Mắt thấy hai người kia đạp nước đi, đưa tay bắt được diều của mình, thời điểm Tạ Vãn Phong đưa tay vớt lấy con diều của Mai Vũ, lại thấy một mũi tên chợt lóe lên, bắn vào diều của Mai Vũ, con diều kia lướt trên mặt nước nhanh chóng lui về phía sau.
Mũi tên, được làm bằng bạc.
Trong không khí, đột nhiên phiêu tán mùi rượu ngào ngạt.
Mai Vũ cẩn thận ngửi ngửi.
Thật, thơm quá a. Theo mùi thơm tìm kiếm, Mai Vũ thấy được trên mặt hồ xanh biếc liễu rủ phất phơ, một con thuyền từ từ phiêu đãng xuất hiện.
Một nam tử, tay kéo tên bạc, từ trong hồ túm lấy con diều của nàng.
Tóc của hắn thoải mái buộc ở một bên, một dây cột tóc màu bạc, một thân trường sam màu bạc, khẽ nghiêng đầu, lộ ra tươi cười bất cần đời.
Đuôi lông mày, khóe mắt, cũng mang theo vẻ anh tuấn chọc người pha lẫn ngả ngớn.
Cùng Vãn Phong mê người bất đồng, cùng Liễu Hành Vân rực rỡ bất đồng.
Nam tử này, mang theo một cỗ khí tức tự phụ tự cao tự đại khinh miệt thiên hạ cùng một cỗ tà khí.
Tạ Vãn Phong thấy nam tử cầm diều trong tay, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rũ xuống.
Nhún người lấy đà trở về thuyền, sắc mặt Liễu Hành Vân cũng lạnh xuống, phi thân trở về thuyền.
Mai Vũ cười cười, ôn tồn nói: “Thôi, không phải một con diều sao, không có chuyện gì.”
Tạ Vãn Phong vừa nghe liền nổi giận, bực tức nói: “Đó là diều tự tay ta làm cho ngươi!”
Mai Vũ hơi ngẩn người, có chút thần trí còn chưa quay về nhìn Tạ Vãn Phong.
Tự tay làm hay sao? Thiếu gia đại hiệp này, thật đúng là. . . . . . Thật khéo tay a!
Tạ Vãn Phong có chút hối hận với lời mình vừa thốt ra.
Cái gì gọi là “Tự tay làm cho ngươi”, cứ như đang tỏ tình vậy.
Khẽ đỏ mặt, Tạ Vãn Phong lại lắp bắp nói: “Cái đó, nói sau, cái tên kia vốn chính là bới móc.”
Liễu Hành Vân cũng không cao hứng bĩu môi: “Ta nhớ kỹ hắn rồi. Hắn là Ngân Hồ, truyền nhân của Ngân Nguyệt thần tiễn. Trên giang hồ gọi là “Tiễn tùy nhân hành thiếu niên cuồng” Ngân Hồ Mục Vô Ca.”
Nói đến Ngân Hồ này, trái lại rất nổi danh.
Tựa hồ cũng là thiếu niên, trước kia thời điểm sư phụ giáo huấn nàng thường thường nói: “Ngươi cũng học theo Ngân Hồ một chút a, đồng dạng là thiếu niên thành danh, sao lại kém nhiều như vậy.”
Khi đó, nàng đặc biệt làm một người giấy nhỏ, trên đó viết “Kẻ thủ lớn nhất kiếp này — Ngân Hồ!”, mỗi lần bị phê bình, bị lấy ra so với hắn, nàng trở về phòng liền cho tên tiểu nhân kia mấy châm.
Nàng còn cho rằng Ngân Hồ chính là tên của người ta, từ sau đó, thấy hồ ly nhất định phải mắng mấy câu.
Sau này dần dần lớn lên mới biết, đây chẳng qua là tước hiệu.
Lau mồ hôi, Mai Vũ lúng túng cười cười.
Thật là vừa đúng dịp a, cư nhiên cùng “Kẻ thủ lớn nhất kiếp này” gặp mặt.
Nhìn vẻ mặt muốn đánh người của Tạ Vãn Phong, Mai Vũ bất đắc dĩ cười, dụ dỗ nói: “Vãn Phong tốt, chúng ta không so đo với hắn, sau này ngươi làm thêm một con diều cho ta, ta nhất định nhất định đem nó trưng bày, được không?”
Cái này, cái đó, mặc dù rất không muốn thừa nhận, bất quá, nàng đúng là có chút áy náy.
Dù sao khi còn bé châm người ta nhiều châm như vậy. Khó tránh người ta trả thù, vẫn là tránh đi thì tốt hơn.
Tạ Vãn Phong quét mắt nhìn nàng, quét thêm lần nữa, cuối cùng đánh không lại ánh mắt làm nũng của nàng, bất đắc dĩ chụp đầu nàng: “Được rồi, được rồi. Xét thấy ngươi thành khẩn như thế, ta không so đo với hắn.”
Liễu Hành Vân nhìn chiếc thuyền cách đó không xa đang đến gần, vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù hắn là một quân tử vô cùng có tư cách, có tu dưỡn. Cái gì gọi là người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta có thể nhịn nhất dịnh sẽ nhịn. Nhưng nếu người lại phạm ta, ta tuyệt đối vung kiếm đưa hắn đi diêm vương điện.
Bẻ ngón tay, Liễu Hành Vân buồn rười rượi cười: “Vãn Phong, sợ rằng bây giờ không phải là chúng ta tìm người ta phiền toái, mà là người ta lại đến tìm chúng ta phiền toái.”
Mai Vũ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy con thuyền kia đang hướng về phía bọn họ.
—
Mục Vô Ca cầm con diều của Mai Vũ trong tay, nhìn mấy chữ to phía trên bị nước hồ thấm vào.
Lập tức lộ ra nụ cười đẹp mắt.
Ha ha, không nghĩ tới Thiên Diện Đảo Hoa Tạ Vãn Phong thiếu tiền như thế.
Thiếu đến mức muốn hướng ông trời đòi tiền.
Xem ra, cũng không phải giống như trong truyền thuyết.
Một đại hiệp thường xuyên thiếu tiền, muốn cũng sẽ không có bản lãnh gì. Nhưng vừa mới nhìn thân thủ của hắn, vẫn là có chút ý nghĩa.
Mục Vô Ca ngồi xuống, nhẹ nhàng rót một chén rượu.
“Đến gần con kia thuyền.” Sau khi ra lệnh, Mục Vô Ca liền không nhanh không chậm ngồi xuống thưởng rượu.
–
Tạ Vãn Phong nghe Liễu Hành Vân nói, khóe miệng lập tức có rút.
Tiểu gia. . . . . . Vốn là muốn tha ngươi một mạng .
Nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên lại tới trêu chọc ta.
“Trời đánh, đừng cản ta, ta nhất định phải giáo huấn cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.”
Mai Vũ vẻ mặt khóc lóc ngăn hắn lại nói: “Đại ca, đại ca, ngươi đừng xúc động.”
Tạ Vãn Phong giùng giằng, cả giận nói: “Không được, ta hôm nay nhất định phải dạy dỗ hắn.”
Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong hắn lúc nào từng bị ức hiếp như vậy. Cho tới bây giờ đều là hắn ức hiếp người khác.
Ngân Hồ đúng không, sẽ để cho hắn đi đầu thai, đời sau làm một con hồ ly đích thực.
Khuôn mặt Mai Vũ đau khổ, chỉ có năm chữ: khóc không ra nước mắt.
Cho nên nói, làm đại hiệp, làm sao chảnh như vậy, tính khí không tốt như vậy, đáng đánh đòn như vậy a.
“Tạ Vãn Phong, ngươi đàng hoàng một chút cho ta! Nghe đây, ta đi lấy diều, sau khi ta trở về chúng ta liền rời đi, không cần rước lấy phiền phức nữa.” Mai Vũ rốt cuộc nổi giận, sau một tiếng Sư Tử Hống, Tạ Vãn Phong liền im lặng.
Thấy hiệu quả không tệ, Mai Vũ lập tức nhịn cười, xoay người đi về phía mũi thuyền.
Lúc này, Mục Vô Ca cũng đứng lên, đi về phía mũi thuyền.
Một khắc kia, là kinh diễm Mục Vô Ca cả đời đều không thể quên.
Nữ tử một thân hồng y, diễm lệ đến mức hoa hồng nở rộ cũng không sánh bằng. Là thu thủy trong đôi mắt, khi cười lên, giống như tất cả mọi thứ cũng sẽ trở nên mềm mại theo đôi mắt kia.
Nàng mỉm cười, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lại có chút xấu hổ.
Nàng nói: “Có thể đem con diều đó trả lại cho ta không? Mặc dù không biết ngươi tại sao thích bắn diều. Bất quá, con diều kia không thể cho ngươi. Đó là có người tự tay vì ta làm, lúc đầu ta không biết, nhưng vừa rồi ta đã biết. Có thể trả lại cho ta không?”
Diều bị nắm chặt trong tay, sau nháy mắt động tâm hồi thân. Mục Không Ca mới sáng tỏ, thì ra đây là diều của nàng.
Mục Vô Ca nhẹ nhàng lắc lư con diều trong tay, cười nói: “Ngươi rất thiếu tiền sao?”
Mai Vũ nhìn mấy chữ viết bị thấm nước ở phía trên, lúng túng đỏ mặt.
Ông trời ơi, nàng quên mấy mấy chữ mình viết phía trên cỡ nào ấu trĩ.
“Ta. . . . . .” Mai Vũ mở miệng, nhưng không cách nào nói ra bất kỳ giải thích nào.
Trong tiềm thức, nam nhân này vẫn bị mình xem như “Kẻ thù lớn nhất kiếp này” , dù sao trước đây người sư phụ khen nhiều nhất, trừ Trúc Thiên cùng Vân Khinh, chính là Ngân Hồ này.
Lời nói yếu thế, nàng nói không nên lời.
Bất quá, cũng là bởi vì thật sự không có giải thích nào thích hợp.
Nàng thiếu tiền sao? Không thiếu.
Nàng không thiếu sao? Nàng thiếu. . . . . .
Mục Vô Ca bị vẻ mặt vùng vẫy đấu tranh của nàng chọc cười, khóe miệng dâng lên một nụ cười xấu xa, lớn tiếng nói: “Nếu thiếu tiền, không cần hướng ông trời, hướng tới ta đòi đi. Ta tên Mục Vô Ca, ngươi tên là gì? Cho ngươi mười vạn lượng, trở thành người của ta đi.”
“Mục Vô Ca, trời đánh, ngươi cho rằng ngươi là ai.”
“Hừ, tự cho là đúng. Mai Vũ không thiếu tiền, nàng muốn tiền chúng ta sẽ cho nàng.”
Hai cái thân ảnh ba bước tiêu sái đi lên, bảo hộ xung quanh Mai Vũ.
Mục Vô Ca nhàn nhạt quét hai người một cái, vẫn là bộ dáng lười nhác khinh bạc như cũ: “Đây không phải là Tạ đại hiệp cùng Liễu đại hiệp sao. Nhị vị hôm nay đổi nghề rồi, bắt đầu làm Hộ Hoa Sứ Giả rồi?”
Liễu Hành Vân sắc mặt không tốt chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: “Cái này cũng không phải là chuyện của các hạ. Nghe nói các hạ gần đây đi khắp nơi tìm kiếm võ lâm nhân sĩ để tỷ võ. Chẳng lẽ lần này ta cùng Vãn Phong may mắn trở thành đối thủ của ngươi?”
Mục Vô Ca nhíu mày: “Đúng vậy a, lúc mới bắt đầu là như vậy, bất quá, ta hiện tại thay đổi chủ ý.”
Nói xong, Mục Vô Ca đem tầm mắt dời đến trên người Mai Vũ, tiếp tục mỉm cười nói: “Ngươi tên là Mai Vũ? Là “Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi” Vũ Thần Mai Vũ?”
Tâm Tạ Vãn Phong, trong nháy mắt co rút một cái.
Đối tượng tỷ võ của hắn, chẳng lẽ là Mai Vũ?
Mai Vũ nhìn chằm chằm nam trước mặt một thân màu bạc, cười bất cần đời.
Khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Hồng trần túy, túy hồng trần, túy ngọa hồng trần người nào không say. Rượu ngon a.”
Những lời này rơi vào tai Mục Vô Ca, Mục Vô Ca đột nhiên vỗ tay bảo hay: “Quả nhiên là người giỏi nhận thức rượu, rượu hiếm có như vậy, cô nương cũng biết. Tại hạ bội phục.”
Túy hồng trần này, rất ít bởi vì khó cất, ít có người nhận biết, không nghĩ tới nha đầu này nhìn bình thường, lại nhận ra loại rượu này.
Mai Vũ không nói gì tiếp, chẳng qua là tiếp tục hướng hắn muốn con diều: “Công tử, ta không có ý định cùng công tử tỷ thí, nhưng nếu công tử trả ta con diều kia, ta có thể nói cho công tử biết cách dùng khác của loại rượu này.”
Mục Vô Ca ánh mắt sáng lên, nghĩ đến thân phận của nàng, nghĩ đến rượu độc của nàng.
Có lẽ, rượu này còn có thể thành độc?
Mục Vô Ca vung tay, diều đã bay đến trên tay Mai Vũ.
Mai Vũ cầm diều, cười nói với Tạ Vãn Phong: “Tốt lắm, diều tới tay rồi, chúng ta đi thôi.”
Mục Vô Ca cau mày, hỏi: “Cô nương còn chưa nói cho ta biết cách dùng khác của loại rượu này đấy.”
Mai Vũ nghe thanh âm của hắn, quay đầu lại lại mìm cười sáng lạn, dùng thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng nói: “A, cái này, ta cảm thấy rượu này rất thơm, công tử lấy dùng để tắm, như vậy công tử liền thơm ngào ngạt rồi.”
. . . . . .
Trong từng trận từng trận cười của Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân, Mục Vô Ca tức giận phát hiện — mình bị lừa!
Đáng chết! Hắn cư nhiên — bị! Lừa! Rồi!