Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 62 - Phí Công Vô Ích

trước
tiếp

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:

– Chúng ta chẳng cần quyết đấu sinh tử, chỉ cần giải quyết vấn đề, cho nên cứ sử dụng cành cây thay kiếm, như vậy có được không?

Thư sinh áo xanh khẽ gật đầu nói:

– Biện pháp này cũng hay đấy, thế thì chuẩn bị đi.

Thế rồi ai nấy hai người mạnh ai bẻ một cành cây ở gần đó, chuốt bỏ lá cây, sau đó cả hai người cùng chọn một vị trí đứng, cùng nói:

– Mời nào!

Cả hai người song song diễn ra thế khởi thủ, cùng bảo nguyên thủ nhất, chuyển kình lực vào cành cây, hai cành cây ở trong tay hai tuyệt đỉnh cao thủ chẳng khác gì hai thanh bảo kiếm.

Trông khí thế hai bên, đã cho thấy rằng hỏa hầu dùng kiếm của họ đã đặt tới một cảnh giới cực cao siêu.

Hai người đứng giằng co một hồi lâu, cũng chẳng biết ai hết chịu đựng nổi, cũng có lẽ hai bên đều không muốn kéo dài thời gian giằng co nữa, nên cả hai người đống thời xuất thủ.

Chiêu thức của hai bên đều thâm ảo lợi hại vô cùng, thế rồi một trận quyết đầu khốc liệt diễn ra lập tức.

Kình khí từ hai cành cây rạch xé hư không kêu veo veo nghe thật kinh tâm táng đởm. Họ đấu với nhau một cách khốc liệt hơn cả năm mươi chiêu vẫn chưa phân thắng bại. Trần Gia Lân trầm giọng hừ một tiếng, lập tức chuyển thế biến chiêu tấn công cú sát thủ Vạn Phương Cũng Phục của sư môn ra ngay. Quả thực đúng như hắn dự đoán, đối phương đã phá giải được.

Thư sinh áo xanh cũng lập tức sử dụng chiêu Vạn Phương Cũng Phục đáp lễ liền, trông khí thế hình như mạnh hơn Trần Gia Lân. Sự biến hóa trong đó càng huyền ảo cao thâm hơn, điều này khiến Trần Gia Lân giật mình kinh hãi chẳng ít, sự kiện quái lạ ở chỗ ắt không còn điều quái lạ nào hơn thế nữa.

Nếu như sư môn đồng nguồn gốc thì đối phương phải nhìn nhận rồi.

Sau khi hắn ứng phó một kích của đối phương xong, hắn lập tức lại sư chiêu kiếm lúc nãy phản công lần nữa, vì đây là chiêu thức lợi hại thâm ảo nhất trong toàn bộ võ học của hắn, nếu loại chiêu này ra thì hắn chẳng còn chiêu thức lợi hại nào để sử dụng nữa.

Vì hai bên đều sử dụng một chiêu thức, nên mỗi một biến hóa của mỗi thức thảy đều nằm trong ý niệm tiên liệu của họ, cả hai người không cần suy nghĩ gì nữa, bởi thể không thể phát huy oai lực tới mức tối đa.

Cuối cùng biến thành đấu nội lực với nhau, xem ai có thể bảo trì nội lực tới giây phút cuối cùng coi như là người đó sẽ thắng.

Cả hai người cứ thế đâu tiếp, không ai còn nhớ rõ đã đấu được bao nhiêu hiệp nữa. Thình lình…

Thư sinh áo xanh thoạt tấn công ra một chiêu, sau đó đảo mình nhảy lùi ra vòng chiến, ngực áo cứ nhấp nhô liên tục, điều này chứng tỏ y đang thở hồng hộc.

Thế nhưng, Trần Gia Lân cũng chẳng khỏe, khí huyết trong người đảo lộn không dừng. Thư sinh áo xanh hạ cành cây xuống nói:

– Ta không muốn đấu nữa. Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:

– Chưa phân thắng bại thì vấn đề vẫn chưa được giải quyết, sao không đấu nữa? Thư sinh áo xanh thở từ từ nói:

– Đánh như thế đến sáng mai cũng không thể phân ra cao thấp. Trần Gia Lân nói:

– Vậy phải đấu cách nào đây? Thư sinh áo xanh nói:

– Hẹn hôm khác đấu tiếp vì ta còn bận việc. Trần Gia Lân cương quyết nói:

– Hôm nay phải phân thắng bại mới thôi.

Thư sinh áo xanh cười lạnh lùng một tiếng nói:

– Ngư Lang, ngươi nên biết hai chúng ta đã tiêu hao khá nhiều nội lực rồi, ngươi biết kết quả cuối cùng là thế nào chứ?

– Kế quả thế nào ư?

– Lưỡng bại câu thương.

– Không quyết phải đấu tiếp mới được.

– Thế nhưng ta không muốn cùng ngươi lọt vào tay Mẫu Đơn lệnh chủ.

Trần Gia Lân thoáng nghe câu nói này, bất giác giật bắn người lên. Vùng này là phạm vi thế lực của Thiên Hương môn, chỗ nào cũng có tai mắt của họ. Quả thực rất có thể xảy ra tình hình này, nếu như vào lúc này phe đối phương có những cao thủ như Bất Bại cùng xuất hiện, với nội lực hiện giờ của mình quyết không thể ứng phó với họ, hơn nữa công án hai Ngư Lang chưa kết liễu, đối phương chắc chắn chưa chịu dừng tay đâu, nhưng nếu mình bỏ lỡ cơ hội hôm nay, biết bao giờ mới tìm gặp lại đối phương đây?

Trần Gia Lân do dự bất quyết, không biết làm thế nào bây giờ? Thư sinh áo xanh đã đọc được tâm ý của hắn, nói tiếp:

– Ngư Lang, ngươi chớ bận tâm tìm chẳng ra ta, vì ta còn việc cần phải tìm ngươi nữa. Trần Gia Lân động lòng nói:

– Tìm ta nữa ư? Có việc gì vậy? Thư sinh áo xanh nói:

– Chưa đến lúc phải nói.

Trần Gia Lân tức thì nổi giận la lớn, nói:

– Nói láo, có việc mà không giải quyết ngay thì đợi đến bao giờ nữa… Thư sinh áo xanh nói:

– Mỗi người có một sự tính toán riêng, tin không tùy ngươi.

Trần Gia Lân trầm tư giây lát, quả thật đối phương nói phải, ngao sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, biết đâu bọn thủ hạ của Thiên Hương môn đang ẩn nấp trong bóng tối canh chừng họ cũng nên, mình phải cẩn thận đề phòng, nếu lọt vào tay đối phương lân nữa, ắt không có Ngư Lang giả hiệu nào đến giải cứu đâu, thế rồi hắn cố đè nén cơn lửa giận nói:

– Nghỉ đấu cũng được nhưng bằng hữu phải giải đáp một số vần đề nhỏ cho tại hạ trước đã.

Thư sinh áo xanh nói giọng lạnh lùng:

– Vấn đề nhỏ gì nào? Trần Gia Lân nói:

– Ví dụ bảo rằng, lần này bằng hữu vào Phụng Quán, là do thọ thác của người khác nhưng thọ thác ai vậy?

Thư sinh áo xanh nói:

– Lúc ở trong Phụng Quán ta đã từng nói mục đích của ta đến đó làm gì rồi kia mà. Trần Gia Lân gật đầu:

– Phải, ta đã biết ngươi nhận sự ủy thác của một nữ nhân thần bí mà đến đó, nhưng nàng là ai mới được chứ?

Thư sinh áo xanh không do dự nói

– Nói bí mật của người ta là đại kỵ giang hồ, về điểm này nên để bản thân nói cho cô ta mới hợp lý.

Lửa giận trong lòng Trần Gia Lân lại sôi lên lần nữa, căm phẫn nói:

– Quả thật bằng hữu trả lời khéo léo hết sức, thế bản thân bằng hữu thì sao? Thư sinh áo xanh nói:

– Hẹn dịp tới, sau khi chúng ta quyết đấu phân thắng bại, đương nhiên sẽ phụng cáo tất cả, chẳng hạn bây giờ ngươi không hề biết ta, nếu ta tùy tiện bịa đặt một tên họ thì ngươi cũng không biết hư thực thế nào hết, nhưng ta không thèm làm như vậy, nên ngươi cũng chớ hỏi nhiều làm gì nữa, nên bây giờ ta xin cáo từ và hẹn dịp sau gặp lại.

Nói xong y vứt cành cây xuống đất quay người bỏ đi luôn.

Trần Gia Lân vốn muốn ngăn cản y, nhưng suy nghĩ kỹ lại thôi. Dù cho cản lại y cũng bằng thừa, đối phương không chịu khai sự thật thì làm gì y nào? Công lực của đôi bên ngang nhau, nếu đấu tiếp chỉ đưa đến lưỡng bại câu thương chứ chẳng được gì hết.

Bỗng nhiên hắn sực nhớ lại ước hẹn giữa mình và Huyết Thủ Thiếu Đông, bây giờ cũng đã sắp đến canh hai, mình nên đến bến sông dự ước là vừa rồi, hắn suy nghĩ đến đây, lập tức vứt bỏ cành cây phi thân chạy như gió.

o0o

Một bóng người chạy đến bến sông rồi dừng lại, đảo mặt quan sát xung quanh một hồi, miệng mấp máy nói lẩm bẩm một mình:

– Ta đến trễ rồi, nếu nhớ ước hẹn sơm hơn thì không bỏ phí thì giờ nhiều như thế đâu. Bóng người này không ai xa lạ, chính là Ngư Lang Trần Gia Lân đến đây để dự ước hẹn với Huyết Thủ Thiếu Đông, hắn cứ đưa mắt nhìn ra giữa sông, thở ngắn thở dài mãi.

Thình lình ngay lúc này…

Có một thanh âm từ sau hắn vang tới:

– Ngư Lang, nếu chẳng thấy ngươi đến thì ta sắp phải bỏ đi đấy.

Trần Gia Lân thoạt nghe thấy tiếng nói vội ngoái cổ ra sau, thấy Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn đứng cạnh từ lúc nào mà hắn chẳng hay biết.

Hắn cố trấn tĩnh tinh thần, cất giọng lạnh lùng nói:

– Phan Văn, lần này ngươi rất đúng hẹn, chúng ta có hai vấn đề cần giải quyết. Huyết Thủ Thiêu Đông tỏ ra rất bình tĩnh, nói giọng lạnh nhạt:

– Được, ngươi hãy nói vấn đề thứ nhất trước xem nào?

– Ngươi hãy giải thích vấn đề ngươi đã đánh lừa lấy mất món đồ của ta xem sao? Huyết Thủ Thiếu Đông trầm tĩnh nói:

– Điều đó không thể nói rằng đánh lừa, đó là một vụ giao dịch. Ngươi chỉ dùng món đồ đó đổi lấy mạng sống của Ngô Hoăng Văn, thế nhưng vụ này để cho Túy Điên nhị ông và gia phụ giải quyết được rồi, ngươi chớ quan tâm đến vấn đề này nữa.

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, sau đó gật đầu nói:

– Cũng được ta tin rằng nhị ông sẽ giải quyết vấn đề một cách hợp lý, bây giờ ta hỏi điều thứ hai…

Huyết Thủ Thiếu Đông nói:

– Ngươi cứ việc nói.

Trần Gia Lân đẩy nón rơm ra phía sau cần cổ, nghiến răng ken két nói:

– Ngươi thì tham luyến mỹ sắc của Nghinh Xuân thủ hạ Bà Dương phu nhân đã giết chết hai vợ chồng Lâm Nhị Lăng, dùng hai chiếc đầu họ để làm lễ vật cầu hôn. Hôm nay ta phải lấy chiếc đầu của ngươi làm tế lễ, bây giờ ngươi có lời di chúc gì để lại không?

Hình như Huyết Thủ Thiếu Đông có mưu kế sẵn, bình tĩnh nói:

– Trần lão đệ, chúng ta bình tâm tĩnh trí nói chuyện với nhau, ta chẳng ngại ngươi là kẻ thù chút nào. Lúc nãy ngươi đứng ngẩn người tại đây ta vẫn có thể ám sát ngươi, mới lần trước đây ta không lên tiếng cảnh cáo ngươi đã chết trong tay Bạch Cốt Ma. Cứ y như theo sự thật mà nói, xem như ngươi đã chết hai lần, chắc ngươi không phủ nhận điều này chứ?

Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó nói:

– Phải, ta không phủ nhận, lần trước ngươi giúp ta thoát khỏi ma chưởng của Bạch Cốt Ma, bất kể lúc đó ngươi có mưu đồ gì ta sẽ buông tha cho ngươi một lần, nhưng lúc nãy nếu ngươi có đột kích ta cũng chưa chắc có thành công. Ngươi chớ hòng cậy vào điều này khiến ta hủy bỏ món nợ máu, thế là ngươi lầm to, quyết không bao giờ có chuyện như thế.

Huyết Thủ Thiếu Đông mỉm cười nói:

– Nếu ngươi đo lường ta qua nhận xét như thế thì ngươi cũng lầm to, nếu quả thật ta muốn giết chết ngươi có cần phí công như vậy chăng?

Quả nhiên đối phương nói chẳng sai chút nào cả, thế nhưng Trần Gia Lân không làm sao hiểu nổi tại sao đối phương lại làm như vậy.

Chắc chắn không có ai ngu xuẩn cố ý lưu lại cường địch đáng sợ để đối phó mình, huống chi Huyết Thủ Thiếu Đông là một nhân vật cáo già lão luyện.

Hắn suy nghĩ đến đây, buột miệng nói:

– Ngươi rất am hiểu ta quyết không khi nào buông tha ngươi, có phải vậy không? Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ gật đầu nói:

– Đúng thế, quả thật ta rất am hiểu điều này. Trần Gia Lân nói:

– Vậy thì tại so ngươi lại hành động như vậy? Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ cười một tiếng nói:

– Ta từng nói tại vì ngươi là một chân võ kia mà.

Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng nói:

– Ta quyết không tin vào lời này của ngươi, nếu là một người nào khác thì ta vẫn tạm có thể tin được.

Huyết Thủ Thiếu Đông nói:

– Việc còn sờ sờ trước mắt ngươi, chắc ngươi không phủ nhận chứ? Trần Gia Lân cười khảy nói:

– Có ai biết ngươi đang chơi trò huyền ảo thế nào, ta chỉ nói bấy nhiêu lời thôi, bây giờ ngươi chuẩn bị tự vệ đi.

Nói xong hắn giơ tay sờ vào cán kiếm.

Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn bình tĩnh không hề tỏ ra sợ hãi gì cả, trầm giọng nói:

– Này Trần lão đệ, hãy bình tĩnh một chút xem nào, chắc ngươi không muốn trông thấy những người thân yêu phải chết thảm chú?

Trực giác của Trần Gia Lân đã cảm thấy rằng đối phương sắp lật lá bài cuối cùng ra. Xoẹt một tiếng, hắn rút thanh kiếm cùn đầu ra khỏi bao gầm hét nói:

– Ngươi nói thế nghĩa là sao?

Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn không nổi giận chút nào, trầm tĩnh nói:

– Nhạc mẫu và cô em vợ của ngươi, và còn hài nhi mà ngươi gửi lại một hộ ngư gia, vân vân…

Tức thì lửa giận trong lòng Trần Gia Lân sôi lên sùng sục, hắn không ngờ đối phương hoàn toàn biết hết tẩy của mình, chẳng trách gì hắn đã tỏ ra bình tĩnh đến thế. Phải rồi có lẽ hắn đã thám thính được những điều này từ nơi Nghinh Xuân thủ hạ của Bà Dương phu nhân. Không sai, vì số bí mật này mình chỉ tiết lộ tại Hoa Nguyệt Biệt Trang, cả minh đệ Ngô Hoằng Vân cũng chưa biết.

Hắn suy nghĩ đến đây phùng mang trợn mắt nói:

– Phan Văn, ngươi định hạ độc thủ với họ chăng? Huyết Thủ Thiếu Đông thản nhiên nói:

– Ta không cần hạ độc thủ với họ, nhưng ta cũng không khi nào hạ thủ, sẽ có người hạ thủ cho mà coi.

Trần Gia Lân ngạc nhiên:

– Ai thế?

– Mẫu Đơn lệnh chủ.

– Ngươi nói thế nghĩa là sao?

– Ngươi quên rằng cách đây hai ngày đã xảy ra sự cố tại chốn này ư?

– Xảy ra sự cố gì thế?

– Giết người ném xác xuống sông Giang…

Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật mình kinh hãi, tại sao gã cũng biết sự cố Hoa Gian Khách Nhâm Phẩm Phương bị giết chết và ném xác xuống sông Giang như vậy?

Gã và Cổ Hồng Liên đanh kỹ trong thành có quan hệ với nhau, mà Cổ Hồng Liên từng mục kích sự cố này, có phải chính cô ta tiết lộ ư?

Huyết Thủ Thiếu Đông lại nói tiếp:

– Mẫu Đơn lệnh chủ mà biết được sự việc này, ngươi ắt phải tưởng tượng được hậu quả thế nào chứ?

Trần Gia Lân điên cuồng gầm rống nói:

– Bỉ ổi vô sỉ, chẳng trách gì ngươi có điều ỷ lại. Nói cho ngươi hay, bất cứ hậu quả gì cũng chỉ là của họ Trần ta thôi. Hôm nay, ngươi quyết phải bỏ xác tại đây, dù ngươi có nói thế nào nữa ta cũng chẳng buông tha ngươi.

Dứt lời hắn nghiêng nghiêng dưa thanh kiếm cùn đầu ra phía trước.

Huyết Thủ Thiếu Đông không bình tĩnh như lúc nãy nữa, bất giác giật mình lùi ra phía sau hai bước.

Sát khí bốc lên đùng đùng, Trần Gia Lân đã không kể đến mọi hậu quả, hắn quyết tâm giết phức tên tiểu ma đầu này cho rồi.

Thình lình ngay lúc này…

Có tiếng tà áo phất phơ trong gió, tiếp đó có hai bóng người chạy đi.

Trần Gia Lân đảo mắt nhìn tới trước, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, thì ra người vừa xuất hiện chính là minh đệ Ngô Hoằng Văn và Thần Quyền Thiết Chưởng Nghê Cảnh Tinh đã hóa danh là Thảo Đầu Lang Trung nọ, đồng thời cũng là sư ký danh của minh huynh Lâm Nhị Lăng.

Ngô Hoằng Văn lớn tiếng nói:

– Nhị ca, chớ vội động thủ.

Trần Gia Lân càng lấy làm ngạc nhiên, hớt hải hỏi:

– Tại sao vậy?

Thảo Đầu Lang Trung quay sang nói với Huyết Thủ Thiếu Đông:

– Ngươi cứ việc đi đi.

Trần Gia Lân căm phẫn cười như điên nói:

– Các ngươi định làm gì thế?

Huyết Thủ Thiếu Đông lượn mình chạy ngay, Trần Gia Lân giận giữ kêu hừ một tiếng, phi thân lao tới nhanh như chớp, cũng đồng thời lúc này Thảo Đầu Lang Trung vung chưởng cách không đánh về phía Trần Gia Lân, tức thì có một đạo kình phong cuồn cuộn ập tới. Trần Gia Lân bị luồng chưởng phong đánh văng ra ngoài hơn một trượng, Huyết Thủ Thiếu Đông thừa dịp lao vào rừng chạy mất dạng luôn.

Trần Gia Lân cứ đứng tại chỗ run lẩy bẩy, suýt nữa hai mắt đã phun ra máu.

Tại sao Thảo Đầu Lang Trung lại ra tay che chở cho hung thủ đã giết chết đồ đệ như vậy?

Ngô Hoằng Văn bước tới nói:

– Nhị ca, chớ nóng nảy vội, hãy nghe đệ nói… Hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu căm phẫn nói:

– Còn gì để nói nữa?

Ngô Hoằng Văn khẽ cười một tiếng trước, sau đó mới nói:

– Thực ra đại ca, đại tẩu vẫn chưa chết, vẫn còn đang sống sờ sờ đấy.

Tức thì Trần Gia Lân trợn to hai mắt, giật mình lùi ra sau ba bước liền, hớt hải nói:

– Ngươi nói sao?

Ngô Hoằng Văn nói:

– Đệ nói rằng hai vợ chồng đại ca Lâm Nhị Lăng chưa chết.

Trần Gia Lân há hốc mồm ra nói chẳng nên lời, hắn nghĩ bụng: “Nếu mình không bị bệnh tâm thần tức là họ điên khùng rồi. Chính mình đã mang hai chiếc đầu người của vợ chồng Lâm Nhị Lăng về đến tiểu ốc, huống chi trên đường về xảy ra biết bao nhiêu song gió, đồng thời hung thủ cũng không phủ nhận. Rõ ràng là một sự thật sờ sờ xảy ra trước mắt, tại sao Ngô Hoằng Văn lại nói như vậy được ư?”

Một hồi thật lâu hắn mới thốt ra được một cau nói:

– Tam đệ, ngươi có điên hay không? Ngô Hoằng Văn nghiêm sắc mặt nói:

– Nhị ca, đệ chẳng điên khùng chút nào, ta cũng chính mắt trông thấy đại ca, đại tẩu hai người rất tưởng niệm nhị ca, nhưng trước mắt bây giờ chưa thể lộ diện thế thôi.

Trần Gia Lân lấy tay vỗ vào sau ót một cái thật mạnh, hắn cảm thấy đau, điều này chứng tỏ rằng không phải nằm chiêm bao, hắn lấy làm xúc động nói;

– Vậy thì hai chiếc đầu người ấy giải thích ra sao? Ngô Hoằng Văn nói:

– Nhị ca, hãy thong thả nghe đệ nói, Huyết Thủ Thiếu Đông đã yêu Nghi Xuân nữ đệ tử của Hoa Nguyệt Biệt Trang. Thế rồi đối phương đề xuất lấy hai cái đầu người của vợ chồng đại ca Lâm Nhị Lăng làm lễ hỏi, vì đại tẩu Đinh Hương là phản đồ, đối phương thề rằng quyết phải thanh lý môn hộ và đã mượn tay Huyết Thủ Thiếu Đông…

Trần Gia Lân ngắt lời y nói:

– Thế nhưng… Hoa Nguyệt Biệt Trang là phân đà của Thiên Hương môn, cao thủ của môn phái ấy đông như ong kiến, theo ta thì họ cũng không cần nhờ người ngoài thanh lý môn hộ như vậy.

Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu nói:

– Nhị ca nói phải, nhưng có nguyên nhân, điều thứ nhất Hoa Nguyệt Biệt Trang Thuộc bí đà của Thiên Hương môn, nhưng chưa công khai xuất giang hồ. Điều thứ hai, mượn dao giết người là tác phong quen thuộc của Hoa Nguyệt Biệt Trang, họ bảo Huyết Thủ Thiếu Đông giết người, như vậy Hoa Nguyệt Biệt Trang sẽ tránh được nạn thù gia thượng môn đòi nợ, đồng thời không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của họ…

Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Nhiệm vụ ư?

– Đúng thế.

– Nhiệm vụ gì vậy?

– Dùng đủ mọi thủ đoạn lôi kéo cao thủ về phe họ, do thám bí mật các bang phái giang hồ và sưu tầm kỳ trân dị bảo.

– Ồ! Cứ nói tiếp xem sao.

– Căn cứ theo sách vở mậu dịch của Huyết Chưởng Quỷ, chẳng phải vụ mua bán nào họ cũng làm đâu, mà phải xem qua tình hình, sau đó mới nhận lời. Khi bất đắc dĩ lão sẽ có cách ứng phó, lúc Huyết Thủ Thiếu Đông nhận vụ làm ăn này gã đã có mưu kế sẵn, hai chiếc đầu người đó chỉ là mô phỏng theo hình dạng hai vợ chồng đại ca mà hóa ra…

– Hóa trang ư?

– Đúng thế!

– Hóa trang bằng cách nào vậy?

– Đó là hai chiếc đầu người làm bằng sáp.

Trần Gia Lân chưa từng nghe nói sự này bao giờ, hắn suy nghĩ giây lát lắc đầu nói:

– Không đúng.

Ngô Hoằng Văn nói;

– Có gì không đúng đâu? Trần Gia Lân nói:

– Hai xác chết nằm trong áo quan và hai chiếc đầu người chôn dưới gầm giường lại giải thích như thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.