Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 11 - Trời Sinh Nô Duyên (Duyên Phận Làm Nô Tỳ - Chủ Tử)

trước
tiếp

Vân thị đến Tốn Phương cư, đầu tiên hỏi chuyện Tạ Hộ đến học đường, Tạ Hộ liền đáp ứng, sau đó lại nhắc đến Tạ Thiều, nhắc tới đứa con trai này, Vân thị lại rất sốt ruột:

‘Ai, ca ca của con mấy ngày nay không biết đã đi đâu, học đường cũng không đến, nó thường xuyên đi ra ngoài cả ngày không thấy mặt, chỗ Tô sư phụ cũng không thấy nó, cũng không phái người về thông báo gì cả, thật là lo lắng! Phụ thân con đã hỏi ta nhiều lần, ta cũng không biết trả lời thế nào chỉ có thể kéo dài thời gian…’

Nghe Vân thị nói vậy khiến Tạ Hộ cũng hơi bất ngờ, thời gian này nàng ở Tốn Phương cư, Tạ Thiều cũng không đến tìm nàng, cho nên, mấy ngày nay hắn phạm gia quy nàng cũng không biết, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, bởi vì, trong trí nhớ của nàng, Tạ Thiều tuy rằng đi Đông đi Tây, nhưng cũng không phải là người không biết chừng mực, đi đâu cũng sẽ cho người về báo, xưa nay hắn rất hiếu thảo với Vân thị, nhưng tại sao mấy ngày nay chẳng hề quan tâm rồi biến mất tăm?

Nếu nói gặp chuyện không may, Tạ Hộ cũng không lo lắng lắm, bởi vì ca ca của nàng từ nhỏ đã tập võ, bên cạnh cũng có hộ vệ biết võ, hơn nữa hắn là thiếu gia Hầu phủ, chắc không có ai có gan lớn lại gây chuyện với hắn? Nếu không phải gặp chuyện không may, vậy đã hiểu rõ , có thể lúc này hắn đang làm chuyện gì đó không thể nóicho Tạ Cận và Vân thị biết, nếu nói ra chắc chắn sẽ không thể làm gì nên mới quyết định không nói một lời mà đi.

Nghĩ tới việc sau này Tạ Thiều quay về sẽ bị đánh một trận trên lưng, Tạ Hộ cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, chưa gì đã cảm thấy đồ mồ hôi lạnh thay hắn!

Nhưng mà, chuyện này chỉ là suy đoán, Tạ Hộ sẽ không nói lại với Vân thị để tránh phá hỏng chuyện của Tạ Thiều, nàng trấn an mẫu thân nói:

‘Nương, người cứ yên tâm đi, con nghĩ ca ca không có làm chuyện xằng bậy, có lẽ ở ngoài gặp chuyện gì đó không tiện nói ra, khi nào xong xuôi huynh ấy sẽ quay về tạ tội với cha mẹ.’

Vân thị lại thở dài: ‘Ai, ta lo lắng quá. Bao giờ ca ca con trở về, ta sẽ không tha cho nó, cho cha con đánh nó gãy chân mới được.’

Tạ Hộ cười vì lời nói của Vân thị, chỉ sợ ngay cả chính bà cũng không tin mình lại nóira vậy, mỗi lần thấy Tạ Thiều bị đánh liền cảm thấy như mình bị đánh, khóc nức nở một trận, thầm oán giận Tạ Cận.

Vân thị lại hỏi vết thương trên tay Tạ Hộ, Tạ Hộ mở lòng bàn tay ra cho bà nhìn, Vân thị cảm thấy bàn tay nữ nhi rất đẹp, từng đầu ngón tay thẳng dài, mảnh khảnh trắng nõn, để sát vào ngửi, còn có một hương thơm thấm vào lòng người, nhìn thấy Tạ Hộ lúc ngồi ở bàn trang điểm có dùng một cái hộp ngọc, bên trong có cao mật màu hồng nhũ, không nhịn được hỏi:

‘Con thoa gì trên tay thế? Thơm quá.’

Tạ Hộ giơ tay mình lên ngửi, nói: ‘Mẫu thân cũng cảm thấy thơm sao? Mấy ngày trước con rảnh rỗi tự điều chế, đem nhũ ngưu nấu xong, trộn lẫn vào cao thạch trắng Khánh Dư Đường, lại thêm cánh hoa mai, bụi phấn của cánh hoa đào, cánh hoa hạnh, chắt lọc chất lỏng từ hoa lê trắng để tạo mùi thơm, cũng không khó làm, nếu mẫu thân thích, lần tới con lại làm thêm một hộp cho người, có được không?’

Vân thị lại cầm tay Tạ Hộ lên ngửi, gật đầu nói: ‘Ta rất thích. không ngờ A Đồng còn biết chế cao. Từ trước chỉ thấy con ngày đêm đọc sách, không phải làm thơ thì viết chữ, rảnh rỗi thì đánh đàn, ta còn sợ con sẽ biến thành con mọt sách, xem ra con đãhiểu rõ, tác dụng của việc đọc sách.’

Tạ Hộ mỉm cười khiến khuôn mặt nhỏ nhắn chói mắt, khiến Vân thị ngây ngẩn nhìn, tâm tình rất vui, ở trong mắt của bà, nữ nhi là tốt nhất, lúc trước Tạ Hộ gầy giơ xương, tiều tụy cũng không khiến bà nghĩ Tạ Hộ xấu xí, nay sắc mặt Tạ Hộ đã khá lên rất nhiều không thể sánh nổi, trên mặt không còn vẻ tái nhợt trắng bệch, cơ thể cũng không còn gầy giơ xương đáng sợ, càng nhìn lại càng vui mừng.

Tạ Hộ thấy Vân thị nhìn mình chằm chằm, trong lòng kích động, liền thừa cơ nói:

‘Nương, nữ nhi muốn học vũ kỹ, cơ thể con còn yếu ớt, nếu có thể luyện tập nhiều hơn ắt hẳn sẽ khá hơn rất nhiều.’

Vân thị hơi sững sờ, nói: ‘Trong học đường không phải cũng có lão sư sao? Nghe đó nói nữ tử đó là đệ nhất vũ sư đó.’

‘Nhưng mà trong học đường lão sư có nhiều đệ tử như vậy, trong phủ còn có các tỷ tỷ nữa, Lão sư làm sao có thể dạy riêng con nhiều một chút? Nghe nói Ôn lão sư là mama trong cung nữa, chủ yếu là dạy dáng vẻ lễ nghi, luyện tập cũng chỉ là duỗi thân kéo chân bình thường, nữ nhi cho rằng lại không tinh diệu, cho nên…’Tạ Hộ ra sức thuyết phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.