Tàng Long Đỉnh

Chương 15 - Dã Tâm Tiêu Diệt Quần Hùng Thù Xưa Chưa Trả, Hận Trùng Trùng Thêm

trước
tiếp

Ngũ Xảo Vân cười lạnh xen vào :

– Người khác không phải toàn ngốc cả – Tôi cũng rất lo lắng cho hắn !

Thiếu nữ chợt động lòng ; – Lăng huynh nói thật chứ ?

Họ Lăng vội vàng :

– Nếu huynh không thật lòng thì trời tru đất diệt.

Vừa nói xong gã lại cảm thấy vô cùng hối hận. Thiếu nữ cười thật tươi.

– Vậy là Xảo Vân sai rồi, hiểu nhầm về hảo ý của Lăng huynh, nếu thật sự huynh lo cho chàng trai thì tiểu muội có một cách giúp cho chàng ta vượt qua nỗi hiểm nghèo đêm nay.

Gã họ Lăng đã lỡ nói ra, khó có thể nuốt lời với mỹ nhân nên vờ sốt sắng :

– Tiểu muội có cách gì giúp hắn vậy ?

Thiếu nữ cười thầm trong bụng, thầm nghĩ :

– Người của Phi Hà Đảo các ngươi ai cũng lắm mưu nhiều kế. Nếu không sớm biết như vậy chắc ta cũng bị ngươi qua mặt !

Nghĩ vậy song nàng vẫn cứ tươi cười:

– Đến lúc đó sẽ nói cho huynh hay !

Giữa lúc hai người nói chuyện thì bên kia Đảo chủ và Thiên Kỳ vẫn tiếp tục giao đấu. Hai bóng người khi nhanh khi chậm, chập chờn giữa bụi đất tung mịt mù trời.

Chưởng phong quyền ảnh quét ra ngoài chu vi đến bốn trượng rộng. Bỗng nhiên Cửu U Đao Chủ quát – Hãy đỡ chưởng này của lão phu !

“Ầm” một tiếng kinh hoàng, hai bóng người phân ra xa. Thiên Kỳ loạng choạng lui ra sau bảy tám thước, khuôn mặt chàng càng trắng xanh hơn Cửu U Đảo Chủ cũng thối lui chừng năm thước, trên mặt lộ vẻ đắc ý vô cùng. lão ta cười lạnh:

– Thiên Kỳ phần thắng chắc hẳn sẽ thuộc về lão phu Thiên Kỳ hít một hồi dài đè nén chân khí đang chạy ngược lên, giọng chàng vẫn lạnh lùng không đổi :

– Mỗi khi tại hạ chưa nằm xuống thì đừng bao giờ khẳng định như vậy !

– Vậy ngươi cần lão phu chứng minh cho thật minh bạch chắc ?

, – Chắc chắn giữa chúng ta sẽ có người nằm lại vĩnh viễn ở đây, song khi chưa thấy đối phương nằm xuống thì không thể nói thắng phụ thuộc về ai !

Cửu U Đảo Chủ chuyển nhanh đôi mắt:

– Lão phu cảm thấy lời nói của ngươi không còn cứng rắn như trước nữa.

– Đừng phí thời gian ! Không có lợi cho tôn giá dâu !

Cửu U Đảo Chủ bước lên hai bước – Lời ngươi thật hữu lý, tiếp chiêu !

Dứt lời, như một cánh chim cát lão ta lao đến với tốc độ kinh hoàng, hai bóng người lại khi phân khi hợp những tiếng nổ kinh khủng cứ liên tục, không ai thấy họ xuất chiêu như thế nào. song nếu là cao thu thượng thặng có thể thấy rằng thân pháp của Thiên Kỳ càng lúc càng chậm đi, bỗng nghe Cửu U đảo chủ quát lên :

– Nằm xuống !

Cùng với tiếng quát, một âm thanh vang lên như tiếng xé lụa, hai bóng người vừa hợp lại phản ra ngay. Người ta thấy trên vai áo bên trái của Thiên Kỳ rách một dường chừng năm sáu phân và lập tức máu trào ra như suối, ướt hết cả tay áo chàng.

Cửu U Đảo Chủ hơi giật mình:

– Thật là ngoài dự liệu của lão phu ngươi vẫn chưa nằm xuống !

Nói vậy lập tức như một cánh chim ưng lão lao tới Thiên Kỳ với tốc độ vũ bão.

Đôi mày kiếm của Thiên Kỳ lập tức chau lại, ánh mắt chàng quất vào mặt đảo chủ trông thật ghê người, song chưa xuất chiêu ngay.

Thấy tình trạng như vậy, sắc mặt thiếu nữ chợt biến, vội vã tung mình tới. Song lúc này, thế công của đảo chủ chỉ còn cách Thiên Kỳ chừng hai thước, tưởng như không còn cách nào cứu vãn được.. Bỗng Thiên Kỳ quát lên :

– Tôn giá nằm xuống !

Một tiếng “bách” khô khốc vang lên, Cửu U Đảo Chủ thoái vụt người lui chừng hai trượng, trên ngực bên trái không biết bằng cách nào lại hằn một vết thương sâu, máu chảy tuôn như có vòi. Thương thế e còn nặng hơn cả Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ có lẽ do dùng sức quá độ nên trên khóe miệng chàng trào ra một dòng máu tươi trông thật ghê người. Đảo chủ ngước đôi mắt kinh sợ nhìn Thiên Kỳ nhưng chỉ trong giây lát lão như nghĩ ra điều gì, chợt ngửa lên trời cười cuồng ngạo :

– Thiên kỳ ! Lão phu đoán không lầm thì ngươi đã vận toàn lực cuối cùng ?

Lão vừa nói xong, một nụ cười trong trẻo vang lên :

– Đảo chủ cũng đã lâm trọng thương rồi !

, Lão ta giật mình quay lại phía thiếu nữ:

– Ta bị thương nhẹ thế này thì chẳng sao !

– Một người võ công trùm thiên hạ như đảo chủ mà cũng mang trọng thương thì cũng lạ.

– Nếu ngươi biết rằng ta chỉ bị thương nhẹ dưới chưởng lực Tiềm Long thì chắc còn lạ hơn.

Gã họ Lăng sốt ruột vì Đảo Chủ không chịu tiếp một chưởng nữa để đưa Thiên Kỳ về địa phủ, bèn tìm cách khích lão :

– Đảo chủ không chết dưới Tiềm Long chưởng cũng khiến cho người khác kinh dị !

Cửu U Đảo Chủ lúc này cảm thấy đôi nam nữ kia cũng có vẻ đáng sợ. Thật. tình lão cũng biết họ không phải đối thủ của lão. song lão không dám chắc là vừa rồi Thiên Kỳ cố phải đã thu hết tàn lực để đánh lão hay chưa, hơn nữa các thủ hạ của lão bây giờ đã về đảo hết rồi. Nếu cả hai người liên thủ ? kết quả cũng thật khó lường, lão quyết định tạm lùi một bước trước đã Nghĩ vậy lão cười lớn nói :

– Ta chỉ muốn giáo huấn một tý cho bọn hậu sinh không biết tôn trọng các bậc tôn trưởng, còn như muốn giết hắn, ta đâu phải đợi đến bây giờ. Lần sau gặp lại lão phu các ngươi hãy coi chừng.

Nói xong không đợi mọi người phản ứng thế nào, lão nhún người nhảy ra ngoài ba trượng, rồi tung mình lên không như một cánh diều hâu khổng lồ qua khỏi thành viện mất dạng.

Đúng như lời đảo chủ nói, lúc nãy Thiên Kỳ đã đánh đòn trí mạng, dùng hết sức bình sinh. Lão ta đi rồi, tâm lý chàng mới hết căng, khí huyết lúc này lại trào lên loạn xạ, Chàng phải hít một hơi dài đè nén, rồi lạnh lùng nhìn lên khuôn mặt của ba người còn lại, chẳng nói chẳng rằng xoay người đi ra phía cửa viện.

Lăng thiếu niên có vẽ phẫn hận cười nhạt nói:

– Các hạ muốn đi sao ?

Thiên Kỳ dừng bước, xoay mình lại ôn tồn :

– Chẳng lẽ- huynh đài muốn lưu giữ ta lại ?

Thiếu niên họ Lăng giọng tàn khốc :

– Bổn thiếu gia quả có ý đó ?

Thiếu nữ thoáng lo ngại, xen vào :

– Lăng huynh ! Hãy để cho chàng ta đi !

– Sư muội…

, Thiếu nữ cắt lời :

– Mỗi người đều có chí riêng của mình, làm sao có thể ép nhau được. huynh thấy đúng vậy chứ ?

Với triết lý trong câu nổi, thiếu nữ đã rất khéo biến ác ý của Lăng thiếu niên thành hảo ý lưu khách. Thiên Kỳ nghe câu nói của thiếu nữ thì lửa giận đang bừng bừng cùng phải tắt ngấm. chàng nhìn họ lạnh lùng một lần nữa rồi xoay mình bước đi Thiếu nữ mìn theo chàng trai như chợt động lòng trắc ẩn, thở dài thầm nhủ – Một chàng trai quá sắt đá !

Bước ra khỏi viện, chàng trai Huyết Kiếp nhắm thẳng hướng bờ biển đi đến.

chừng được hơn năm mươi trượng đến bên dưới một tàn cây to, chàng không còn đủ sức chịu đựng nữa bèn ngồi xuống vận khí điều tức để dưỡng thương. Chàng chợt ngước nhìn bầu trời đêm u ám qua tàn cây rậm rồi thở dài như tự đáy lòng đang động một mối trắc ẩn. Đôi mắt chàng từ từ nhắm lại…

Màn đêm u tối trong trong rì rầm của sóng cả đơn điệu song thật nhịp nhàng, chợt từ từ tan biến. Phương đông đã hừng lên ánh dương quang xua đi màn đêm đang ngự trị muôn loại. Mọi vật như bừng tỉnh dậy sau một đêm dài yên ngủ.

Ánh dương quang xuyên qua đừng kẻ lá đến vuốt ve trên khuôn mặt của Thiên Kỳ lúc này hãy còn tái xanh như xác ướp.

Từ ngoài bức tường của viện lúc này có ba bóng người xuất hiện, và trong ánh nắng ban mai trong lành, người ta dễ dàng nhận ra họ là bọn người của giai nhân tuyệt sắc trên. Thiếu nữ phóng mắt nhìn quanh một vòng, rồi như phát hiện ra điều gì, nàng phi người thẳng về phía Thiên Kỳ đang tĩnh tọa. Trên khuôn mặt của gã họ Lăng hình như cũng không còn vẻ đố kỵ khó coi như trước. Chỉ đơn thuần có một đoạn thời gian bên cạnh giai nhân, lòng gã hình như đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi !

Ba người đi xuyên qua rừng mai, cự ly giữa họ và Thiên Kỳ đã rút lại rất gần.

Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của chàng trai chợt thoáng động, ánh mắt thăm dò của chàng quét về hướng ba người đang tiến lại gần.

Đột nhiên tiếng cười của thiếu nữ từ ngoài xa chừng ba trượng vang đến :

– Đồng công tử còn chưa đi à Thanh âm vừa dứt ba người họ đã xuất hiện trước mặt Thiên Kỳ. Vẻ đố kỵ trên mặt của thiếu niên họ Lăng bây giờ lại hiện ra như trước.

Thiên Kỳ từ từ đứng lên thản nhiên:

– Chúng ta lại gặp nhau ở đây. Phải chăng chỉ là một sự ngẫu nhiên ?.

Thiếu niên không hiểu ý của Thiên Kỳ vội gằn giọng :

, – Đường đi trong thiên hạ. ngươi đi được người khác đi không được sao ?.

Thiếu nữ cười lên tươi vui :

– Đã tương phùng có nghĩa là hữu duyên, Đồng công tử công tử có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?

Thiên Kỳ quét ánh mắt lạnh lùng lên khuôn mặt của thiếu niên rồi quay sang cô gái giọng nói vẫn lạnh lùng :

– Chưa phải thân quen tại hạ không dám cậy nhờ.

– Công tử không muốn cậy nhờ gì cả sao.Ví như chuyện vượt biển chẳng hạn?

Nhắc đến vấn đề này, Thiên Kỳ cảm thấy nan giải, vì bây giờ trên Mai đảo không còn ai cả. muốn vượt biển về đất liền e không phải là chuyện dễ. Vậy nên chàng còn do dự chưa biết quyết định thế nào. Thiếu nữ thấy vậy nàng lại cười trong trẻo :

– Chúng tôi có một chiếc thuyền nhanh, nếu công tử muốn chúng tôi sẽ đưa công tử đến nơi nào công tử muốn.

Thiếu niên hơi khó chịu, nói :

– Sư nguội ! Thuyền nhỏ như vậy, e không chở dược thêm người đâu !

Ngũ Xảo Vân lạnh lùng xen vào :

– Có thêm dăm ba người nữa cũng chẳng sao.

Họ Lăng lại kiếm cớ :

– Ngũ đại tỷ ! Như vậy đại tỷ sẽ tổn hao nhiều sức lực !

– Ngũ Xảo Vân này hôm nay may mắn được công tử để dạ quan hoài.

Giọng nói của bà ta nghe thật là châm chích. Giữa lúc hai người đang tranh luận Thiên Kỳ cũng trải qua một thoáng suy tư, rồi nói:

– Cô nương giúp tại hạ như vậy không hiểu có dụng ý gì không?

– Dụng ý thì không, song ý muốn trao đổi thì có.

– Cô nương cứ nói.

Thiếu nữ lại nhoẻn miệng cười tươi :

– Công tử có chấp thuận không?

Thiên Kỳ cười khổ:

– Tại hạ tứ cố vô thân, trên người chẳng có báu vật gì đáng giá để làm tiêu qua biển cả.

Thiếu nữ hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Tôi muốn cây roi ngọc bên hông công tử.

, Thiên Kỳ giật thót mình, rồi kêu lớn:

– Cô nương quả có mắt tinh đời, thế nhưng cô nương lại còn chưa biết tại hạ muốn đi đâu kia mà?

– Tôi đã nói rồi, bất cứ công tử muốn đi đâu tôi đều đáp ứng.

– Nếu tôi muốn đến Cửu U Đảo ?

Lời chàng như nằm ngoài ý liệu của thiếu nữ, nên nàng có vẻ trù trừ chưa quyết.

Lăng thiếu niên lúc này đột nhiên chen vào:

– Sư muội chúng ta không nên để mang tiếng là thất tín, hãy đưa hắn đi đi.

Thiếu nữ cười thầm trong bụng, nói:

– Chẳng phải Lăng huynh cho rằng thuyền quá nhỏ sao ?

Thiếu niên bối rối.

– Nhằm giữ chữ tín cho muội.. huynh có thể đợi ở nơi này…

Nói xong gã lại cảm thấy bất ổn nhưng không biết phải trả lời thế nào, thiếu nữ lại cười nói:

– Vậy phiền huynh ở lại đây vậy.

Nói xong nàng quay lại phía Thiên Kỳ:

– Đồng công tử, tôi chấp nhận lời yêu cầu của công tử. Bao giờ chúng ta có thể xuất phát?

Thiên Kỳ từ từ đưa tay nắm lấy cây ngọc tiên bên hông, trầm giọng:

– Ngay bây giờ Vừa nói chàng vừa đưa thanh ngọc tiên về phía thiếu nữ. Thiếu nữ vươn tay nắm lấy thanh ngọc tiên rồi ngập ngừng hỏi:

– Thường ngày công tử quý nó lắm phải không?

– Cô nương đã yêu thích nó thì không cần phải biết thêm tại hạ đối với nó như thế nào.

Thiếu nữ mân mê cây ngọc tiên được chế tác tinh xảo trên đôi tay ngà của mình rồi tự lẩm bẩm.

– Vâng ! Tôi rất yêu quý nó.

Gã thiếu niên họ Lăng trong lòng thầm nghĩ :

“Hừ, chỉ một cây roi ngọc thì đáng gì chứ trong nhà cô những món đồ quý nào thiếu thứ gì, mà món nào cũng quý hơn chiếc roi khai hàng trăm lần.” Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài gã không dám nói ra, ấy cũng chỉ là sợ phật lòng người đẹp. Dưới ánh nắng mai, bọn họ bốn , người bước bên nhau mặc nhiên không một lời. Hồi lâu lúc ra đến gần bờ biển, thiếu nữ mới chỉ tay nói:

– Chiếc tốc thuyền kia rồi.

Đồng Thiên Kỳ nghe vậy thì dừng chân, theo cánh tay ngọc của giai nhân chàng nhìn thấy một chiếc thuyền hoa lệ, lộng lẫy, bất giác thầm nghĩ “quả nhiên là một chiếc thuyền xa hoa “.

Chiếc thuyền dài tầm trượng, thân hẹp mũi cao, nhìn thế của nó hẳn lướt sóng rất tiện. Toàn thân thuyền sơn màu trắng muốt, khoang thuyền mái trúc khảm xà cừ lấp lánh trong thái dương tạo nên muôn sắc, cửa khoang buông rèm thiên thanh hòa quyện cùng trời nước một màu, hai cánh buồm trắng bằng sợi lụa đặc biệt được căng bằng dây chảo se bằng lụa, quả thực là một chiếc thuyền lộng lẫy chàng chưa một lần nhìn thấy. Thế nhưng một điều khiến chàng ngạc nhiên nhất vẫn là làm sao bọn người Cửu U Đảo lại không phát hiện ra nó !

Thiếu nữ liếc nhanh mắt trên khuôn mặt giờ tái xanh do mất nhiều máu của Đồng Thiên Kỳ, bất giác phương tâm cảm thấy lo lắng:

– Đồng công tử, Cửu U Đảo cách đây trên dưới chỉ trăm hải lý, cứ bằng vào tốc độ của con thuyền này mà tính thì chỉ chính ngọ là có thể đến nơi.

Đồng Thiên Kỳ tợ hồ như không suy nghĩ gì thêm về ẩn ý của thiếu nữ, chỉ cười điềm nhiên nói :

– Vậy chúng ta lên đường !

Thiếu nữ dành buông tiếng thở dài não nuột rồi tự mình nhảy lẽn thuyền trước.

Tiếp đến là Đồng Thiên Kỳ và Ngũ Xảo Vân cũng theo sau lên thuyền, trên thuyền chỉ còn lại gã thiếu niên họ Lăng đứng ngớ người nhìn theo.

Ngũ Xảo Vân vừa đặt chân lên thuyền liền nhanh nhẹn lui đuôi thuyền, đôi tay vận kình lực nhấc nổi hai mái chèo, chỉ một cái khoa tay đã xoay mũi thuyền ra ngoài, lại mấy cái khoa tay nữa thì thuyền lướt sóng hướng ra hải tâm chạy vun vút, lúc này Đồng Thiền Kỳ mới nhận ra người đàn bà xấu xí này có bản lãnh thủy công không tồi tý nào ?

Trong tiếng tiễn đưa đầy quan tâm của gã thiếu niên họ Lăng đối với thiếu nữ, thì thiếu nữ ngược lại ánh mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ đầy ái ngại, lòng nàng ẩn sâu một mối lo lắng với chàng, bởi vì chính giờ phút này đây nàng đang đưa chàng đến một nơi mà xưa nay người ngoài không ai dám đặt chân đến, Cửu U Đảo !


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.