. Thật là mất mặt quá, anh danh một đời đã bị hủy mất rồi.”
Sát Phá Lang nghi hoặc hỏi: “Ngươi có cái anh danh gì?”
“Ừ…” Đường Hoa gãi gãi đầu hồi lâu, sau trả lời tin Tôn Minh: “Là thật!”
“Thượng Đế của ta ơi!” Tôn Minh lau mồ hôi: “Hoa ca, ngươi nói ngọn nguồn cho ta được không, độc giả thì có thể bị lừa, chứ ngươi không thể lừa cả ta đây được.”
“Chuyện cụ thể thì dài lắm. Đơn giản thế này đi: địa chủ ác ôn bắt nông dân cùng khổ phải bán mình gán nợ.”
“Ơ? Chuyện cổ tích chẳng phải địa chủ bắt nông dân phải gán con gái mình hay sao?”
“Ngươi cứ kỳ kèo, ngươi cảm thấy ta muốn cua gái mà không thông tri trước với ngươi sao? Ít nói thừa lại đi, nên viết thế nào cứ viết thế ấy, ta vẫn còn là cổ đông của đặc san nhà ngươi đấy.”
“Được! Ngươi nói thế ta liền biết phải viết thế nào rồi. Hoa ca, người ta là tiểu cô nương đấy, bộ dạng không tệ, người cũng không phải là hư hỏng, tốt xấu gì ngươi cũng hạ thủ nhẹ tay tí, đừng lưu lại ám ảnh trong tâm linh hồn nhiên của người ta nha.”
“Móa! Ông đây cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi, ngươi còn bận tâm đến tâm lý của người khác”!
“Đừng giận, ta sai rồi Hoa ca, ta lập tức đi đưa tin, hôm nay ra chuyên bản cho ngươi luôn.” Tôn Minh tắt bảng tin, than một hơi rồi tự nói với bản thân: “Người sống trên đời không dễ dàng mà, cho dù là đệ nhất cao thủ.”
Đường Hoa ngửa mặt lên trời: “Trời cao ơi, ông không thấy ngay đệ nhất cao thủ cũng bị ép thành cái dạng gì đây sao? A… Coi bộ rất có tất yếu phải tìm người bao dưỡng!”