Thấy mỹ nữ, bầy sói: cầu giao kết, sắc lang: cầu giao phối.
Nhưng cao thủ cỡ Đường Hoa đương nhiên không thể tục tằn như thế, bởi vậy chỉ cần bao dưỡng là ổn. Phát một loạt tin nhắn cầu bao dưỡng ra xong, bầy hảo hữu mỗi người phát lại một cái tin khinh bỉ. Coi bộ đường này không thông rồi, phải tìm tài lộ khác thôi.
Hát rong, không có giọng. Bán mình, không có tư thái. Bán máu, chẳng ai mua. Bán mạng, chẳng ai dám lấy.
Cho nên chỉ đành phải ảm đạm thở dài, bắt đầu phác thảo kế hoạch trong lòng, xem làm thế nào làm thế nào thu hàn đồ vào trong tay.
28 viên đá rất nhanh đã đủ, Đường Hoa chuẩn bị vỗ mông chạy lấy người thì Sát Phá Lang hấp tấp níu hắn, hỏi: “Cái kia… Có thể mang theo ta hay không?”
“Mang theo ngươi làm chi?” Đường Hoa nghi hoặc hỏi lại.
“Cái kia… Ta… Muốn học hỏi một chút.”
“Học cái gì?” Đường Hoa ngẩn người một chốc, rồi giật mình: “Ngươi không phải là nói muốn học xem ta cua gái thế nào đó chứ?” Tuổi Mặc Tinh chưa lớn, nhiều nhất hơn Mông Mông chừng hai năm thôi, phỏng chừng tên này định nghiên cứu từ thực tiễn đây.
“Ừm… Đại khái là ý như vậy đấy.”
“Ngươi… Đã bấy nhiêu tuổi rồi, chắc không phải là chưa có mối tình đầu đó chứ?” Đường Hoa cũng không phải là kẻ dày dạn gì, mối tình đầu là hồi đó yêu thầm lớp trưởng, sau đó chỉ yêu đương bình thường một phen, có điều cũng có chút kinh nghiệm sơ sơ, hắn nhìn ra được ngay, Sát Phá Lang là chíp bông.
“Có!” Sát Phá Lang bổ sung thêm: “Có điều là yêu thầm.”
“Học phí 200. Bao học bao hiểu.” Phồng tôm muốn thổi bao nhiêu thì thổi.
“Tiền đặt cọc 50. Ngươi cua được Mông Mông xong lại giao 150 còn lại.”
“Tiền đặt cọc 100.” Trăm phần trăm là cua không được đâu, bởi vì… Mình căn bản có muốn cua đâu nào.
“60!”
“Bái bai!”
“100 thì 100.” Sát Phá Lang vội giao dịch cho Đường Hoa một tờ ngân phiếu. 100 kim biết đâu có khả năng mua được hạnh phúc suốt đời đấy.
Đường Hoa thu ngân phiếu mà cảm thán. Chẳng thà ngươi cứ lấy 100 kim hối lộ ta đi, chỉ cần ta nói ngọt vài câu giúp ngươi thì người ta đâu thể nào không cho ngươi cơ hội như bây giờ nào. Chíp bông vẫn là chíp bông, có muốn làm thịt là phải làm thịt những tên chạy theo tình yêu như ngươi vậy đấy. Trong chớp mắt này Đường Hoa chợt nhớ tới hoa hồng với bò bít tết trong ngày lễ tình nhân, đó mới chân chính là những thứ giết người không chớp mắt.
Tới quảng trường thành đô nơi Trung Nguyên, Sát Phá Lang hỏi: “Bước đầu tiên là?”
“Đổi lễ vật thần bí!” Đường Hoa xoay người đến chỗ sứ giả Hiên Viên đổi đá, sau đó trong lòng cầu nguyện với thần tiên lục giới cộng thêm bà ngoại của Ốc Vít một lần, cuối cùng mới mở chiếc hộp lễ vật thần bí ra.
A, lại là một cái hộp… Vẫn là một cái hộp… Tiếp theo lại là một cái hộp…
Đường Hoa cầm một chiếc hộp nhỏ như hộp diêm hỏi: “Ngươi đoán xem trong này là cái gì?”
“Mau đi!” Sát Phá Lang mất kiên nhẫn.
“… My god!” Đường Hoa đau buồn lấy một cây thước từ trong hộp ra, nói: “Lang, ngươi ngàn vạn đừng có hỏi đây là thứ gì, nếu không chắc chắn ngươi sẽ phát điên cộng trở mặt đấy…” Ta x tổ tiên nhà Ốc Vít.
“Là thứ gì vậy?” Sát Phá Lang hỏi.
“Là do chính ngươi hỏi đấy. Tự xem đi.”
Đường Hoa triển lãm thuộc tính của cây thước ra.
Cửu Thiên Toán Xích: thượng cổ thần khí. Có thể sử dụng để suy tính kỹ năng. Trong trạng thái chiến đấu nếu suy tính thành công, kỹ năng tiếp theo sẽ được gia tăng uy lực 100%, cũng 100% xuất hiện thương tổn bạo kích, thương tổn trí mạng. Suy tính thất bại sẽ bị phong ấn thước 10 phút.
“Lưu Quang Tru Tiên Trảm!” Sát Phá Lang ói ra máu, trực tiếp khởi động kỹ năng chữ kim ngay. Lý do chặt Đường Hoa rất là đầy đủ, thứ nhất: bản thân mình hoàn toàn có cơ hội là kẻ đầu tiên đoạt được đủ 28 viên đá, nhưng Đường tiện nhân lại quét sạch sẽ hết nhiệm vụ kiếm đá trong Nữ Nhi quốc trước rồi. Thứ hai: Đường Hoa vô tội, nhưng ôm thước thì có tội. Lý do ba, cũng là lý do đáng ghét nhất, ngươi đó, một pháp sư lại lấy mất pháp bảo cực phẩm của chiến sĩ làm cái gì? Cái này mà rơi vào trong tay mình, chính là nửa cái Ngũ Mang Trấn Tà Phá đó. Người chắn giết người, phật cản giết phật, trời lớn đất lớn ta lớn nhất…
“Lang, không cần phải xúc động như vậy.” Đường Hoa hoàn toàn không để ý đến dòng chữ màu kim, đứng giữa kiếm trận an ủi: “Ta còn không đau lòng, ngươi đau lòng làm cái gì?”
“Vì sao ngươi lại không đau lòng?”
“Thứ biến thái như vầy vẫn là nắm trong tay mình thì tốt hơn.” Đường Hoa vẫn có vẻ vừa lòng vì mình mới bóp chết sự xuất hiện của một tên cao thủ, khiến mình vẫn bảo trì vị trí cô độc nơi cao nhất.
“Vì sao ngươi lại không rớt máu?” Sát Phá Lang quăng ra vấn đề thứ hai. Có điều còn chưa chờ Đường Hoa trả lời, bản thân hắn đã nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi, hấp tấp nhìn lại sinh mệnh của mình, quả nhiên đã gần cạn đáy rồi. Mụ nội, lại bị phi lễ một lần nữa! Sát Phá Lang cho rằng thứ pháp bảo vô sỉ nhất trong thiên hạ này chính là tấm gương ấy của Đường Hoa. Hoàn toàn phát huy được tinh thần ‘Đạo hữu chết thì kệ, miễn bần đạo không chết’.
* * * * * *
Quá biến thái! Đường Hoa tán thưởng. Thứ này còn phải biến thái hơn Lượng Thiên Xích của mình nữa, vả lại phương thức suy tính cũng phúc hậu hơn. Lượng Thiên Xích chỉ có một vạch đỏ, ngươi phải làm sao cho điểm đỏ dừng đúng ngay vạch kia, mà Cửu Thiên Toán Xích thì sẽ giao cho ngươi một đề toán số học. Chẳng hạn như (19)+(?)x(?)=72. Con số không thể lặp lại, trong vòng ba giây phải trả lời đúng, nếu không phong ấn thước trong 10 phút. Xem thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế đến thời điểm chiến đấu mà còn phải phân tâm tính đúng đề bài trong thời gian quy định thì đòi hỏi năng lực tổng hợp phải rất cao.
Lại nói, dù sao Lượng Thiên Xích cũng chỉ là tiên khí, mà Cửu Thiên Toán Xích lại là thần khí lận. Thần khí khó cầu biết bao nhiêu, khiến người ta không dám hy vọng xa vời, trong hiểu biết của Đường Hoa thì đến nay mới chỉ có thanh Ma Kiếm của Sát Phá Lang là phải. Còn thanh Trấn Yêu kiếm kia của mình, tuy trên danh nghĩa cũng là thần khí, nhưng bây giờ chẳng tiện dụng bằng một cây gậy nhóm lửa nữa cơ. Ừ ừ! May mà không lưu lạc vào trong tay Sát Phá Lang, nếu không chẳng phải sau này người ta sẽ ức hiếp mình như mình vẫn đang ức hiếp người ta đó sao?
* * * * * *
Hệ thống đã sớm nói rõ, đá là cố định, mà lễ vật cũng là như thế, cho nên Sát Phá Lang còn có thể làm được gì nữa đâu? Chỉ có thể cầu nguyện lần sau mình có thể lấy được một cây Bát Thiên Toán Xích.
Mọi chuyện xong, Sát Phá Lang lại bắt đầu đề cập đến chuyện tán gái.
“Đừng vội!” Đường Hoa dẫn Sát Phá Lang tới thành Nam, quả nhiên nơi nơi đều thấy thông báo tuyển dụng của các bang hội.
Đường Hoa nộp một đơn xin gia nhập Thần Chi Lĩnh Vực, sau đó ra hiệu một cái, Sát Phá Lang cũng trình đơn xin lên. Hai người bọn họ thì thoải mái đấy, có điều tên phụ trách thông báo tuyển dụng kia lại phát cuồng lên rồi. Hắn tuy là nhân viên nòng cốt của Thần Chi Lĩnh Vực, lại cũng có thân phận là đường chủ, nhưng chuyện của hai tôn thần này thật không phải hắn có thể làm chủ được, bèn vội vàng liên hệ với bang chủ và trưởng lão, đáng tiếc cả bọn đều đang đi Sơn Hải giới hết, căn bản là không thể liên hệ được.
Cuối cùng chỉ đành mời hai tôn thần đến một trà lâu bên cạnh nghỉ ngơi, tiền trà do hắn chi trước, sau đó tiêu tiền truyền tống đến Nhất Mục quốc nơi Sơn Hải giới, liên hệ với bọn Thắng Giả Vi Vương…
Thắng Giả Vi Vương nghe đến tên hai người này thì ngay ý đồ cũng chưa kịp hỏi đã bừng bừng tức giận, có điều đến khi cấp dưới nói rõ hai người này đến để xin vào bang xong, hắn dại ra một hồi lâu.
Ý gì chứ? Xin nhập bang à? Bang hội trong thiên hạ đều đã chết hết rồi hay sao? Hay là có âm mưu? Lẽ nào ba bang đang định cài gian tế làm nội ứng trong nội bộ của mình, chuẩn bị dỡ đài Kiếm Tiên một lần nữa sao? Tuy Thắng Giả Vi Vương quả có phần ngờ vực vô căn cứ, nhưng không thể phủ nhận được, hắn nghi ngờ thế này cũng khá là bình thường. Không những Sát Phá Lang là tử cừu của mình, mà ngay tên Đường Hoa kia, thù hận giữa hắn với mình đã hoàn toàn có thể chất đầy một xe tải.
Thắng Giả Vi Vương vốn định trực tiếp cự tuyệt, nhưng lại bị Thắng Giả Vi Hậu cản. Dù sao Thắng Giả Vi Hậu cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì nội tâm sẽ có phần tinh tế. Nàng cho rằng tuyệt đối không thể từ chối hai người này nhập bang. Nguyên nhân thứ nhất: sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt với danh dự của bang, nếu người trong bang biết có hai cao thủ đến xin nhập bang nhưng lại bị cự ngay ngoài cửa thì hiển nhiên sẽ không xem trọng tiền đồ của bang cho lắm. Lý do thứ hai: trực tiếp chọc giận hai người này, coi chừng người ta thẹn quá hoá giận, thấy người Thần Chi Lĩnh Vực là sẽ chặt đó… Phải biết rằng hai người này gần như là hai tên phe ‘ma’ duy nhất trong trò chơi, giết người căn bản không cố kỵ công đức gì cả. Lý do thứ ba: nếu ba bang hội phái gian tế, cũng sẽ không phái gian tế nổi bật thế này, hai người này nổi quá. Căn cứ vào những lý do trên, Thắng Giả Vi Hậu thuyết phục Thắng Giả Vi Vương: chúng ta phải mở hội nghị.
Thắng Giả Vi Vương cảm thấy rằng phu nhân mình nói rất có lý, thế là ra lệnh: nhân viên từ cấp đường chủ đổ lên mở hội nghị.
Hội nghị vừa mở màn, mọi người nghe có chuyện như thế đều đâm ra mê mang, giữa lúc ấy Mông Mông lại rít lên một tiếng hết sức chói tai. Nàng tức khắc biểu lộ rõ thái độ của mình: Tuyệt đối không thể cho hai người kia vào bang, còn phần lý do thì Mông Mông tỏ ý, đánh chết mình cũng không nói.
Nàng không nói, Vô Biên đặc san sẽ nói. Tên đường chủ nào đó nhận đặc san xong, lướt qua lần đầu là đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó hắn đọc tiêu đề đặc san ngay giữa hội nghị: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đệ nhất cao thủ đã bị sa đọa nơi bể ái tình. Tiếp đó đặc san tiến hành miêu tả về quá trình tỏ tình của Đường Hoa, sau đó lại tiến hành phân tích về hậu quả của nó. Tiếp tới còn có chuyên gia XX mở hội nghị phân tích nguyên nhân vì sao Đường Hoa lại yêu Mông Mông. Dựa theo kết luận của hội nghị, Đường yêu Mông là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là chuyện ắt thế, là có trách nhiệm với loài người, là không tồn tại vấn đề ngẫu nhiên.
Lúc này Song Kiếm Nhật Báo lại đăng tin: Đường Hoa vì cướp địa bàn giết người mình, đã rời khỏi bang Song Sư. So với sự lan man của Tôn Minh, hiển nhiên Song Kiếm Nhật Báo có uy tín hơn nhiều lắm, cho nên rất nhanh mọi người đã phỏng đoán được đại khái cội nguồn của sự tình.
Đầu tiên, lúc Đường Hoa bị Mông Mông sát hại ở Lôi Châu, hắn đã yêu Mông Mông, sau đó hắn tiến hành sự trả thù vô nhân đạo với nàng chẳng qua vì để che dấu sự thật ấy. Việc này có thể nhận ra thông qua chuyện từ đầu tới cuối hắn vẫn không tham gia vào vụ vây công Lư Sơn. Tiếp theo, người này vì hành vi có chút không đoan chính nên bị đuổi khỏi bang hội, trùng hợp thời điểm trong lòng đang mất mác nhất thì lại gặp được nữ thần trong lòng mình – Mông Mông, thế là phòng tuyến tâm lý thoáng chốc đã bị đột phá, mới sinh ra chuyện tỏ tình nơi Nữ Nhi quốc lúc đó. Mông Mông chạy trốn, Đường Hoa vẫn chưa tắt hy vọng, hắn nuôi ý đồ nhập bang để tiếp cận lâu ngày sinh tình cảm, có điều lại lo sức nặng không đủ, sẽ bị Mông Mông từ chối, lại sợ người ta nghĩ lòng mang ý xấu, cho nên mới kéo Sát Phá Lang nhập bọn theo.
Thắng Giả Vi Vương nói: “Trọng lượng của hai người này không nhẹ đâu. Mọi người đều biết đấy, lực hiệu triệu trong võng du bao gồm thứ nhất là trang bị, thứ hai là đẳng cấp, thứ ba là kim tiền. Ta nói về ưu điểm trước, nếu hai người này vào bang, đều tiên sẽ tuyệt đi ý tưởng diệt bang ta của ba bang kia, sau đó sẽ có càng nhiều người vì thực lực bang ta tăng thêm mà chạy đến gia nhập. Tiếp theo, bản thân hai người này đều có quen biết với thủ lãnh ba bang ấy. Hơn nữa, tên Đông Phương Gia Tử có vẻ như là bạn bè trong hiện thực với tổng biên tập Phật Pháp Vô Biên của Vô Biên đặc san. Dưới tình trạng nhỏ yếu hiện giờ của chúng ta, những ưu điểm trên là điều mà chúng ta cần thiết nhất. Đương nhiên cũng có khuyết điểm, chẳng hạn như Sát Phá Lang vậy, đã cướp BOSS là lục thân bất nhận, đừng nói là bang chúng, ngay cả ta hắn cũng sẽ hạ thủ luôn, đương nhiên còn có chuyện Đông Phương Gia Tử cướp địa bàn của người nhà như lần này nữa. Mặt khác, hai người bọn họ cho tới giờ này vẫn chưa bao giờ tham gia hoạt động của bang hội, không làm nhiệm vụ bang hội, không giúp PK, bản thân mình PK cũng không gọi người… Bởi vậy ta muốn trưng cầu ý kiến của mọi người trước.”
Mông Mông giơ tay: “Phản đối, phản đối! Mọi người phải biết, bộ dạng tay cầm hoa hồng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm ta của tên kia đã làm ta phải toát hết mồ hôi ra đấy.”
Thắng Giả Vi Hậu nói: “Lý do này xin mọi người không cần quan tâm. Người ta nói nhập bang chứ chưa có nói là muốn theo đuổi Mông Mông mà. Còn có ý kiến nào khác nữa không?”
Phi Thường Kiếm: “Nhận đi! Dù sao không nhận họ cũng cướp, nhận họ cũng cướp, ít nhất sau khi nhận rồi người ta có cướp cũng sẽ có chút ngượng ngùng, tối tối thiểu cũng sẽ tiên lễ hậu binh. Coi như bỏ hai vị trí trong bang hội ra cho hai người bọn họ để ít người chết hơn.”
“Phải, Phi Thường Kiếm nói rất có lý. Hơn nữa, ta nghe nói hai người này ngay cả kênh bang hội cũng không bao giờ mở lên, cơ bản là có họ hay không cũng chẳng có gì khác nhau cả. Vừa không đắc tội họ, lại khiến hai người họ khi làm việc có phần cố kỵ hơn. Lại tưởng tượng, nếu ba bang thực sự đánh tới đây, chỉ cần Đông Phương Gia Tử ra mặt, dù không động thủ, chỉ động khẩu cũng đủ giúp chúng ta lời ít nhiều rồi.”
Mông Mông phản đối: “Sao huynh biết hắn sẽ nhúng tay?”
“Đây chẳng phải là vì còn có muội hay sao?”
Đường Hoa mãi cứ mong tạo ra cục diện Mông Mông cho rằng hắn có ý với nàng, hiện giờ vẫn chỉ mới nằm trên kế hoạch, ai ngờ trong lần hội nghị này của Thần Chi Lĩnh Vực, bởi vì mọi người đưa ra các loại phán đoán, đã trực tiếp khiến Mông Mông đưa ra kết luận luôn: Ây da, đúng thật là hắn có ý với mình rồi.
Lời nói dối, nói một lần là giả, nhưng nói đến một trăm, một ngàn lần thì cho dù là người nói cũng sẽ bị chính mình thôi miên, cho điều đó là thật.
“Tốt!” Thắng Giả Vi Vương nói: “Đã không có ý kiến, vậy sự tình cứ định như thế đi. Đề tài thảo luận tiếp theo là, phải đặt bọn hắn trong phân đường nào?”
Cả bầy hô lên: “Đương nhiên là phân đường XX của Mông Mông trưởng lão kiêm đường chủ rồi.”
“Có lý! Vậy Mông Mông quay về Trung Nguyên với huynh trước để giải quyết vấn đề thủ tục, sẵn tiện làm nghi thức hoan nghênh luôn.”
* * * * * *
Hệ thống nhắc nhở: Ngài đã gia nhập bang Thần Chi Lĩnh Vực, ngài đã được phân phối vào phân đường XX!
Thắng Giả Vi Vương nói trong kênh phân đường XX: “Hoan nghênh đệ nhất cao thủ của Song Kiếm…”
“Chào đường chủ.” Đường Hoa la lên, rõ ràng trong mắt không hề có bang chủ nào tồn tại. Sát Phá Lang thì một câu cũng không nói, chỉ lặng xem Đường Hoa làm sao câu được Mông Mông.
“Xin chào!” Mông Mông rất xấu hổ hồi đáp một câu, rồi hỏi: “Bang hội đang đánh kiếm Tinh Diệu thạch nơi Huyền Vũ quốc, các ngươi có cùng tới không?”
“Thôi toi…” Đường Hoa vội ép câu nói lại, đáp: “Được!”
* * * * * *
“Mông Mông…” Đường Hoa nhìn Mông Mông, nói: “Thực ra huynh cũng biết huynh quá đường đột, huynh cũng biết… Thôi vậy, huynh chỉ hy vọng có thể kết bạn với muội thôi. Huynh biết muội có thành kiến với huynh, nhưng vẫn hy vọng muội có thể cho huynh cơ hội để biểu hiện.”
“…” Mông Mông im lặng. Từ câu này có thể thấy được khoảng cách lớn giữa hai người. Nếu nàng mà là người nam thì sẽ nói: ‘Muội là của huynh, huynh tin như thế. Cho dù muội có chồng đi nữa, muội vẫn là của huynh.’ Cách nói thật rõ ràng trần trụi, đâu mà uyển chuyển như Đường Hoa đâu. Mông Mông ỉu xìu rũ rượi nói: “Cùng đi kiếm Tinh Diệu thạch trước đã.”
“Huynh đây…” Đường Hoa có vẻ khó xử, nói: “Thuộc dạng công kích toàn thể, sẽ bất cẩn công kích đến người mình.”
“Là lửa phải không? Không sao, mọi người sẽ thông cảm mà.”
“Ừ ừ, vậy tốt!” Đường Hoa phát Tam Muội Chân Hỏa ra, bất cẩn một cái hệ thống đã thông báo: Mông Mông đang ở vào trạng thái phản kích với ngươi. Đường Hoa rất ngượng ngùng nâng tay nhún vai, trạng thái phản kích sẽ duy trì trong 1 phút, trong thời gian 1 phút này hai người không thể tăng trạng thái phụ trợ cho nhau, cũng không thể sử dụng pháp thuật khôi phục sinh mệnh hay pháp lực cho nhau được.
Thực là phiền chán, chẳng có chút thoải mái nào cả. Mông Mông uống viên thuốc vào, lắc đầu ý bảo không sao cả.
Phi Long Tham Vân Thủ cấp 1: Tiêu hao 50% pháp lực, ăn cắp vật phẩm chưa cố định của mục tiêu hình người ở gần mình, nếu ăn cắp thất bại thì công đức bị giảm đi 10 điểm, bị cưỡng chế định thân 5 giây. Tỷ lệ thành công có liên quan với đẳng cấp, pháp lực. Trước mắt, tỷ lệ thành công cao nhất là 10%, nếu sử dụng liên tục với cùng một mục tiêu thì tỷ lệ thành công sẽ giảm xuống.
Ta trộm! Pháp lực tiêu hao mất 50%, không thành công, bị định thân 5 giây. Bởi vì lúc trước đã ở trong trạng thái phản kích nên Mông Mông không nhận được thêm cảnh báo từ hệ thống.
Ta lại trộm! Oa, lại thất bại nữa. Hết pháp lực rồi. Đường Hoa khôi phục một chút pháp lực xong, lại đánh ra Tam Muội Chân Hỏa, loại pháp thuật ít hao phí pháp lực nhất của hắn, sau đó tiếp tục chờ cho pháp lực khôi phục.
Sát Phá Lang có cảm giác mình đã bị lừa, quan sát đã lâu, thế mà chưa phát hiện thủ đoạn nào của Đường Hoa có thể làm tham khảo cho mình cả, chuyện duy nhất hắn làm được là cứ áp sát vào thân nữ sinh nhà người ta, người ta đã bay dạt ra hai lần rồi, ngươi còn mặt dày mày dạn áp cái gì mà áp?
Tay Đường Hoa không cẩn thận giơ lên một cái, đánh trúng tay Mông Mông, lại rơi vào trạng thái phản kích tiếp. Đường Hoa cười khổ với Mông Mông, Mông Mông chết lặng lắc đầu, Đường Hoa thấy nàng không chú ý tới mình, bèn vội vàng đưa tay ra… Lần này trong mắt Đường Hoa lóe lên ánh sao, thế mà thành công rồi, oa ha ha, ngày tháng khổ cực đã kết thúc rồi, bố phải đi đây. Nhưng mà liếc qua tang vật vừa được ném vào trong túi Càn Khôn, Đường Hoa hộc máu mắng: Đậu má, thế mà lại là một miếng bánh quy có nhân. Đường Hoa nhìn nhìn dáng người của Mông Mông, trong lòng phỉ báng: Đã béo như thế lại còn ham ăn. Ta thành công một lần nào có dễ dàng đâu chứ?
Mông Mông bị Đường Hoa kề cận thì khó chịu vô cùng, cứ có cảm giác tên này đang chảy nước miếng ngó khuôn mặt, bộ ngực với hạ bộ của mình hoài, tựa như một con sâu róm bám vào thân mình vậy, kinh tởm muốn chết. Nhưng mà mình đổi sang chỗ khác, tên sắc lang này lại bám đi theo, mình thì lại khó mở miệng nói hắn cút ra xa được… Nghĩ đến cảnh ngày tháng thế này không biết đến bao giờ mới kết thúc, Mông Mông cảm thấy nỗi buồn trào lên.
“Ta đi thành trấn phụ cận mua chút đồ ăn.” Mông Mông tìm một cái cớ.
“Huynh đi cùng muội.” Đường Hoa lập tức dán theo: “Huynh bảo vệ cho muội.”
“Cám ơn! Không cần.” Mông Mông nghiến răng.
“Muội… Có phải rất chán ghét huynh không?” Đường Hoa ảm đạm: “Huynh biết huynh không đẹp trai, lại không có tiền, thanh danh lại không tốt. Huynh dám thề với mẹ mình, huynh thật không có hy vọng xa vời rằng muội sẽ trở thành bạn gái của huynh, huynh chỉ mong… Được ở cạnh để bảo vệ cho muội. Sau này… Nếu muội tìm được người thích hợp…”
Mông Mông đập cái trán vào bàn tay, thở dài nói: “Đi cùng nhau vậy… Ngươi đừng có luôn đụng vào ta chớ! Luôn ở trong trạng thái phản kích, tuy không rớt máu nhưng nhìn hệ thống thông báo liên tục, ngươi không phiền sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Tổ mẫu cái chân giò nhà nó! Nữ nhân chết tiệt này thế mà còn định đi mua đồ ăn đấy… Đại tỷ à, ngươi đã mua muốn đầy một cái túi Càn Khôn rồi đó, đây chẳng phải bức ta trộm ngươi đến bạc đầu hay sao? Một phút sẽ đầy pháp lực, cũng tức là một phút sẽ có hai hành vi trộm cắp. Dựa theo xác suất 10% mà suy, vậy tức là 5 phút sẽ thành công một lần. Tăng thêm cả chuyện sử dụng liên tục với cùng một mục tiêu sẽ bị giảm tỷ lệ thành công, vậy đại khái 7,5 phút mới thành công được một lần. Giả dụ túi Càn Khôn của nữ nhân chết tiệt này là 64 ô vuông, vật phẩm cố định là 12 ô, vậy tức là còn tới 52 cái ô vuông. Lại giả dụ 52 ô vuông này đều đầy hết, 7,5 lần thành công được một lần, thế thời gian để mình trộm được thứ cần trộm sẽ là… Ta đệt ta x, tới sáu cái nửa tiếng đồng hồ! Thượng Đế ôi! Phải cọ cọ với một con nhãi béo suốt sáu cái nửa tiếng đồng hồ, cứu mạng với…
* * * * * *
Mông Mông nhắn tin cho Thắng Giả Vi Hậu: “Hắn cứ lợi dụng chạm muội hoài hà, cơ hồ mỗi một phút phải đụng thoáng qua một cái, tuy không phải là bộ vị mẫn cảm, nhưng thực vẫn khó chịu lắm. Vi Hậu tỷ, tỷ nghĩ biện pháp giúp muội với.”
“A, không phải là mối tình đầu của hắn đó chớ? Nghe nói người mới yêu lần đầu đều hận không thể hòa tan được với nhau, không có chuyện gì cũng phải đụng một chút vào người của đối phương, nhằm thỏa mãn tâm lý của mình.”
“Không phải chứ? Nhìn hắn coi bộ đã chừng hai ba hai bốn, bộ dạng lại cũng không tệ như vậy.”
“Khó nói lắm! Đừng sợ đừng sợ. Ngoài hiện thực còn sợ người ta biến thái, chứ trong trò chơi thì lo gì. Lại nói, người ta thích muội như thế, lợi dụng chạm muội chút xíu, muội cũng xem như không chịu thiệt mà.”
“Vậy cũng phải, dù sao cũng là đệ nhất cao thủ mà.” Mông Mông thoáng nổi lên lòng hư vinh, trả lời.
* * * * * *
Đường Hoa bỏ lại Mông Mông đang mua đồ ăn, mặt xám xịt quay lại địa điểm chiến đấu, sau đó giao dịch với Sát Phá Lang, tống một đám bánh bích quy, dưa chuột, đậu Hà Lan, quả mận, v.v… qua. Đậu xanh, vừa nãy lại thành công được một lần, nhưng hệ thống lại nhắc nhở túi của mình đã bị đầy rồi. Ta giận!