“Uy! Dừng lại, ngươi dừng lại cho bản thiếu gia!” Mục Vô Ca cả giận thực sự.
Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân nào không phải là bị hắn chơi đùa, thật đúng là lần đầu tiên đụng phải nữ nhân như vậy.
Nghĩ đến Mục Vô Ca hắn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái như thế, cư nhiên một ngày lại có thể thua trên tay nữ nhân.
Chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung tâm tình của hắn: không cam lòng.
Mai Vũ liếc mắt, vô cùng nhức đầu đem diều trong tay đưa cho Tạ Vãn Phong.
Ai, một người khắp mình tỏa ra khí tức “Ta đáng đánh đòn”.
Khí chất “Ta đáng đánh đòn”, hành động “Ta đáng đánh đòn”, ngôn ngữ “Ta đáng đánh đòn”, dáng dấp càng thêm “Ta đáng đánh đòn”.
Mai Vũ thật muốn bội phục người này rồi, thành công đem Tạ Vãn Phong từ trên bảo tọa “Ta đáng đánh đòn” đẩy xuống, quang vinh trèo lên.
Xoay người, Mai Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười, vẻ mặt như gió xuân nhìn về phía Mục Vô Ca.
“Vị công tử này, ngươi là đang bảo ta sao?” Mai Vũ hỏi.
Mục Vô Ca giương đầu: “Không sai. Ta là đang gọi ngươi.”
Mai Vũ mỉm cười: “Còn có vấn đề gì sao?”
Mục Vô Ca vuốt mái tóc như tơ, nói: “Như ngươi vậy căn bản không coi là trả lời.”
Mai Vũ ngón tay xếp thành hình hoa lan, nhăn nhó nói: “Nha, công tử thật thích nói đùa. Ta không phải đã nói cho công tử một cách dùng khác của loại rượu này sao?”
“Không sai.” Mục Vô Ca bĩu môi, đầu có chút cúi xuống.
“Rượu kia ngoại trừ uống…, còn có thể dùng để tắm có phải hay không cũng là một cách dùng khác?” Mai Vũ tiếp tục nói.
Đầu Mục Vô Ca lại cúi thấp hơn: “Nói thì nói như thế, nhưng là. . . . . .”
Ô ~ nhưng mà ta lại cho rằng ngươi sẽ nói cho ta rượu này còn có thể dùng làm độc dược.
Nữ nhân chết tiệt này, ngươi rõ ràng hiểu! Ngươi nhất định hiểu! Ngươi là cố ý gạt ta! Lừa gạt tín nhiệm cùng tình cảm của ta!
Trong lòng bi phẫn lẩm bẩm vài câu, Mục Vô Ca một câu cũng không nói ra miệng được.
Hắn — rõ ràng bị người ta bố trí mà.
Mai Vũ nhìn bộ dáng hắn cúi đầu, vểnh môi, đột nhiên cảm thấy, hắn cùng với Liễu Hành Vân có chút giống nhau.
Mặc dù là một bộ cao cao tại thượng, mặc dù có khí thế miệt thị thiên hạ.
Nhưng, dù sao vẫn là thiếu niên thôi.
Tỷ võ khắp nơi, chứng minh mình khắp nơi. Thật ra cũng không phải đòi hỏi cái gì. Chẳng qua là tình trẻ con thôi.
Mai Vũ đối với suy nghĩ của mình có chút bật cười, rõ ràng nàng cũng không kém Mục Vô Ca bao nhiêu tuổi, nhưng lại suy nghĩ như một lão nhân.
Cũng được, liền nói cho hắn biết đi.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ lớn tiếng kêu lên: “Này, xét thấy ngươi đem diều trả lại cho ta. Ta chỉ nói một câu, ngươi hãy nghe cho kỹ a, tháng tư mai tử Ngũ Nguyệt Hoa, hồng trần bất lạc cũng say thôi.”
Nói xong câu này, lưu lại một mình Mục Vô Ca đang suy tư, Mai Vũ cùng Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân xoay người cùng đi lên phía bên kia thuyền.
Lúc này, đã tới bến tàu Dương Châu. Ba người xuống thuyền, rất nhanh biến mất trong đám người náo nhiệt.
Mục Vô Ca cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên lĩnh ngộ được những lời này, hưng phấn ngẩng đầu, đã không tìm thấy kia thân ảnh hồng ý của người kia.
Chỉ có gã sai vặt đi ra, hỏi hắn: “Thiếu gia, xuống thuyền thôi.”
Mục Vô Ca cau mày: “Ta biết rõ, không cần ngươi nhắc nhở.”
Nàng, đi rồi. Chỉ biết tên của nàng, không biết, về sau có thể gặp lại hay không.
Hừ, vẫn là không cần gặp lại đi.
Cái tên lừa đảo. . . . . .
Vừa nghĩ Mục Vô Ca vừa bước lên bến tàu Dương Châu, cũng nhập vào trong biển người.
Trong An vương phủ, hôm nay là một mảnh tĩnh mịch kinh khủng.
Nha hoàn sai vặt vội vàng từ sân trồng một vòng hoa sen bước ra.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đi mau, đi mau, Vương gia lại nổi giận.”
Gần đây Vương gia, có chút lạ.
Vương gia luôn luôn trầm ổn tỉnh táo, gần đây lại giống như thay đỏi thành một người khác, cả ngày nổi giận.
Hạ nhân trong vương phủ gặp họa không nói, ngay cả Lâm quốc quận chú luôn được coi là “nữ chủ nhân tương lai” lần này cũng tránh không khỏi.
Thời điểm nàng muốn đến tham quan nơi này, lại bị Vương gia một câu: “Có quốc sự cần xử lý” đuổi đi.
Nghe sứ giả nói, Quận chúa tức giận run cầm cập, lại một câu cũng không nói lên được, phất tay áo rời đi.
Mà cái gọi là quốc sự, chính là Vương gia cả ngày ở trong vương phủ, hôm nay nhổ một ít hoa sen lên, ngày mai lại tự mình trồng xuống. Ngày mai đến thư phòng đem dây tơ hồng toàn bộ kéo xuống, cách một ngày nữa lại từng chút từng chút một chăng lại.
Cuộc sống như thế, thật không biết lúc nào là đầu lúc nào là cuối.
An Thiếu Hàn ngồi trong phòng, nghe ảnh tử hồi báo, hung hăng bóp nát chén trong tay.
“Ngươi nói cái gì? Nha đầu kia đi Dương Châu?”
Ảnh tử sợ hãi run rẩy, trầm giọng nói: “Dạ, cùng đi với Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân.”
An Thiếu Hàn đứng lên, di chuyển về phía cửa sổ.
Nàng thật sự muốn chạy trốn khỏi hắn.
Cho nên đi Dương Châu.
Ha ha, Dương Châu a, cũng không phải là cùng trời cuối đất.
Tiểu Vũ, ngươi thật cho là ta sẽ thả ngươi đi sao?
Sẽ không! Sẽ không! Sẽ không! Ta sẽ không thả gươi đi.
“Ngày mai lên đường đi Dương Châu.” An Thiếu Hàn nhìn ngoài cửa sổ hoa đào rơi đầy đất, kiên định nói.
“Vương gia, ngài thật. . . . . .” Ảnh tử còn muốn nói điều gì đó, lại bị ánh mắt của An Thiếu Hàn quét tới dừng lại.
Quyết định của hắn, không có bất kỳ người nào có thể phản bác.
Ban đêm, An Thiếu Hàn lại đi múa kiếm trong rừng hoa đào.
Trong trí nhớ, mẫu thân chính là ở trong rừng đào này dạy hắn múa kiếm.
Mẫu thân, là đại gia khuê tú, lại len lén nhận một người làm thầy, học một thân giõi võ nghệ.
Người kia, là phụ thân của hắn. Mẫu thân lần đầu tiên giết người, là vì phụ thân, vì đại nghiệp của hắn.
Mẫu thân lần cuối cùng giết người, cũng là vì phụ thân, vì bất đắc dĩ của hắn.
Mẫu thân chết trong rừng hoa đào này, nàng dùng thanh kiếm mình yêu thích nhất giết chết mình.
Khi mình còn nhỏ, nàng nói: “Thiếu Hàn, không cần yêu bất luận kẻ nào. Yêu chính là rượu độc, sẽ làm cho ngươi mất phương hướng, làm cho ngươi không cách nào tự kềm chế, làm cho ngươi mặc dù hận, nhưng lại không thể không yêu.”
Yêu là rượu độc, mẫu thân uống hết, cho nên mẫu thân cuối cùng chết trên tay chính mình.
Chết bởi tình yêu đối với phụ thân.
Hắn còn nhớ rõ bộ dạng phụ thân đi vào trong rừng cây lúc ấy.
Ngày đó phụ thân ôn nhu hiếm thấy. Hắn nhẹ nhàng cười, tự nhủ: “Thiếu Hàn, haizz, không cần nói cho bất luận kẻ nào nha. Mẹ ngươi chẳng qua là ngủ thiếp đi thôi, ta phải đi theo nàng.”
Sau đó, sau đó, hắn đã không còn nhớ rõ.
Bên ngoài đều nói, phụ thân cùng mẫu thân ngay đêm đó đến chiến trường, song song tử trận.
Thế nhưng hắn biết, mẫu thân không phải chết trên chiến trường, mà là chết ngay trong rừng hoa đào này.
Về sau, hắn liền biết tất cả sự việc.
Phụ thân anh dũng bị Lâm quốc Quận chúa nhìn trúng, hoàng thượng buộc hắn hưu thê để cưới Quận chúa. Mẫu thân sau khi biết được, dưới tình huống phụ thân còn chưa lựa chọn liền tự sát.
Yêu là rượu độc, cho nên phụ thân mẫu thân đều chết hết.
Ngã xuống đất, An Thiếu Hàn nhắm hai mắt lại, ngồi trên mặt đất đầy hoa đào.
Dường như mẫu thân lại nhẹ tay ôn nhu vuốt vuốt khuôn mặt hắn.
Yêu là rượu độc, cho nên Mai Vũ là món đồ chơi của hắn, mà Lâm quốc Quận chúa, là Vương Phi của hắn.
“A, thật đúng là trang phục quen thuộc a.” Từ trong khách điếm đi ra, Mai Vũ phe phẩy cây quạt trong tay, mặt mày hớn hở nói.
Nam trang, thật lâu cũng không mặc rồi.
Đôi mắt trong sáng xinh đẹp nhìn chằm chằm, Mai Vũ lôi kéo Vãn Phong đi dạo phố xá sầm uất.
“Quả vặt Dương Châu, quà vặt Dương Châu, ta tới đây!”
Tạ Vãn Phong kéo nàng lại, một tay che miệng nàng lại: “Này, ngươi không cần mất mặt như vậy có được hay không.”
Mai Vũ liếc mắt, đẩy tay hắn ra.
“Mất mặt cái gì, ta đây là khắc họa nội tâm chân thật.”
Tạ Vãn Phong đau đầu giữ chặt nàng, không để cho nàng chạy loạn: “Dạ, không sai, suy nghĩ nội tâm của ngươi vốn là rất mất mặt.”
Nghiêng đầu, Mai Vũ quét mắt nhìn Liễu Hành Vân có chút nhăn nhó, cố ý khoa trương kêu to: “Làm sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Liễu Hành Vân nghe nàng nói nhất thời không hiểu, mờ mịt nói: “Làm sao là làm sao?”
Mai Vũ nhìn ngu biểu tình ngu ngốc của hắn: “Ngươi là heo a, nếu trở lại, còn không tới tìm tình nhân cũ của ngươi. Chúng ta muốn ra ngoài dạo phố, ăn khắp cả thành Dương Châu, tối nay có thể đặc biệt cho phép ngươi không cần trở lại. Tạm biệt.”
Nói xong, Mai Vũ liền hưng phấn lôi kéo Tạ Vãn Phong chạy xa.
Liễu Hành Vân sững sờ vươn tay, lại mất mác hạ xuống.
Hắn biết, nàng là vì tốt cho hắn, sợ hắn lúng túng.
Hắn biết, nàng không phải muốn đuổi hắn đi, chỉ là sợ hắn ngại không tiện mở miệng.
Hắn biết, vẫn biết.
Nhưng là, hắn thực mất mát.
Vì nàng một chút cũng không giữ hắn lại, vì nàng một chút cũng không quan tâm.
Xoay người, thành Dương Châu trên đường đã treo đèn, Liễu Hành Vân yên lặng rời đi.
Nhanh một chút đi gặp Thượng Quan Diêu đi, nhìn thấy nàng, loại mất mát khó chịu này nhất định sẽ tiêu tán .
Nghĩ như vậy, cước bộ. . . . . . cũng không bị khống chế càng thả càng chậm. . . . . .