Tàng Long Đỉnh

Chương 91 - Che Trời Vượt Biển Chuyển Cửu Đỉnh - Lập Diệu Kế Đáy Nước Hành Thuyền

trước
tiếp

Lúc này tưới bãi sông Giang khẩu, song phương hỗn chiến một trận trời hồn đất ám, đã nửa ngày trời vẫn chưa phân thắng bại.

Thỉnh thoảng chỉ nghe trong đám tiếng động binh khí chạm nhau loảng xoảng rú lên từng tiếng dài thảm thiết, lại một thây người đổ xuống làm quỷ không hồn.

Địa Sát Lệnh chủ đứng trong khu rừng quan sát một hồi thấy cảnh chém giết nhau mà cũng không khỏi nhíu mày, hồi lâu chừng như phát hiện ra điều gì bèn vẫy tay gọi Linh Ẩn chân nhân :

– Lão mũi trâu, bọn người đến kia không phải là Nguyệt Hoa hội mà là Nhật Liệt bang nhé ?

Linh Ẩn chân nhân gật đầu nói :

– Ta đã nhận ra rồi, ngươi không thấy hình mặt trời trên cờ của chúng sao ?

Toàn Phong Cái đột nhiên thất thanh “á” lên một tiếng, nói :

– Nam Hải Nhị lão cũng xuất đầu, toàn là hạng cao thủ nhất lưu.

Nhan Kiếm Long cũng chen vào nói một câu:

– Nhật Liệt bang cũng không phải tầm thường, đến Võ Đương Tam Anh cũng quy thuận theo chúng.

Chính tại lúc này, bỗng tiếng Đồng Thiên Kỳ vọng lại :

– Các vị, hãy chú ý đến mặt nước trên Giang khẩu ?

Không biết tự lúc nào mà Đồng Thiên Kỳ đã trở lại sau lưng họ, Địa Sát Lệnh chủ nghe vậy vội hỏi :

– Tình hình bên kia hồ thế nào ?

Đồng Thiên Kỳ cười đáp :

– Đánh nhau loạn xa như chó tranh xương!

Tiểu hành khất chen vào nói :

– Ồ, vậy thì xem hay lắm nha ?

Đồng Thiên Kỳ cười đáp :

– Ta thì không dám nhìn Địa Sát Lệnh chủ ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao ? Huyết Kiếp Thủ Đồng Thiên Kỳ mà cũng nói được câu này sao ?

– Ồ, chỉ sợ Địa Sát Lệnh chủ vừa nhìn thì đã úp mặt quay đi :

Địa Sát Lệnh chủ lấy làm hiếu kỳ, hỏi dồn:

– Í ! thật là ly kỳ, ngươi nói xem bọn chúng đánh nhau thế nào mà đến ta nhìn cũng phải quay mặt ?

– Song phương giao chiến một bên là nương tử quân của Vạn Hoa Cốc, có điều bây giờ bọn họ đã quy thuận Linh Sơn phái, còn phía kia chính là yêu nữ trận của Nguyệt Hoa hội.

Địa Sát lệnh chủ cười nói :

– Thì ra là đàn bà đánh nhau !

Đồng Thiên Kỳ nói tiếp :

– Hai bên đánh nhau áo quần rách bươm, nhất là Hạ Liên và Thu Cúc nhị vị yêu phụ đánh đến áo quần không còn một mảnh trên người, đám nữ tướng thấy vậy cũng cởi bỏ xiêm y ra mà đánh, trần như nhộng nhưng trên mình đều mang thương tích, máu me đầm đìa, thật là một cảnh xưa nay chưa từng nhìn thấy!

Mọi người nghe vậy thì không nhịn được cười ầm lên :

– Đúng là võ lâm kỳ sự, thực khiến người ta không dám nhìn.

Tiểu hành khất đột nhiên la lên :

– Nhìn kia, vừa rồi trên mặt hồ trồi lên một đầu người.

Đồng Thiên Kỳ gật đầu nói :

– Thuyền tiềm thủy đã tới nơi.

Huyết Phán Lãnh Vân Tiêu liền với tay nắm lấy ngọn phán quan bút nói :

– Đi, chúng ta cản chúng lại ?

Đồng Thiên Kỳ xua tay nói :

– Chúng ta không nên vội giật dây động rừng, trước hết phân làm hai toán, một toán giám sát hai bên bờ sông một toán thì đi quấy nhiễu chúng một trận.

Toàn Phong Cái nhíu mày bạc hỏi :

– Ý Đồng công tử là… ?

– Trước hết làm cho bọn chúng rối đầu rối óc…

– Mau nói rõ hơn một tí đi chứ ?

Đồng Thiên Kỳ cười giải thích :

– Trước hết giúp Nam Hải phái đánh đuổi Nhật Liệt bang, sau đó lại quay đầu đánh Nam Hải phái một trận khiến cho chúng nghi ngờ lẫn nhau, bấy giờ chúng ta mới bắt đầu hạ thủ !

Địa Sát Lệnh chủ cười lên kha khả nói :

– Huyết kiếp thủ khá thật, chỉ một chiêu này cũng đủ thấy cao minh hơn Vân Không năm xưa nhiều.

Bấy giờ lão, thiếu anh hùng có đến gần ba mươi người đồng thanh thét lớn một tiếng rồi nhảy vọt ra chỉ có một mình Đồng Thiên Kỳ là không xuất đầu lộ diện, bởi vì bọn chúng phái nào cũng đều biết chàng.

Cuộc hỗn chiến đang ở hồi quyết liệt tàn khốc nhất bỗng nhiên thấy một đám quần hùng ô hợp từ trong rừng phóng ào ra xông đến cả song phương không hiểu là bạn hay địch, đột nhiên nghe thấy Địa Sát Lệnh chủ thét lớn :

– Bằng hữu Nhật Liệt bang chớ chạy, bọn ta đến lấy nợ đây !

Người của Nam Hải phái nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên. Thần Cơ Tử cười lớn, nói:

– Nhật Liệt bang các ngươi đến giờ báo ứng rồi, anh em lên!

Chỉ nghe vậy, người của Nhật Liệt bang ý chí chiến đấu tiêu tan, thấy người của Nam Hải chí khí thế xông tới, cộng thêm đám người vừa xuất hiện ào ào lướt đến, tên nào tên nấy trong long lòng khiếp hãi quay giáo bỏ chạy.

Nam Hải phải chỉ chờ có vậy là ra sức chém giết, trong chiến trường bao nhiêu tiếng la hét thảm khốc, người của Nhật Liệt bang thực ra chỉ chạy thoát được năm ba người mà đều là những cao thủ có khinh công thân pháp cao thâm mới thoát nổi.

Thần Cơ Tử thắng thế cười lên ha hả, vuốt râu ngạo nghễ nói :

– Ta biết mà, Địa Sát lệnh chủ rồi thế nào cũng quy thuận Nam Hải phái, trận này ngươi ra tay khá lắm, trở về thế nào tệ bang Bang chủ cũng trọng dụng ngươi.

Địa Sát Lệnh chủ cười phá lên tràng dài nói:

– “Thần Cơ Tử “, ngươi mừng vội quá !

“Thần Cơ Tử” ngạc nhiên hỏi :

– Sao ? Chẳng lẽ ngươi không nguyện quy thuận bổn phái ?

– Hừ, ta xưa nay chưa từng nghĩ đến điều ấy !

– Vậy sao ngươi vừa rồi… chẳng lẽ không phải ra tay trợ giúp bổn phái tiêu diệt Nhật Liệt bang ?

– Đúng vậy ?

– Ủa, sao bây giờ ngươi lại…

– Ồ, bây giờ thì chúng ta đến lượt thanh toán bọn ngươi.

“Thần Cơ Tử” ngớ người nói :

– Thạch huynh chớ đùa nữa.

Địa Sát Lệnh chủ từng mắt quát :

– Ông đùa với ngươi ư ? Huynh đệ lên !

“Thập Điện Truy Hồn Y” nghe vậy ứng thanh một tiếng rồi vung đao lên nhảy bổ vào tấn công ngay, Vạn Thánh đảo chủ Nhan Kiếm Long cũng lập tức dẫn hai mươi võ sĩ nhào ra đánh.

Nam Hải phái nằm mộng cũng không ngờ tới chuyện trở như bàn tay này, bọn chúng vừa rồi đánh nhau với Nhật Liệt bang hơn nửa ngày sức tàn lực kiệt, giờ đụng đầu với một lực lượng hùng hậu mà tinh thần thể lực đều sung mãn thì làm sao chống cự nổi.

“Thần Cơ Tử” tuy công lực không tồi, thế nhưng tình thế lúc này thủ hạ mệt mỏi, tinh thần không có, vừa thấy đối phương xông vào thì đã rối loạn lên khiến lão cũng phát hoảng, tức giận la lớn:

– Bình tĩnh thí mạng với chúng !

Rồi lão chỉ kiếm vào Địa Sát Lệnh chủ thét dài một tiếng, chửi :

– Chó già họ Thạch kia, lão phu ngày hôm nay quyết một trận sống mái với ngươi!

Thế nhưng khi lão quay người lại đã thấy đám thủ hạ không ai bảo ai đã lấm lét thoái lùi rồi, lão nghiến răng gầm lên :

– Thạch Tùng Linh, được lắm, nợ này chờ ngày sau ta sẽ thanh toán với ngươi !

Chưa đánh đã chạy, hẳn lão ta cũng lường trước hậu quả rồi lệnh xuống.

Vừa thét ra lệnh, bỗng nhiên bên tai nghe một giọng lạnh như băng :

– “Thần Cơ Tử”, ngươi chạy thoát sao ?

Vừa nghe giọng nói này lão ta đã hồn tiêu phách tán, lắp bắp la lên :

– Ngươi… Đồng Thiên Kỳ…

Lời lão vừa buông, không kịp phòng thủ bị Địa Sát Lệnh chủ xuất chưởng đánh một chiêu “Vạn lý phong bạo” đánh văng lùi sáu bảy bước, gắng lắm mới không khỏi ngã nhào trên đất.

Lão còn đứng chưa vững thì bên tai đã nghe giọng lạnh lùng :

– “Thần Cơ tử”, biết chuyện thì tự quyết đi !

Lão nghe vậy giật mình đưa mắt nhìn lui thấy đám thuộc hạ số bỏ chạy tán loạn, số khác thì đã bỏ mạng đương trường, bản thân lão lúc này cũng đã bị vây kín.

Đừng nói ra tay kháng cự, mà đến đột vây bỏ chạy cũng không có đủ tinh thần, còn đang run rẩy bỗng lại nghe giọng Đồng Thiên Kỳ cười nhạt bên tai:

– Không ngờ Nam Hải Nhị Thần mà cũng có ngày run như chuột ướt, các vị tiền bối xin hạ thủ lưu tình, tự để cho lão ta lấy lại chút thể diện.

Nghe mấy câu này chẳng khác gì gươm đao đâm vào tim đau nhói “Thần Cơ Tử”.

giận tái người đầu hôi thần ám. Chưa nói gì được, lão lại nghe giọng Đồng Thiên Kỳ tiếp:

– “Thần Cơ Tử”, ngày hôm nay ngươi chưa chết đâu, trở về báo cho Thời lão đầu biết, Huyết Kiếp Thủ hỏi thăm sức khỏe.

“Thần Cơ Tử” đến lúc này mới lấy lại được tinh thần, gằn giọng hỏi :

– Đồng Thiên Kỳ, tại sao ngươi không giết lão phu ?

– Ồ, chỉ vì có cuộc thương lượng sòng phẳng trước với Linh Sơn phái cho nên Đồng mỗ mới tha ngươi lần này ?

“Thần CƠ Tử” kinh ngạc trợn mắt hỏi :

– Sao ? Ngươi về phe với Linh Sơn phái?

– Ồ ta đã nói rồi, chỉ là một cuộc mua bán sòng phẳng !

– Mua bán ?

– Đúng, Vũ Vương Cửu đỉnh !

“Thần Cơ Tử” “hừ” một tiếng, tức giận nói :

– Linh Sơn phái tư cách gì lấy Cửu đỉnh trao đổi với ngươi ?

Giọng Đồng Thiên Kỳ từ trong rừng vọng ra:

– Vậy Nam Hải phái các ngươi có quyền gì xen vào chuyện này ?

“Thần Cơ Tử” không đáp, chỉ đảo đôi mắt, ruột nghĩ nhanh, rồi hỏi :

– Vậy ngươi được gì trong cuộc trao đổi này chứ ?

– Linh Sơn phái giúp ta tìm diệt Nhật Nguyệt Bang báo cừu, ta giúp họ tiêu diệt Nam Hải phái chiếm lại Cửu đỉnh, sau đó chia theo luật lệ ba sáu, ngươi thấy được chứ?

Nghe lời này thì “Thần Cơ Tử” giật mình hỏi vội :

– Lời ngươi, nói là thật ?

Bên trong rừng, giọng Đồng Thiên Kỳ do dự giây lát, nói :

– Tin hay không là tùy ngươi.

“Thần Cơ Tử” không hỏi nữa, lão nghĩ đến tình hình hiện tại lo lắng hỏi :

– Ngươi tha cho ta lần này thật ư ?

– Ha ha hạ.. Huyết Kiếp Thủ xưa nay chưa nói hai lời “Thần Cơ Tử” nghe vậy thì đã yên tâm, thế nhưng còn lo bọn Địa sát Lệnh chủ cười mỉa nên lấm lét rồi hậm hực nhún chân bỏ chạy như bay.

Lát sau từ trong rừng Đồng Thiên Kỳ phóng ra, mọi người cười vang lên vui vẻ tán tụng chàng vừa rồi diễn một màn khiến cho Nam Hải phái điên đầu điên óc.

Địa Sát Lệnh chủ bỗng nhíu mày hỏi :

– Hiện tại chúng ta tiếp tục làm gì ?

Đồng Thiên Kỳ nói :

– Chúng ta cùng nhau kéo về Tầm Dương giang khẩu.

Địa sát lệnh chủ hai tay xoa đầu nói :

– Kế hoạch thế nào, nói rõ ra đi chứ.

– Vạn Thánh đảo chủ và mấy mươi võ sĩ tạm thời lưu lại trong rừng này, phát hiện dấu hiệu gì trên mặt hồ thì khoan ra tay vội, chờ đến khi chúng qua rồi mới ra tay truy sát. Đồng mỗ tin rằng người của Vạn Thánh Đảo thủy công không tầm thường Toàn phong Cái hỏi:

– Chúng ta cũng có chỗ dụng chứ ?

– Mọi người còn lại phải phân làm hai, án ngữ hai bên bờ giết tàn quân, tuyệt đối không để một tên nào chạy thoát.

Nhan Kiếm Long bỗng hỏi cặn kẽ :

– Khi chiếm được tiềm thủy thuyền rồi thì làm gì ?

– Huynh đệ Vạn Thánh đảo tìm cách chuyển Cửu đỉnh về đến Cung hồ bảo.

Nhan Kiếm Long nghe vậy ngạc nhiên nói :

– Làm vậy chẳng khác nào đốt lửa vào người ?

Đồng Thiên Kỳ nói :

– Tôi biết dưới Cửu Hồ bảo có một thạch động bí mật, cất Cửu đỉnh vào đó rất an toàn.

Nhan Kiếm Long vẫn cảm thấy không yên, nói:

– Ta vẫn thấy có điều không ổn.

Đồng Thiên Kỳ bước đến bên người Nhan Kiếm Long nhỏ giọng nói mấy câu, đột nhiên Nhan Kiếm Long cười lên kha khả :

– Ha ha hạ.. có vậy mới gọi là thượng sách chứ !

oo Mặt trời đã dần dần ngã về tây,bên bờ sông ở Giang Nam, Cùng Tăng Vô Duyên đã ở đó suốt một ngày chờ đợi mà vẫn không thấy trên mặt sông có chút động tĩnh gì, trong lòng bắt đầu nôn nóng xen lẫn lo âu.

Bên cạnh lão ta còn có Nhật Giác hòa thượng người của Thiếu Lâm, cũng sốt ruột không kém, bèn lên tiếng hỏi :

– Sư thúc, sao chẳng thấy động tĩnh gì cả ?

Cùng Tăng hít sâu một hơi trấn an :

– Đẩy tiềm thủy dưới nước không nhanh như đi trên bộ, chỉ sợ đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa cũng chưa đến được !

Thì ra bọn họ đang chờ ngóng chiếc tiềm thủy thuyền chở Cửu đỉnh đến. Nhất Giác hòa thượng nói :

– Nhật Nguyệt Bang thi thủ kế này thực là tuyệt diệu, nếu đi trên bộ thì nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Ánh tà dương đã đỏ chếch trên mặt sông, trên quan đạo người qua lại thưa dần, phần lớn đều là người hương thôn ở đây đi làm ăn trở về.

Cùng Tăng bỗng phát hiện trong đoàn người có hai gã hán tử giả trang làm hương dân, chỉ tay nói với Nhất Giác hòa thượng :

– Nhìn kìa, người của Nam Hải phái cũng đến quan sát động tĩnh.

Nhất Giác hòa thượng cười nói :

– Nhật Nguyệt Bang cũng chẳng ngu ngốc, bọn họ đã phái người cảnh giới trên bộ.

Cùng Tăng bỗng cười lên mấy tiếng giảo hoạt nói :

– Thuyền có lẽ còn xa, đi ! Chúng ta trước hết thanh toán hai tên Nam Hải phái này, lúc này người của Nhật Nguyệt Bang bên bờ kia hoảng lên, thế nào cũng đánh động đám Nam Hải phái còn ở bờ bên đó Nhất Giác hòa thượng hỏi :

– Như vậy có khéo không ?

– Ồ sao lại không chứ. Làm thế này sẽ bức bọn người Nam Hải xuất đầu lộ diện.

Nói rồi hai người liền sãi bước đón chặn đường hai gã hán tử. Nhất Giác hòa thượng chấp tay nói :

– A Di đà phật, bằng hữu các người đi đâu ?

Một trong hai gã đại hán ngạc nhiên hỏi:

– Đại sư, chúng tôi đi có chuyện của chúng tôi !

Nhất Giác hòa thượng cười lớn nói :

– Nam Hải đường xa không đi tới đâu, ngã phật từ bi, khuyên hai vị quay đầu bờ giác !

Gã đại hán giật mình thất sắc nói :

– Đại sư chớ hiểu nhầm, chúng tôi là người vùng này !

Nhất Giác hòa thượng nheo mắt cười nói:

– Nghe nói trên ngực của đệ tử Nam Hải phái đều có xăm hình thủy quái, vậy các ngươi có chịu cởi áo ra cho ta xem không ?

Hai gã đại hán bị bức đến thế thì tức giận trừng mắt nộ khí, tay đã thấy rút binh khí cầm sẵn.

Nhất giác hòa thượng cười ha hả nói :

– Bằng vào các ngươi mà dám qua mắt ta sao ?

Hai gã đại hán chừng như nhận lệnh không được tự ý động thủ, cho nên khi ấy quay người định bỏ chạy, nào ngờ Cùng Tăng đã chặn phía sau, cười lớn nói :

– Nhị vị thí chủ, sao lại không nhằm hướng trước mà đi ?

Một gã đại hán tức giận thét lớn :

– Quan lộ, ta muốn đi thì đi, can hệ gì đến các vị ?

Cùng Tăng cưới kha khả nói :

– Ta thấy đường trước mặt thông hơn đấy?

– Đại hòa thượng ngươi không thấy vậy là quá ép người sao ?

– Ha ha hạ.. Ngã Phật từ bi, các ngươi tốt hơn nên đi hướng trước này chớ để lão nạp ra tay !

Hai gã đại hán thấy khó thoát liền đánh mắt nhìn nhau một cái, rồi lập tức gã bên phải phóng kiếm nhanh như chớp đâm tới người Cùng Tăng như định đoạt lộ đào tẩu. Nào ngờ Cùng Tăng đã lường trước, chưởng xuất nhanh như chớp, đẩy bật gã ta văng ra một bên.

Cùng lúc, bên kia Nhất Giác hòa thượng lướt người truy theo gã đại hán còn lại vừa bỏ chạy:

– Hắc hắc… cho các ngươi sống các ngươi không muốn sống, vậy chết chớ trách bần tăng Dứt lời, trong tay sáng lóe lên ngọn thất chủy đao “phụp” một tiếng, kèm theo tiếng rú dài, gã đại hán lảo đảo thêm mấy bước rồi ngã đùng xuống sông, trên lưng còn ghim ngọn thất chủy đao.

Chính khi thân hình gã dại hán chưa kịp chìm xuống nước thì Nhất Giác hòa thượng bằng một chiêu “Đăng bình độ thủy” khinh thân phóng xuống xuất thủ thâu hồi lại ngọn thất chủy đao, rồi tung người trở lại bờ. Đứng bên cạnh Cùng Tăng rồi, ông ta mới hỏi :

– Sư thúc, tên kia thế nào ?

Cùng Tăng cười cười đáp :

– Theo đồng bọn trôi về xuôi Nhất Giác hòa thượng giật mình nói :

– Định để cho hắn sống trở về báo tin ư ?

– Đúng, khiến cho chúng tưởng là người của Nhật nguyệt bang hạ thủ, lúc ấy ta đỡ công rất nhiều.

Nhất Giác hòa thượng cười ha hả nói:

– Đây là kế di họa Giang Đông, tôi làm sao lại quên mất nhỉ !

Nói đến đô bỗng nhiên lão chỉ sang bờ bên kia, hứng khởi nói :

– Xem kìa hai tên của Nhật Nguyệt bang xong rồi, người của Nam Hải phái xuất hiện không ít !

Cùng Tăng mặt đột biến sắc nói :

– Có lẽ tiềm thủy thuyền đã gần lắm rồi, mau phát hỏa lệnh, báo tin.

Lão ta nói chưa dứt lời đã thấy bờ bên kia từ trong lau lách vụt lên không hai đóm hỏa tiễn, hiển nhiên người của phái khác cũng đã nhận ra điều này.

Đã thấy Nhất Giác hòa thượng bắn vọt lên không trung một ngọn phi tiễn mang theo đuôi lửa màu xanh lè khác hẳn hai ngọn hỏa tiễn kia.

Phút chốc, hai bên bờ Trường giang đã thấy quần hùng các phái xuất hiện theo từng địa điểm mà họ dự định trước, mọi cặp mắt đều tập trung trên mặt sông Người của Linh Sơn phái ở dưới hạ lưu, khi thấy có dấu hiệu thuyền đến liền có mấy mươi tay võ sĩ nai nịt chỉnh tề đồng loạt theo hiệu lệnh lặng lẽ xuất nước rồi nhắm hướng tiềm thủy thuyền lặn tới.

Khi áp được với thuyền điều bọn họ bất ngờ nhất là thấy thuyền vẫn còn dập dềnh trôi, thế nhưng tuyệt nhiên không thấy có bóng người nào của Nguyệt Hoa hội.

Tuy nhiên dưới nước chỉ ra hiệu chứ không nói chuyện gì dược với nhau, vả lại đằng nào thì bọn họ cũng đã tiếp quản được thuyền, vui mừng cùng nhau tiếp tục đẩy thuyền ngược hướng thượng lưu mà đi tiếp.

Hai bên bờ, võ sì cả ba phái không ai nghi ngờ có điều khác lạ bên dưới mặt nước, cứ theo mặt nước thay đổi mà đi dọc theo bờ sông hộ tống con thuyền lên đến Tiểu Trì khẩu.

Đoạn sống này rất hẹp, hai bên lại là vách núi dựng đứng, nước chảy khá mạnh.

Đây cũng chính là địa điểm Linh Sơn phái quyết định dỡ hàng.

Đám võ sĩ dưới nước theo hiệu lệnh đưa thuyền cập vào bờ, người của Linh Sơn phái trên bờ đã vây lại bảo vệ.

Đến lúc này thì người của Nhật Nguyệt Bang phát hiện ra có điều gì khác thường, một mặt kéo quân đến, mặt khác cho người về báo cáo lại với Tổng đàng.

Chính tại lúc này “Nam Hải vương” Thời Chấn Ngục ngồi ở trong một tửu điếm Điền Gia trấn chờ ngóng tin tức về chiếc tiềm thủy thuyền, bỗng thấy Chí Tôn Ông quay trở lại, liền đứng lên vồn vã hỏi :

– Có tin tức gì chăng ?

“Thần Cơ Tử” vội nói :

– Xem tình hình chừng như xảy ra chuyện rồi !

Nam Hải Vương nhíu mày quan tâm hỏi:

– Là chuyện gì xấu sao ?

Lúc này Chí Tôn Ông đã vào đến, nói ngay – Đông chủ, chúng ta uổng công chờ đợi!

Nam Hải Vương vội hỏi :

– Có chuyện gì vậy ?

Chí Tôn Ông xoa tay vào nhau, thở hắt ra, nói:

– Tiềm thủy thuyền vào đến Tiểu Trì, khẩu thì bị cướp.

– Ai ? Chẳng lẽ là Đồng Thiên Kỳ ? Nam Hải Vương hỏi vội Chí Tôn Ông nhìn Nam Hải Vương nói:

– Đồng Thiên không thấy có mặt, mà chính Linh Sơn phái động thủ trước.

Nam Hải Vương vừa nghe vậy thì tức giận “hừ” một tiếng lạnh lùng truyền lệnh :

– Mau truyền lệnh Thất giao Thập tam long chuẩn bị, chúng ta phải đuổi theo, Vũ Vương cửu đỉnh quyết không để mất.

Bấy giờ người của Nam Hải phái tợ hồ như khuynh thành xuất quân, nhằm hướng Tiểu Trì khẩu dốc đến.

Lại nói, phía Nhật Liệt bang nghe tin này, bản thân bang chủ “Xưởng Nhật Cư Sỉ”.

Đường Tiểu Kỳ và Xích Dương Tử dốc toàn lực lượng Bát ma Cửu yêu kéo đến Tiểu Trì khẩu chi viện.

Linh Sơn phái thì Kim Chưởng Phật và thủ hạ Thập Bát La Hán cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đơi bên bờ Tiểu Trì khẩu.

Có thể nói, lần này cả ba phải đều phát động toàn chủ lực, huyết vũ tinh phong xem ra trùm lấy bãi Tiểu Trì khẩu chưa đầy thập trượng vuông này, một trường ác chiến thần khốc quỷ sầu xem chừng khó tránh khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.