Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 80 - Chương 80

trước
tiếp

Chạm vào cơ thể mềm mại, Mặc Doãn Cuồng ôm chặt lấy Bạch Nhược Oánh: “Đúng vậy, anh đã trở về, cuối cùng anh đã trở về.”

Hai người cứ ôm chặt lấy nhau, giống như muốn hòa tan đối phương vào thân thể mình. Mãi một lúc sau, họ mới buông nhau ra, lúc này Bạch Nhược Oánh nhớ đến Lưu Minh: “Đúng rồi, Doãn Cuồng, khi anh tỉnh lại có thấy Lưu Minh không?”

Mặc Doãn Cuồng nghi hoặc nhìn cô một cái: “Có thấy, nhưng sao Lưu Minh lại biến thành zombie vậy, bây giờ cậu ta đang ở cung điện Hồng Liên của anh?”

Bạch Nhược Oánh vui mừng ngạc nhiên: “Doãn Cuồng, ý của anh có phải là anh có thể cứu Lưu Minh không?”

Nhìn đôi mắt tràn ngập hy vọng của Bạch Nhược Oánh, Mặc Doãn Cuồng gật đầu, không sai, anh có thể cứu Lưu Minh. Vì trước đó Lưu Minh đã uống nước suối Minh Nguyệt, nên với anh việc cứu anh ấy không khó.

“Thật tốt quá, vậy thì mọi người không cần lo lắng nữa.” Bạch Nhược Oánh vui vẻ lau nước mắt.

Mặc Doãn Cuồng đau lòng ôm cô vào lòng: “Nhược Oánh, anh rất nhớ em.”

Bạch Nhược Oánh lập tức đỏ mặt, đồng thời trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, đáp lại tình cảm của Mặc Doãn Cuồng. Khi cô kể chuyện của Lưu Minh cho Mặc Doãn Cuồng nghe, cô cũng hỏi Mặc Doãn Cuồng đã xảy ra chuyện gì.

Mặc Doãn Cuồng vuốt ve lọn tóc bên tai cô: “Ừ, chỗ Lưu Minh không cần đến anh, nên anh có thể đi ra ngoài. Về phần chuyện của anh, chờ khi anh ra ngoài rồi, sẽ nói với em. Đợi đến khi em ra khỏi căn cứ, anh sẽ ra ngoài, nếu không việc anh trực tiếp xuất hiện trong căn cứ thủ đô sẽ dẫn đến phiền phức không cần thiết.

Bạch Nhược Oánh vui vẻ gật đầu: “Được, em đi chuẩn bị, chúng ta rời khỏi căn cứ trước.” Nói xong, Bạch Nhược Oánh rời khỏi không gian, nói với người nhà một tiếng, ra khỏi cửa.

Mọi người cũng không biết cô chuẩn bị làm cái gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Bạch Nhược Oánh ra khỏi căn cứ, lúc này Mặc Doãn Cuồng mới từ không gian xuất hiện. Khi hai người trở về căn cứ, cô giới thiệu Mặc Doãn Cuồng với người nhà của mình, dùng thân phận bạn trai của cô trước mặt đám người Liễu Liễu.

Ông Bạch nhìn Mặc Doãn Cuồng, sau đó nhìn ông Hình, hai người gật đầu. Người đàn ông có thể sánh bằng lh không nhiều. Mà bà Bạch nhìn Mặc Doãn Cuồng, như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng!

Trong lúc này, chỉ có Nguyên Ưng là vẻ mặt lạnh lùng, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Lưu Minh, làm gì còn thời gian để ý Mặc Doãn Cuồng. Nhưng khi cô nói tin tức Lưu Minh có thể cứu được cho Nguyên Ưng biết, ánh mắt anh lập tức lấp lánh, phấn chấn tinh thần.

Ông Hình và ông Bạch ngồi trong phòng khách hỏi chuyện Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh thì giúp mẹ nấu cơm trong bếp. Mặc Doãn Cuồng đã sống hai kiếp, tất nhiên biết phải ứng phó với hai người này ra sao. Nhìn hai vị trưởng bối xem ra rất hài lòng.

Cơm nấu xong, cả nhà ngồi ăn cơm, đúng lúc mọi người chuẩn bị nói đến việc phải đối phó tiểu đội Phi Ưng như thế nào, thì lại có khách không mời mà đến.

Khi cả nhà đang ăn cơm thì tiếng chuông cửa lại vang lên, Bạch Nhược Oánh vỗ vai bà Bạch đang chuẩn bị mở cửa, cô đứng dậy ra ngoài. Mở cửa ra, chính cô cũng không ngờ, người tới là Bạch Liên Công, sau lưng ông còn có ông cụ Bạch, Bạch Tử Kiều, Bạch Tử Vũ, một nhà đều đông đủ, sao còn có thượng úy Ngô? Bọn họ tới đây làm gì?

“Tiểu Oánh.” Nhìn thấy Bạch Nhược Oánh vẻ mặt bình thản, Bạch Nhược Oánh xấu hổ lên tiếng.

Bạch Tử Vũ nhìn biệt thự của Bạch Nhược Oánh, trong lòng ghen tị, ông cụ Bạch cũng giống như vậy, trong lòng tức giận, còn nghĩ rằng cả nhà họ sống không tốt, thật không ngờ còn đầy đủ thế này. Lại ở căn cứ thủ đô, tốt lắm, bản thân an nhàn, cứ tưởng rằng căn cứ sẽ quan tâm cả nhà ông ta, nhưng ngay cả thường dân cũng không bằng. Hừ nhìn hoàn cảnh ở đây rất tốt, ông cụ Bạch nâng đầu lên: “Ba mày đâu?”

Không để ý đến ông cụ bộ dạng hống hách, Bạch Nhược Oánh nhìn về phía hai người kia: “Thượng úy Ngô, trung úy Bạch, không biết hôm nay hai vị đến đây là có ý gì?”

Người nhà cô thấy cô còn chưa trở về, đều đi ra ngoài. Khi ông Bạch nhìn thấy người ngoài cửa, lập tức kích động không nói nên lời. Nước mắt lưng trong, vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói: “Ba, anh hai!”

Nghe ba gọi, Bạch Nhược Oánh xoay người, ấn tượng của cô với người nhà họ Bạch không tốt. Nhưng trong lòng ba cô, cô biết ông vẫn luôn có tình cảm với họ. Bây giờ, bản thân không cần nói gì thêm, có một số việc, tự mình chứng kiến còn hơn cả người khác nói ra.

“Chú ba, em, em khỏe không?” Bạch Liên Công nhìn em trai mình, sau nhiều năm không gặp, không nghĩ sẽ được gặp lại, nghĩ đến đến ông cũng nước mắt lưng tròng.

“Khỏe, khỏe, anh hai, anh thì sao, khỏe không, đúng rồi, chú út đâu?” Nhìn mấy người ngoài cửa, ông Bạch phát hiện trong bọn họ không có em út của mình, ông nhìn về phía anh trai.

“Chú út nó.” Nghe câu hỏi của ông, Bạch Liên Công nghẹn ngào không nói ra lời.

Thấy vẻ mặt của ông ấy, ông Bạch lập tức hiểu rõ, chắc chắn chú út đã xảy ra chuyện, ông cũng không hỏi nữa.

“Hừ, để chúng ta đứng ngoài cửa, lễ đón khách nhà các người đúng là không có phép tắc!” Lúc này, một giọng nói phá cảnh vang lên, tất nhiên là ông cụ Bạch. Ông ta nhìn ba cô đang nước mắt dâng trào, chẳng những không có chút cảm động, còn có vẻ không hài lòng.

Lời ông ta nói, Bạch Nhược Oánh đều không để ý, nhưng nói ba cô không có phép tắc, không có phép tắc, cũng là do ông dạy! Hừ! Còn ông bà Bạch xấu hổ mời mọi người vào nhà.

Thấy trong phòng cách có hai người đàn ông, những người này đều sửng sốt, nhất là Bạch Tử Vũ. Hai người này bộ dạng đều xuất sắc không thua gì thượng úy Ngô, nhất thời hai mắt sáng rực.

Mặc Doãn Cuồng thấy Bạch Nhược Oánh liền đi tới, đứng bên cạnh cô, Bạch Nhược Oánh mỉm cười với anh. Thấy cảnh này, trong mắt thượng úy Ngô lóe lên một tia mất mát, còn trong mắt Bạch Tử Vũ là sự ghen tỵ sâu sắc.

“À, đúng rồi Tiểu Oánh, con tới đây, ba giới thiệu cho con biết, đây là ông nội của con, còn không mau gọi ông nội, còn đây là…” Ông Bạch còn chưa nói xong, Bạch Nhược Oánh đã ngắt lời ông Bạch.

“Ba không cần phải giới thiêu, con đã gặp họ rồi, hỡn nữa ba đừng bảo con gọi ông cụ kia là ông nội, cũng phải xem người ta có muốn nhận ba không đã, ba cũng không nên tự mình đa tình!” Bạch Nhược Oánh mỉa mai.

Ông Bạch nghe chợt định thần, con gái của mình ông hiểu rõ, từ khi tận thế đến con gái đã trưởng thành rất nhiều, đồng thời càng ít nói hơn, chút nóng tính cũng không có, nhưng hôm nay ông Bạch lại có cảm giác, có chút không đúng nhỉ?

“Nghe đi, nghe đi, đây là con gái ngoan được dạy dỗ tốt của mấy người đó, đúng là mất dạy, loại mẹ như thế nào thì sẽ dạy ra con gái như thế, đã sớm nói rồi, không muốn để mày và cô ta kết hôn, xem đi, xem đi, đúng là chưa từng gặp qua chuyện này, tức điên mà.” Ông cụ Bạch tức giận hét lên.

Cuối cùng, ông Bạch mới phản ứng lại, từ trong niềm vui tỉnh lại, ông nhớ lại người nhà mình lúc trước, giờ phút này cảm xúc của ông đã bình thường.

Nghe ba mình nói, trong lòng Bạch Liên Công rất xấu hổ, lại nhìn ba mình, nhưng ông ta nào để ý đến ông.

“Tao nói người một nhà bọn mày, sao lại như cọc gỗ vậy? Chúng tao đến lâu như vậy, cũng không thấy bọn mày pha trà, rót nước, sao thế, muốn bọn tao chết khát à!” Ôg cụ Bạch lại tiếp tục hét lên.

Tuy trong lòng bà Bạch không vui, nhưng vẫn đi vào trong bếp rót nước, còn trà thì không có.

Ông Bạch đã không còn sự vui vẻ ban đầu, nhưng dù sao cũng là ba mình, ông nhìn anh hai vẫn luôn đối xử với ông không tệ: “Đúng rồi, anh hai, mọi người từ đâu đến?”

Bạch Liên Công trò chuyện cùng ông Bạch, còn ông cụ uống nước phát hiện chỉ có nước không có trà, nhất thời tức giận phun ra, nhìn thấy ông ta như vậy, mỗi người một tâm tư.

Bà Bạch từ lâu đã không chịu nổi, lập tức trốn vào phòng bếp thu dọn, còn Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng thì ra ngoài. Nguyên Ưng cũng trở về phòng, nghĩ cách làm thế nào đối phó tiểu đội Phi Ưng. Mục đích của thượng úy Ngô đến là để gặp Bạch Nhược Oánh, nhưng cô đã rời đi, hắn cũng không muốn ở lại. Cho nên hắn ta cũng ra về, thấy hắn đi, Bạch Tử Vũ cũng rời theo. Lúc này trong nhà chỉ còn ông Bạch và ông Hình đối phó với những người khác.

Đi cùng Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh rất hưởng thụ, khi hai người ở riêng, cô ôm lấy cánh tay Mặc Doãn Cuồng, không thèm để ý đến những người khác. Cô đưa Mặc Doãn Cuồng đến một căn biệt thự khác, nơi này là cô thuê vội cho nhóm chị em chị Mai dùng.

Hiện tại người nhà họ Bạch đến, không biết muốn cái gì, nhưng cô mặc kệ sẽ không thay đổi kế hoạch. Cho dù Lưu Minh có được chữa khỏi, thì thù của anh, cô vẫn phải báo, nhưng có thể phải thay đổi cách làm.

Dù sao, thì tìm được một cái căn cứ không phải là chuyện dễ, lúc trước tức giận không nói, bây giờ tỉnh táo lại đột nhiên nhớ ra. Cô phát hiện thực vật bên ngoài đều biến dị, hơn nữa tuổi của ba mẹ đều đã cao, cứ mơ hồ mang họ ra bên ngoài, là một quyết định không chính xác.

Người của tiểu đội Phi Ưng có thể xử lý được, nhưng không cần dùng cách công khai, lúc trước bản thân cô đã quá xúc động rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.